Khi ba mẹ Hà chạy đến Lâm Cảnh Nguyệt đã vào phòng sanh hơn hai giờ, Hà Tử Nghiệp bên ngoài cũng xoay quanh, mặt cũng trắng bệch. Mặc dù biết sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng do trong lòng cất giấu bí mật không ai biết, anh thật rất sợ, sợ ngộ nhỡ thật sự có vấn đề gì thì cô gái của anh biết phải làm sao, đây là đứa con đầu tiên, nhìn dáng vẻ thận trọng bình thường của cô cũng có thể thấy được đứa bé quan trọng với cô như thế nào. Nếu lỡ như…anh vẫn không dám nghĩ tiếp.
Cô mang thai tháng, mặc dù bên ngoài nhìn anh không có vẻ gì, nhưng thực tế anh đã bắt đầu mất ngủ, cũng thường nằm thấy ác mộng, gánh nặng lớn như vậy cũng nhanh chóng đè sụp đổ lòng của anh. Anh hiện tại cũng được xem như là có kinh nghiệm, mặc kệ gặp phải sóng gió gì cũng chưa từng kinh hoảng, cũng chưa từng vì chuyện gì mà mất đi lễ nghi, cũng không cần nhẫn nại nhịn tính nóng nảy ở trong lòng.
Mẹ Hà nhìn Hà Tử Nghiệp đi tới đi lui trên hành lang bệnh viện giống như con ruồi nhặn, cuối cùng không nhịn được ngăn anh đứng lại: “Đừng đi nữa, mẹ cũng chóng mặt rồi, không có việc gì đâu, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố A, chúng ta cũng đã mời bác sỹ giỏi nhất.”
Anh biết, anh đều biết! Nhưng không thể buông được, không thể được! Hà Tử Nghiệp nện một quyền lên tường, thái độ ác độc lạnh lẽo, mặc kệ như thế nào anh đều không thể để cho cô đau lòng, nếu đứa bé thật sự có vấn đề…Không, anh rũ đầu xuống, đó là đứa bé của bọn họ!
“A Nghiệp, không quan trọng, không nên gấp, bác sỹ chưa hề nói là không thuận lợi. Không cần quá lo lắng.” Cha Hà vỗ đầu con trai an ủi.
“Không, các người không hiểu! Không phải như thế!” Hà Tử Nghiệp đỏ mắt gầm thét, đứa bé kia là có vấn đề đó!
“Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?” cha Hà nhạy bén nhận ra chỗ không đúng.
“Con…”
Ngay lúc này, phòng sinh đột nhiên mở ra, Hà Tử Nghiệp run lên bần bật, ngay sau đó giống như điên chạy về phía bác sỹ: “Như thế nào? Hả? Như thế nào?”
“Tình trạng rất tốt, là sinh tự nhiên, một bé trai.” Bác sỹ không thèm để ý đến cái tay đang nắm chặt cổ áo mình, người cha còn trẻ như vậy phản ứng cũng đã là khá rồi.
“Đứa bé đây…” lời y tá còn chưa nói hết, Hà Tử Nghiệp lại giống như gió chạy vào phòng sinh, cũng không nhìn đứa bé trong tay y tá một cái, ngược lại cha mẹ Hà lại đang bế đứa bé cười đến không thấy mắt, chỉ một lát họ liền phát hiện ra vấn đề: “Tại sao đứa bé lại không khóc nháo?”
Y tá có chút khó xử, cô ấy liếc nhìn sắc mặt của hai ông bà một cái, có chút tiếc nuối trả lời: “Đứa bé này…sẽ không nói chuyện.” Mới vừa rồi, nhóm y tá bọn họ đã đem đứa bé vỗ đến đỏ cả mông cũng không thấy nó khóc một tiếng, nên có lẽ nó sẽ không biết nói.
Mẹ Hà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã cuống, cha Hà nghiêm mặt đỡ bà, sự vui sướng vì gặp được cháu trai vừa rồi cũng không thấy nữa, một đứa bé tốt như vậy tại sao lại không biết nói! Nhưng mặc kệ thế nào đây cũng là trưởng tôn của nhà họ Hà, không biết nói thì sao! Bọn họ đều sẽ yêu thương nó! Ông buông tay của mẹ Hà vỗ vai bà: “Không sao, không biết nói cũng không sao cả! Đây là đứa bé của A Nghiệp và Cảnh Nguyệt!”. Mẹ Hà còn chưa phục hồi lại tinh thần, lúc này cha Hà lại buông tay bà lập tức ngã về sau, có lẽ do bản năng, khi bà ngã xuống vội vàng đưa tay chụp lấy vạt áo của ông muốn giữa thăng bằng khi ngã xuống. Kết quả lại lôi theo đứa bé trong ngực ông, trong nháy mắt____
“Oa oa…” tiếng khóc con nít đinh tai nhức óc vang dội cả hành lang, cha Hà sửng sốt, mẹ Hà cũng sửng sốt, y tá càng thêm sửng sốt, vừa rồi bọn họ đã làm mọi cách đứa bé cũng không khóc lần này tại sao lại có thể khóc lớn vậy chứ? Một phen sợ bóng sợ gió, ông bà Hà lưu luyến không nỡ đem đứa bé đưa cho y tá, trơ mắt nhìn y tá ôm nó vào phòng dành cho trẻ sơ sinh.
Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt đã hôn mê, Hà Tử Nghiệp nhìn gò má ướt mồ hôi của cô mà cực kỳ đau lòng, cũng không để ý đến mặt cô đầy mô hôi mà nhẹ nhàng in lên trán cô một cái hôn, “Vợ yêu, cực khổ rồi!”
Nhìn Lâm Cảnh Nguyệt đang ngủ say một lát, lúc này Hà Tử Nghiệp mới nhớ tới con trai của mình, anh đứng lên dịch dịch góc chăn cho cô xong mới rời đi. Vừa mới mở cửa liền bị mẹ mình làm cho sợ hết hồn, anh tuyệt đối không thừa nhận cặp mắt đang phát ra ánh sáng màu xanh kia là của mẹ mình!
“Con trai à, Cảnh Nguyệt như thế nào?”
“Rất tốt, đã ngủ rồi, mẹ không nền đi vào quấy cô ấy!”
“Biết rồi, sẽ không vào!” mẹ Hà lắc đầu giống như chiếc trống bỏi: “Mẹ dọn đến nhà các con để chăm sóc Cảnh Nguyệt nhé, có được không? Nó vừa mới sinh xong, đứa bé cũng cần người chăm sóc.”
“Không cần…” lời cự tuyệt còn chưa nói hết đã bị mẹ Hà cắt đứt: “Con có kinh nghiệm à? Con có biết chăm sóc thế nào không? Đừng có cản! Nói cho con biết, mẹ nhất định phải đi!”
Hà Tử Nghiệp yên lặng, vậy mẹ còn hỏi con làm cái gì?
“Nhanh đến phòng sơ sinh xem con trai của con đi, tên nhóc kia tiếng khóc cũng thật là vang dội đó nha!” mẹ Hà cười đến không khép được miệng, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào.
Nhịp tim Hà Tử Nghiệp bỗng nhiên nhẹ nhàng thay đổi, anh không kịp chờ đợi mà chạy đến phòng trẻ, vừa vặn cô y tá còn đứng ngay cửa, cô ấy chỉ chỉ đứa nhỏ gần nhất: “Chính là bé này, ban đầu làm sao cũng không khóc, thật sự là một cuộc náo loạn lớn mà…” y tá nói thêm gì sau đó anh cũng không nghe lọt, cách một vách thủy tinh anh nhìn một đoàn nho nhỏ, trong lồng ngực tràn đầy một cảm giác nhu tình, đó là con anh, là con trai của anh và cô. Lúc này đnag yên lặng nằm đó, giống mẹ nó đang ngủ rất sâu, anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng miêu tả trên vách kính, dịu dàng như vậy, giống như mỗi nơi đầu ngón tay đi qua chính là làn da mềm mại của con trẻ: “Thật là một nhóc con nghịch ngợm…” Ánh mắt anh nhìn không nháy một cái sinh mạng nho nhỏ kia, khóe miệng giương thật cao, hốc mắt lại ươn ướt: “Con có biết là ba có bao nhiêu lo lắng…” Mà bây giờ, cuối cùng có thể an tâm rồi, cục cưng nhỏ của bọn họ rất khỏe mạnh, rất bình thường. Từ đó, bí mật kia vĩnh viễn trở thành bí mật vĩnh cửu, anh sẽ không nói cho cô biết, vĩnh viễn đều không biết.
Khi Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, Hà Tử Nghiệp đang ngồi bên giường chuyên chú nhìn cô, trên tay bưng một chén cháo còn bốc hơi nóng, nhìn thấy cô mở mắt liền cười: “Cảnh Nguyệt, ngồi dậy ăn một chút đi, em có đói bụng không ?”
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn xung quanh một chút, nơi nào cũng không có dấu vết của trẻ con, không khỏi nóng nảy, cô chợt ngồi dậy, nắm lấy áo của Hà Tử Nghiệp: “con, con đâu?”
Chén cháo trên tay Hà Tử Nghiệp bị cô đụng thiếu nữa đổ ra ngoài, anh cũng không tính, chỉ đem cháo đặt lên trên bàn, ngồi lên giường, đem cả người Lâm Cảnh Nguyệt dựa vào mình: “Nguyệt Nha Nhi, chúng ta có con, là một thằng nhóc, thật đáng yêu, tiếng khóc của nó rất vang dội…” anh nhìn ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt có chút sáng lên, tiếp tục nói: “Con rất khỏe mạnh, cũng đang ngủ rất ngoan, em nên ăn một chút gì đó, ăn xong rồi anh sẽ ôm con tới cho em nhìn.”
“Được!” Lâm Cảnh Nguyệt cầm lấy chén cháo Hà Tử Nghiệp đưa tới, ăn giống như hổ đói, ăn xong một chén cháo: “Em muốn nhìn cục cưng…” cô mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, nhìn nhau mấy giây chợt cúi đầu: “Em…em muốn cho con bú sữa mẹ.” Hà Tử Nghiệp từ trên cao nhìn cô, nhìn rõ ràng lỗ tai đang đỏ bừng của cô, anh cười cười xoay người chạy đến phòng sơ sinh, ừm…một lát có lẽ có nhãn phúc rồi.
Lâm Cảnh Nguyệt ôm thân thể mềm nhũn của con trai, hưng phấn đến tay cũng run rẩy. Đây là con của cô, là đứa con cô mang thai tháng mà sinh ra! Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé mềm mại cười hạnh phúc. Đứa bé đã tỉnh lâu rồi, nó cũng không khóc làm khó cô, mắt còn chưa mở hoàn toàn, cứ như vậy ngoan ngoãn nằm trong ngực Lâm Cảnh Nguyệt khiến cho lòng cô cũng mềm nhũn, cô từ từ cở ra áo của mình, đem đầu v đưa tới khóe miệng của con trai, từ sớm cô đã bắt đầu trướng sữa rồi, có lúc cương rất nhiều, nhất định phải được nặn hoặc hút sữa ra, dĩ nhiên không phải tự cô làm được, bởi vì loại hành động này đã bị Hà Tử Nghiệp cướp được.
Hà Tử Nghiệp cúi đầu nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ôm con của họ cho bú sữa, đột nhiên cảm thấy giờ phút này cuộc đời anh đã vô cùng hạnh phúc, an không nhịn được ngồi cạnh hau mẹ con, đưa hai mẹ con ôm vào trong ngực mình, nói thật nhỏ bên lỗ tai của cô: “Có em thật tốt.”
Lâm Cảnh Nguyệt chỉ ngây người ở bệnh viện hai ngày đã trở về, cơ thể của cô rất tốt, cục cưng cũng rất khỏe mạnh, trở về nhà hoàn toàn không có vấn đề. Mẹ Hà mang một chồng các loại sách nấu ăn đến nhà của bọn họ, thề phải đem Lâm Cảnh Nguyệt nuôi cho béo tốt, nhưng kết quả là Lâm Cảnh Nguyệt không hề mập, ngược lại sữa lại quá nhiều không thể không vắt bỏ ra ngoài, Lâm Cảnh Nguyệt cũng không biết phải làm sao, đột nhiên cảm thấy thật ra nếu sinh đôi cũng rất tốt.
Cậu nhóc lớn lên rất nhanh, khi mới sinh nhìn dáng vẻ con nho nhỏ, sau một tháng đã hoàn toàn thay đổi, trỏe nên trắng trẻo nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mập tròn, khiến Lâm Cảnh Nguyệt mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được ngứa ngáy mà bấm mặt con trai, bấm đau cậu nhóc cũng không khóc, chỉ là cặp mắt to tròn cực giống Lâm Cảnh Nguyệt luôn yên lặng nhìn chằm chằm cô, cho đến khi người mẹ vô lương tâm như Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy ngượng ngừng mới bỏ qua.
Tình huống như vậy bị Hà Tử Nghiệp bắt gặp vô số lần, anh đối với hành động của cô vợ nhỏ luôn luôn dung túng, không chút nào quan tâm đến sống chết của con trai, tóm lại, đây là một đôi cha mẹ rất vô lương tâm! Rất không phù hợp với tư cách làm ba mẹ!
Nhóc con không đáng yêu, không khóc nháo, luôn yên lặng, nửa đêm có tỉnh cũng không khóc, có vài lần Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh dậy nửa đêm đã nhìn thấy con trai mình đnag trợn to hai mắt nhìn trần nhà không biết là đang suy nghĩ những gì, được rồi, nếu như trẻ con biết suy nghĩ. Lâm Cảnh Nguyệt đối với hành động của con trai rất là nhức đầu, chẳng lẽ nó không thể bình thường như những đứa nhỏ khác? Tại sao cô lại sinh ra một đứa con trai như vậy ? Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu lại tìm hiểu xem có giống như Hà Tử Nghiệp còn chưa tỉnh không, được rồi, thì ra là nó giống ba mình.
Ngày nhóc con tròn một tháng, đại danh của nó rốt cuộc được quyết định, Hà Tử Nghiệp đem cá tính độc quyền của mình phát huy vô cùng tinh tế, đem toàn bộ đề nghị của mọi người, bao gồm Lâm Cảnh Nguyệt toàn bộ hủy bỏ, một người tuyên bố đại danh của con trai: Hà Ý. Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù cảm thấy chồng mình trong chuyện này bá đạo quá mức, nhưng cũng không cùng anh chống đối, dù sao cô đối với chuyện đặt tên cũng không có thiên phú gì. Vì vậy, cháu đích tôn của nhà họ Hà tên tuổi cứ như vậy được quyết định.
Vào ngày Hà Ý được ngày, Hà Tử Nghiệp cùng Lâm Cảnh Nguyệt ôm con trai chụp anh gia đình, một nhà ba người cười hạnh phúc được lưu lại trên ảnh được treo trong khung ảnh tinh sảo, ngay cả người luôn luôn không cười thành tiếng cũng hơi nâng lên khóe môi. Cười cái gì? Ai biết được, có lẽ là cô gái nhỏ của anh, có lẽ là con trai của anh. Hôm nay cuộc đời của anh cuối cùng bởi vì mẹ con cô mà trở nên hoàn hảo.
Tình không phải vì một người mà có, không thể vì một hướng mà sâu, người sống có thể chết, chết cũng có thể hồi sinh.
Hà Ý, Hà Ý
Con không biết cũng không quan hệ gì, một khắc này cha ghi nhớ là được rồi.