Công chúa và phù thủy
"Em mơ thấy mình chết đêm qua."
Công chúa Rosaniche xinh đẹp nói. Một giọng điệu trơn tru và nhẹ nhàng.
Phù thủy đang đọc sách bên cạnh cô đáp lại mà chẳng hề liếc nhìn.
"Ngài hẳn đã có một giấc mơ kinh khủng." (Chỗ này bảng E là từ “hellish” nghĩa là kinh khủng, ghê tởm,etc. Từ này khá là thô)
Nếu một quan chức hoàng gia nghe thấy câu này, đó sẽ là câu nói khiến ông ta phải thắt cổ chết.
Nhưng thay vì trách móc vì sự thô lỗ của của anh, công chúa chỉ che miệng và cười.
"Đó không phải là một từ nên được sử dụng trong cung điện đâu."
Với thái độ dửng dưng, phù thủy lật trang sách và nói thêm.
“Hoặc có thể đó là ‘giấc mộng tiên tri’ của ngài. Đi và nói với người của ngài ấy. Bọn họ chắc chắn sẽ mừng rằng điều kì diệu cuối cùng cũng giáng xuống”
Những gì anh chỉ đến chỉ là những giai thoại như truyền thuyết được truyền lại cho gia đình hoàng gia Caldrinz. Người ta tin rằng một bé gái sở hữu mái tóc bạch kim, hiếm khi được sinh ra qua nhiều thế hệ, là hóa thân của người sáng lập Ingram và sở hữu sức mạnh tiên tri bí ẩn.
Màu tóc của công chúa là màu vàng kim, khác với màu tóc đen của cha cô. Mái tóc lung linh được tết gọn gàng và xõa ngang vai.
Công chúa nhún vai.
“Đó chỉ là những lời mà tổ tiên ta đã tạo ra để trao quyền cho dòng dõi hoàng tộc. Chỉ vì nhiều người tin thôi, không có nghĩa đó là sự thật.”
"Ta biết. Đó là lý do tại sao ta đề cập đến khả năng nó chỉ là một giấc mơ kinh khủng trước đó. "
“Anh thực sự rất lạnh lùng đấy. Anh không thể lắng nghe một cách nghiêm túc sao? Em thậm chí còn mời anh ra chỗ khu vườn để có thể dành thời gian bên anh ”.
"Đúng vậy. Ngay cả lúc này, ngài vẫn đang lấy mất thời gian quý báu của ta ”.
Công chúa mỉm cười cay đắng trước lời nhận xét độc địa của phù thủy. Ngay cả khi đã tìm kiếm khắp Đế quốc Caldrinz, không, trên khắp miền bắc đất nước, anh chàng phù thủy trẻ tuổi này là người duy nhất có thể đối xử với cô như vậy.
Hai người đang uống trà trong khu vườn kính của gia đình hoàng gia. Không có bất kì ai xung quanh cả vì bọn họ đều đã bị cho lui xuống. Ánh nắng chiều từ trần nhà cao chiếu xuống sàn. Khu vườn đầy hoa và cây lạ nở rộ quanh năm này cũng là nơi yêu thích của cô trong cung điện.
Công chúa ho một tiếng, rồi nhấc tách trà lên và mở miệng.
“Dù sao thì, tiếp tục câu chuyện đêm qua, khi em thức dậy, em đã đang nhìn vào bản thân mình. Đó không phải là hình ảnh phản chiếu trong gương, mà là chính em. "
Đôi lông mày duyên dáng lưu dấu ký ức hơi nhíu lại.
“Em cảm thấy rất kỳ lạ. Theo bản năng, em biết linh hồn mình đã thoát ra khỏi cơ thể.
Xung quanh tối đen và em có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ. Không có ai bên cạnh em cả, ngoại trừ anh. ”
“Đó là một trải nghiệm đáng sợ đấy. Ta thậm chí còn lo sợ hơn vì rất có thể ta sẽ bị coi là hung thủ của công chúa nếu việc đó xảy ra."
Phù thủy nói vậy với một giọng điệu chẳng sợ hãi. Là một thái độ ngang nhiên thậm chí chẳng hề che giấu sự khó chịu của mình, nhưng nàng công chúa lại vui vẻ và chắp tay.
"Ôi trời. Em cũng muốn thấy điều đó đấy. Trên đời còn gì đáng quý hơn cảnh tượng phù thủy tối cao của tháp Ngà bị Vệ binh Hoàng gia bắt giữ chứ?”
Đôi mắt to tròn, khuôn mặt biết nói, đủ sức hút hồn bất cứ ai mê mẩn nhưng anh chàng phù thủy chỉ nhíu mày.
"Ngài rất tận hưởng rắc rối của ta nhỉ."
"Đó là cốn hiến đấy. Anh luôn vô cảm. Khi em nhìn khuôn mặt của anh, điều đó khiến em muốn lột phăng cái mặt nạ đó ra.”
“Ta không dùng mặt nạ hay mấy thứ tương tự. Lột da mặt chỉ để lộ thịt thôi. Sẽ không có ta chuyện sát hại ngài nên ta sẽ không bị đưa ra toà.”
"Anh có tự tin vào tương lai không?"
Phù thủy trả lời ngay lập tức.
“Bởi vì chỉ có phán đoán dựa trên sự việc mới dẫn đến kết án.”
Sau đó hai người ngừng nói chuyện. Phù thủy lại bắt đầu đọc sách, và công chúa cầm tách trà trên tay và nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Phù thủy thích sự im lặng, và công chúa thích dành thời gian với anh, vì vậy thời gian uống trà của hai người chủ yếu là yên lặng.
Mặc dù sẽ là một tai tiếng cho hoàng gia nếu chỉ để một công chúa chưa kết hôn ở cùng một chỗ với một chàng trai trẻ, nhưng tư cách của anh chàng đủ để che đậy mọi nghi ngờ. Anh cũng từng là pháp sư hoàng gia và là gia sư của công chúa, do chính Caldrogen mời từ Tháp Ngà.
Công chúa nhẹ nhàng mở mắt ra và nhìn vào khuôn mặt thon gọn của phù thủy.
Mái tóc đen như làm tan chảy bầu trời đêm, vầng trán mịn màng, đường xương quai hàm sắc nét, và đôi mắt xám sáng ngời tri thức dưới hàng mi cụp xuống…
Ngay cả hành động thường nhật ngồi thẳng lưng và lật các trang sách của anh cũng rất tinh tế mà không có bất kỳ lỗi nhỏ nào. Khuôn miệng hơi hé mở vì quá tập trung cũng rất hấp dẫn, nhưng công chúa chưa bao giờ nghe thấy một lời hay ý đẹp nào thốt ra từ khuôn miệng đó cả.
Đột nhiên, phù thủy nhận thấy ánh nhìn của công chúa và ngẩng đầu lên. Anh hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Ngài còn điều gì khác để nói không?"
Công chúa nhìn anh chằm chằm với vẻ vui tươi, một tay chống cằm và nói.
"Em hy vọng rằng mình sở hữu khả năng tiên tri mà anh nói đến."
"Là vậy sao."
"Nếu em có sức mạnh để nhìn thấy tương lai theo cách em muốn, em sẽ kiểm tra xem anh có yêu em không."
Hàm của phù thuỷ cứng lại. Anh đóng sách vào và đứng dậy.
“…… Nếu ngài lại có ý định nói lại, ta sẽ rời đi.”
Công chúa ra lệnh cho người phù thủy đang chuẩn bị rời đi.
“Kiltz Iscadion. Đừng đi. "
Một giọng nói thê lương yếu ớt ngăn anh lại, nhưng anh không hề bị thương cảm chi phối. Anh chỉ không thể cãi lại địa vị cao quý của người côn gái. Pháp sư nghiến răng kinh tởm.
Công chúa, người đứng dậy sau anh, cẩn thận sờ vào chiếc áo choàng của anh.
Sau đó, cô ấy nói với phù thủy, người đã quay lưng lại với cô. (Chỗ trên nó là “dress” cơ mà váy????? Đờn ông mặc váy hơi lạ nên tôi để là áo choàng nha)
"Hãy nhìn ta đi."
Pháp sư quay sang cô với vẻ mặt cương nghị.
Rosaniche thấp bé hơn so với những người con gái bình thường nên anh phải cúi đầu nhìn cô công chúa nhỏ này.
Anh nhai lại những lời cũ của mình.
"Đừng ra lệnh cho ta quỳ."
"Chắc chắn rồi. Anh thậm chín chẳng phải là hiệp sĩ hoàng gia ”.
Công chúa ngước đôi môi đỏ mọng như hoa mẫu đơn lên nhìn thầy phù thủy.
Đã bao nhiêu lần cô nghĩ muốn trở thành một phần trong thế giới của anh?
… Tuy nhiên, không có cô trong thế giới mà phù thuỷ vẽ ra. Đôi mắt của phù thủy không bao giờ nhìn lại phía cô, tâm trí ham học hỏi của anh ta hướng về nhiều thứ, nhưng cô không bao giờ phải là một trong những thứ khiến anh chú ý đến.
“Anh không phải là hiệp sĩ Hoàng gia… mà là phù thủy toàn năng của tháp Ngà. Và em, trái lại, chỉ là một người bình thường không là gì cả ”.
Phù thủy cười.
“Có phải ngài vừa mới gọi mình là người bình thường ấy hả? Một dòng dõi quyền lực tối cao ở phương Bắc, được tôn thờ là hóa thân của Ingram? Ta chưa bao giờ dạy ngài một ý nghĩ như vậy. "
“Em không nói về danh tính của mình cũng như cách mọi người đánh giá em. Em muốn trở thành một thứ gì đó khiến anh quan tâm… bởi vì anh luôn thích… những điều đặc biệt. ”
Công chúa đỏ hồng má và hạ đôi mi dài như lông chim xuống, nhưng phù thủy chỉ nhìn xuống cô bằng đôi mắt lạnh lùng.
Sự im lặng bao trùm lên họ. Trước khi pháp sư có thể rời đi, công chúa đã nắm lấy cổ áo anh.
"Em đang nói về giấc mơ của mình."
Cô thì thầm.
“Trong giấc mơ, em đang đối mặt với cái chết. Nhưng điều đó không đáng sợ, bởi vì anh đã ở bên cạnh em. Hơn nữa, đôi mắt của anh đang nhìn em như ánh mặt trăng chiếu sáng trong bóng tối… Vì vậy, em rất biết ơn.”
Nó gợi nhớ về những gì đã xảy ra trong quá khứ.
“Sau đó, em đã bất chấp, chỉ đi theo sau lưng của anh. Anh đang ở trong bóng tối.
Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy gì.
Anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Hướng về phía biển nơi những vì sao rơi xuống. Kết thúc chuyến đi như thế nào? ”
Ánh mắt của công chúa vẫn nhìn vào khuôn mặt của phù thủy, nhưng đôi mắt hồng trong suốt của cô ấy dường như đang tìm kiếm điều gì đó sâu thẳm hơn.
Một cái gì đó mà phù thủy không thể hiểu được.
Sau đó, Rosaniche xinh đẹp hỏi.
“Kiltz, anh là một phù thủy biết mọi thứ.
Vậy hãy giải đáp giúp em. Chẳng liên hệ đến việc dù em có chết đi. Liệu có thể đến lúc anh cũng sẽ yêu em, dù chỉ một ngày hay thậm chí chỉ trong khoảnh khắc thôi không?”
Phù thủy không trả lời.
————————————————————
Đậu mé, sao ngay cái prologue nó đã ngược vậy trời???
Nếu có bất kì ý kiến góp ý nào về bản dịch của tôi thì mấy bác cứ bình luận nhé. Đừng chửi tôi là được. :)))