Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

chương 107: con gái của những người khác thì không phải là con người à?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có thể tìm ra nơi trái tim được chuyển tới cũng đã tính là một bước tiến lớn. Mục Cảnh Phỉ cao hứng khen em trai: “Không tồi! Cuối cùng mày cũng làm được một việc ra hồn.”

Cố Diệp cười nhẹ. Dường như tất cả những người anh, người chị đều cho rằng mấy đứa em của mình chẳng làm được tích sự gì. Nghĩ lại thì hai anh trai của Cố Diệp cũng đối xử với cậu như vậy, và trong mắt cậu thì Cố Dương cũng… Không, Cố Dương đúng là không làm được tích sự gì ngoài ăn chơi, lúc nào cũng làm ba mẹ phiền lòng.

Mục Cảnh Phỉ liền cho người điều tra xem ai là kẻ đã nói chuyện với Điêu Khải Vinh. Lần theo số điện thoại, đối tượng nhanh chóng được tìm ra. Cô gái này tên là Vương Lâm, tuổi, hiện tại đang nằm dưỡng bệnh ở thành phố A. Ba của cô là một nhà sản xuất và phân phối thiết bị điện tử, sở hữu một công ty được định giá trên tỷ. Ở Đế Đô thì vậy cũng chưa tính là giàu có. Nhưng so với người dân bình thường thì nếu cố gắng, họ vẫn có đủ tài chính để mua một trái tim thay thế.

Thời điểm ra vào bệnh viện của Vương Lâm không được ghi lại, nhưng thời gian cô ta ra vào khách sạn trong thành phố khớp với khoảng thời gian Khổng Thư Nhã tử vong.

“Trái tim của Khổng Thư Nhã rất có thể đã được ghép vào người Vương Lâm.” Mục Cảnh Phỉ ngay lập tức nhận định: “Tiểu Trương và Tiểu Vương, hai người mau đi tìm cô gái này xem thử có thêm manh mối gì không. Nếu cô ta có thể xác nhận trái tim này là do Điêu Khải Vinh ghép cho mình thì gã chính là nghi phạm giết người. Vậy thì có lí do đem gã về tra khảo rồi.”

Tiểu Trương và Tiểu Vương xuất phát ngay trong đêm, hướng thẳng đến thành phố A.

Không thể chỉ ngồi yên chờ manh mối từ phía Vương Lâm, Mục Cảnh Phỉ nhìn lại tất cả tư liệu từ vụ án rồi tự hỏi: “Nhưng mà những bộ phận khác đang ở đâu? Ghép tạng cho tất cả ngay tại chỗ là bất khả thi. Gã thật sự không để lại chút dấu vết nào sao?”

Cố Diệp suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nảy ra ý, mỉm cười nói: “Để em tìm giúp cho.”

“Em bấm ngón tay ra được à?”

“Chị đã bao giờ thấy chó ngao ba đầu của địa ngục chưa nhỉ?”

Khóe môi Mục Cảnh Phỉ giật giật: “… Đó là con chó trong truyền thuyết thôi mà, làm sao thấy được chứ?”

Cố Diệp mỉm cười, đưa tay lên ấn vào giữa hai lông mày của Mục Cảnh Phỉ. Mục Cảnh Phỉ đột nhiên thấy hai mắt mình đau xót, liền chớp mắt một cái. Khi mở mắt ra thì thấy cảnh vật đã không còn trông như bình thường. Xung quanh cô là những luồng khí đủ sắc màu pha trộn lộn xộn vào nhau, nhìn một tí đã thấy chóng mặt. Còn Cố Diệp trước mắt cô thì tỏa ra một vầng hào quang màu vàng kim ấm nhưng lại sáng chói, giống như một mặt trời thu nhỏ vậy. Mục Cảnh Phỉ chật vật một hồi mới quen được thứ ánh sáng này. Vừa tính hỏi Cố Diệp chuyện gì đang xảy ra thì cô thấy dưới chân cậu là một con chó đen lớn đang ngồi. Kỳ lạ thay, con chó này có ba cái đầu giống hệt nhau và cả ba đều đang ngửa lên, dùng những con mắt đen bóng nhìn vào cô. Mục Cảnh Phỉ hoảng hồn, phải hít một hơi thật sâu, lùi lại vài bước rồi mới sợ hãi hỏi: “Nó là cái gì?”

Cố Diệp cười tủm tỉm, giới thiệu cho Mục Cảnh Phỉ: “Là thần thú do chính tay em nuôi dưỡng, kẻ gác cổng địa ngục, chó ngao ba đầu chứ gì nữa!”

Mục Cảnh Phỉ tuy vẫn còn kinh hãi, phải đưa tay che miệng, nhưng vẫn thốt lên: “Đúng thật lợi hại mà!”

Giải Thừa sau khi xong việc thì quay lại phòng. Vừa mở cửa ra, anh đã thấy Cố Diệp nói xàm nhưng vẫn tỏ ra nguy hiểm: “Em lại dọa người ta rồi!”

Cố Diệp quay đầu qua, trợn mắt nhìn: “Em nói nó chính là chó ngao ba đầu – tấm hậu thuẫn cực kỳ lợi hại của cánh cổng địa ngục – Cẩu Nha đó, anh muốn sao?”

Giải Thừa chịu thua: “Được rồi, em nói có lý, tùy em thôi. À mà về ngủ sớm đi, mai còn có tiết. Tối nay anh phụ bọn họ cho.”

“Ngày mai em xin nghỉ. Dù sao mấy cái thầy dạy em cũng biết rồi.” Cố Diệp vuốt cằm: “Mà em có ý này.”

Tới lúc này Mục Cảnh Phỉ mới có phản ứng, thì ra tất cả là trò đùa của Cố Diệp. Cô cười nhếch mép rồi tiến tới xách tai Cố Diệp: “Thằng ranh con này, đùa giỡn mà ra vẻ như đúng rồi vậy, đến cả chị đây cũng dám trêu. Cơ mà giống thật quá ha, mấy cái đầu này là được may vào chứ gì! Em tưởng chị ngốc lắm hả?”

Cố Diệp xoa xoa cái tai, trong lòng ấm ức. Thế là lại có thêm một người dám nhéo tai cậu.

Giải Thừa hả hê: “Đáng đời!”

“Rồi, nói đi! Có ý gì? Nói mau rồi về ngủ sớm đi, mai còn đi học.”

“Cái này chỉ có em mới làm được thôi.” Cố Diệp búng tay một cái, ngoài cừa sổ liền hiện ra một bóng đen. Đó là một búp bê đang mặc Hán phục, lơ lững giữa không trung. Trên gương mặt xinh đẹp của nó là một nụ cười yếu ớt và một đôi mắt màu tím tựa như những viên bi thủy tinh. Đôi mắt ấy tràn đầy cảm xúc, không khác gì con người cả. Đôi môi màu đỏ tươi hơi mở ra, nó thích thú nhìn những người phía bên kia khung cửa sổ, rồi gõ lên cánh cửa.

Tim Mục Cảnh Phỉ lại đập thình thịch: “Kia là… người đội lốt búp bê?”

Cố Diệp mở cửa sổ ra, đưa Linh Linh vào. Linh Linh nhẹ nhàng cúi đầu chào Mục Cảnh Phi rồi dùng cái miệng xinh xắn của mình, ngọt ngào nói: “Chào cô đẹp gái ạ!”

Mục Cảnh Phỉ nuốt nước miếng: “Chào… con.”

Linh Linh quay sang Giải Thừa, cười nói: “Chào chú đẹp trai ạ!”

Giải Thừa mắc cười: “Nhìn cái miệng nhỏ xíu của con kìa! Nói chuyện không khác gì cha con cả, dẻo miệng thấy ớn!”

Linh Linh nhìn qua Cố Diệp, trong lòng thấy khó tin, tự ngẫm: “Cha mình có thể nói chuyện ngọt xớt vậy sao? Rõ ràng là có chọc cách mấy ổng cũng không cười mà!”

“Anh ta khen con cho có lệ thôi.” Cố Diệp lấy cái túi nhỏ trên lưng Linh Linh mở ra. Bên trong là rất nhiều phù chú với đủ loại hình thù, còn có cả người giấy, tất cả đều là những thứ Cố Diệp sử dụng hằng ngày. Cậu lấy ra một người giấy rồi rót chút quỷ khí vào. Một lúc sau, trước mặt cậu đã là một hình nhân nhỏ với khuôn mặt không cảm xúc.

Giải Thừa kinh ngạc: “Vãi! Quỷ bộc! Có thể làm nó từ bức họa bước ra ngoài đời thật khó lắm đó. Anh nghe bảo nhà em làm cái này là giỏi nhất phải không? Cho anh vài cái đi!”

Cố Diệp liền lấy cả mười mấy tờ đem cho. Cậu vừa định bảo rằng nhà còn rất nhiều, hắn dùng xong có thể tới lấy thêm, thì Giải Thừa cẩn thận cất mấy người giấy: “Hôm nào thiếu tiền thì anh sẽ lấy bán đi, một con bán được vài trăm lận đấy.”

Trong đầu Cố Diệp hiện lên ý nghĩ muốn đập chết hắn!

“Chị Mục, lấy giúp em một cái chậu rồi đổ nước vào nha. Chúng ta sẽ nhìn sơ qua phía trong văn phòng của Điêu Khải Vinh, xem có manh mối gì đáng giá không.”

Mục Cảnh Phỉ hoàn toàn choáng ngợp trước loạt thao tác của Cố Diệp, cứ như cả một thế giới mới vừa mở ra trước mắt cô. Vốn đang rất hiếu kỳ, ngay khi nghe Cố Diệp nói vậy, Mục Cảnh Phỉ liền tức tốc đem một chậu đầy nước tới.

Cố Diệp lấy ra một tấm phù, dán vào thành chậu, rồi vỗ vỗ Cẩu Nha: “Mày đi theo quỷ bộc rồi tìm kiếm theo mùi hương của người này.”

Cố Diệp đưa ảnh của Khổng Thư Nhã ra trước mặt Cẩu Nha, cả ba cái đầu đều quay qua nhìn: “Nhìn rõ chưa? Người này nè, mày nhớ không? Cô ta từng tới nhà chúng ta rồi đấy.”

“Gâu!”

“Giỏi lắm! Đại ca đã rõ nhiệm vụ là gì rồi, mau đem đàn em đi thôi nào!” Cố Diệp lại dán một tấm phù lên lưng của quỷ bộc: “Đi!”

Quỷ bộc và Cẩu Nha trong nháy mắt đã bay ra ngoài cửa sổ. Nước trong chậu lúc này liền thay đổi, bất ngờ hiện lên cảnh tượng ngoài trời đêm. Giải Thừa sửng sốt thốt lên: “Không ngờ lại có thể liên kết với mắt của quỷ bộc sao! Anh đã nghe qua chiêu này lâu rồi, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai sử dung. Có cái gì là em không làm được không vậy?”

Cố Diệp cười cười: “Em có sách nè, anh muốn đọc thử không?”

Giải Thừa lắc đầu: “Thôi, anh thế này là được rồi.”

Người này không có chí cầu tiến, Cố Diệp cũng đành chịu.

Mục Cảnh Phỉ khinh ngạc hỏi: “Cái này có cơ sở khoa học gì không vậy?”

Cố Diệp nghiêm túc trả lời: “Cơ sở khoa học ở đây là nước thuần tính âm, có khả năng thông linh.”

Mục Cảnh Phỉ đưa tay xoa trán, hít một hơi thật sâu. Chỉ là cô cảm thấy hơi choáng váng một chút.

Không bao lâu sau, quỷ bộc đã tới văn phòng của Điêu Khải Vinh và đi dạo một vòng bên trong, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường ở xung quanh. Đi đến tận cái kệ trong cùng, Cẩu Nha mới dừng chân. Ba cái đầu đều nhìn chằm chằm lên trên, không ngừng ngửi ngửi.

Ở trên kệ là rất nhiều cái bình, tất cả đều chứa bộ phần cơ thể người ngâm trong formalin. Mục Cảnh Phỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trông có vẻ là tài liệu nghiên cứu.”

Giải Thừa khâm phục nói: “Lá gan của bác sĩ ngày nay còn to hơn so với đám bắt quỷ chúng ta. Ngày nào cũng nhìn chúng, hắn không gặp ác mộng sao?”

“Đừng nói nữa, Cẩu Nha hình như phát hiện ra cái gì rồi.” Cố Diệp chăm chú nhìn vào chậu nước. Cẩu Nha ngửi ngửi rồi sủa hai cái. Cố Diệp sai quỷ bộc đem từng bình chứa ở kệ trên cùng xuống cho Cẩu Nha ngửi thử.

Cẩu Nha không có động tĩnh gì trước vài bình đầu. Đến một cái bình chứa tiêu bản gan kia thì nó mới sủa hai cái, dùng móng vuốt ôm chặt, đuôi thì vẫy lên trong phấn khích.

Lông mày Cố Diệp nhướng lên: “Tìm ra rồi, gan của Khổng Thư Nhã. Không ngờ gã lại đem nó làm thành tiêu bản.”

“Ngẫm lại thì đúng là không có gì phải lo, thi thể đã bị thiêu, người thân cũng không hỏi tới, ai có thể biết được tiêu bản này lại thuộc về Khổng Thư Nhã chứ?” Giải Thừa cảm thấy thật ghê tởm, nói tiếp với vẻ mặt nhăn nhó: “Loại người này, loại suy nghĩ này, nhìn thấy thôi đã buồn nôn rồi.”

Mục Cảnh Phỉ hít một hơi sâu để bình tâm: “Nội tạng sau khi bị đưa khỏi cơ thể có thể lưu trữ trong thùng đá được nhiều nhất khoảng giờ. Nói các khác, lúc ấy không có người mua gan, còn những phần còn lại đều đã được bán rồi. Bây giờ không còn thi thể, không ai có thể chứng minh được nội tạng của Khổng Thư Nhã đã bị lấy ra khỏi cơ thể. Không có chứng cứ trực tiếp thì dù chúng ta biết Điêu Khải Vinh có vấn đề, cũng không thể xin lệnh điều tra được. Chỉ còn cách tìm bằng chứng từ trên người Vương Lâm thôi.”

Mặt Mục Cảnh Phỉ nghiêm lại, cô ra ngoài đưa người đi tìm chứng cứ, bất cứ ai có liên quan đến vụ án này nhất định phải được điều tra, đêm nay khônng ngủ.

Cố Diệp cũng vội vàng về nhà đi ngủ. Mục Cảnh Phỉ đã nói rằng ngày mai dám trốn học thì cậu và Mục Cảnh Trác sẽ bị đánh chết cùng nhau.

Cố Diệp sợ quá phải chạy về.

—-

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trương và Tiểu Vương đã tới chỗ Vương Lâm đang nằm dưỡng bệnh. Vừa đến cửa, hai người đã bị bảo vệ chặn lại: “Đây là bệnh xá tư nhân, mấy anh không được vào.”

Hai người lấy giấy tờ tùy thân ra: “Chúng tôi là cảnh sát, tới để tìm Vương Lâm.”

“Thật sự xin lỗi, nhưng Vương Lâm vẫn chưa khỏe, không thể gặp ai cả.” Bảo vệ đáp.

Tiểu Vương cười hả hả hỏi lại: “Phẫu thuật xong từ một tháng trước, đã có thể sắp xếp công việc ở trên công ty rồi, vậy mà không thể gặp chúng tôi sao?”

Tay bảo vệ bất ngờ: “Cái này…”

Tiểu Trương nghiêm mặt: “Không gặp cũng được, cho chúng tôi gặp ba Vương Lâm đi! Tôi nghĩ ông ấy sẽ biết rõ hơn những vấn đề chúng tôi cần hỏi.”

Bảo vệ lại khó xử: “Cái này thì…”

“Chúng tôi tới đây để phá án, mong các anh tích cực hợp tác.”

“Nếu ba của Vương Lâm không chịu nói chuyện, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp đi tìm cô ấy. Người nào cản trở tức là đang làm ảnh hưởng chúng tôi phá án.”

Tay bảo vệ nghe thấy vậy, cũng không còn cách nào khác: “Hai anh chờ một chút.”

Hắn gọi điện cho cha Vương Lâm, nói nhỏ: “Vương tổng, có hai người cảnh sát tới muốn gặp con gái của ngài. Họ bảo là có chuyện cần hỏi.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức trở nên mất bình tĩnh, gắt gỏng nói: “Bọn họ kiếm con gái của tôi làm cái gì? Nó còn đang dưỡng bệnh, không ai được gặp hết!”

Tay bảo vệ này cũng chỉ mới gặp Vương Chí Vĩ vài lần, chưa bao giờ hắn ngờ rằng người đàn ông trông rất nhã nhặn kia lại đột nhiên trở nên gắt gỏng như vậy, nên có hoảng hồn một chút.

Tiểu Vương lấy điện thoại trong tay tên bảo vệ, cười nói: “Vương tổng cứ bình tĩnh, chúng tôi chỉ hỏi xong rồi đi liền.”

“Các anh muốn hỏi cái gì? Cứ hỏi tôi! Đừng có làm phiền con gái tôi.”

“Được thôi, chúng tôi muốn hỏi con gái ông được phẫu thuật ghép tim ở đâu?”

“Ở nước ngoài.”

“Thời gian?”

“Hai tháng trước.”

“Đã hai tháng rồi, tại sao bây giờ cô ấy vẫn không thể gặp người khác?”

Đối phương cứng họng, Tiểu Vương cười cười: “Đúng ra phải là con gái ông ghép tim vào một tháng trước, tại Đế Đô. Chúng tôi đã điều tra ra thời gian cô ta ra vào khách sạn ở Đế Đô. Lượng thông tin chính xác trong tay chúng tôi nhiều hơn ông tưởng đấy. Không biết Vương tổng còn muốn cản trở điều tra không ạ?”

Vương Chí Vĩ tức giận nói: “Tôi không biết các anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì, con gái tôi chỉ làm có một cuộc phẫu thuật tim thôi.”

Hai anh cảnh sát liếc nhìn nhau, ngầm hiểu rằng điểm yếu lớn nhất của tay Vương tổng này chính là cô con gái của hắn. Rất có thể vì con gái của mình mà hắn có thể làm ra những chuyện điên cuồng. “Chúng tôi chỉ muốn hỏi rõ về cuộc phẫu thuật của con gái ông thôi. Diễn ra ở đâu? Khi nào? Ai làm phẫu thuật? Trong thời buổi y học phát triển này, có bệnh thì chữa bệnh, và những cuộc phẫu thuật ghép tim không hề hiếm gặp. Chúng tôi cũng không có dụng ý xấu gì đối với con gái ông, chỉ là phái cảnh sát cần thêm một số thông tin. Những thông tin này nhất định sẽ không ảnh hưởng tới cô ấy, xin ông đừng lo.”

Đầu dây bên kia bình tĩnh lại một chút: “Nếu các người đã điều tra được chừng đó thì còn hỏi tôi làm gì?”

“Để xác minh thôi. Nếu Vương tổng không hợp tác thì chúng tôi chỉ còn nước đến gặp con gái ông, ông nghĩ sao?”

“Không cần phải làm phiền con bé. Nó vẫn còn nhỏ, không biết gì đâu, cả bệnh tình của bản thân cũng không hiểu rõ mà.”

“Tốt quá rồi! Vậy thì xin Vương tổng hãy trả lời những câu hỏi sau. Thời gian phẫu thuật ghép tim có phải là tháng trước?”

“Đúng vậy.”

“Diễn ra ở Đế Đô, đúng không?”

“Đúng.”

“Có phải là ở bệnh viện Đại học Y Bắc Kinh không?”

“Không phải.”

“Không phải sao? Thế thì là ở bệnh viện nào? Chúng tôi chỉ hỏi rất bình thường thôi, mong Vương tổng hợp tác.”

Đối phương im lặng trong chốc lát, từ từ nói: “Phải.”

“Người bác sĩ là ai? Vương tổng đừng nói là không biết nha. Một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, lại là làm cho con gái yêu của mình, ông không thể nào tìm đến một vị bác sĩ tầm thường được nhỉ?”

Vương Chĩ Vĩ do dự một chút, rồi trầm giọng nói: “Là bác sĩ của bệnh viện Đại học Y Bắc Kinh, Điêu Khải Vinh.”

Hai anh cảnh sát nhìn nhau cười: “Tốt lắm, chúng tôi chỉ muốn biết thêm một việc nữa thôi. Lúc làm phẫu thuật ghép tim cho con gái, kế toán của công ty ông xảy ra vấn đề, ông cơ bản không thể dùng quá nhiều tiền cho việc khám bệnh. Vậy rốt cuộc trái tim trong người con gái ông là từ đâu ra?”

Vương Chí Vĩ hạ giọng nói: “Có người hiến tặng.”

“Người hiến tặng là ai?”

Dưới những câu hỏi tới tấp của cảnh sát, đầu dây bên kia nổi nóng, mất bình tĩnh nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời!”

Tiểu Vương cười cười, liền nói không chút chần chừ: “Cũng được, để chúng tôi hỏi con gái ông.”

“Không cần đi! Là bác sĩ đưa cho, ông ta bảo có người hiến tặng, những cái khác thì tôi không rõ.”

“Nhóm máu của con gái ông là Rh-, trái tim được hiến có phù hợp không?”

Qua điện thoại có thể nghe được tiếng bên kia đang thở gấp, có vẻ đã bị ép đáng kể rồi, Tiểu Vương mới hỏi chậm lại: “Vương tổng không làm gì trái pháp luật để lấy được trái tim này đấy chứ?”

“Không có!” Đối phương vô cùng tức giận: “Tôi đã nói hết tất cả rồi, nếu các người còn quấy rầy con gái của rồi, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của các người trên truyền thông! Lũ cảnh sát tồi tệ!”

“Được rồi, những gì cần biết chúng tôi đã biết rồi, sẽ không làm phiền con gái ông nữa đâu. Hẹn gặp lại ở Đế Đô.”

Sau khi cúp máy, Tiểu Vương nhìn sang Tiểu Trương, người cũng vừa ghi âm xong cuộc hội thoại vừa rồi. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, ban đầu chỉ định tìm hỏi Vương Lâm về ca phẫu thuật, không ngờ lại bắt được một con cá lớn thế này. Dựa thái độ của ba cô ta, có thể hắn cũng tham gia vào đường dây mua bán nội tạng này. Lúc đó Vương Chí Vĩ không có nhiều tiền, làm sao người ta có thể vô duyên vô cớ cho hắn một trái tim như vậy được? Đây chính là điểm mấu chốt.

Vương tổng nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, ngồi thừ ra với một vẻ mặt khó coi. Hắn sững người lại khoảng vài phút. Trong lòng hắn rất hoảng loạn, cảnh sát nhất định đã điều tra ra được rất nhiều việc, nếu không thì đã không tìm được bọn hắn. Tới nước này, để bảo vệ không cho con gái mình biết được trái tim trong người là từ đâu mà ra, hắn chỉ có thể bán đứng Điêu Khải Vinh. Hành động này không khác nào việc giật gấu vá vai, có vá cách mấy cũng không che hết lỗ. Còn ông trùm Lý nữa, hắn không biết phải ăn nói thế nào giờ.

Với bản ghi âm Vương tổng này, phía cảnh sát đã có đầy đủ lý do hợp pháp để bắt Điêu Khải Vinh về, tra hỏi gã trái tim đó là từ đâu mà có.

Cảnh sát ngay lập tức đến bệnh viện để bắt Điêu Khải Vinh, đồng thời cũng xin lệnh khám xét nhà và văn phòng của gã. Vào thời điểm cảnh sát ập tới, Điêu Khải Vinh đang ở trong phòng bệnh của thầy Vu. Lúc này cơ thể của ông đã tốt hơn rất nhiều, cũng sắp được xuất viện rồi, và có thể sẽ phải rất lâu sau nữa hai người mới có thể gặp lại. Gã ngồi chờ trong phòng bệnh ấy một chút. Thấy cảnh sát đến, thầy Vu thắc mắc: “Chuyện gì vậy? Hay là thuốc có vấn đề?”

Điêu Khải Vinh mỉm cười, bình thản nói: “Em cũng không biết nữa, chắc là hỏi vài câu thôi ấy mà, không có việc gì thì họ thả em ra ngay thôi. Thầy Vu cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi, em sẽ quay lại khám cho thầy sau.”

Thầy Vu kéo tay gã, căn dặn: “Nhớ hợp tác với cảnh sát cho tốt. Em không làm chuyện gì xấu xa, thầy tin em.”

Điêu Khải Vinh cười tươi, xoa xoa tay thầy Vu: “Dạ em biết rồi, thầy cứ yên tâm.”

Ngay khi Điêu Khải Vinh vừa đi ra, gã thấy hai viên cảnh sát đem một cái bình thủy tinh ra khỏi phòng mình. Trước giờ Điêu Khai Vinh đều tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng thấy cảnh ấy, gã cuối cùng cũng không kiềm lại được. Mặt gã tái đi, hai bàn tay ở trong túi chiếc áo blouse trắng siết chặt lại, hai tròng mắt không dấu được vẻ lo lắng.

Sau khi khám xét phòng, cảnh sát hướng mắt vào cái bình thủy tinh kia rồi đem nó đi.

Biết bao nhiêu bình thủy tinh như vậy mà họ để lại hết, chỉ lấy cái bình kia đi. Điêu Khải Vinh càng nghĩ càng sợ hãi, mặt gã trắng bệch lại: “Các người tra ra cái gì rồi?”

Cảnh sát mới thành thật nói cho gã: “Tra ra được nhiều hơn những gì anh tưởng tượng ra được đấy. Mau nói lời tạm biệt với thầy mình đi.”

Điêu Khải Vinh như không thở được, mặt hắn căng cứng lại, bị cảnh sát đưa đi.

Đây có phải là gan của Khổng Thư Nhã không thì còn phải đối chiếu với ADN với cha mẹ cô ấy. Thế là trưa hôm ấy, Mục Cảnh Phỉ tự mình đi đến nhà họ Khổng.

Lúc này đồng hồ đang điểm một giờ hơn, hai bác vừa mới ăn cơm xong. Họ thấy cảnh sát đến trước cửa thì mới bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bọn cháu muốn lấy mẫu ADN của hai bác, để…” Mục Cảnh Phỉ nhìn vào mắt của cặp vợ chồng già, ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Bọn cháu nghi ngờ rằng con gái hai bác không phải tự nhiên chết, mà là do người khác sát hại.”

“Không thể nào.” cha Khổng Thư Nhã không tin nổi: “Chính tay chú họ nó khám nghiệm tử thi mà! Là Hạ Tân báo cảnh sát sao?”

“Hạ Tân suýt nữa bị người ta giết, đến giờ vẫn còn hôn mê ạ.”

“Cái gì?!” Hai người không hiểu gì hết, bàng hoàng hỏi lại: “Sao người ta lại muốn giết nó chứ? Ở bệnh viện nào? Người không sao chứ hả?”

Theo phản ứng của hai người họ, có thể thấy được họ vô cùng vừa ý và quan tâm tới Hạ Tân. Nếu con gái còn hai bác còn sống, cô ấy đã có thể có một cuộc hôn nhân viên mãn. Mục Cảnh Phỉ cũng không biết nói gì. Sau khi cho họ biết rằng Hạ Tân đang nằm ở bênh viện Nhân dân số , cô cho pháp y lấy mẫu ADN của hai người. Không đành lòng ở lại nhìn vẻ mặt của hai người họ nên Mục Cảnh Phỉ nhanh chóng đưa người về.

Sau khi đối chiếu mẫu ADN, có thể khẳng định được lá gan này là của Khổng Thư Nhã.

Cảnh sát quăng tờ kết quả ra trước mặt Điêu Khải Vinh: “Cái này là tìm được trong văn phòng của anh, anh còn muốn nói gì nữa không?”

Điêu Khải Vinh nhếch mép cười một tiếng: “Tìm được ở văn phòng tôi thì sao chứ? Lúc tôi lấy nó ra thì cô ta đã chết rồi. Nói cách khác, chỉ là tôi trộm gan người chết để làm nghiên cứu thôi.”

“Không phải anh đã quên rằng nguyên nhân tử vong anh đưa ra là vỡ gan chứ? Kết quả giám định pháp y của chúng tôi cho thấy rằng gan không bị vỡ nặng tới mức gây ra xuất huyết đủ nhiều để dẫn đến tử vong.”

Mặt Điêu Khải Vinh biến sắc một chút: “Thì sao chứ? Có thể là người khác vu oan cho tôi. Bây nhiêu đây thôi thì đâu có đủ bằng chứng kết tội.”

“Vậy thì làm sao trái tim của Khổng Thư Nhã lại nằm trong người Vương Lâm? Chính anh là người thực hiện phẫu thuật, phải không? Ba của Vương Lâm đã thú nhận tất cả để báo vệ con gái ông ta rồi.”

Điêu Khải Vinh lạnh lùng đáp: “Không thể nào!”

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Có thể anh cho rằng thủ đoạn của mình là vô cùng hoàn hảo, nhưng đã hành sự thì không thể không để lại dấu vết. Thú thực đi, ngoài anh ra còn có ai đồng lõa nữa?”

Điêu Khải Vinh vẫn mặt lạnh ngồi bắt chéo chân, cười nhạo nói: “Có bản lĩnh thì các anh tự mình điều tra đi, để xem còn tìm ra được cái gì. Tôi rất muốn trông thấy vẻ mặt sốt ruột của mấy người đấy.”

Viên cảnh sát tức giận đập tay lên mặt bàn: “Thái độ gì đấy!? Anh nói chuyện cho đàng hoàng!”

Điêu Khải Vĩnh không hề tỏ ra sợ sệt một chút nào, còn khiêu khích hỏi lại: “Chẳng lẽ thời nay hỏi cung vẫn còn có thể tra tấn à?”

Quả thật là không thể! Thái độ khích tướng của gã thật sự khó chịu khiến viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn bị chọc giận, phải ra ngoài uống nước lạnh để hạ hỏa một chút.

Mục Cảnh Phỉ lấy tài liệu xong thì thấy hai cảnh sát đứng uống nước, bèn quan tâm hỏi: “Thẩm vấn ra được gì rồi?”

“Chả được cái gì cả. Gã cho rằng bản thân đã làm mọi việc vô cùng hoàn mỹ, không một vết tích, miệng thì kín như bưng, một câu có ích cũng chẳng nói ra, và tất nhiên là không chịu nhận tội.”

“Còn dám khiêu khích chúng ta nữa chứ! Cái phẩm chất tâm lý này nếu xét trong việc bác sĩ cứu người thì gã quả là một nhân tài.”

Mục Cảnh Phỉ lắc đầu: “Sớm muộn gì thì gã cũng phải mở miệng thôi, xem cái này trước đi.”

Sáng nay Cố Diệp có gửi cho cô mấy tấm chụp màn hình. Hạ Tân trước khi gặp chuyện không may đã liên hệ với cậu và gửi cho cậu một tấm ảnh. Cố Diệp cho rằng trong tay Hạ Tân nhất định còn có chứng cứ nên gọi ngay cho Mục Cảnh Phỉ. Mục Cảnh Phỉ cho người đi lấy điện thoại của Hạ Tân và Khổng Thư Nhã về, quả nhiên bên trong có không ít thông tin.

“Chúng ta có bắt được tên này, hắn bị dính vào một vụ tai nạn giao thông. Nhưng xem đây này, vụ đó không thể quy về một vụ tai nạn giao thông bình thường được, hắn có ý định giết người. Hiện thời tên này không ở trong cục cảnh sát của chúng ta, hai người qua cục khác đem hắn về đây thẩm vấn trước đã.”

Sau khi tên lái xe tông người được đưa về, hắn liền được đưa vào phòng thẩm vấn. Đối phương khoảng ngoài bốn mươi, vóc dáng không cao, da ngăm đen và thoạt nhìn thì rất nhát gan. Hai viên cảnh sát xem kỹ người tên nghi phạm một chút, rồi thẩy mấy tấm ảnh ra trước mặt hắn: “Đây có phải là ông không?”

Đồng tử của người kia co lại, hắn liền lắc đầu: “Tôi không biết.”

Cảnh sát bật cười: “Ngay cả chính mình mà cũng nhận không ra sao? Ông theo dõi Khổng Thư Nhã bao lâu rồi?”

Tên tài xế kia vẫn lắc đầu: “Tôi không theo dõi cô ta. Tôi cũng không phải cố ý tông cô ta. Tôi chỉ đang đợi được đưa ra tòa thì mấy người đưa tôi tới đây. Tôi không biết mấy người đang muốn nói cái gì.”

“Đừng có ngụy biện. Trong tất cả những video này đều chỉ có mình ông. Nói đi, còn có ai đồng lõa nữa?”

“Không có mà.”

“Một mình ông có thể tự ra tay sao? Được thôi, nếu không muốn nói thì chúng tôi sẽ đổ hết tội trạng lên người ông, gán cho cái tội danh mưu sát.” Rồi viên cảnh sát nhìn sang phía đồng nghiệp: “Tan ca đi ăn tối chung không?”

Đối phương vừa nghe thấy tội danh lớn như vậy, liền thay đổi vẻ mặt: “Các người có phải là cảnh sát không vậy?”

“Chúng tôi đã cho ông cơ hội rồi, ông không nắm lấy thì chúng rôi biết làm gì giờ?” Một viên cảnh sát cầm lấy cây bút và bắt đầu viết vào tờ báo cáo thẩm vấn, người còn lại thì bồi thêm một câu: “Cái tội danh mưu sát này lớn lắm đây này! Khổng Thư Nhã chết chính là do hắn tông phải. Chắc chắn sẽ nhanh bị kết án tử thôi, có lẽ hắn sẽ bị xử bắn trong vòng không quá nửa năm nữa.”

Tay tài xế nghe đến đó thì vô cùng sợ hãi: “Không phải tôi, tôi không tông chết cô ta! Cú tông chỉ gây ra vết thương nhẹ, người ta nói cùng lắm là gãy xương, không thể nào ảnh hưởng đến nội tạng mà! Tôi chỉ là nhận tiền rồi làm theo người ta bảo thôi, tại sao có thể bị xử tử chứ? Cảnh sát các người phá án vậy mà xem được hả?!”

“Ô?” Anh cảnh sát nuốt nước miếng: “Nói thêm đi, là ai đưa ông tiền? Thành thật khai báo, bằng không thì ông gánh hết tội một mình đấy.”

—-

Biết được Điêu Khải Vinh đã bị bắt, Vương Chí Vĩ kinh hãi, gọi điện cho ai đó: “Bác sĩ đã bị bắt rồi, tôi không muốn tham gia nữa, tôi đã làm quá nhiều rồi”

Đối phương cười nhạt hỏi: “Con gái ông đã có tim rồi nên không muốn tham gia nữa sao? Mơ đi! Cô gái kia làm sao mà phải nhập viện, chắc ông chưa quên chứ?”

Vương Chí Vĩ xanh mặt: “Tôi bù tiền cho mấy người được không?”

“Bù tiền!? Cô ta nhập viện chính là do ông, ông muốn không liên quan được sao? Nói ông nghe, trong tay bạn trai cô ta có bằng chứng, không thể để nó thoát được. Việc này mà ông cũng làm không xong thì đúng là đồ phế vật! Nếu ngay từ ban đầu mà ông làm tất cả chỉn chu thì giờ có phải chịu cảnh thế này không? Bác sĩ làm sao mà bị bắt? Còn không phải do ông bán đứng! Mau nhanh chân giải quyết thằng kia đi, tuyệt đối không thể để nó nói lời nào. Bằng không, ông cũng sẽ là người kế tiếp nhập viện đấy!”

Vương Chí Vĩ nhăn nhó nói: “Tôi không muốn giết người! Ông có đe doạ thì tôi cũng không giết ai nữa đâu. Ban đầu, tôi chỉ là muốn cứu con gái mình, nhưng giờ lại trở thành một con rối. Các người còn dùng công ty tôi để chuyển tiền, tôi chịu đựng đủ rồi!”

“Một người cũng là giết, nhiều người cũng là giết, có gì khác nhau chứ? Vương tổng à, ông muốn từ bỏ mạng sống của con gái mình sao? Tôi biết cô ta đang ở đâu đấy.”

“Các người không được động vào còn gái tôi!” Vương Chí Vĩ siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt tái mét vì tức giận: “Tôi nghe lời mấy người.”

—-

Trời sắp tối, Cố Diệp lái xe tới tìm Mục Cảnh Phỉ: “Chị ơi, vụ án tiến triển sao rồi?”

Thấy cậu quan tâm như vậy, Mục Cảnh Phỉ cười đáp: “Em yêu chính nghĩa như vậy, tốt nghiệp xong định làm cảnh sát hay gì?”

“Hôm nay em tới không chỉ để hỏi về vụ án đâu. Em tính được sắp có chuyện náo nhiệt nên tới hóng đó.”

Mục Cảnh Phỉ thấy cậu cười cười nham hiểm, bèn hỏi: “Em tính được cái gì rồi?”

Cố Diệp híp mắt: “Không nói cho chị nghe đâu, tí nữa sẽ biết.”

Mục Cảnh Phỉ đành lắc đầu: “Xem như cũng có chút bước tiến rồi. Tụi chị bắt được Điêu Khải Vinh và phát hiện ra đường dây của Vương tổng, cái này thì đang điều tra. Đúng lúc chị đang định đi ăn, em đi luôn không, chị mời?”

Cố Diệp nhìn đồng hồ: “Chờ hai phút nữa đi.”

Mục Cảnh Phỉ cứng họng: “Thời gian của chị mày là vàng là bạc đấy, chờ cái gì?”

Cố Diệp cười mà không nói, chỉ tủm tỉm ngồi yên đó. Mục Cảnh Phỉ chỉ biết dở khóc dở cười: “Cái thằng này!”

Hai phút sau, một chiếc xe sang trọng đi tới, Cố Diệp thì thích thú bụm miệng lại: “Tới rồi, tới rồi!”

Cố Sâm xuống xe, thấy Cố Diệp ở đây thì mới ngạc nhiên hỏi: “Em không đi học mà ở đây làm gì?”

Cố Diệp dùng vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội hỏi vặn lại: “Anh cả, tan ca rồi không về nhà mà lại tới đây làm gì thế?”

Cố Sâm mặt lạnh: “Anh tới đưa đồ.”

Cố Sâm mặt căng, đưa cho Mục Cảnh Phỉ một cái ví: “Hôm đó đi ăn, em về vội nên làm rơi ví này.”

“Hố hô ~ đi ăn luôn!” Cố Diệp nhướng mày, ghé vào cửa kính xe mà cười khúc khích.

Mục Cảnh Phỉ bị cậu cười nên đâm ra ngại ngùng: “Đừng có nghĩ bậy bạ! Do lần trước chị có giúp anh trai em chuyện kia nên mới đi ăn chung với nhau.”

“Ồ, chuyện gì vậy nhỉ?” Cố Diệp kéo dài từng từ ra, trông như là hỏi nhưng thực ra là trêu chọc.

Mục Cảnh Phỉ chỉ có thể phân trần: “Là anh ấy bị hiểu lầm, còn chị thì đi làm chứng thôi.”

Cố Diệp đưa tay ra khóa vai anh trai, ánh mắt ý bảo: Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm? Là anh sắp đặt chứ gì?

Cố Sâm nghiêm mặt lại, cốc lên đầu cậu một cái: “Quay về lớp đi, anh mà bắt được em trốn học nữa thì…!”

Cố Diệp xoa xoa cục u: “Em xin lỗi mà! Đi liền đây!”

“Ấy! Ở lại ăn đã!” Mục Cảnh Phỉ tính giữ cậu lại thì Cố Diệp la lên một câu: “Dặn mấy người canh Hạ Tân cảnh giác thêm một chút, đêm nay sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn á.” Nói rồi, cậu nhấn chân ga. Chuyện náo nhiệt hết rồi, cậu chạy thôi.

Sau khi rẽ ở một ngã tư, Cố Diệp tấp xe vào ven đường, gọi cho anh hai của cậu: “Anh hai ơi, anh cả đánh em vì một người con gái kìa. Hình như còn đang đuổi theo em nữa.”

Cố Lâm ngạc nhiên nói: “Trời đất, cô gái phương nào vậy?”

Cố Diệp hỏi lại: “Tò mò không?”

“Đương nhiên là tò mò rồi.”

“He he, không nói anh nghe đâu.”

Cố Lâm: “…Đừng nói đến anh cả, giờ ngay cả anh cũng muốn đánh mày nữa là.”

Cố Diệp cười cười: “Nói anh nghe, là một đại mỹ nữ đó. Sau này không cần sợ chị dâu ức hiếp, cũng không sợ lỡ lời làm đối phương khó xử, người ta vô cùng tốt tính luôn.”

Cố Lâm vui mừng nói: “Tốt quá, vậy thì anh cả phải cố gắng theo đuổi cho bằng được rồi.”

Cố Diệp gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, lỡ làm chị ấy nổi giận thì có thể bị đập đấy.”

Cố Lâm dừng một chút: “Ghê vậy sao?”

“Chính mắt em chứng kiến, lúc chị ấy đánh với đám buôn lậu, từng tên một bị đấm túi bụi luôn! Có vài đứa bị dính một quyền đã gục rồi.”

“Hơi đáng sợ nhỉ?”

“Không cần sợ, chỉ cần anh không làm gì thì người ta không nổi giận đâu. Em mới xem đường tình duyên của hai người đó, hẳn là cuối năm sẽ có tin vui.”

Cố Lâm nhắc nhở cậu: “Đừng có nói cho mấy người khác trong nhà, không thì anh cả sẽ bị giục kết hôn đó.”

Cố Diệp: “He he, trên thị trường mới xuất hiện loại máy tính mới, em đang định để anh cả mua cho em một cái.”

Cố Lâm: “…Điện thoại, máy tính, người máy, mấy cái đồ công nghệ cao hiện đại nhất đều do công ty của Úc Trạch làm ra mà, không đến nhờ cậu ta được hả? Ngay cả mấy món đồ chưa đưa ra thị trường cũng có luôn.”

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Không được, Úc Trạch còn phải kiếm tiền nuôi em.”

Cố Lâm thấy ghét, liền cúp máy, đồ hãm hại anh trai!

Cố Diệp về đến nhà chưa bao lâu thì Mục Cảnh Phỉ gửi cho cậu một tin nhắn: Em có đang ở trường không?

Cố Diệp biết bên kia đang lo lắng cho an nguy của cậu nên cười và trả lời lại: Chị yên tâm, em về rồi, có người âm thầm bảo vệ em, không sao đâu.

Hai ngày nay cậu rõ ràng cảm giác được có người đi theo, không hề có ác ý. Cố Diệp đoán rằng Úc Trạch vẫn luôn biết cậu đang làm gì. Đối phương không hỏi han gì, nhưng vẫn cho người đi theo bảo vệ cậu. Có một người yêu biết nghĩ như vậy, Cố Diệp vừa nhớ đến liền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp và hạnh phúc.

Lúc này Mục Cảnh Phỉ mới yên tâm: “Em có năng lực như vậy, lại không muốn vì dân phục vụ, đáng tiếc thật.”

Cố Diệp cười nói: “Em đang vì dân phục vụ mà.”

“Nhưng không ai đồng tình cả.”

“Em cũng là con người thôi, được mọi người công nhận rồi thì đâu ai trả tiền cho em nữa. Em cần tiền cơ.”

“…Thua em luôn.”

Ngay lúc đó: “Đội trưởng Mục, gã lái xe tông Khổng Thư Nhã là được thuê, mấy gã tính chôn sống Hạ Tân cũng là được thuê, báo cáo thẩm vấn đây ạ.”

Mục Cảnh Phỉ sau khi xem xong: “Trả tiền thuê hắn là thư ký của Vương Chí Vĩ? Đám người muốn hạ sát Hạ Tân cũng là người của Vương Chí Vĩ?”

“Đúng vậy, tên này theo Vương Chí Vĩ đã nhiều năm. Nghe nói trước đây hắn được chính Vương Chí Vĩ cứu mạng, không nghe lời ai ngoài ông ta cả. Tên hắn là gì cũng không rõ, chỉ biết người khác đều gọi hắn là lão Lưu.”

Lúc này lại có tin tức truyền đến từ bệnh viện: “Có người muốn giết Hạ Tân, đã bị bắt giữ ngay tại hiện trường.”

Mục Cảnh Phỉ hỏi bằng một vẻ mặt bình tĩnh: “Là ai?”

“Hắn nói mình là lão Lưu.”

Mục Cảnh Phỉ nở nụ cười, quả nhiên là có thu hoạch ngoài ý muốn: “Đêm nay có bước tiến lớn rồi. Đưa hắn về đây, với lại phái người đi bắt Vương Chí Vĩ. Chúng ta chịu khó một chút, đêm nay đành thay phiên nhau ngủ một ít tại văn phòng. Đợi vụ án này xong, tôi sẽ cho mọi người nghỉ xả hơi.”

—-

Lúc cảnh sát tìm tới cửa và còng tay Vương Chí Vĩ, cơ thể căng thẳng cực độ của hắn lại thả lỏng ra. Hắn vẫn luôn sợ rằng ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ lúc nó đến, hắn lại thoải mái đến bất ngờ như thế này.

“Ông cho hắn theo dõi Khổng Thư Nhã và tông cô ấy, cũng tức là toàn bộ sự việc trước nay đều do chính ông mưu tính hết, phải không?”

Với đầy đủ chứng cứ trước mặt, Vương tổng không muốn chối tội nữa: “Đúng vậy, nửa năm trước bọ họ tìm tới tôi. Điêu Khải Vinh bảo rằng ông ta có một đứa cháu gái cùng nhóm máu với con gái tôi, và rằng ông ta có thể cứu mạng con bé. Tôi có thể cung cấp manh mối, nhưng tôi muốn yêu cầu cảnh sát đảm bảo sự an toàn của con gái tôi và không bao giờ tiết lộ cho nó biết nguồn gốc của trái tim đó.”

“Ông thấy việc đó khả thi sao? Chuyện ông bị bắt trước sau gì cũng sẽ tới tai con gái, chấp nhận sự thật đi. Nhưng chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy, việc đó ông cứ yên tâm.”

Vương tổng suy sụp kể: “Vì muốn cứu con gái mình nên tôi đã nhúng tay vào toàn bộ mọi chuyện. Tôi dựng nên vụ tai nạn giao thông, cho người giết Hạ Tân diệt khẩu. Mấy việc đó đều do tôi thực hiện, nhưng tôi không phải người lên kế hoạch, đó là ông trùm Lý. Ông ta dùng tính mạng của con gái tôi để uy hiếp, bắt tôi phải tiếp tục giết người. Thật lòng tôi không muôn làm chuyện đó chút nào. Cứ như thế này thì công ty cũng không giữ được nữa. Tôi chỉ muốn chuyển toàn bộ tiền hiện tại của công ty cho con gái mình và nhờ phía cảnh sát đảm bảo an nguy cho nó. Vậy thì tương lai nếu không có tôi, con bé vẫn có thể sống tốt.”

Mục Cảnh Phỉ bước vào phòng thẩm vấn, nghe được hắn nói những lời này: “Ông có bao giờ nghĩ rẵng cô gái ông tông phải cũng có một người cha? Rằng ông ấy không còn cô ấy ở bên, cũng giống như ông không còn con gái ở bên mình?”

Vương tổng ủ rũ nói: “Tôi cũng chỉ là lực bất tòng tâm, tôi không thể để con gái mình chết được. Con bé bị bệnh tim bẩm sinh, mẹ nó cũng đã mất từ lâu, tôi chỉ còn một đứa con gái này thôi.”

“Vì con gái mình mà có thể sát hại con gái người khác?” Mục Cảnh Phỉ cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Dẫn hắn lại đây.”

Ở một căn phòng thẩm vấn khác, người đàn ông được gọi là lão Lưu kia cũng có thái độ nhận tội rất nhiệt tình: “Tôi nói nhiều lần rồi mà, giết Hạ Tân là chủ ý của tôi, là tôi làm. Không hề liên quan đến Vương tổng đâu, chính tôi muốn giết cậu ta. Mấy người cứ xử bắn tôi đi.”

Bước tới cửa chợt nghe được những lời này, Vương Chí Vĩ rầu rĩ nói: “Tiểu Lưu, đủ rồi, cậu đã làm quá nhiều rồi, không cần chịu tội thay cho tôi đâu.”

Người kia có chút phản đối: “Vương tổng, dù sao ngài cũng….”

Vương Chí Vĩ mệt mỏi nói: “Tôi chỉ muốn con gái mình được sống, không nghĩ lại biến thành con rối trong tay bọn chúng. Thật ra, công ty tôi đã bị bọn chúng bòn rút gần hết rồi. Không ngờ tâm huyết cả đời của bản thân lại trở thành công cụ cho bọn chúng phạm tội. Hiện tại công ty còn lại chút tiền, đủ cho cuộc sống của Lâm Lâm sau này.”

Nói cho cùng, cũng là vì con gái.

Viên cảnh sát thẩm vấn nghe vậy thì rất bất bình. Con gái của ông là con người, còn con gái của những người khác thì không phải con người sao? Tình thương của cha đúng là vĩ đại, nhưng không thể sánh bằng sinh mệnh của người khác được.

Mục Cảnh Phỉ thở dài, tâm trí cũng đã mệt mỏi: “Đưa hai người họ thẩm vấn chung với nhau, hỏi kỹ về ông trùm Lý rồi trả kết quả cho tôi là được rồi.”

Vương Chí Vĩ từ tốn nói: “Chúng tôi không biết quá rõ về bọn họ đâu, chỉ là quan hệ hợp tác thôi. Nhưng Điêu Khải Vinh thì chắc sẽ biết nhiều hơn đấy, gã có móc nối với bên kia lâu từ trước rồi…”

—-

Sau khi có kết quả thẩm vấn của Vương Chí Vĩ, vụ án cơ bản đã sáng tỏ. Đây là một vụ án đươc lên kế hoạch từ trước. Điêu Khải Vinh đã có liên kết với đường dây buôn bán nội tạng từ lâu. Hắn biết rằng cháu gái mình mang nhóm máu Rh- và cũng biết rõ nội tạng của cô ấy đáng giá thế nào. Sau khi nghe được Vương Chí Vĩ muốn tìm một trái tim phù hợp cho con gái mình, tổ chức này tiếp cận với ông ta.

Lúc ấy công ty của Vương Chí Vĩ không có đủ tiền. Thế là tổ chức xúi giục ông ta kiếm người theo dõi Khổng Thư Nhã, tìm cơ hội tông cô ấy rồi đưa vào bệnh viện. Điêu Khải Vinh tin rằng cha mẹ cô ấy sẽ yêu cầu mình làm phẫu thuật. Lúc ấy, Vương Lâm đã nằm chờ sẵn trên bàn mổ ở phòng bên cạnh.

Sau đó, trái tim của Khổng Thư Nhã được đưa vào cơ thể Vương Lâm ngay tại chỗ, còn thận của cô ấy cũng sớm tìm được chủ mới. Hai trái thận được bán với giá triệu tệ. Cuộc giao dịch được công ty của Vương tổng làm giả sổ sách.

Gan của Khổng Thư Nhã vốn cũng đã tìm được người mua, giá thỏa thuận là triệu, nhưng người kia qua đời trước khi kịp vào tới bệnh viện nên nó cũng không được bán đi. Thế là Điêu Khải Vinh giữ lại lá gan đó, làm thành tiêu bản. Gã cũng tự tin rằng đó không thể biến thành chứng cứ được. Khổng Thư Nhã đã bị hỏa táng, cơ thể không còn nữa, cha mẹ cô ấy cũng không đi tìm, như vậy chuyện liền rơi vào dĩ vãng. Nhưng không ai ngờ rằng Hạ Tân lại đến làm loạn tại bệnh viện rồi tình cờ gặp được Cố Diệp khi cậu đến thăm thầy.

Vụ án đã sáng tỏ nhưng vẫn còn thiếu chứng cứ. Tên trùm Lý, kẻ chủ mưu buôn bán nội tạng bất hợp pháp vẫn chưa bị bắt, và thế là vụ án vẫn phải tiếp tục.

Mục Cảnh Phỉ ngồi đối diện Điêu Khải Vinh, nói với giọng châm chọc: “Hai quả thận bán được những triệu, vậy mà trùm Lý chỉ trả cho anh có triệu. Tội nghiệp ghê!”

Điêu Khải Vinh không cảm xúc: “Các người rốt cuộc là điều tra ra bằng cách nào?

“Chúng tôi bắt được cả một mẻ thôi. Nói đi, anh bắt tay với bọn chúng từ khi nào? Có nhớ rõ danh sách những người bị hại không?”

Điêu Khải Vinh cười nhạt một cái: “Mấy người cứ từ từ mà điều tra, việc gì tôi phải khai ra hết?”

Điêu Khải Vinh trước sau đều từ chối phối hợp điều tra, không hé môi nửa lời.

Mục Cảnh Phỉ đứng lên, không thèm nói chuyện vô nghĩa với gã nữa: “Gan của Khổng Thư Nhã tìm được ở chỗ của anh. Cũng đã xác định được thời gian cô ấy tử vong không khớp với lúc tiến vào phòng mổ. Dù anh có không thú nhận thì cũng bị xử tội giết người. Và anh có tiết lộ thông tin về tổ chức kia hay không thì trong tay chúng tôi cũng đã nắm giữ một số thông tin, sẽ nhanh chóng lôi cả đám các anh ra tòa thôi.”

Đồng tử Điêu Khải Vinh lóe lên rất rõ ràng. Gã đã sớm mất đi sự điềm tĩnh rồi, chỉ là gã không muốn nhận tội, cũng như không ý muốn chấp nhận thua cuộc.

Mục Cảnh Phỉ không để lỡ mất ánh mắt ấy, cô từ từ nói: “Nghĩ đến con gái của anh đi, cũng sắp ra đời rồi nhỉ? Nghe đâu dự tính sẽ sinh ra vào mấy ngày trước hả? Nếu anh thành thật khái báo, chúng tôi sẽ xin cho anh gặp mặt con bé một lần trước khi phải hầu toà.”

Khóe miệng Điêu Khải Vinh giật giật, nhưng chỉ nhếch mép cười một cái, không đáp lại.

“Viện trưởng Trịnh đã ký giấy ly hôn chồng mình. Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ấy không diễn ra suôn sẻ do chồng có vài người tình ở bên ngoài. Cô ấy theo anh vì nhìn thấy tương lai hôn nhân của hai người, vì muốn sống bên cạnh anh. Việc đề bạt cũng là nghĩ cho anh, chẳng lẽ anh không đoái hoài gì đến sao?”

Điêu Khải Vinh lắng nghe mà không để lộ chút cảm xúc. Trầm tư một hồi, gã đột nhiên cười phá lên một cái: “Tại sao tôi phải đoái hoài đến chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà khờ khạo thôi. Tôi nói gì cô ta tin cái đó. Cô ta chỉ thấy trống vắng sau khi kết hôn nên mới tìm đến thú vui mới bên cạnh tôi. Tôi không muốn phải gặp cô ta nữa đâu.”

Mục Cảnh Phỉ chất vấn: “Là anh không muốn gặp, hay là không dám gặp?”

“Không muốn gặp!”

Đúng lúc ấy, một viên cảnh sát gõ cửa: “Đội trưởng Mục, cha mẹ của Khổng Thư Nhã đến, họ muốn gặp Điêu Khải Vinh.”

Ánh mắt Mục Cảnh Phỉ lạnh lùng: “Kìa, anh có muốn gặp họ không?”

Truyện Chữ Hay