Phần
Sáng sớm … nổi hứng lên… chạy bộ. Từ lúc bị thương tới giờ tùm lum chuyện, chẳng tập luyện thể lực gì cả lấy gì mà đi làm … nói chứ cả tháng chắc tập được ngày là dzữ lắm. Đơn giản là mấy hôm nay tinh thần thoải mái, công việc làm ổn định nên ngủ đúng giờ, dậy sớm siêng tí cho có màu mè… với lại chạy bộ sáng biết đâu … gặp được ý trung nhân nào đó thì sao (tham quá hehe). Chạy mấy vòng quanh công viên … toàn ông cả bà lão … thất vọng tràn trề… thôi về nha cho khỏe, kiếm gì ăn sáng bửa cho hoành tráng … Sinh viên tiền bạc không nhiều, ăn sáng là cái gì đó khá xa xỉ thì phải … Về tới nhà thì nhỏ Thy đang ngồi trước cửa. Hix sáng sớm qua đây chi không biết, lâu lâu tôi được nghỉ học có bữa mà cũng ám là sao. Hôm nay mặc đồ cũng đẹp, quần jean đen, áo thun màu hồng đôi giày cao gót màu trắng … giờ mới thấy người bớt kiêu kỳ một chút rồi đó.
– Đi ăn sáng
Lại cái giọng đó … ngang chành ….
– Chờ chút
Tôi nói xong mở cửa đi thẳng vào nhà tắm. Sáng mà tắm thì khỏe người lắm … vận xong cái quần jean đen, thêm áo thun màu trắng vậy là ok … Dạo này chưa biết sài keo gì đâu, toàn chải kiểu - nhưng ngược về bên trái. Bước ra thì thấy nhỏ Thy đi vòng vòng nhà, xem xét gì đó, bấm bấm gì đó vào điện thoại của nhỏ … Làm gì cũng thầm thầm khó hiểu. Quen với tính nhỏ rồi nên tôi cũng chẳng thèm hỏi nhiều chi. Lấy đôi giày trắng mang vào (chả hiểu tự nhiên mang giày làm gì @@) là vừa kịp lúc nhỏ quay ra.
– Đi
Tôi leo lên xe cầm lái, nhỏ khóa cửa xong ngồi lên rồi nói lun
– Ra chợ hen
– Chợ nào?
– Uhm … chợ “ … ”
– Xa không
– Xa
– Sao không đi chợ gần
– Thích
– …
Tôi rít ga đi … chẳng biết đường xá … toàn chạy từ từ cho con nhỏ chỉ đường. Tới chợ gửi xe xong tôi với nhỏ Thy dẫn nhau đi ăn sáng … không biết ăn gì..thôi ghé vào tiệm ăn phở cho lành … Phở làm dở ẹc, lạt, chẳng mùi vị gì hết … thua xa phở dưới trường tôi, nhất là chị bán phở cũng xynh:D … Ăn xong nhỏ đòi đi mua ăn kem. Hix hum trước ăn kem giữa đêm, giờ thì đòi ăn lúc sáng sớm … hix toàn giờ khác người … Đúng là cái máy xay kem, ăn gì cốc kem to mà chưa chịu nghỉ, tôi vật lộn mún chết mới hết được cốc kem … ngồi nhâm nhi café nhìn vu vơ ra đường. Nhớ lại lúc ấy đúng khùng, đứa model đẹp ngồi kế bên không nhìn, toàn ngó đi đâu đâu ngắm ai ai không à … Một buổi sáng khá bình lặng …
Ăn đã, con nhỏ bắt tôi dẫn đi ăn ốc … mèn ơi … ăn cho tùm lum thứ chút về giành WC với tôi là có án mạng à … Kiếm được ái chỗ bán ốc vào buổi sáng thế này cũng mệt rã người … ngồi nhìn con nhỏ ăn mà lòng cũng chột dạ … hix từ qua giờ sài cũng khá nhìu tiền … haizz … bởi vậy đã dằn lòng là đừng dzính vào gái mà chẳng chịu nghe … dính đi rồi thấy cảnh mỳ tôm chan nước mắt … Tôi không thích ăn nhưng cũng phải ăn chung cho có lệ. Xong chầu ốc … chắc đã vừa lòng hả dạ nên mặt nhỏ coi bộ phơi phới lắm ….Trời cũng đứng nắng. Giờ này người ta vẫn còn cho xe chạy vào chợ nên nhỏ bắt tôi đi lấy xe để mua số đồ đạc gì đó …
Dừng trước cổng chợ khu bán đồ vật dụng sinh hoạt. Nhỏ kiu tôi ngồi chờ trước cửa, còn con nhỏ thì đi vào trong ….Đứng, ngồi, nằm dài trên xe cả tiếng đồng hồ mà chưa thấy ra … hix sốt ruột chết đi được, show hàng cả tiếng trước chợ, bao nhiu cặp mắt chị em đi qua đi lại nhìn vào mất màu hết sao. Không biết đẹp quá đi vào đó có thằng nào tôi trói lại không nửa ….Cuối cùng cũng ra tới, không phải một mình mà kiếm đâu ra được một ông coi bộ cao to đẹp trai quá … sax không lẽ đi kua trai nảy giờ … hix … thì ra là đang phụ nhỏ khiêng cái giỏ xách ra..có vẻ nặng … đứng dậy đỡ phụ lên trước xe … thằng cha đó cười cười … đi vào, con nhỏ quay ra nhìn tôi
– Về
– Đồ gì nhìu dzữ
– Hỏi nhìu
Sax … hix nghe tiếng là nổi điên rùi … Nhưng nhìn chắc là đồ đạc gì đó mua cho nhà nhỏ … hix thôi xong … định đi chơi game buổi mà thành ra trở thành tài xế bất đắc dĩ cho chị này, vậy là đi tong cả buổi sáng của tôi … lại còn mất số “bác” đáng kể cho vụ ăn uống nửa chứ:-s ….haizz Ngậm ngùi lái xe về nhà mà lòng đau như cắt ….Tới nhà tôi leo xuống xe hỏi
– Nè chở được mấy cái này về không
– Không
– Hix vậy giờ sao
– Rinh vô nhà đi chứ sao
– Rinh vô nhà chi
– Nói nhìu
Không còn ngôn từ nào diễn tả được cảm xúc luôn. Đành rinh cái đống đồ đó vào nhà … Xong tôi ngồi thở … vì mệt và vì ức chế. Con nhỏ uống một ly nước rồi ngồi xuống mở cái giỏ lôi ra đủ thứ đồ đạc, xoong nồi, chảo chén, đĩa đũa muỗng, cái bếp ga mini, chồng mấy cái khúc gì tròn tròn dài dài, thảm lót chân, giẻ lau nhà,móc quần áo mấy cái túi thơm ….chẳng hiểu gì tôi ngơ ngác
– Mua gì tum lum bày ra đầy nhà chi vậy, bộ quên gì hả
– Không – nhỏ đưa cái chồng dài dài tròn tròn cho tôi
– Tháo ra ráp lại dùm đi
Không hiểu gì, tôi cũng thở phì cái rinh đống đó ra ngoài cửa ngồi cắm cúi ráp ….Đầu óc coi vậy chứ cũng không đến nỗi ngu, ráp xong thì mới biết là giàn để chén đũa mini. Đem vào nhà thì đã thấy nhỏ ngồi rửa mớ xoong nồi chén đũa muỗng trong nhà nhà tắm đem ra để trong rổ. Nhìn tôi lạnh lùng
– Ráp nhanh dzữ.
Xì làm như tôi ngu lắm không bằng. Xong con nhỏ đứng dậy lấy cái giàn để vào góc.
– Kéo phụ cái bàn lại đây coi
Tôi xăng tay lại kéo bàn ra góc nhỏ chỉ, sau đó nhỏ chẳng nói chẳng rằng đem bếp ga để lên bàn, lôi trong giỏ ra mấy cái hộp ngồi trút đường, muối, bột ngọt, bột nêm vào hộp để bên cạnh bếp ga … tôi đứng im lặng nhìn con nhỏ làm mọi thứ … giờ đã hiểu con nhỏ đang làm gì với cái nhà trọ của tôi rồi … có một tí gì đó ấm áp, một chút niềm vui và cả ngại nửa … tự nhiên quan tâm tôi nhiều đến thế này … nếu chỉ vì để đáp lại lần trước tôi cứu nhỏ thì … đã quá dzư mất rồi ….Tự nhiên muốn siết chặt nhỏ từ phía sau chỉ để thì thầm tiếng cảm ơn quá …
Bừng tỉnh người tôi chạy lại phụ nhỏ, trong lúc nhỏ sắp xếp chén đũa lên giàn thì tôi lấy đinh đóng lên tường để treo nồi, chảo … Rồi con nhỏ chạy lên xe chạy đi
– Chờ chút …
Ngồi nghĩ linh tinh khoảng hơn nửa tiếng nhỏ về tới, phía sau chở theo đống đồ gì đó … chạy ra đỡ xuống tôi hỏi
– Gì mà bụi không vậy
– Cái tủ quần áo để lâu trong kho … biết ráp không
– Ừ để thử
Vậy là đứa lau chùi bụi đứa mày mò ráp cái tủ lại … hì hục cả buổi cũng xong … đặt tủ vào góc, nhỏ tự tay lôi quần áo tôi trong giỏ ra treo lên tủ, còn treo cả túi thơm vào tủ và nhà vệ sinh nửa chứ … Xong xuôi nhỏ đi vòng vòng, gật gù kiểm tra thành quả từ trưa đến giờ ….Có vẻ mệt … nhỏ nằm xuống chỗ cái quạt rồi lấy điện thoại ra bấm nghịch linh tinh, miệng hát vu vơ bài gì đó chẳng nghe rõ … rồi từ từ ngủ mất tiêu ….Chẳng nghĩ được gì..cũng chẳng nói được gì nửa … tôi chỉ biết ngồi đó và nhìn nhỏ ngủ … mọi thứ cứ như một giấc mơ … giấc mơ có thật ngay trước mặt tôi … ”Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”.
Tôi chẳng biết tôi có thích nhỏ không … chẳng biết nửa … nhưng tôi chỉ biết lúc này tôi muốn nhìn thấy nhỏ. Tình cảm với tôi … dường như vẫn chưa định hình … tôi chẳng dám nghĩ quá nhiều..vì tôi sợ tôi là người không tốt. tuần lễ nửa trôi qua … chẳng có gì đáng kể, mỗi ngày nhỏ vẫn hay lại quán uống café, dạo này không đi một mình thường nửa mà còn có cả nhỏ Hân và chị Tiên (đứa làm chung với nhỏ Thy hôm -).
Nhỏ Thy vẫn hay qua nhà tôi một cách đột xuất, khi thì mang theo mấy miếng thịt kho, khi thì canh chua, cá kho … để bắt tôi ăn nhiều hơn là những phần cơm ngoài quán. Nhờ có bếp ga và nồi cơm điện, tôi cũng ăn thêm được buổi tối hoặc buổi sáng, còn cơm chiều ăn ở quán, cơm trưa tôi ăn ở căn-tin trường. Đó là thời kỳ tôi được ăn uống đầy đủ nhất nên sức khỏe và cả da thịt cũng nhìu hơn. Còn chị thì chẳng biết đường nào mà lần … chỉ toàn nhắn tin, call chọc phá nhau … thi thoảng có thêm trò chuyện với anh Phong nửa, vẫn chưa biết chị học hay làm gì … chỉ biết chị khá bận.
Mọi thứ trên lớp chẳng có gì đáng cho tôi quan tâm ngoại trừ đá bóng … Vì là cán bộ, lại lỡ dại đăng ký với cô chủ nhiệm nên đành phải cố sức đeo theo cái lũ ngu đó để đá bóng … và tất nhiên mỗi khi đi đá bóng nhỏ Thy vẫn ngồi ở góc để giữ đồ cho tôi, chỉ là vậy, chẳng quan tâm về trận bóng cũng như bất cứ đứa nào lại gần làm quen trò chuyện, đơn giản với nhỏ đó là đi theo tôi cho có mặt …
Có điều tôi được lớp phát hiện ở một điều là khả năng chớp thời cơ rất tốt … vậy là được đẩy lên đá tiền đạo … có khi cả hiệp tôi chẳng di chuyển nhiều, chẳng thấy tôi đâu ….nhưng vài tình huống thì tôi đột nhiên xuất hiện và kết liễu đối phương. Cách tôi ăn mừng cũng y chang cách nhỏ nhìn thấy tôi ghi bàn … chỉ im lặng mỉm cười, chẳng nhảy nhót reo hò … chẳng làm gì cả ngoài mỉm cười … Đá bóng … tôi mới chợt nhớ… chà chà mãi lo học hành, làm việc … quên mất niềm đam mê xem bóng đá rồi … chắc phải tìm cách để đi xem MU đá mới được, chỉ thích mỗi MU và MU:x.
Hôm nay hình như có trận MU đá lúc h … với ai thì tôi chẳng quan tâm. Miễn là Mu đá là tôi sẽ coi, thắng thua không quan trọng … có người xem thấy MU thua không còn khả năng gỡ hoặc đá quá chán thì sẽ bỏ nghỉ xem, còn tôi thì khác, đã xem là sẽ xem đến giây cuối cùng. Làm ở quán mà lòng cứ nôn nao cho hết giờ để đi coi MU đá.
Hôm nay nhỏ Thy tới quán hơi muộn, vẫn là phong cách đồ bình thường nhưng sexy. Có vẻ Thy thích mặc jean nhưng xăng lên đến giữa bắp chân thì phải..mà cũng đúng, chân nhỏ dài mà, làm gì không được. Làm việc chẳng để ý tới nhỏ làm gì, nào giờ tôi vẫn vậy, chỉ thi thoảng nhìn nhỏ cái rồi thôi ….khoảng h quán bắt đầu vắng khách, chắc nhỏ cũng tính về nên tôi bước lại ngồi xuống
– Nè
– Gì
– Tối rảnh không
– Uhm
– Vậy chút qua nhà đi
– Làm gì
– Đi coi bóng đá khuya
Suy nghĩ hồi lâu nhỏ gật đầu. Hình như đây là lần đầu tiên tôi chủ động rủ nhỏ đi đâu đó … chưa từng thấy ai lần đầu tiên hẹn con gái mà lại là rủ đi coi bóng đá giữa khuya như tôi và cũng chưa thấy ai chấp nhận như nhỏ.
– Đi làm tiếp đi rồi chút đi lun.
– Ừ! Uống gì nửa không
– Uhm
Tôi đứng dậy đi vào trong lấy thêm một ly cam vắt thêm tí muối mang ra cho nhỏ rồi đi làm việc tiếp tục … h quán đóng cửa. Tôi xin ông Kha về trước phút, nhìn tôi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tôi xin về sớm … Mặt ổng giãn ra rồi chuyển sang cười gian gian cuối cùng là cười ha hả khi liếc ra ngoài thấy nhỏ Thy đang ngồi trên xe.
– Á thằng này im im mà ghê bây … được được chú em cứ về … há há …
Ông làm như ai cũng như ông không bằng. Tôi là tôi rất vô tư và trong sáng nhé:D … Leo lên xe, tôi chạy ào về nhà tắm, còn nhỏ thì ngồi im ngoài nghịch cái chậu cỏ ba la. Quên nói cái vụ hộp kem hôm trước … cọ rửa sạch xong nhỏ bắt tôi giữ không được vứt. Tối hôm sau ở đâu tự nhiên chạy qua mang theo nào là đất và chậu toàn là cỏ ba la. Nhỏ đổ đất vào hộp kem, sau đó đập bỏ chậu kia để lấy cỏ ba lá đem qua trồng vào hộp kem … Xong xuôi ngồi ngắm nhìn cười tủm tỉm mình … ít khi nào thấy được nhỏ cười …
Nhỏ cũng rảnh, trồng xong chẳng chịu đem về nhà mà bắt tôi phải chăm sóc mỗi ngày … và tôi càng rảnh hơn khi ngày nào cũng chăm chỉ tưới nước rồi canh giờ mang ra hứng nắng mới ghê chứ, điên mất rồi … Tắm xong tôi mặc cái quần jean với áo MU vào rồi kéo nhỏ lên xe chạy ào đi. Lảng vảng khắp con đường cuối cùng cũng tìm được một quán café ven đường để cho khách xem tivi, xung quanh cũng có vài quán nửa nhưng tôi thấy chỗ này đông khách nhất nên vào luôn cho vui.
Tội thằng giữ xe, dắt có cái xe của tôi lên lề không mà dắt không nổi, đơn giản vì con mắt đang lo nhìn nhỏ Thy mất tiêu rồi làm tôi phải phụ đẩy xe lên lề. Bước vào quán thì khỏi phải nói, ngời sáng tương lai luôn … có lẽ sợ ảnh hưởng niềm đam mê xem bóng đá của mấy anh trong quán mà nhỏ đòi ngồi góc ngoài cùng, cũng được, ngồi phía ngoài cho mát, với lại chỗ này nhìn tivi cũng rõ. Một nhỏ nhân viên bước đi về phía tôi. Chà … hèn gì quán này đông khách, thì ra tiếp viên đẹp dzữ, nhỏ Thy nếu được cho d thì bạn trẻ nảy chắc cũng -. Thời đó tôi còh lạ lẫm với vụ café có tiếp viên đẹp lắm, sau này về trung tâm Sài Gòn đi uống café với mấy anh bạn thì mới biết đẹp mới làm tiếp viên café được … Đẹp thì đẹp, tôi cũng không nhìn gì nhiều mất công chị kế bên biết được lại nổi xung mở quán café bán luôn không chừng.
– Anh chị dùng gì?
Tôi chưa kịp trả lời nhỏ đã lên tiếng trước
– Một café không đường với nước ép cam nha.(ủa không bỏ muối hả)
Chà tài lanh dzữ, tôi tính uống sting dâu chứ bộ, nhỏ tiếp viên mặc váy đỏ đẹp quá kìa … Trận đấu cũng bắt đầu … tôi say sưa theo dõi từng cái tên đã thuộc nằm lòng, nhìn bước chạy cũng biết là ai rồi chẳng cần thằng BLV đầu bò lải nhải mệt óc … ghét nhất xem bóng đá mà nghe BLV của VN bình luận … Tôi để ý … mắc cười nhất là cái vụ mỗi lần có pha nguy hiểm là có ít nhất vài anh làm bộ nhảy dựng tiếc nuối chỉ để quay ra sau nhìn nhỏ Thy …
MU ghi bàn, tôi chẳng la hét ăn mừng như bất kỳ ai trong quán, nhỏ Thy lại càng không … chỉ im lặng với bộ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình. Còn tôi thi thoảng chỉ vỗ tay để bày tỏ cảm xúc, gương mặt tôi cũng chẳng biểu lộ gì nhìu vì tôi là vậy … Qua đến hiệp được khoảng phút, tự nhiên thấy vai tôi hơi nặng nặng … nhìn qua … suýt phì cười, chị nhà mình ngủ gục mất tiêu hồi nào hổng hay, hay tay đang nắm lấy bắp tay tôi, đầu ngả lên vai … Mỉm cười, tôi khẽ kéo ghế sát vào, lấy cái áo khoác đắp lên đôi chân của nhỏ rồi im lặng xem tiếp.
Hết trận … nhỏ Thy vẫn ngủ ngon lành … Tôi cũng chẳng nỡ đánh thức nhưng biết sao giờ..khách đã về gần hết, chỉ còn vài người khách quen ở lại để bàn luận, chém gió và tán tỉnh đứa tiếp viên. Nhỏ tiếp viên xi-tin hùi nảy nhìn về phía tôi lắc đầu cười tủm tỉm … hix quê quá thôi về. Tôi khẽ lay lay cái mũi nhỏ Thy.
– Nè nè dậy đi … dậy về nè
– Ngủ xíu
– Dậy đi người ta về hết rùi
– Ư..uhm … ghét …
Tôi kéo tay nhỏ dậy đi thẳng ra lấy xe về … Vừa leo lên xe nhỏ đã dựa đầu luôn vào vai tôi … hix bó tay, mê ngủ đến thế là cùng … Nhưng khi tôi vừa chạy xe đi thì nhỏ khẽ thì thầm
– Lên cầu vượt xíu đi
– Chi. Thôi về ngủ đi
– Không
– Hix không bùn ngủ hả
– Có
– Sao còn chưa chịu về
– Không thích.
Mặt đang ngủ mà cũng chẳng chịu bỏ cái giọng ngang chành nửa ….bó tay..tôi đành chạy xe vòng lên cầu, dừng ngày chỗ cũ … tôi ngồi im lặng như lần trước. Nhỏ xoay ngang qua, nắm lấy bắp tay tôi, dựa đầu lên vai nhắm mắt im lặng ….Từng hàng xe nối đuôi nhau phía dưới chân, nhìn về phía xa, ánh đèn đường, những dãy đèn xe nối đuôi nhau tạo thành một con đường bằng ánh sáng kéo dài. Thiệt tình, chẳng biết nghĩ sao giữa khuya thế này lại có đứa rảnh ngồi ngắm cảnh, hứng sương trên cầu. Tôi tựa cằm vào thành cầu, mắt nhìn xa xăm nghĩ rất nhiều về rất nhiều điều tôi không lí giải được ….nhất là tại sao … nhỏ lại chọn tôi để quan tâm, một thằng kể cả nhìn nhỏ mà còn chẳng thèm nhìn nửa kia mà … Dòng suy nghĩ cứ miên man trãi dài theo những dòng xe qua lại … nhỏ ngủ ngon lành trên vai tôi. Ngốc thiệt, tự nhiên về nhà ngủ không chịu, đòi lên đây cho được và cũng chỉ để ngủ gục trên vai tôi … con gái … thật khó hiểu.
Khá lâu, trời se lạnh … tôi cảm nhận được sương đang xuống nhiều hơn … vậy mà tôi chẳng có ý định đánh thức nhỏ dậy … đơn giản, tôi muốn nhỏ được ngủ yên lành ….chợt tiếng nhỏ thầm thì
– Đang nghĩ gì đó
– Uhm không gì
– Thật không
– Ừ không – chẳng hiểu sao tôi lại trả lời như vậy
– Uhm … vậy đang nghĩ gì
Tôi im lặng … nghĩ thì nhìu … nhưng biết làm sao nói hết được đây …
– Đồ tồi
Con nhỏ nói nho nhỏ … tôi mĩm cười
– Ừ
– Sao lại không để ý tới em ….
Tôi lại im lặng chẳng trả lời … rồi..tôi hỏi ngược lại
– Sao quan tâm anh …
Nhỏ ngồi dậy, tựa đầu vào thành cầu quay qua vuốt tóc tôi
– Vì … anh là đồ tồi … đồ vô tâm đáng ghét nhất em từng gặp …
Tôi vẫn im lặng nhìn về phía những làn xe … tiếng nhỏ Thy đều đều bên tai … ngọt ngào và tha thiết.
– Em thấy anh lần đầu tiên là ở trong công viên ấy. Sáng đó em nhìn thấy tên ngốc đứng mình trong góc công viên đá lung tung vào bao cát rồi còn treo ngược chân lên cây nửa chứ … nhìn mắc cười lắm … em nghĩ chắc anh đang tập võ … Bữa sau … chắc anh hổng nhớ đâu … trên cầu này nè … em với tụi đánh anh đó thấy có chú kia đang ngồi xe lăn lên dốc cầu, mấy đứa bạn em tôi ngồi cá cược coi chú đó lăn xe lên cầu nổi không … em tính chạy ra đẩy phụ nhưng tụi nó kéo em lại … đang bàn tán cười đùa thì ở đâu ra có tên ngốc quăng xe xuống đường chạy lại đẩy xe lăn chú đó lên cầu rùi còn đẩy luôn tuốt bên dốc cầu mới chịu chạy trở lên lấy xe đạp chạy đi …
Nhỏ cốc cốc vào đầu tôi … nói tiếp
– Rùi … tụi bạn em mới bực..kéo theo vô quán kiếm chuyện với anh. Lúc đó em hổng nghĩ nhìu đâu. Có tên ngốc đó hết lần này tới lần khác giải vây cho nhỏ Thúy bị chọc (nhỏ phục vụ bị trêu đó mọi người) … em nghĩ anh cũng biết làm vậy là anh sẽ bị tụi nó kiếm chuyện vậy mà anh vẫn làm ….Tới lúc tụi nó đánh anh … em hổng hiểu sao anh hổng bỏ chạy, hổng giải thích, hổng kêu cứu rùi hổng thèm đánh trả nửa … toàn thấy anh mỉm cười ….người gì điên dễ sợ, bị đánh quá trời lun mà cười … từ lúc đó hổng hiểu sao em thấy anh đặc biệt lắm … tự nhiên muốn quan sát coi tên ngốc ấy là người ra sao à ….
Nhỏ chọt chọt vào mũi tôi rồi nằm tựa lên vai tôi … Tôi im lặng lắng nghe … luôn là vậy … chỉ biết lắng nghe.
– Anh đó … đồ tồi … đồ vô tâm … ngày nào em cũng nhìn anh, ngày nào cũng cố gắng ăn mặc thiệt đẹp để gây chú ý với anh … ai cũng nhìn em … ai cũng tán tỉnh em … vậy mà có mỗi tên ngốc anh hổng thèm để ý gì hết … tức lắm – giọng nhỏ nghẹn ngào – làm sao anh cũng thờ ơ với người ta thế … người ta đẹp vậy mà cứ làm như người ta vô hình ấy … huhu..vậy mà … em cũng bị điên ùi … tối ngày cứ nghĩ tới cái đồ vô tâm đáng ghét như anh … tối ngày … cứ muốn nhìn thấy anh …
Nhỏ khóc thiệt rùi … tay nhỏ siết chặt lấy tôi ….
– … hổng thèm để ý tới người ta thì thôi đi … lại còn chịu bị đâm cứu người ta chi không biết … người gì ngốc … người gì … huhu điên thấy sợ luôn ….máu tùm lum … mà cứ cứ … cười hoài ….
Tôi nắm lấy tay tôi, xoay qua xoay lại … xoa nhẹ nhẹ vào tay tôi …
–..tay này nè … đau … mà cứ lo làm … quan tâm quán còn hơn quan tâm người ta nửa … anh ác lắm … người ta kiu đừng làm mặt lạnh với người ta rùi … mà mà tối ngày … cứ lạnh lùng hoài … huhu ….làm người ta tức … chịu không nổi luôn ….huhu …
Nhỏ ngẩng lên nhìn tôi phụng phịu ….
–..đó … cái mặt thấy ghét … huhu người ta khóc nảy giờ mà cười miết hổng dỗ miếng nào … đồ tồi … đồ vô tâm ….huhu …
Tôi lắc đầu mỉm cười … nhỏ đúng là đặc biệt … hôm nay là lần đầu tiên nhỏ nói nhiều với tôi như vậy … lần đầu tiên nhỏ sử dụng rất nhiều từ anh … em … và cả người ta nào đó nửa … cứ như để bù hết lại trong suốt thời gian qua cộc lốc lạnh lùng ấy … Đưa hai tay lên lau nước mắt cho nhỏ … tôi mĩm cười
– Nói hết rùi hen … về nha …
Nhỏ khẽ gật đầu, mắt vẫn không thôi khóc ôm chặt lấy lưng tôi … Đường Sài Gòn đêm … tự nhiên chẳng cảm thấy lạnh gì nửa … giữa khuya … có một chiếc xe chạy chầm chậm trong đêm … trên xe có một thằng nhóc đang im lặng mĩm cười và con nhỏ thì im lặng khóc … một cặp đôi kỳ lạ.
Tới nhà ….dẫn xe vào trong … tôi chạy đi rửa cái mặt. Quay trở ra … con nhỏ đã hết khóc … ngồi thu lu góc … Tôi chẳng nói gì … đi lại gần kéo gối nằm xuống … con nhỏ líu ríu nằm theo … rúc đầu sâu vào ngực tôi nằm im thin thít …
– Nè..sao im ru rùi..không khóc nửa hả
Con nhỏ khẽ lắc đầu, tay siết chặt tôi hơn nửa.
– Quê rùi
– Sao quê – tôi cười
– Tự nhiên nói quá trời … tự nhiên cái khóc quá trời …
Tôi lắc đầu … giờ mới thấy … bên ngoài vẻ lạnh lùng kiêu kỳ của nhỏ … là cả một tâm hồn … mà nếu người ta không tiếp cận được thì làm sao nhìn thấy … sự đáng yêu của nhỏ ….
– Uhm..thui ngủ nha … chắc mệt lắm hả
– Uhm
– Ngủ đi
– Mai quên vụ tối nay đi nha.
– Uhm …
– Quên thật không…
– Uhm..hứa … sẽ không quên…
Câu trả lời ngược đời … Nhỏ chẳng nói gì … siết chặt lấy tôi … mỉm cười tôi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ … ”bắt được em rồi nhé người lạnh lùng” … băng giá … rồi..cũng sẽ tan … ngày mai trời lại sáng … mọi thứ sẽ bắt đầu những điều mới … lại kết ngày với câu..”Sài Gòn … bình yên lắm”.
…