Trình Vũ Phi vô cùng rầu rĩ, nhất là khi vừa bước ra khỏi nhà kho đã nhìn thấy nụ cười kín đáo của y tá trưởng. Từ trước đến nay, cô rất cẩn thận giữ gìn hình tượng trong sáng, ôn hoà của mình để có thể tìm được người đàn ông xứng đáng sống một cuộc sống bình yên. Một cô gái trẻ có ong vờn bướm lượn quanh mình, bao nhiêu kẻ săn người đón, có thể vì thế mà tự hào, kiêu ngạo. Tiếc là đến tuổi của cô, nếu bắt cá hai tay, nhất là trong đó một con cá đã có chủ, thì người khác chắc chắn nghĩ mình là người lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, công việc cũng chẳng đợi người, cô lặng lẽ thở dài, rồi dẫn Tiểu Hà đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tiểu Hà vừa mới về khoa chưa được bao lâu, thao tác chưa thành thạo, cầm ống tiêm đâm tới đâm lui mà rút không ra tí máu nào.
“Vị trí không đúng. Đừng ấn mạnh quá, tĩnh mạch đùi cách động mạch đùi , cm”. Không biết có phải do tâm trạng không tốt không mà giọng Trình Vũ Phi có chút gắt gỏng.
Tiểu Hà lại càng lúng túng, bàn tay nắm chặt ống tiêm nãy giờ đã mỏi, run lẩy bẩy.
Trình Vũ Phi nhíu mày, đưa tay chỉ vào vị trí chính xác cần rút máu, đột nhiên kêu lên, rụt tay về, vội vàng cởi bao tay, nặn nặn vài cái, một giọt máu từ ngón tay chảy ra.
“Ối! Xin lỗi, xin lỗi bác sĩ Trình em đâm vào tay chị rồi…” Tiểu Hà đáng thương mặt mày trắng bệch sợ hãi, chân tay luống cuống.
“Không sao”. Trình Vũ Phi nhìn cô gái an ủi rồi lấy bông gòn sát trùng, trong lòng vô cùng buồn bã. Bị dụng cụ dính máu bệnh nhân gây thương tích chính là ác mộng lớn nhất của bác sĩ. Cô còn nhớ một bác sĩ đàn anh ở khoa ngoại, trong lúc phẩu thuật bị dao mổ dính máu cứa một đường bị thương, sau đó mới phát hiện bệnh nhân đó bị nhiễm HIV. Khủng hoảng và đau khổ không sao tả siết, lại sợ bị người khác miệt thị nên không dám nói với ai, một mình uống thuốc phơi nhiễm HIV, uống nhiều đến mức bị viêm gan. Cơn khủng hoảng này kéo dài suốt mấy tháng, bởi vì người bị lây nhiễm HIV phải đợi ít nhất là sáu tháng mới biết mình có bị lây nhiễm hay không.
Buồn bã thay đôi bao tay khác, Trình Vũ Phi nhìn bắp đùi người bệnh bị kim chích máu đâm như mạng nhện, bèn lấy bơm kim tiêm, chỉ cho Tiểu Hà đúng vị trí, rồi ấn kim tiêm vào. Sau đó giả vờ bình thản bước qua lật bệnh án ra xem, may quá, kết quả xét nghiệm HIV của người bệnh là âm tính. Trình Vũ Phi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Sư huynh nhanh chóng nghe Tiểu Hà kể lại, vội vội vàng vàng chạy đến, “Vũ Phi! Bị kim đâm trúng hả?”
Trình Vũ Phi lặng lẽ gật đầu, nhìn sư huynh bằng ánh mắt tủi thân. Sư huynh đồng môn, lại làm cùng một khoa nên tất nhiên thân thiết hơn người khác.
“Đây là sô cô la của bệnh nhân vừa tặng, anh không ăn ngọt…tặng em này”. Sư huynh vội vàng an ủi cô.
Trình Vũ Phi lặng lẽ cười, vẫn với ánh mắt tủi thân.
“Ấy, mùng hai tết anh sẽ thay em trực, được không? Tết này, em có thể về nhà nghỉ ngơi.” Sư huynh tiếp tục an ủi.
“Cám ơn” Giọng nói ỉu xìu.
“Thứ sáu anh có một cuộc hội thảo khoa học, em đi nhé, dù sao em cũng chỉ có một mình, cuối tuần không có việc gì mà...”
“Sư huynh, anh đang cười nhạo em đấy à?” Trình Vũ Phi không nhịn được nhảy dựng lên.
“Hê hê, Vũ Phi cuối cùng em cũng nhảy lên rồi à? Nhảy được có nghĩa là không sao rồi. Anh đi đây...thứ sáu nhớ đi nhá. Hội thảo hay lắm đấy.” Sư huynh cười rồi đi mất.
Thứ sáu Trình Vũ Phi đi dự hội thảo. Hội thảo được tổ chức tại một quán cà phê được sửa lại từ nhà của một người nước ngoài, nhã nhặn mà sang trọng. Những người dự hội thảo tụm năm tụm ba, ngồi xung quanh một chiếc bàn nhỏ, giữa bàn có một ngọn nến, mọi người vừa uống trà vừa nghe báo cáo, lại có thể đưa ra câu hỏi thảo luận, không khí rất Tây phương. Tiếc là Trình Vũ Phi không thích.
Trình Vũ Phi cảm thấy mình bản chất là một người cổ lỗ sĩ. Cô thích những thứ đậm đặc mùi vị Trung Quốc, thích những nơi gần gũi với cuộc sống. Cô thích những quán trà đơn sơ nhã nhặn mang phong vị cổ. Cô cũng thích giấu mình trong những quán cơm nhỏ giữa thành phố náo nhiệt này, nhưng lại chẳng có tình cảm chút nào với những thứ Đông Tây kết hợp sặc mùi tư sản này.
Trà càng uống càng nhạt, nhưng buổi hội thảo lại vô cùng sinh động. Ngoài việc mời chuyên gia nước ngoài báo cáo ra, bài báo cáo của Chung Viễn cũng rất xuất sắc. Lúc anh bước lên sân khấu Trình Vũ Phi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy buổi hội thảo hôm nay có chủ đề là tiến trình ứng dụng thiết bị hỗ trợ tim mạch, bác sĩ khoa ngoại lồng ngực vốn dĩ có quyền phát biểu mà. Khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện J cũng được trang bị đầy đủ các thiết bị này nên có rất nhiều kinh nghiệm thực tế.
Chung Viễn nói tiếng anh rất lưu loát, tuy vẫn đặc khẩu âm của một vùng nào đó của Trung Quốc. Trình Vũ Phi miễn cưỡng kìm nụ cười rạng rỡ vì phấn khích chỉ nở một nụ cười như búp hoa đang hé nở. Chung Viễn nhìn thấy nụ cười tưởng như khách lệ đó càng nói càng hăng. Anh thao thao bất tuyệt, nhả ngọc phun châu, nhận được những tràng pháo tay tán thưởng như sấm dậy của mọi người.
Lúc Trình Vũ Phi bước ra khỏi cửa, trời đã lất phất mưa, xen lẫn là những hạt tuyết lấp lánh quất vào mặt cô ngứa ngáy. Thời tiết ở thành phố này giống như người đàn ông lắm điều, chẳng bao giờ đổ một trận tuyết đã đời, mà cứ hết lần này đến lần khác là những cơn mưa xem lẫn tuyết nhập nhằng. Cô lặng lẽ đứng chờ ở cửa ra vào đợi một lát, nhìn trời không có vẻ gì sắp tạnh bèn chạy núp dưới một cây long não chờ tắc xi.
Đang là giờ tan tầm, lại là cuối tuần, cộng thêm phải chạy trốn cái thời tiết thất thường này nên hầu hết chẳng có chiếc tắc xi nào không có khách. Không biết đợi bao lâu, cô dường như bắt đầu tuyệt vọng, một chiếc Santana cũ kĩ đỗ phịch trước mặt cô, Chung Viễn mở cửa xe, miệng cười toe toét “Lên xe đi, tôi đưa cô về!”
Sau khi nhận được điện thoại của Mục Thuần, Chung Viễn cảm thấy sự việc có chút phiền phức. Anh tìm sự giúp đỡ của Mục Thuần cũng là một việc mạo hiểm, anh cũng đã hỏi thăm quá khứ của Trình Vũ Phi, ít nhiều cũng biết về ân oán hai người và cũng nhiều lần đoán định tâm trạng của Trình Vũ Phi hiện nay. Yêu hay là hận? Dù thế nào anh cũng cảm thấy Mục Thuần có vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng Trình Vũ Phi, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, bởi thế anh cũng tin là lời nói của Mục Thuần cũng khắc sâu trong tâm trí của cô, cho dù đó là phản cảm hay kinh ngạc.
Chỉ cần có dấu ấn là được rồi, tình yêu chỉ sợ nhất là nông nổi bốc đồng, trong thoáng chốc đã quên, không còn một chút vấn vương nào nữa. Tiếc là Mục Thuần lại khước từ.
Vốn dĩ bác sĩ tán tỉnh bác sĩ chẳng có gì là phức tạp, anh với Trình Vũ Phi tuy không cùng một chuyên khoa, nhưng chỉ cần tìm một bệnh nhân có liên quan đưa đến hội chẩn là có thể chăng được dây tơ. Tiếc rằng chuyên môn của Trình Vũ Phi không tốt. Bác sĩ khoa cấp cứu mà, một bệnh nhân nguy cấp được đưa đến, rất có thể hôm đó cô không có ca trực, nhưng bệnh nhân thì không thể đợi. Bởi thế Chung Viễn mãi không tìm được cơ hội tiếp cận.
Thôi kệ, việc lâu dài mà. Anh thở dài thườn thượt. Từ nhỏ đến lớn, những việc anh muốn đều phải theo đuổi rất vất vả, khổ sở. Nhưng không phải cái gì cũng đạt được. Nghĩ đến điều này trong lòng anh trào dâng một nỗi xót xa. Ngón tay anh nhẹ lướt qua mặt bàn làm việc lót kính, phía dưới kẹp một tấm hình khổ nhỏ bình thường, trong hình là một cô gái mặt tròn tóc ngắn, mắt sáng như trăng rằm, nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt phúng phính như trẻ con. Đã nhiều năm qua rồi…cô ấy có lẽ đang sống rất hạnh phúc…
Khi phía tổ chức mời báo cáo trong hội thảo, Chung Viễn không chút do dự, những hoạt đông có thể nâng cao uy tín của khoa, giúp khoa thăng hạng trong thành phố và toàn quốc anh đều rất nỗ lực tham gia. Vui mừng là hôm nay anh bắt gặp ánh mắt sùng bái của Trình Vũ Phi đang nhìn anh. Sau khi hội thảo kết thúc, anh muốn lập tức bám theo cô nhưng phía tổ chức cứ giữ anh lại. Trao đổi vấn đề khoa học với những con chim đầu đàn, những tài năng trong ngành là điều kiện cần có của một bác sĩ lớn, cho nên anh rất thông thạo cùng họ thảo luận những hoạt động khoa học đnág quan tâm và đánh giá tiến bộ của ngành.
Đến khi tất cả kết thúc, anh lái xe ra về bỗng thấy Trình Vũ Phi vẫn chưa về, đang đứng trú mưa dưới tán cây long não với vẻ sốt ruột. Anh thầm cảm ơn thời tiết thất thường rồi vội vàng phóng xe qua đó.
Trình Vũ Phi co rúm người vì lạnh. Chung Viễn tuy là một bác sĩ giỏi nhưng dù sao cũng không thuộc khoa mình cô không ngại Chung Viễn chỉ ngại chiếc Santana của anh. Cô đôi lúc say xe, nhưng đáng buồn là cô chỉ say xe Santana, cứ như cô vô cùng dị ứng cái lôgô bí ẩn của Santana vậy. Có một đồng nghiệp từng phát ngôn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc rằng lôgô đó là biểu tượng của trai gái giao hợp. “Chữ V tượng trưng cho đàn ông, W là tượng trưng cho phụ nữ đang dang rộng đùi…cho nên…” Trình Vũ Phi lúc đó bỏ đi chỗ khác, cô không thể không thừa nhận có một số người đầu óc không bình thường như những người khác.
Nhưng nỗi lo sợ về chiếc Santana không thắng nổi sự sốt ruột về thời tiết, mưa dai dẳng như vậy không biết bao giờ mới tạnh. Cô cắn cắn môi, bước lên xe nhưng lại hạ kính xe xuống. Gió mang theo những giọt mưa ướt ùa vào trong xe, Chung Viễn có chút kinh ngạc nhưng không gặng hỏi, chỉ tiếp tục nở nụ cười tươi rói hỏi Trình Vũ Phi “Nhà bác sĩ Trình ở đâu?”
Trình Vũ Phi đọc địa chỉ. Trước sự gặng hỏi có phần tỉ mỉ “tầng nào cửa nào nhà nào” của Chung Viễn, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ chủ nhiệm Chung muốn lái xe lên lầu sao? Hỏi tỉ mỉ thế không biết?
Chiếc Santana tuy cũ kỹ nhưng dưới tay lái lụa của Chung Viễn nó trở nên rất nghe lời, chạy êm ru giống như chiếc ghe gỗ đang lướt nhanh trên dòng nước xanh mát. Trình Vũ Phi không cảm thấy thoải mái với sự im lặng mà hai người đang tạo nên, muốn tìm lời nào đó để phá vỡ không khí ngượng ngùng. Sau lần đắc tội với Chung Viễn cô nhanh chóng phát hiện Chung Viễn thường xuất hiện trên khắp các mặt báo lớn của thành phố và cả tờ tạp chí của bệnh viện J, xem ra anh không chỉ là một quý tộc mà còn là một quý tộc đang hot nữa.
“Chủ nhiệm Chung, bài báo cáo của anh thật sinh động.” Nghĩ nát óc cuối cùng cô tìm được một câu tán thưởng an toàn và đáng tin cậy nhất. Cần phải nắm bắt cơ hội này, lấy lòng quý tộc đang hot chứ.
“Tất nhiên…tuy tiếng anh tôi nói sặc khẩu âm huyện K” Chung Viễn khoác lác mà không biết xấu hổ.
Trình Vũ Phi không ngăn được tiếng reo “Chủ nhiệm Chung là người huyện K à?” Đó là một huyện vùng sâu vùng xa, nhưng lại là một huyện lớn về sản xuất than, vì nhiều lần xảy ra tai nạn mỏ than nên thường được đưa lên mặt báo.
“Tôi sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, khóc cười cũng ở đó”
“Đó là một nơi tuyệt vời.” Trình Vũ Phi tiếp tục nịnh bợ, mặc dù đó chỉ là một huyện nhỏ rất nghèo.
Chung Viễn cũng không vạch trần sự thật, nhún vai nhè nhẹ, “Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Lúc còn học đại học, tôi nói tiếng phổ thông mà chẳng ai hiểu cả. Lúc đó tôi có tham gia câu lạc bộ văn học của trường, thích làm thơ, làm xong đưa cho mọi người xem mọi người nói không hiệp vần. Tôi không phục, dõng dạc mà diễn cảm ngâm cho mọi người nghe, kết quả là thơ của tôi hiệp vần, nhưng là hiệp vần theo tiếng địa phương nhà tôi…Hơn nữa mọi người chẳng hiểu gì cả, ai cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo…”
Trình Vũ Phi phì cười.
“Sau đó trước khi phát biểu ở những trường hợpquan trọng tôi đều chuẩn bị rất nhiều ngày, trước tiên là viết xong bài phát biểu, mỗi chữ đều đánh theo phiên âm tiếng địa phương tôi, luyện tập rất nhiều lần. Tôi học tiếng anh cũng như vậy.”
“Những trường hợp quan trọng?”
“Những hoạt động của lớp đó! Ở đại học còn có trường hợp quan trọng nào nữa? Lúc đó bạn cùng lớp đều khinh thường tôi, tôi chỉ có thể tham gia tích cực các hoạt động của lớp để giảm bớt ảnh hưởng từ rào cản ngôn ngữ mà thôi”
“…” Trình Vũ Phi trước nhiều cảm thương trước những giãi bày của Chung Viễn.
Xe đang chạy bỗng dừng lại. Đến rồi ư? Trình Vũ Phi ngạc nhiên nhanh như vậy sao? Đang định bước xuống xe thì bỗng ngượng ngùng rụt chân lại “Chủ nhiệm Chung, sai đường rồi…đây không phải nhà của tôi”
Chung Viễn cười hi hi “Tất nhiên không phải nhà của cô rồi, đây là quán cà phê. Xuống xe uống tách cà phê chứ?”
Trình Vũ Phi kinh ngạc “Chủ nhiệm Chung, tôi không uống trà nữa đâu…vừa nãy đã uống một bụng rồi.”
“Cà phê mà…”Chung Viễn sửa lại.
“Không phải cũng giống nhau sao?”
“…”
“Ấy…không giống…, những chẳng phải là lại một bụng nước nữa sao?”
“Tôi cần uống một tách cho ấm người. Cô cứ mở cửa kính xe làm tôi tê cứng cả rồi đây này.”