Ngày thứ hai, Lâm Cảnh Nguyệt chết sống phải về thành phố A, cho dù Hà Tử Nghiệp nói hết nước miếng, thậm chí ngay cả loại lời thế “Anh tuyệt đối không đụng đến một sợi tóc của em” cũng nói hết ra, thật không có cảm giác an toàn mà, cô vẫn cho anh là kiểu người bình tĩnh kiêu ngạo, nhưng ai biết, lột da ra mới hiểu anh chính là một con sói đói khổng lồ.
Lâm Cảnh Nguyệt đem vật dụng thu dọn tốt trong túi hành lý, ngồi trên giường suy nghĩ nên về như thế nào, hiện tại mua vé máy bay thì không còn kịp rồi, như vậy vé xe lửa có được không? Cô đứng dậy đi đến trước máy vi tính, lên website kiểm tra một lúc, thật may, vẫn còn vài vé ghế mềm, cô không suy nghĩ liền đăng ký mua, nhưng mà, Hà Tử Nghiệp có muốn trở về hay không? Cô quay đầu nhìn về phía Hà Tử Nghiệp đang nằm trên giường: “Anh có trở về không?”
Hà Tử Nghiệp vẫn đang giận dỗi, cúi đầu không quan tâm đến cô. Anh ngay lúc ở thành phố A đã bắt đầu lên kế hoạch, thật vất vả mới đem người lừa gạt đến thành phố D, thiết nghĩ dù thế nào cũng phải đem gạo sống nấu thành cơm, từ đó vững vàng trói thư ký nhỏ bên người, nhưng đừng nói cơm chín, ngay cả nước cơm anh còn không húp được một chút, cô nhóc này cơ bản không cho anh cơ hội gần gũi!
Anh thương tâm buồn bực, rõ ràng bọn họ đã xác định quan hệ, tại sao chỉ cho anh kéo tay, hôn cái miệng nhỏ ? Chẳng lẽ anh thật sự là người không đem lại cảm giác an toàn cho người khác ?
Thật ra, anh đối với việc Lâm Cảnh Nguyệt đồng ý thật sự không hiểu, nhưng ngày qua, một chút nghi vấn trong lòng đang dần dần bành trướng, anh cảm giác cô giống như đang xuyên qua anh để nhìn một người khác, từ lúc bắt đầu quen biết ban đầu chính là cách nói thân thuộc, trong quá trình lui tới ánh mắt cô thường hay vô hồn trống rỗng, mỗi lần anh đều muốn hỏi rốt cuộc cô cùng anh lui tới là vì cái gì, nhưng cách nào anh cũng không thể hỏi được.
Trên người cô mang theo loại tình cảm ấm áp mà anh chưa từng có, để cho anh không thể không nắm chặt, anh sợ đánh vỡ quan hệ của hai người. Anh có một loại trực giác, nếu anh thật sự đem mọi suy nghĩ nói ra, quan hệ của bọn họ sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.
Anh gần đây cũng thường nằm mơ, trong mơ anh vẫn đuổi theo một người, anh muốn cô ấy ngừng lại một chút, nhưng cho dù anh kêu thế nào, người phía trước đều không để ý đến anh, anh chỉ có thể một mình chạy và chạy, không có mục đích, không có phương hướng, mà hình ảnh cuối cùng chính là một người con gái người đầy máu me nằm trên mặt đất.
Lúc tỉnh lại luôn mồ hôi đầy người, ngực đau đớn như bị dao khoét, anh che ngực thở dốc một thời gian mới có thể khôi phục như cũ. Anh không biết vì sao mình lại mơ một giấc mơ như thế, cũng không biết người con gái trong mơ kia là ai, nhưng mỗi lần thấy Lâm Cảnh Nguyệt, bóng dáng của cô cùng người con gái nằm trong vũng máu ở giấc mơ vẫn luôn rất giống.
Anh rất lo lắng, nhưng không có cách nói với người khác, anh cứ như như vậy đau khổ từng ngày, cho nên anh muốn có được cô, mặc kệ trái tim hay thân thể, nhưng cô không muốn, anh cũng không thể ép buộc, mà cảm giác không an toàn đạt đỉnh điểm vào buổi sáng nay.
“Vậy em chỉ đặt một vé.” Lâm Cảnh Nguyệt cố ý đem con chuột đè xuống đến mức kẽo kẹt vang dội.
Qủa nhiên, “Anh cũng về!” tham âm âm trầm của ai kia từ trên giường truyền tới, Lâm Cảnh Nguyệt cười giảo hoạt, màn hình máy tính hiển thị đặt vé thành công, số vé rõ ràng là hai vé.
Trên xe lửa, người lại rất ít, đối diện dãy ghế của Lâm cảnh Nguyệt là dãy ghế của hai người khác, cũng không biết là không có ai đặt hay là người không đến. Lâm Cảnh Nguyệt vừa trải giường chiếu vừa trộm vui mừng, tưởng đâu không được lại bất ngờ nhận được. Mấy ngày nay, ngoại trừ việc bị Hà Tử Nghiệp chiếm tiện nghi bên ngoài, dường như đều là chuyện tốt, nghĩ một chút, bọn họ đi công tác ngày, mà cô dùng hai ngày đã trở về, ba ngày còn lại đương nhiên là ngày nghỉ của cô rồi, Lâm Cảnh Nguyệt nằm trên giường cười như chú hồ ly nhỏ.
Bên này, Hà Tử Nghiệp gương mặt nhăn nhó tựa vào đầu giường không nói lời nào, anh đang suy tư việc quan trọng của cuộc sống! Con ngươi Lâm Cảnh Nguyệt di động vòng vòng, nhếch miệng cười một nụ cười xấu xa, cô đưa chân đá đá Hà Tử Nghiệp: “Lấy cho em ly nước nóng.”
Gương mặt âm trầm nghiêm trọng của Hà Tử Nghiệp có xu hướng biến thành đen, ai đó xem anh thành người phục vụ, sai bảo quá thuận tay rồi. Định quay đầu không để ý đến cô.
Lâm Cảnh Nguyệt vốn đang mong cùng anh cãi nhau giải buồn, như vậy rất tốt, toàn thân Hà Tử Nghiệp sắp biến thành cái hủ nút rồi, từ sáng đến giờ còn chưa nói lời nào, được rồi, tâm tình chưa thỏa mãn dục vọng của anh hiện tại cô tha thứ, nhưng cũng không thể đem cảm xúc lây sang người khác được, đúng không?
“Hà Tử Nghiệp, anh không ăn hạt dưa phải không?” Lâm Cảnh Nguyệt hết kế này đến kế khác.
Khóe miệng Hà Tử Nghiệp giật giật, hạt dưa? Đã bao nhiêu năm anh không ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này rồi hả? nhưng mà, cô đang muốn làm anh vui lòng sao? Nhưng cô phạm sai lầm quá lớn, không thể tha thứ, anh không cần để ý đến cô!
Ai u! Lại so kè rồi, Lâm Cảnh Nguyệt âm thầm nhíu mày, tính tình cũng lớn lắm, mới vừa lui tới đã dám trưng sắc mặt như vậy cho cô nhìn sao? Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình không thể dung túng anh, đem túi trên tay đặt lên bàn, trực tiếp bò lên giường anh.
“Diệp Tử….” cách chăn cô ôm đầu anh. Nũng nịu gọi, âm thanh mềm mại tỏng trẻo, chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng Hà Tử Nghiệp, cảm thấy được nhiệt độ cách chăn truyền tới, Hà Tử Nghiệp tự biết mình không thể kiên trì thêm bao lâu nữa.
“Anh giận à?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt toàn vẻ uất ức, vẻ mặt cũng có chút chán nản, Hà Tử Nghiệp thiếu chút nữa đã coi chính mình thật sự làm chuyện có lỗi với cô. Đến khi bàn tay cô vỗ nhẹ lên mặt anh, anh mới phản ứng được, anh lại bị cô đầu độc rồi!
Trong lòng Hà Tử Nghiệp thầm than tức, anh thực sự thua ở trong tay cô, chỉ với vẻ mặt uất ức nhỏ nhỏ cũng có thể để cho anh ngoan ngoãn đầu hàng. Chẳng bao lâu sao, một người nói một không hai trên thương trường, dùng mánh khóe không thấy máu để thu mua công ty khác, một con người kiên cường đứng trước mặt cô sẽ tự giác thu hồi bén nhọn, tình nguyện vì nụ cười của cô mà làm tất cả.
Anh sờ sờ đầu cô, mỉm cười bao dung: “Không có.”
“Thật?”
“Ừm”
“Vậy tại sao không nói lời nào, cũng không giúp em lấy nước nóng?”
“Được, anh đi liền.” Hà Tử Nghiệp bước xuống giường mang giày đi lấy nước nóng cho vợ con anh. Lâm Cảnh Nguyệt ở trên giường nhìn anh cười không tim không phổi, chỉ là khi nhìn gần có thể thấy trong mắt cô đã mông lung một mảnh.
‘Đây.” Hà Tử Nghiệp cầm một ly nước nóng đưa cho cô: “Cẩn thận, coi chừng phỏng.”
Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu một cái, nhận ly nước giữ trong tay, tay của cô một năm bốn mùa đều lạnh như băng, nhất là hai mùa thu đông, từng nghe người lớn trong nhà nói cô gái tay lạnh chồng đều thương yêu, ở kiếp trước, cô không đủ trải nghiệm để chứng minh những lời này thiệt hay giả, mà kiếp này, cô vì sao không tự cho mình cơ hội trải nghiệm một lần chứ?
Giường trên xe lửa rất hẹp, hai người thì sẽ rất chật, nhưng Lâm Cảnh Nguyệt không có ý tứ muốn đi xuống, Hà Tử Nghiệp dĩ nhiên cũng không muốn như vậy. Anh đưa cô nhóc đang co rút sau lưng mình ôm vào trong ngực, cằm chống ở trên vai cô: “Thấy lạnh lắm sao?”
Hiện tại cũng chỉ đầu thu, nhiệt độ trên xe lửa cũng không thấp, vì sao cô luôn cầm theo cốc giữ nhiệt?
“Cài này à!” Lâm Cảnh Nguyệt huơ huơ cốc giữ nhiệt trong tay nói: “Tay lạnh đó, ấm tay!”
Hà Tử Nghiệp nhíu mày, lấy cốc ra, nắm lấy tay cô, quả nhiên, trừ lòng bàn tay ấm do ủ cốc giữ nhiệt, mu bàn tay hay giữa các khe đều rất lạnh. Tại sao lại có thể như vậy? Anh luôn cảm thấy cô như tia sáng, ấm áp, mang theo tràn đầy sức sống, mà bây giờ, anh nắm lấy đôi tay lạnh như băng, trong lòng có chút đau đớn. Anh biết mình không hiểu hết cô, lại không nghĩ ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không hay biết.
“Kể cho anh nghe chút chuyện về em đi ?” Anh cầm tay cô đưa vào bên trong áo quần của mình, đặt trên vòm ngực ấm áp, nhỏ giọng yêu cầu.
Cảm nhận nhịp tim của anh, Lâm Cảnh Nguyệt cong mắt : “Kể gì?”
“Gì cũng được.” Anh muốn nghe, chỉ cần là về cô anh đều muốn nghe.
Lâm Cảnh Nguyệt suy nghĩ một chút, rúc vào trong ngực anh, đem mọi chuyện vun vặt có thể nhớ được kể liên tục với anh. Ví như khi cô còn bé rất nghịch ngợm, luôn đi theo các bé trai trong xóm điên khùng, cùng nhau chơi bóng rổ. Ví như lúc trước có một bé trai lén lén ôm cô hôn, cô đã liên tiếp lo lắng hơn mấy tháng, sợ mình sẽ mang thai. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được cười ra tiếng, khi đó cũng thật là ngốc mà.
Hà Tử Nghiệp nhéo bàn tay đã được ủ ấm của cô, ê ẩm mở miệng: “Tiếp tục.”
Một ngày này, Hà Tử Nghiệp nghe được rất nhiều chuyện về Lâm Cảnh Nguyệt, từ tiểu học đến đại học, anh biết cô từng là thủ khoa thành phố hồi cấp ba, biết cô viết thư pháp rất tốt, biết cô thời đại học từng mến một đàn anh…
Anh cảm thấy anh chưa bao giờ gần cô như vậy, dù lúc cô bị anh đè xuống giường. Anh nghe cô nói từng chút từng chút, vẫn đem cô ôm càng chặt càng chặt, ở những ngày không có anh, cô nhóc của anh bình an lớn lên, hoặc vui sướng hoặc bi thương, giống những cô gái bình thường khác, nhưng lại chính là đặc biệt nhất. Anh cảm ơn những người đã cùng cô trải qua những việc đó, cảm ơn bọn họ đem một cô nhóc linh động, lại có chút khôn vặt đến bên cạnh anh. Anh cũng vô cùng hâm mộ bọn họ, bởi vì những ngày như vậy anh chỉ có thể tưởng tượng, những quá khứ đó, anh không có tư cách bình luận, tuy vậy, tương lai những ngày còn lại, anh muốn đem chính mình khắc sâu vững vàng ký ức sinh hoạt của cô, bất cứ việc gì cũng không thể xóa được.
“Hà Tử Nghiệp.” Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gọi tên anh, lúc này trời đã hoàn toàn tối mịt, ánh sáng từ chiếc đèn lắc lư trong xe lửa chiếu ra, tiếng nói của cô lẫn vào tiếng xình xịch của xe lửa, đều đặn truyền vào lỗ tai anh: “Anh chờ, chờ ngày sinh nhật anh em sẽ chuẩn bị cho anh một phần quà…” Âm thanh của cô dần dần hạ xuống, mơ hồ đến mức anh dường như nghe không rõ, anh cũng không hỏi lại, tự cho là đã nghe được trọng điểm: “Tốt, anh chờ.”
Anh cũng không biết cô muốn tặng anh gì, trong lòng có chút nho nhỏ chờ mong, bởi vì sinh nhật anh vào cuối năm, nhưng cũng không quá để ý. Cho đến ngày sinh nhật đó, thời điểm anh biết cô rốt cuộc muốn tặng anh cái gì, anh nghĩ, cả đời anh cũng sẽ không quên được. Anh, sinh nhật ba mươi mốt tuổi, trở thành ngày quan trọng nhất trong cuộc đời anh.