Ta không còn dũng khí của tướng quân, không dám nhìn hắn nữa, lặng lẽ cúi đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng nổi.
Những lời nói dối lòng, những lời thật lòng nghĩ cả ngàn vạn lần nhưng không dám nói, nghẹn ở cổ, khiến ta muốn khóc.
Lúc này, ta nên nói gì với Yến Ôn chân thành như vậy?
53
Trong khoang thuyền chỉ còn lại tiếng mưa ngày càng nhẹ, có lẽ trời sắp sáng.
Trước đây ta là người nói nhiều và sợ im lặng, người khác không nói, ta thấy ngượng ngùng và bối rối, lúc đó luôn tìm cách nói chuyện.
Cha thường bảo ta, muốn trông ổn trọng, đáng tin, và làm người khác kính nể, thì phải ít nói.
Ta biết cha nói đúng, nhưng ta không phải là người ổn trọng và đáng tin, nên không làm được lời cha dạy.
Nhiều năm sau, ta cuối cùng đã học được cách im lặng, trở nên ổn trọng và đáng tin, cũng hiểu một điều, khi ngươi biết không ai có thể dựa vào, ngươi sẽ tự nhiên trở nên mạnh mẽ và im lặng.
Sự im lặng lúc này rất hợp lý, ta và Yến Ôn, đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa.
Nếu là ngày xưa, hắn nói những lời này với ta, ta sẽ lập tức lao vào hắn.“Nàng không có gì muốn nói với ta sao? Chuyện năm xưa, chuyện của A Nguyên, chuyện của Thường Thu Thời bây giờ, ta muốn nghe, ta muốn nghe chính miệng nàng nói.”
Người nói xong, trong giọng còn ẩn chứa chút đau buồn và tiếc nuối.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, vai rộng chân dài, làm quan đã lâu, tự nhiên mang theo khí thế áp bức, dù hắn cố gắng kiềm chế.
Thiếu niên ngày xưa cũng rất đáng tin cậy, nhưng người đàn ông hiện tại lại càng đáng tin hơn.
“Ngài đã cho người điều tra phải không?”
“Đúng vậy!”
“Điều tra được những gì?”
“Tất cả.”
“Ngài đã biết hết rồi, còn hỏi ta làm gì?”
“Ngày ta tỉnh lại, bà nội nói với ta là Lưu y chính và con gái ông ta đã cứu ta, ta không tin. Ta biết rõ ông ta là người của ai, làm sao lại cứu ta? Sau này nghe được rất nhiều chuyện từ nhiều người khác, ta không tin, chỉ duy nhất chuyện họ nói nàng yêu say đắm Ngụy Đồng, ta buộc phải tin. Rốt cuộc, khi còn trẻ, nàng và hắn mới thực sự tâm đầu ý hợp. Khi hắn qua đời, nàng mới nhận ra mình yêu hắn sâu đậm, ta tin điều đó.”
“Yến Ôn…”
“Khi ta đến đây, lòng đầy lo lắng và băn khoăn, trong lòng có biết bao điều muốn nói với nàng. Dương Dương, nàng không nên đối xử với ta như một người xa lạ, khiến ta đau lòng không thể chịu nổi. Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng sợ nhất là trong lòng nàng không còn ta nữa, lúc đó ta biết làm sao đây? Thích một người như Ngụy Đồng, không khó khăn gì.”
Mưa gió dần ngớt, gió mát hiu hiu thổi qua cửa sổ, làm lay động bức rèm xanh, bên ngoài là núi non sông nước mờ ảo.
Thuyền nhẹ đã vượt qua muôn ngàn núi, ta và Yến Ôn không còn là chúng ta ngày xưa, nhưng lại vẫn là chúng ta ngày xưa.
“Yến Ôn, ngài nên hiểu, Ngụy Đồng là bạn thân của chúng ta, nếu ngày đó ngàii cũng ở đó, ngài cũng sẽ làm như ta.”
“Có lẽ ta hiểu rõ trong lòng, hắn thực sự là một người tốt, xứng đáng với tình cảm của nàng, điều đó càng khiến ta sợ hãi. Hơn nữa, hắn đã qua đời, nếu nàng thực sự yêu hắn, ta phải làm sao tranh giành với hắn? Cuối cùng ai có thể thắng được một người đã chết?’
“Yến Ôn, có một ngày ta bệnh, mơ một giấc mộng, ngài say rượu lẻn vào cửa sổ của ta, ngài gọi tên ta, nói nhớ dáng vẻ của ta, giống như vừa rồi vậy.”
Hắn chầm chậm bước tới, đứng trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, biết rõ vẻ mặt của mình lúc này chắc chắn rất tệ, mặt vàng như sáp, mắt thâm đen.
Khi còn trẻ, vì thích một người, ta sợ hắn chê ta tóc thưa nên đã cạo đầu, thời gian trôi qua, ta trở thành bộ dạng tồi tệ này, nhưng ta không còn thấy sợ nữa.
54
“Ngốc à, ta chưa bao giờ lẻn vào cửa sổ của ai, chỉ lần này lại bị nàng xem như một giấc mộng.”
Hắn cười, giọng trầm ấm, quyến rũ, nghe rất hay.
Thì ra là thật.
Ta đưa tay ôm lấy eo hắn, ngón tay dài trắng muốt của hắn nhẹ nhàng vén tóc bên tai ta, môi áp sát tai ta.
“Dương Dương, cùng ta trở về, ta sẽ cưới nàng, được không?” Đầy cám dỗ.
Ta muốn cười, không biết vì sao lại rơi nước mắt.
Hắn vẫn muốn cưới ta, ngươi nói có tốt không?
Ta say sóng đến đầu óc quay cuồng, Yến Ôn ôm ta nằm suốt một đêm, nhìn ta nôn mửa đến mật xanh cũng muốn ra.
Khi đến cảng Huệ Châu, trời vừa hửng sáng, hắn bảo Xuân Sinh đi tìm quản sự, nói hắn muốn dừng lại Huệ Châu vài ngày, sau đó mới đi xe ngựa về kinh.