Vài ngày sau Nguyên đán, Lâm Cảnh Nguyệt lại gặp phải khó khăn bởi vì Hà Tử Nghiệp đã quyết định muốn cùng cô đi về nhà! Cô vốn là tính đến mùa xuân mới dẫn anh về, ai biết người này không thuận theo, còn lên án cô không quan tâm mình, không muốn dẫn mình đi gặp cha mẹ, trời biết, cô cũng đã mang hộ khẩu của mình cho anh, anh còn muốn cô phải như thế nào nữa!
Hiện tại, anh càng muốn theo cô về, bởi vì trước đó một chút chuẩn bị cũng không có, cô vẫn chưa cùng cha mẹ nói gì, Lâm Cảnh Nguyệt không nghĩ dọa đến hai người, nhưng người trước mặt này chỉ cho cô lựa chọn: thứ nhất, dẫn anh về nhà gặp cha mẹ. Thứ hai, lập tức cùng anh đi cục dân chính. Thứ hai nhất định là không thể, nhưng chọn cái thứ nhất cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Aizz!
Tết Nguyên đán càng ngày càng gần, Lâm Cảnh Nguyệt cũng theo đó càng ngày càng buồn, cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, vẫn không có quyết định. Tối hôm đó, Lâm Cảnh Nguyệt đang rối rắm với chiếc điện thoại, Hà Tử Nghiệp nhịn không được, không phải chỉ là dẫn anh về nhà thôi sao? Chẳng lẽ anh để cho cô phải mất mặt à? Anh đoạt lấy điện thoại của cô, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô uy hiếp: “Em nếu không gọi nữa thì anh sẽ gọi!” Nói xong còn giả bộ bấm số điện thoại nhà Lâm Cảnh Nguyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt vừa thấy việc lớn không ổn liền vội vàng cướp lấy điện thoại, quyết tâm nhấn phím call, không phải chỉ là mang bạn trai về gặp người lớn sao, Diệp Tử của cô tốt như vậy cũng nên sớm mang đi ra ngoài! Lâm Cảnh Nguyệt vừa nghĩ vừa thấp thỏm chờ điện thoại nối máy trong phút chốc.
Là mẹ Lâm Cảnh Nguyệt nghe điện thoại, thấy là số của con gái rất là mừng rỡ: “Cảnh Nguyệt, mấy ngày nữa cũng nhanh về nhà đi, mấy ngày nay trời không lạnh lắm!”
Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt ấm áp, đối với vấn đề của mẹ trả lời rất rõ ràng: “Thành phố A cũng không lạnh như nhà chúng ta, ngày ba mươi mốt con mới được nghỉ, sáng mừng sẽ ngồi máy bay về nhà, mẹ, mẹ cứ ở nhà chờ con đi!”
“Được, được” nghe con gái nói thời gian chính xác, mẹ Lâm Cảnh Nguyệt vui mừng cười híp mắt: “Ai, mẹ và cha con đều ở nhà chờ con đấy! Đến lúc đó mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn! Ở bên đó khẳng định ăn không ngon rồi, về nhà mẹ sẽ bồi bổ thật tốt cho con!”
“Được, con…” Câu kế tiếp Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa nói ra miệng, đã nhìn thấy Hà Tử Nghiệp thoải mái nhàn nhã ngồi đối diện với mình, đôi mắt bén nhòn nhìn mình chằm chằm không nháy, giống như đang nhắc nhở cô: Mau nói chuyện chính!
Lâm Cảnh Nguyệt nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Cái đó, mẹ…cái kia…” Hay là không nói nhỉ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cảnh Nguyệt thật tội nghiệp nhìn Hà Tử Nghiệp.
“Cảnh Nguyệt, chuyện gì? Nói với mẹ.” Mẹ Lâm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm thấy con gái có chuyện khó nói, nhịn không được mở miệng mà hỏi: “Có phải là không có tiền hay không? Mẹ đi ngân hàng chuẩn bị cho con?”
“Không phải, mẹ, con…con!” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn sắc càng lúc càng đen của Hà Tử Nghiệp cắn răng nói một câu: “Con có bạn trai muốn dẫn về nhà cho mọi người nhìn một chút!” Hô, cuối cùng cũng nói rồi, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng lỗ tai thận trọng nghe động tĩnh bên kia điện thoại.
Yên lặng mấy giây, bên kia truyền đến thanh âm vui mừng của mẹ Lâm: “Có thật không? Nói cho mẹ nghe một chút là dạng gì? Dáng dấp như thế nào? Điều kiện gia đình thì sao? A, đúng rồi, còn có hắn thích ăn cái gì, con mau nói, để mẹ chuẩn bị trước cho tốt.”
Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười nghe mẹ mình oanh tạc một đống lớn vấn đềm ánh mắt đã ươn ướt: “Mẹ, người rất tốt, dáng dấp thì,” Cô nhìn một chút Hà Tử Nghiệp đang cứng ngắc: “nhìn cũng được, điều kiện về gia đình thì không có gì, anh ấy không kén chọn, mẹ, mẹ không phải vội, tùy tiện chuẩn bị một chút là được rồi.”
“Đứa nhỏ này, nói như vậy cũng giống như không nói!” mẹ Lâm đối với con gái của mình thật sự hết cách, mở miệng một chút không được sao, ai biết rốt cuộc là người như thế nào! Nhưng cũng nhanh hiểu ra, Lâm Cảnh Nguyệt có thể dẫn về nhà đã nói lên tiểu tử kia cũng không tệ lắm. Không được! Bà phải nhanh chóng chuẩn bị! Nghĩ tới đây, mẹ Lâm tranh thủ thời gian nói với điện thoại: “Mẹ phải đi chuẩn bị cẩn thận, cúp máy đây, khó lắm mới về nhà cơ mà!”
Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ phải đáp ứng, cúp điện thoại, trong lòng cô có cảm giác rất vi diệu, Hà Tử Nghiệp chưa đi nhà cô đã đoạt lấy sủng ái của cô rồi! Mình về nhà mẹ cũng chưa rối ren như vậy bao giờ, nhưng tại sao vừa nghe Hà Tử Nghiệp muốn tới mẹ đã giống như chuẩn bị tiếp đón khách quý như vậy chứ? Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt khó nghĩ, cô dùng cùi chỏ thọt Hà Tử Nghiệp : “Này, anh đi nhà em nhớ chuẩn bị lễ gặp mặt thật tốt nha, anh không phải muốn đi sao, tự mình giải quyết!” Hừ, do anh liều mạng muốn đi, cho anh một vấn đề khó, không tin không làm khó được anh đâu?
Quả nhiên, chân mày Hà Tử Nghiệp chau lại, gương mặt tuấn tú có chút rối rắm: “Cảnh Nguyệt…” đây không phải là cố ý gây khó khăn cho anh sao, anh làm sao biết ba mẹ cô thích gì? Hơn nữa, khụ khụ, đây là lần đầu tiên đi đến nhà của cô, anh còn đang muốn để cho cha mẹ vợ tương lai một ấn tượng thật tốt, cô gái nhỏ này nếu không giúp anh thì anh biết phải làm sao?
“Em mặc kệ, cũng không phải là em bắt anh đi.” Cằm nhỏ Lâm Cảnh Nguyệt giương lên, dáng vẻ thật kiêu ngạo, tiểu ác ma trong lòng vui mừng, đánh trống reo hò, khó có lần làm khó được Hà Tử Nghiệp, cơ hội không thể mất đâu!
Hà Tử Nghiệp nhíu mày nhìn dáng vẻ hả hê của cô, rõ ràng là đang xem anh thành chuyện cười, anh chậm rãi nhếch miệng: “Nguyệt Nha Nhi, em nói anh có nên gọi điện cho mẹ anh nói cho bà biết địa chỉ nhà em không nhỉ?”
Nụ cười Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng cứng ở trên mặt, mẹ Hà Tử Nghiệp …cô sai lầm rồi! Vui quá hóa buồn mà! “Diệp Tử, em cho anh biết, mẹ em thích đẹp, đưa cái gì tùy anh, về phần ba em, đưa mấy bình rượu là được, Diệp Tử…”
“Thật?” cô gái nhỏ rất tinh quái, không nên dễ mắc lừa.
“Thật. thật” Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng gật đầu, cô không dám đem loại chuyện này đùa giỡn: “Diệp Tử, vậy địa chỉ nhà em…”
“Tạm thời tha cho em một mạng.” Hà Tử Nghiệp ké Lâm Cảnh Nguyệt qua hung hăng hôn lên gương mặt nhăn nhó khổ sở của cô một cái, tâm tình thật tốt, thỉnh thoảng trêu chọc cô gái của anh cũng là một chuyện thật tốt!
Rõ ràng là chính em tha cho anh một mạng có được không? Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng Hà Tử Nghiệp liếc mắt, bất đắc dĩ, công phu của mình còn thấp, không đấu lại người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua
Hà Tử Nghiệp biết được sở thích của cha mẹ Lâm Cảnh Nguyệt, ngày thứ hai liền bắt đầu chuẩn bị, tuy nói đối với các sản phẩm làm đẹp không có nghiên cứu, nhưng chỉ cần thỉnh giáo với mẹ già nhà mình là được , về phần rượu, chỉ cần mình nghiên cứu kỹ là được rồi. Chẳng qua, không biết cha Lâm thích rượu tây hay là rượu Trung Quốc, vậy thì mua hết! Hà Tử Nghiệp biến thành cuồng mua sắm, đồ đạc đã mua đủ một xe để trong nhà Lâm Cảnh Nguyệt rồi, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, thật vất vả mới ngăn cản được hành động mua sắm điên cuồng của anh lại.
Cuối cùng, trước tết một buổi tối, Lâm Cảnh Nguyệt thu xếp mọi thứ ổn thỏa, liền lên giường ngủ, đồ quá nhiều, cô dọn dẹp đến đau lưng, phải nghỉ ngơi sớm một chút mai mới có tinh thần trở về nhà.
Không ngờ, ý thức vừa mới mông lung đã bị Hà Tử Nghiệp nằm bên cạnh làm tỉnh, anh đè lên người của cô, bàn tay nắm lấy gương mặt cô, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, đem toàn bộ buồn ngủ trong đầu cô đuổi chạy hết. Lâm Cảnh Nguyệt giật mình, đẩy anh từ trên người mình xuống: “Hơn nửa đêm anh không ngủ còn đnag làm gì?”
“Nói chuyện phiếm với anh!” thanh âm đè thật thấp, lại mang theo sự chân thật đáng tin.
Người này không có bệnh chứ, Lâm Cảnh Nguyệt nhắm mắt lại quay người không để ý đến anh, không biết giữa đêm khuya lại giở chứng gì. “Lâm Cảnh Nguyệt, em nói chuyện cho anh.” Người đàn ông bên tai cô tốn hơi thừa lời, hơi thở nóng ấm phun vào nơi nhạy cảm sau cần cổ của cô, trên người Lâm Cảnh Nguyệt thoáng nổi lên một tầng da gà, cô nhích về phía sau một chút, cách xa Hà Tử Nghiệp, không vui nói: “Làm gì? Em mệt chết rồi, muốn nói chuyện phiếm anh giữu lại ngày mai cùng với mẹ em nói chuyện vãn đi.”
Không ngờ lời chưa nói dứt, hơi thở đàn ông đã biến thành ồ ồ, đôi tay dùng lực thắt ngang qua hông của cô kéo thân thể của cô qua, nhìn vào mắt cô nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Cảnh Nguyệt, không cần ngủ, nói chuyện với anh.”
Đối với yêu cầu không giải thích được nguyên nhân này của anh Lâm Cảnh Nguyệt quả thật là không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ bắp thịt kiên cố của anh, ôn tồn khuyên nhủ: “Diệp Tử, ngày mai chúng ta còn phải ngồi máy bay hai giờ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, em thật sự vô cùng mệt mỏi.”
Vốn cho rằng với sự cưng chiều của anh đối với mình có thể đánh bay cái yêu cầu bốc đồng này, không ngờ anh lại lắc đầu một cái, bắt được bàn tay của cô liền gặm một cái, ánh mắt luôn luôn sắc bén lại nổi lên một tầng nhàn nhạt uất ức, nhìn thẳng vào cô, giống như đang tố cáo cô không săn sóc: “Anh không ngủ được.”
Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc, người ày tối nay bị sao vậy, sao lại mất ngủ? Chuyên tâm ngẫm lại, Lâm Cảnh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, chẳng lẽ bởi vì ngày mai đi về nhà cô nên khẩn trương? Cô giương mắt nhìn gương mặt vẫn nghiêm túc tuấn tú của anh, trong lòng chợt mềm mại, một người cho dù trời có sập xuống cũng không biến sắc lại vì ngày mai đến nhà cô mà khẩn trương! “Không quan trọng, ba ẹm em sẽ thích anh!” Lâm Cảnh Nguyệt vòng tay ôm lấy bờ eo cường tráng của anh, dán sát gò má lên ngực anh nói.
Lâm Cảnh Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm mình trở nên cảng thẳng, tiếp đó trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh không chút ưỡn ẹo: “Anh mới không phải vì vậy mà mất ngủ!”
Người này đang ngượng ngùng, Lâm Cảnh Nguyệt cười trộm, nhưng vẫn phụ họa theo: “Ừ, tốt, anh không có khẩn trương, vậy thì nhanh đi ngủ đi!”
Yên lặng một hồi, Lâm Cảnh Nguyệt nghe thấy âm thanh có chút rối rắm: “Cảnh Nguyệt? Cảnh Nguyệt? Em đã ngủ chưa?”
Bị anh ôm như vậy có thể ngủ sao, Lâm Cảnh Nguyệt giật giật khóe miệng, dùng đầu cọ xát ngực anh ý bảo mình đnag hoàn toàn tỉnh táo.
“Ba mẹ em thật sẽ thích anh?”
Ha, khóe môi Lâm Cảnh Nguyệt ở nơi Hà Tử Nghiệp không nhìn thấy giơ lên thật cao, quả nhiên là vì cái này! “Yên tâm đi, Diệp Tử, bọn họ nhất định sẽ thích anh.” Cho nên anh mau ngủ đi.
Có được câu trả lời khẳng định của cô, Hà Tử Nghiệp vẫn không yên lòng, lại hỏi một lần: “Thật ?”
“Thật!” Lâm Cảnh Nguyệt nghiến răng trả lời, thầm nghĩ, nếu anh còn muốn hỏi thêm một làn nữa cô nhất định sẽ không thèm phản ứng nữa! Thấy Hà Tử Nghiệp không nói thêm cái gì, hình như là ngoan ngoãn ngủ rồi. Lâm Cảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, đang lúc cô chuẩn bị ngủ thiếp đi, bên tai lại truyền tới giọng đàn ông buồn buồn: “Coi như bọn họ không thích anh, em cũng phải đi lĩnh chứng với anh!”
Tự anh đi mà lĩnh! Lâm Cảnh Nguyệt tức giận trả lời trong lòng, vẫn trùm kín chăn chặn cảm giác của mình. Chỉ còn lại một mình Hà Tử Nghiệp một mình như cũ rối rắm trong vấn đề ba mẹ vợ tương lai có thích mình hay không.