Đèn Lồng Hoa Lệ

chương 23: người đàn ông bí ẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe U Tịch nói câu nói, mấy đồng chí cảnh sát đều dạt ra ngoài mà nôn mửa. Đội trưởng Lâm đứng một bên lấy tai bịt chặt mũi, nhăn nhó nói: “Tiếp theo phải làm sao?”

U Tịch không trả lời, cô yên lặng nhìn cái xác nát bươm phía dưới. Đồng hồ Sinh Tử tuyệt đối không có sai sót, xác chết này cũng vô cùng kì lạ… Vừa suy nghĩ tới điều gì đó, U Tịch đã chồm người nhảy xuống cái hố xác. Đội trưởng Lâm với tay kéo không thành, đành bất lực nhìn xuống.

Thiên Chí và thầy Đỗ thấy U Tịch nhảy xuống cũng không khỏi hiếu kì, vì đội trưởng Lâm ngưỡng mộ Thiên Chí nên đã đặc cách để hai người vào xem.

U Tịch nhảy xuống hố, việc đầu tiên cô làm là lấy tay sờ vào cái xác. Không biết nó đã phân hủy hay chưa, mùi vị thế nào, vì cô không thể ngửi thấy. Thấy U Tịch lấy ngón tay chỉ chỉ vào mớ bầy nhầy da nhịt của cái xác, đội trưởng Lâm bên trên bụm miệng chực nôn mửa.

U Tịch nghe anh ta bao tử cứ vang lên từng đợt, cô ngước mặt lên, trừng mắt nói: “Đội trưởng Lâm, anh đừng có nôn lên đầu tôi nhé. Cẩn thận tôi cột ruột anh lại đấy.”

Đội trưởng Lâm lùi ra ngoài, nhất quyết nôn luôn.

Sau khi đã được chút yên tĩnh, U Tịch bắt đầu nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lúc cái xác bị giết.

Mười năm trước, nơi này vẫn còn hoang sơ, một bóng người váy trắng đi một mình trong rừng. Sau đó xuất hiện một người đàn ông, bọn họ cười nói với nhau rất thân mật. Đêm xuống, họ cắm trại, đốt lửa trại. Cảnh vật sau đó, trăng ở trên trời khuyết mất một mảnh, sương bên dưới rơi trắng xoá. Cô gái nọ bị một đám đàn ông thay nhau cưỡng hiếp, người đàn ông kia không thấy đâu nữa.

Những cảnh đó làm cho U Tịch khó chịu nhăn mặt. Sau đó lại xuất hiện cảnh khác. Cô gái kia bị bọn chúng đập vào đầu bằng một cái xẻng đào đất. Cô gái chết rồi, bọn họ lại dùng cưa để cưa xác cô thành từng khúc nhỏ. Cả khuôn mặt đều bị con dao gọt trái cây đâm nát, cả những chỗ khác cũng vậy.

Bọn người kia đang phanh thây một con người mà giống như một con vật vậy, không hề có chút sợ hãi nào.

Sau khi phanh thây cái xác xong, bọn họ rời khỏi, tất cả có bảy người, tầm hai mươi mấy tuổi. Như một đám dã thú giữa rừng sâu, ghê tởm!

Một lát sau, người đàn ông kia quay lại, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác đã vụn vặt. Nét mặt anh ta nghiên nghiên, sống mũi cao và thẳng tấp, xương gò má hơi gầy và lông mi cong vút… Quen quá, người đàn ông này cô đã gặp ở đâu rồi.

Trong ánh trăng và sương lờ mờ, người đàn ông kia đang thu gom cái xác lại và bế đi. Đến địa điểm của đường ray, khi đó vẫn còn hoang sơ chưa khai phá, anh ta để cái xác xuống, sau đó cầm xẻng đào một cái lỗ. Dáng vẻ anh ta đào lỗ chôn xác rất thong dong, như đang thư thả chăm sóc cây cảnh.

U Tịch mở mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Chí đang chồm người nhìn xuống. Sống mũi thẳng tấp, lông mi cong vút kia…người đàn ông trong cảnh đó là Lê Thiên Chí.

U Tịch được mấy đồng chí cảnh sát kéo lên, cô đứng đối diện chăm chăm nhìn Thiên Chí. Người đàn ông này tuy rằng giống với người trong cảnh như tạc, nhưng đôi mắt rất ấm áp, không giống như đôi mắt lạnh hơn cả sương đêm trong cảnh kia. Nhưng, cô còn biết một người nữa giống như thế, người có đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn như thế. Chính là vị đại điện chủ của Địa phủ, diêm vương Địa Chí.

U Tịch ra hiệu gọi cha mẹ cái xác tới, cho bọn họ tàn nhẫn nhìn xác con gái mình. Đội trưởng Lâm ôm đầu than thở nhưng không có cách nào với U Tịch. Mẹ cái xác vừa nhìn thấy đã khóc rống lên, sau đó ngã quỵ xuống đất.

“Vì sao bây giờ mới báo án?”

U Tịch dùng đôi mắt sâu của cô dò xét cha của các xác đang đứng bên cạnh. Ông ta thở dài rồi nói: “Vì bây giờ chúng tôi mới biết.”

U Tịch không buồn nói, chỉ yên lặng nhìn ông ta. Ông ta thở tiếp mấy cái rồi nói: “Nó là con gái cưng của chúng tôi, nhưng năm đó nó yêu cục trưởng của cục cảnh sát thành phố D này. Chúng tôi ngăn cản, nó đã bỏ nhà đi. Cứ ngỡ nó bỏ đi thôi, cô nói xem, đối phương có địa vị thế nào, làm sao chúng tôi báo án?”

“Con gái của hai người, cái xác kia đã chết mười năm trước rồi. Các người không tin có đúng không? Tuy tôi không biết tại sao cái xác bị lấp như vậy mười năm rồi vẫn chưa phân hủy, nhưng thật sự, đã qua mười năm rồi.”

U Tịch nói câu này, tuy rằng cô không có lòng thương người, nhưng bộ dạng công việc không suông sẻ cũng khiến cô ủ rũ. Vì vậy người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô đang thương xót cho nạn nhân.

Mẹ của cái xác nghe thế càng khóc lớn hơn, khiến cha cái xác cũng chực rơi nước mắt. Ông nói với giọng cầu khẩn: “Nghe nói cô rất tài giỏi, vậy không biết cô có biết lí do con gái chúng tôi chết là gì không?”

Chết tiệt! Trong đầu U Tịch lại nghĩ đến tiền rồi.

Cô lắc đầu nói: “Con người tôi rất trần tục, chỉ nói khi nhận được lợi ích. Ông bà yên tâm, tôi sẽ tìm hai người sớm thôi.”

Sau đó cô lôi cổ đội trưởng Lâm sang một bên, cô gặng hỏi: “Anh đã gặp cục trưởng bao giờ chưa?”

“Chưa, người chức cao như vậy làm sao tôi gặp được.”

“Anh biết cái xác này là bạn gái của anh ta chứ? Là anh ta sai anh đi đào xác à?”

Đội trưởng Lâm ngậm chặt miệng, U Tịch làm bộ cứa cổ, nghiến răng nói: “Các người chơi tôi đấy à?”

Cục trưởng cục công an thành phố sao có thể trẻ như vậy được? U Tịch đi lấy nước suối kì cọ sạch sẽ tay cô. Đại Ngâu đi đến bên cạnh cọ cọ vào người U Tịch: “Chủ nhân, sao thế?”

“Vụ này rất kì lạ, không hề đơn giản! Ngươi đi xung quanh tìm xem có điều gì lạ hay không.”

Đại Ngâu bỏ lại U Tịch, sau đó co chân chạy mất.

U Tịch gĩu khô nước trên tay, sau đó mới tới hỏi cha của cái xác: “Không biết, ông có hình ảnh của cục trưởng không?”

Ông ta dù không hiểu gì nhưng cũng lấy điện thoại ra dò tìm, không lâu sau đưa qua cho U Tịch: “Là người này!”

U Tịch liếc nhìn trên màn hình, người xuất hiện trên đó chính là người đã chôn xác trong cảnh cô thấy. U Tịch xoay người chỉ tay về phía Thiên Chí rồi hỏi cha của cái xác: “Là anh ta sao?”

Cùng lúc ấy Thiên Chí quay lại, anh cho dù không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng anh vẫn gật đầu rồi nở một nụ cười. Tuy rằng Lê Thiên Chí và kẻ trong ảnh giống nhau như tạc, nhưng nếu Lê Thiên Chí sáng rực như thiên thần, thì người kia lại lạnh lẽo tựa ác quỷ.

Cha của cái xác lập tức lắc đầu nói: “Không phải cậu ấy, tuyệt đối không phải.”

“U Tịch, mau nhìn xem!’

Tiếng của đội trưởng Lâm vang lên, U Tịch cùng những người khác đồng loạt nhìn xuống hố xác. Cái xác còn mới tinh bây giờ đã dần dần héo khô lại, không bao lâu chỉ còn lại những mảnh vãi trắng ngà rách nát và xương xẩu.

Truyện Chữ Hay