Đỗ Gia Nặc mang theo một cái túi, đúng giờ hẹn đến trường đại học Đế Đô nổi tiếng thế giới, đứng trước cửa chính của tiệm cơm Thạch Oa Ngư mà Cố Diệp đã nhắc qua. Tuy mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng bên trong lại rất lịch sự, trang nhã, vừa khéo đây cũng là thời gian ăn cơm nên có không ít sinh viên đi đến ăn. Đỗ Gia Nặc tìm được một vị trí ở phía trong rồi ngồi xuống, nhiều sinh viên quay sang nhìn anh vì khuôn mặt đẹp trai nhưng lại chẳng có ai nhận ra anh cả.
Chờ tầm hai phút thì Cố Diệp đến, không cần Đỗ Gia Nặc nhắc cậu cũng đã đi thẳng đến góc anh đang ngồi, nhanh chóng tìm đến, cười híp mắt nói: “Hi ~ đợi lâu rồi.”
Khi đối diện với khuôn mặt quá trẻ của Cố Diệp, Đỗ Gia Nặc sửng sốt, sau đó cười gượng một tiếng: “Chào cậu.”
Cố Diệp ngồi đối diện với anh ta: “Tôi thực sự không giống một thầy bói cho lắm, nếu anh hối hận thì tôi có thể trả tiền xe cho anh.”
Chưa gì Đỗ Gia Nặc đã bị nhìn thấu nên cười gượng một cái: “Không, tới cũng tới rồi, tôi muốn cược thử, dù sao đã đến bước này rồi.”
“Được rồi.” Cố Diệp lại nhìn khuôn mặt của Đỗ Gia Nặc, không hề động tới dao kéo cũng không trang điểm, nhìn không thấy vấn đề gì so với khi trước. “Đây là năm mươi vạn.” Cố Diệp đưa ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị từ trước: “Sang năm, nếu như anh có số fans hâm mộ vượt qua bốn ngàn vạn thì hãy nhớ trả lại cho tôi năm mươi vạn.”
Nghe thấy con số bốn ngàn vạn, Đỗ Gia Nặc khiếp sợ mà siết chặt nắm đấm của mình: “Tôi thật sự có giá trị và kinh tế như vậy sao? Thật sự có được bốn ngàn vạn fans hâm mộ?”
“Có chứ.” Cố Diệp nói một cách chắc chắn: “Chỉ cần anh không làm ra chuyện gì sóng gió, cứ diễn xuất chân thật, bộ phim đầu tiên anh diễn chắc chắn sẽ hot một góc trời. Nhưng mà, kịch bản trong một năm đó phải để tôi xem qua.”
Đỗ Gia Nặc cầm tờ chi phiếu trong tay mà nói nghiêm túc: “Tôi sẽ nghe theo lời của cậu.”
Cố Diệp ngước mắt đánh giá y một chút rồi cười híp mắt nói: “Cho anh thêm lời khuyên nữa, hai tháng này tránh mấy con chó đi nhé.”
“Chó ư?”
“Đúng vậy, một con chó thực sự chạy trên mặt đất, có bốn chân và biết sủa.”
Đỗ Gia Nặc dở khóc dở cười: “Tôi gặp nạn về chó sao? Bị chó cắn à?”
Cố Diệp mỉm cười gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ nhớ kĩ.”
Hai người ăn một bữa cơm với nhau, Đỗ Gia Nặc cũng không sống ở gần đây nên đã đặt một vé tàu cao tốc ngay tối hôm đó, dự định buổi sáng hôm sau phải đi tìm người đại diện để hủy hợp đồng.
Vào lúc chia tay, Cố Diệp dặn dò: “Lúc trở về có thể sẽ không thoải mái, anh hãy chuẩn bị tâm lí thật tốt nhé.”
Đỗ Gia Nặc vẻ mặt nghiêm túc rồi gật đầu: “Tôi đã biết. Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lí rồi.”
Người đại diện của Đỗ Gia Nặc tên là Hầu Thế Kì, là một người đại diện uy tín lâu năm của Công ty Giải trí Định Nam, nâng đỡ cả mấy trăm nghệ sĩ. Hắn thích người nói ngọt và ngoan ngoãn vâng lời trong công việc. Nếu đi theo hắn ra ngoài bồi rượu thì phải vui vẻ mà đi. Nếu làm cho tâm trạng khách tốt thì hắn sẽ bằng lòng mà nâng đỡ. Đỗ Gia Nặc có bộ dạng tốt, tuổi lại còn trẻ, nhưng lại không chịu phối hợp với sự sắp xếp của hắn, hậu đài phía sau cũng không có cho nên luôn luôn bị hắn mặc kệ, không muốn nâng đỡ mà vứt bỏ thì lại tiếc.
Khi nghe tin Đỗ Gia Nặc muốn rời đi, Hầu Thế Kì trực tiếp trở mặt: “Đúng là cái đồ vô ơn! Cậu muốn bỏ đi à? Thế thì ai sẽ tiếp nhận cậu chứ? Năng lực diễn thì chả có lại không biết cách giao tiếp, thậm chí cả việc mời rượu cũng không làm, cậu đi đâu thì có thể nổi được hả?”
Đỗ Gia Nặc đã quen nghe những lời sỉ vả như vậy từ lâu, đỡ mặt nói: “Tôi chỉ muốn đóng phim bởi tôi yêu ngành này chứ không phải để tham gia vào những việc khác. Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong hai năm qua. Tạm biệt!”
“Cậu cút đi! Để tôi xem cậu đi rồi thì sẽ thế nào? Trong mấy cảnh cậu đã từng diễn, tôi ước mình có thể bỏ tiền vào đó, giờ vi phạm hợp đồng thì cậu lấy tiền đâu ra?” Hậu Thế Kì cười chế giễu rồi nhìn bóng dáng Đỗ Gia Nặc rời đi, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Cậu cút đi! Nếu không cút thì cậu sẽ bị đóng băng thôi!”
Bước chân của Đỗ Gia Nặc dừng lại rồi lạnh lùng nói: “Vậy anh cứ chờ đi.”
Hầu Thế Kì đã nghĩ rằng Đỗ Gia Nặc không thể rời đi nhưng hắn lại không thể ngờ rằng Đỗ Gia Nặc lại thực sự trả được khoản tiền vi phạm hợp đồng, lấy hợp đồng và mang theo hành lí rời khỏi KTX trong một ngày. Sau khi tìm người để nghe ngóng thì hắn mới biết Đỗ Gia Nặc đi thẳng đến Truyền thông Ngọc Minh.
“Truyền thông Ngọc Minh đang đốt tiền đấy à? Lấy một cái người bệnh thần kinh như vậy làm gì? Chỉ có vài tác phẩm nhưng tất cả đều là vai quần chúng, lại còn không có kĩ năng diễn xuất nữa.” Hầu Thế Kì tức giận mà chửi thẳng: “Hắn hoàn toàn không có cửa đâu!”
Tuy rằng chửi như thế nhưng hắn cũng chẳng để trong lòng bởi vì Truyền thông Ngọc Minh đều khó tính với người mới, ngay cả với diễn viên cũ cũng thế. Đỗ Gia Nặc là con nhà nghèo, trả năm mươi vạn tiền vi phạm hợp đồng đối với người khác thì không là gì cả nhưng đối với gia đình anh mà nói đây chính là một khoản tiền lớn. Anh ta không thể bỏ ra năm mươi vạn trả tiền vi phạm hợp đồng được, vì thế chỉ có thể là Truyền thông Ngọc Minh trả cho anh ta. Chẳng nhẽ Đỗ Gia Nặc thực sự có kĩ năng diễn xuất ư?
Người trợ lí lên tiếng: “Tôi nghe thấy bạn cùng phòng anh ta nói, anh ta và Truyền thông Ngọc Minh chưa bao giờ liên lạc với nhau nhưng lại có liên lạc với em trai của Cố Lâm. Hôm qua anh ta còn đi đến trường Đại học Đế Đô, nửa đêm mới về.”
“Đứa con thứ ba là đại sư của nhà họ Cố à” Hầu Thế Kì cười khẩy mà nheo mắt lại. “Chẳng nhẽ hắn tính ra được Đỗ Gia Nặc có thể thành công sao?”
Trợ lí lắc đầu: “Ai mà biết được cậu ấm ấy nhìn người như thế nào?”
“Hắn muốn đi thì tôi phải khiến cho hắn rời đi. Nếu như nghệ nhân trong tay tôi đều muốn bắt chước hắn thì chẳng phải với được tận trời hay sao?” Hiện giờ có rất nhiều người bên ngoài nói Định Nam liên tục chèn ép nghệ sĩ, không cho bọn họ có cơ hội biểu hiện, bọn họ đã sớm tức điên lên rồi. Bây giờ, nhiều diễn viên có kĩ năng diễn xuất đang bị ràng buộc bởi hợp đồng, ngoài mặt thì tỏ ra không có gì nhưng trong lòng thì chắc chắn đang nghĩ bao giờ thì đi. Hầu Thế Kì mặt lạnh, cười khẩy mà nói: “Sao có thể rời đi dễ dàng vậy chứ? Phòng làm việc vừa gửi một tin rằng Đỗ Gia Nặc được một thương nhân nhà giàu bao dưỡng và bị khuyên rút lui. Vì vi phạm hợp đồng với công ty nên bị phạt năm mươi vạn, đồng thời nhắc nhở các nghệ sĩ khác, để họ coi đấy là một lời cảnh cáo. Không ai trong phòng làm việc này có thể làm chứng cho hắn, không có quan hệ xã hội lẫn hậu đài phía sau, tôi xem xem hắn muốn bay lên như thế nào?”
Ngày hôm đó, tin tức bị lan truyền, cái tên Đỗ Gia Nặc trở nên phổ biến. Tất cả mọi người đều không biết anh ta đã từng diễn qua vai gì, nhưng cái danh tiếng đen xì “Tiểu minh tinh tuyến bị thương nhân giàu có bao dưỡng” này lại được ghi nhớ một cách kín đáo. Một người đàn ông mà không có ý chí tiến thủ, trái lại còn bị bao dưỡng. Các cư dân mạng đều vui vẻ, mắng cũng lười mắng mà chỉ có hai chữ: Kinh tởm!
Đỗ Gia Nặc còn chưa bước vào Truyền thông Ngọc Minh, tài liệu đen đã bay đầy trời. Khi Truyền thông Ngọc Minh vừa thấy điều này, người phụ trách kí hợp đồng sẽ lưỡng lự. Bản thân đã không có tiếng tăm lại còn bị tài liệu đen ràng buộc. Người như thế có cần thiết phải kí hợp đồng không?
Vừa mới thoát khỏi được cái công ty vô vọng kia, vất vả lắm mới tìm lại được hi vọng, Đỗ Gia Nặc đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy vụ bê bối của mình. Anh biết rằng sẽ không thể rời đi đơn giản như vậy. Con người của Hầu Thế Kì thế nào anh hiểu rõ, nếu nghệ sĩ không nghe lời thì hắn thà hủy hoại còn hơn, vì thế anh rời đi ngay mà không cho đối phương có cơ hội phản ứng, nhưng thật không ngờ đối phương lại còn có một chiêu này.
Anh biết rằng sẽ không ai làm chứng cho anh. Chưa kể hiện tại anh đã không có cơ hội để trở mình, dù về sau anh có năng lực tẩy trắng cho bản thân cũng vô ích. Thời gian càng dài thì anh càng không có cơ hội để tẩy trắng nữa. Bất kể anh có làm gì trong tương lai thì anh đều phải mang vết bẩn này trên lưng. Hầu Thế Kì là muốn giết anh, dồn ép anh vào con đường cùng.
Đỗ Gia Nặc mang theo cái túi, ngồi trên ghế trong công viên mà nghỉ ngơi, tựa đầu vào lưng ghế, mặt không thay đổi mà nhìn những ngôi sao chẳng hề sáng rõ. Anh cảm thấy cuộc sống của mình cũng mờ mịt như bầu trời đêm bị che lấp bởi những đám mây không thể xóa bỏ. Thời điểm này đây, Đỗ Gia Nặc thực sự bỏ cuộc, hi vọng mà Cố Diệp thắp lên lần nữa đang hoàn toàn bị nghiền nát.
Nghề này quá mệt mỏi và dơ bẩn, anh lại không có nhiều tâm cơ đến thế, chỉ nghĩ sẽ thực sự kiên định đóng phim mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?
Tiếng chuông dồn dập mà vang lên đã lâu, lúc này Đỗ Gia Nặc mệt mỏi mà nhìn thoáng qua, là mẹ anh gọi tới. Đỗ Gia Nặc do dự rồi quyết định cúp điện thoại. Anh không còn biết nên giải thích với bố mẹ thế nào nữa, nếu để cho bọn họ lo lắng chi bằng im lặng còn tốt hơn.
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, những người chạy đêm trong công viên cũng đã đi hết, Đỗ Gia Nặc vẫn ngồi ở đấy. Anh không biết bản thân mình còn có nơi nào để đi, anh cảm thấy thế giới rộng lớn như thế lại không có chỗ cho mình nương thân.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, anh cho rằng lại là người nhà gọi điện tới nên trì trệ không nghe máy. Điện thoại cứ reo mãi khiến lòng anh mệt mỏi cho nên anh cầm lấy mà liếc mắt nhìn qua, lập tức con ngươi co rụt lại. Hóa ra là điện thoại của người đại diện mà ban sáng anh có ghi lại. Đỗ Gia Nặc khẩn trương mà nghe điện thoại, chợt nghe thấy sự tức giận của đối phương: “Sao nghe điện thoại lâu thế? Rớt đài rồi hả? Chín giờ sáng mai đến trụ sở chính của công ty để kí hợp đồng. Công ty có KTX dành cho nghệ sĩ, là phòng đơn, nếu muốn ở thì anh có thể mang theo hành lí.”
“Tôi còn có thể đến ư?” Đỗ Gia Nặc không thể tin được mà nhìn lại điện thoại lần nữa để chắc chắn rằng anh không có nhìn lầm.
“Anh không chú ý đến tình hình trên mạng à? Anh phải cảm ơn tam thiếu gia đấy, đây là một đại ân phải nhớ kĩ.” Đối phương nói xong thì cúp điện thoại.
“Tam thiếu gia, là Cố Diệp ư?” Đỗ Gia Nặc kích động mà lên Weibo. Anh không quan tâm có bao nhiêu người mắng chửi anh mà trước tiên đi xem Weibo của Cố Diệp. Cố Diệp – người hiếm khi cập nhật đã đăng một dòng trạng thái: @Hầu Thế Kì anh nói thương nhân giàu có bao dưỡng Đỗ Gia Nặc là tôi đấy à? Tiền vi phạm hợp đồng của anh ấy là tôi đưa cho. Tôi xem cho hắn một quẻ, ngày này năm sau, anh đến cả xách giày cho hắn cũng không xứng. Tôi đào góc tường của anh, đến mà cắn tôi đi nào ~”
Đỗ Gia Nặc nhìn những lời này, ngay cả khi phải chịu những sự sỉ nhục, anh cũng chưa từng khóc nhưng giờ đây những giọt nước mắt lại rơi xuống. Anh che mắt bằng một tay rồi ngẩng đầu lên, khóe miệng sụp xuống. Chưa từng nghĩ rằng lại có một người bất chấp tất cả mà tin vào năng lực của anh. Chưa từng nghĩ tới lại có một người đứng ra và nói thay cho anh ta vào lúc này. Cố Diệp vì sao lại tin tưởng anh đến vậy, chỉ là để xem số mệnh mờ mịt thôi sao?
Khi dòng trạng thái vừa phát ra, có không ít người trên mạng vô cùng khiếp sợ. Không ai tin rằng Cố Diệp có thể bao dưỡng Đỗ Gia Nặc. Cố Diệp chỉ mới hai mươi tuổi mà nề nếp gia phong nhà họ Cố lại rất nghiêm khắc. Cố Đức Thành còn được biết đến là người “ngay thẳng nghiêm minh”. Khi phỏng vấn, phóng viên nói đùa mà ông đã tỏ ra không hài lòng rồi. Cố Diệp dám làm điều này, cha cậu ta có đánh chết cậu không?
Ngoài việc học bá, Cố Diệp còn là một đại sư đoán mệnh. Nhìn vào điều này, tương lai của Đỗ Gia Nặc thật sự có thể thành công? Người sáng suốt thì đều sẽ hiểu rõ ràng, Hầu Thế Kì là bất mãn với Đỗ Gia Nặc thay đổi nơi khác, nhân lúc anh ta chưa có gì mà trực tiếp muốn hủy hoại.
Hầu Thế Kì cũng không ngờ rằng Cố Diệp lại nói giúp cho Đỗ Gia Nặc. Điều này chả khác nào chỉ vào mũi hắn mà chửi? Mặt Hầu Thế Kì trở nên u ám, suy nghĩ rất lâu cũng chưa biết phải trả lời thế nào. Hắn không có can đảm mà suy tính bởi phía sau Cố Diệp không chỉ có một ông chủ lớn trong giới giải trí là Cố Lâm mà còn có một “cha Cố” nữa. Nhưng như vậy thì lại tỏ ra là hắn cam chịu, tương lai về sau sẽ phải làm như thế nào đây?
Ngay lúc hắn đang do dự, Cố Diệp nói thêm: @Hầu Thế Kì tôi đào góc tường của công ti anh không chỉ có mỗi Đỗ Gia Nặc thôi đâu, mà cả Chu La Xuân, Tỉnh Tinh Thuần, Phí Chí Đồng, Thiệu Mãnh Thấm, Mai Mỹ, Giản Văn Văn, tôi đều lấy hết. Vì thế anh đừng có ức hiếp trẻ nhỏ nhé, lại đây mà bắt nạt tôi nè!
Hầu Thế Kì gần như không thở nổi: “Sao lại có người có thể ức hiếp đến vậy chứ?”
Không chỉ có Hầu Thế Kì tức giận mà mấy người đại diện bên Giải trí Định Nam cũng gần như nổi cáu vì những lời này. Bây giờ tất cả đều bị Truyền thông Ngọc Minh cướp rồi nhanh chóng trở nên nổi tiếng, toàn là gà đẻ trứng vàng. Nếu có bọn họ trong tay chẳng phải là kiếm được bộn tiền sao? Nhưng tất cả đều bị Cố Diệp chọn lấy mất rồi.
Cư dân mạng đều sôi trào: ĐM! Cố Diệp thực sự là một đại sư! Tất cả đều được tính toán từ trước!
Những người này ở Giải trí Định Nam thì đều không thu hút, đến thông báo cũng không có, nhưng khi đến Truyền thông Ngọc Minh thì đều diễn tác phẩm đầu tiên đã trở nên nổi tiếng! Họ thực sự có kĩ năng diễn xuất!
Bọn họ thực sự có kĩ năng diễn xuất, cấp trên của Giải trí Định Nam thật là có bệnh về mắt! Chu La Xuân bị đè ép rất thê thảm, khi đi thảm đỏ đã mặc quần áo quê mùa, còn không cắt nhãn hiệu, biến anh ta thành trò cười cho khán giả. Chu La Xuân là một đứa trẻ kiên cường, lúc quay phim bị ngã gãy chân cũng không khóc nhưng lại sụp đổ mà dựa đầu vào tường khóc lớn khi bước ra sau hội trường. Hình ảnh đó làm cho mọi người phải tan nát trái tim. Tại đây, tôi quỳ lạy giúp anh Chu, cảm tạ đại sư Cố Diệp đã cho anh ấy cơ hội được tái sinh!
Cảm ơn Cố đại sư đã lựa chọn nữ thần của tôi! Trước đây, khi bộ phim truyền hình máu chó kia tìm không được người thì đã cứng rắn mà lôi kéo Văn Văn của tôi đảm đương, sau đó tỉ suất người xem thu được cực thấp. Tôi cũng không biết là tên thần kinh nào nói rằng lí do không hot là bởi vì Văn Văn có một cái nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng, phá hủy vận may của bộ phim khiến công ty đóng băng cô ấy trong một năm! Mẹ nó thực sự ổn sao?
Giải trí Định Nam thực sự rất tệ. Nhiều diễn viên có kĩ năng diễn xuất thì người đại diện không nâng đỡ, lại đi nâng đỡ những kẻ mang danh là bình hoa di động mà thổi phồng.
Như vậy, Đỗ Gia Nặc chính là bởi vì có tiềm năng nên mới được Cố Diệp lựa chọn?
Tiểu ca ca có một tương lai rộng mở, yên lặng mà đợi tin tốt lành!
Đỗ Gia Nặc cố gắng lên nào, Cố đại sư rất coi trọng anh, hi vọng anh có thể nổi tiếng giống như những vị tiền bối trước, tin tưởng Cố đại sư! Anh có thể thành công mà!
… …
Đỗ Gia Nặc ngồi trên ghế ở công viên, một làn gió mát thổi qua, anh ta vẫn ngồi đó xem những bình luận, thấy người khác nói với anh những lời động viên mà nước mắt không thể ngừng rơi. Anh muốn gọi và gửi tin nhắn cho Cố Diệp nhiều lần nhưng lại không biết phải nói cái gì. Phần ơn huệ này là quá lớn đến mức không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Mãi đến nửa đêm, Đỗ Gia Nặc mới có can đảm mà gửi tin nhắn cho Cố Diệp, chỉ nhắn một câu: Từ giờ trở đi, tôi không việc gì phải sợ nữa.
———
Theo sự việc ngày một lan rộng, mấy nghệ sĩ bị gọi tên cũng đã nghe tin, đều hỏi lại người đại diện của mình: “Thật sự là cậu Cố đã tính toán cho chúng tôi ư?”
Về vấn đề này, mấy người đại diện cũng dở khóc dở cười: “Cậu ấy dắt mũi mấy người rồi hả? Ông chủ của chúng tôi là một kẻ cuồng em trai nên khi nghe cậu ấy nói liền cho người đưa các cậu về đây.”
Mặc dù cả quá trình giống như là đùa giỡn, một số nghệ sĩ vẫn kinh ngạc mãi, trong lòng lại vô cùng biết ơn với Cố Diệp. Nếu không được đưa đến Truyền thông Ngọc Minh, bọn họ vẫn chỉ có thể làm người qua đường. Vào thời điểm khó khăn nhất, bọn họ được dẫn dắt, so với nổi tiếng đột ngột còn tốt hơn nhiều. Vài người đã nhận thức được điều ấy và sau khi trao đổi về vấn đề này, bọn họ cùng chuyển phát weibo của Cố Diệp: Cảm ơn hoàng tử nhỏ nhà chúng tôi @Cố Diệp đã khen ngợi, mặc kệ Truyền thông Ngọc Minh phát triển như thế nào trong tương lai, tôi đều cùng chung một thuyền với Ngọc Minh. Truyền thông Ngọc Minh không rời thì tôi quyết không từ bỏ.
Điều này tương đương với việc hướng công ty của bọn họ mà biểu lộ tình cảm, Cố Diệp không thấy được tin chuyển tiếp của bọn họ, oán hận Hậu Thế Kì xong liền ngủ. Sáng sớm hôm sau, cậu thấy vô số tin nhắn trên Wechat, nhìn thấy tin của Đỗ Gia Nặc, Cố Diệp mỉm cười đáp lại: Cố gắng lên! Ông trời thường thích những đứa trẻ biết cố gắng nỗ lực mà!
Sự thật đã chứng minh rằng tầm nhìn của Cố Diệp là hoàn toàn chính xác.
Đỗ Gia Nặc thực sự cố gắng và chăm chỉ làm việc. Trong tháng đầu tiên kí hợp đồng, anh được đào tạo chuyên nghiệp trong công ty và sang tháng thứ hai thì anh có cơ hội được thử vai diễn. Dựa vào thực lực của bản thân, anh lấy được vai nam hai trong một tác phẩm võ thuật giả tưởng của một đạo diễn lớn. Nhân vật này đẹp trai, phóng khoáng, có người bạn tri kỉ khắp thiên hạ nhưng cuối cùng cũng vì thiên hạ mà hy sinh mạng sống của mình. Lúc ấy khi tiểu thuyết kết thúc, có không ít người đã khóc, nhiều độc giả tức giận đã ném trứng thối về phía tác giả. Khi những bức ảnh thử vai của Đỗ Gia Nặc được lan truyền trên mạng, vẻ ngoài điển trai với đôi mắt quyến rũ đã khiến nhiều người hâm mộ bật khóc. Vào ngày hôm đó, Weibo của anh đã tăng hơn mười vạn fans hâm mộ.
Chưa thấy tiểu thịt tươi nào lại có sức hút đến thế, quay chụp còn chưa chính thức bắt đầu, mới chỉ là gửi đi một vài bức ảnh để hút fan. Nhớ lại những gì Cố Diệp đã nói trước đây, nhiều nghệ sĩ đã rất kích động đến mức muốn tìm Cố Diệp để tính toán tương lai.
Trong một lúc, tin nhắn riêng của Cố Diệp lại bùng nổ, bởi vì sự chú ý của một số thần tượng nổi tiếng mà fans hâm mộ của cậu đã tăng lên hơn hai trăm vạn.
Cố Diệp vừa lên mạng thì đã có người xếp hàng chờ xin cậu một quẻ, họ muốn tìm một mối quan hệ cũng không có khả năng.
Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, Cố đại sư, người mà cả thế giới tìm không thấy, trên người mặc một chiếc áo len trắng mỏng, quần bò màu xanh đậm, khoác thêm chiếc áo gió màu xám, đang ngồi trang nhã trên một chiếc ghế đá trong rừng trúc ở trường, trước mặt đặt một cái kệ, đang vẽ một bức tranh khu rừng trúc vàng lúc hoàng hôn.
Có một số nữ sinh đi ngang qua, tò mò mà dừng lại rồi không ngại ngùng mà tìm góc độ để chụp cậu. Nhóm các cô gái trẻ đã có sự thay đổi trong bốn năm đại học. Trong năm thứ nhất, khi có người theo đuổi thì chắc chắn họ sẽ “Tiền bối, rất xin lỗi”. Vào năm thứ hai thì là “Tiền bối, tôi không đồng ý”. Sang năm thứ ba, “Trời ơi, em trai lớp dưới này đẹp trai quá!”. Còn năm bốn thì: “Em trai ơi đừng chạy, chúng ta cùng nhau nói chuyện nào.”
Mấy chị gái lớp trên đã chụp ảnh xong rồi đi về phía Cố Diệp, thoải mái hỏi: “Em trai lớp dưới ơi, có thể thêm bạn tốt được hay không?”
Cố Diệp dừng bút rồi mỉm cười nói: “Xin lỗi chị nhé, em không mang theo điện thoại.”
Nữ sinh không tức giận mà còn đùa cậu: “Em dùng cái cớ này cũng đã được nửa năm rồi, em đổi một cái khác đi.”
Cố Diệp dở khóc dở cười nghĩ chắc cũng nên đổi một cái cớ khác thôi, cái này không còn ai tin nữa rồi.
“Ôi! Người phụ nữ mặc đồ đỏ mà em vẽ rất đẹp! Có người mẫu không hay là tưởng tượng?” Một nữ sinh chỉ vào người đẹp đang nhảy múa trong trang phục màu đỏ trên bức tranh của Cố Diệp mà kinh ngạc.
Cố Diệp nhìn bóng ma ở trung tâm rừng trúc, người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ nhanh chóng bắt đầu điệu múa, cậu dịu dàng nói: “Có người thật.”
“Oa! Đẹp quá! Đó có phải là bạn gái của cậu không?”
Cố Diệp mỉm cười rồi lắc đầu: “Không đâu, cô ấy giống như là một chị gái của em vậy.”
“Ồ, thế thì chị yên tâm rồi vì cậu vẫn còn độc thân.” Một vài nữ sinh vỗ bả vai của Cố Diệp: “Bọn chị rời đi thì em nên nhớ thay đổi lí do từ chối thêm bạn tốt đi nhé!”
Cố Diệp dở khóc dở cười mà vẫy tay chào tạm biệt với mấy nữ sinh, khi không còn thấy bóng dáng của họ nữa, Cố Diệp gửi tin nhắn cho Triệu Bằng Vũ.
Không lâu sau, Triệu Bằng Vũ đã gửi một tin nhắn mà mắng cậu: “Con lười biếng quá! Chờ đấy ba ba sẽ mua cho con! Vẫn là hồng trà à?”
Hạ Tường nghe thấy điều này thì cau mày lại: “Bằng Vũ, cậu đừng tự xưng mình là cha của Cố Diệp.”
Triệu Bằng Vũ không quan tâm mà đáp lại: “Cậu ta mỗi ngày đều tự nhận là bố của tôi. Vẽ một bức tranh còn có công lao mà, để bố gửi nước cho cậu ấy!”
Khóe miệng Hạ Tường co giật: “Mình sợ cậu sẽ giảm thọ mất thôi.”
Triệu Bằng Vũ không hiểu ra sao: “Cái gì cơ?”
Hạ Tường do dự một chút: “Không có gì đâu, chỉ là nói vậy thôi.”
“Hắt xì!” Một cơn gió lạnh thổi qua, Cố Diệp hắt hơi một cái, không hài lòng mà cầm lấy điện thoại: Triệu Bằng Vũ, cậu vừa chửi tôi đấy à?
Triệu Bằng Vũ: Cậu có thật là con người không thế?
Cố Diệp bĩu môi mà cười hai tiếng, hóa ra là mắng cậu thật, tên trứng thối này!
Lúc này, thư kí của Cố Lâm gửi một tin nhắn đến: Tam thiếu, tôi có một người bạn, là người đại diện của Đường Tĩnh Nghị. Gần đây, Đường Tĩnh Nghị dường như có điều gì đó không ổn. Hắn muốn cầu ngài xem cho hắn, ngài có rảnh không?
Cố Diệp trả lời lại: Tiền tới tay thì tôi rảnh thôi.
Thư kí Dương: Ngài xem buổi tối ngày mai có được không để bọn họ đến tìm ngài.
Cố Diệp: Đến đi, tối thứ bảy tôi không đi học.
Vào tối thứ bảy, Cố Diệp ở trong nhà chờ bạn của thư kí Dương là Tạ Nhân đến, kèm theo một cái bóng giống như bánh chưng được bọc ở phía sau chính là diễn viên Đường Tĩnh Nghị, cô khoác áo bành tô đen, đeo kính râm đen, ăn mặc dày hơn người bình thường. Ở phía sau của Tạ Nhân, cô tháo khẩu trang xuống, để lộ một nửa khuôn mặt gầy gò rồi nói một cách yếu ớt: “Tam thiếu, xin chào, tôi là Đường Tĩnh Nghị.”
Cố Diệp nhìn hơi thở của cô rồi thản nhiên nói: “Gọi Cố đại sư là được rồi, khi tôi làm những việc này cũng không muốn có mối quan hệ nào với anh trai tôi. Dường như tinh thần của cô có vẻ không được tốt lắm.”
“Vâng, tôi đã vài ngày không ngủ ngon rồi.” So với sự cuồng nhiệt mà người khác nhìn thấy cô thì chàng trai trẻ đối diện tay ôm một con búp bê tinh xảo lại có thái độ thờ ơ. Sự tương phản này làm cho Đường Tĩnh Nghị nhìn Cố Diệp một chút, giống như con búp bê trên tay, khuôn mặt cậu cực kì tinh tế, tuổi lại còn trẻ, khác hoàn toàn so với những đại sư mà cô đã từng thấy trước đây.
Cố Diệp đóng cửa rồi để họ ngồi ở phòng khách: “Cô Đường, cô có thể tháo kính râm xuống được chứ?”
Đường Tĩnh Nghị gật đầu rồi tháo kính xuống: “Xin lỗi, đây là thói quen của tôi.”
Trước khi đến, Cố Diệp đã đặc biệt dặn dò phải để mặt mộc và cố gắng không trang điểm. Dù vậy, Đường Tĩnh Nghị vẫn rất xinh đẹp. Khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần lại trang nhã, ngược lại làm cho cô càng trở nên dịu dàng đáng yêu hơn. Gần như người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy đôi chút xót xa thế nhưng với Cố Diệp cậu lại rất lạnh lùng.
Làn da nhợt nhạt như không phải người sống, ấn đường có khí đen dày đặc, thảo nào mà cô ta sợ lạnh như thế. Đối phương cắn môi, nhìn có vẻ đáng thương nhưng khí tràng trên khuôn mặt rất sắc sảo và cay nghiệt.
Người đại diện Tạ Nhân lo lắng hỏi: “Cố đại sư, ngài có nhìn ra được cái gì không?”
Cố Diệp cười lạnh nhạt rồi hỏi thẳng: “Cô đã làm ra chuyện tàn nhẫn gì rồi? Kể cho tôi nghe.”
Ngay khi nghe đến câu này, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.