Tôi chưa từng quên, cái ngày quốc khánh 5 năm về trước.
Thời điểm đó, có một bữa tiệc buffet dành riêng cho những quý tộc cấp cao được tổ chức trong hoàng cung.
Tôi, Olivia, nữ công tước của gia tộc Koorfid, đã bị Liliana Ractos reo rắc nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa.
Vào thời điểm đó, cô ta đã có được danh xưng là khiến ai ai cũng cảm thấy e ngại: “Nữ công tước nhện”
Thế nhưng, cảm giác của tôi đến cô ta không phải sợ sệt, có chăng chỉ là sự ghen tỵ sục sôi.
Dù đã qua 30 tuổi mà cô ta vẫn sở hữu một gương mặt trẻ trung không nếp nhăn, cơ thể tràn đầy sức sống, từ đó tỏa ra bầu không khí quyến rũ người khác.
Tôi ghen ghét mỹ mạo của ả, đến nỗi còn chẳng thể hình dung nổi vẻ đẹp tuổi già của ả sẽ bị lão hóa như bao người bình thường khác là như thế nào. Thế nên, tôi đã lên kế hoạch làm nhục cô ta tại nơi nhiều quý tộc tụ tập này.
Tuy nhiên, tại sao mọi việc lại diễn ra như vậy chứ…
_________________________________________________
Liliana đang một mình đứng trên ban công.
Hiển nhiên rằng con nhện lớn luôn kề cận cạnh cô ta không có mặt trong hội trường này. Tôi không nghĩ sẽ có ai điên đến nỗi mang theo con nhện đó đến buổi tiệc này cả.
Mà dù cho nó có ở đây, tôi cũng không do dự.
Có thể ai cũng sợ sinh vật đó, nhưng tôi sẽ không mềm yếu đến vậy.
Mặt khác, tuy giờ cô ta là một công tước phu nhân, song trước kia, cô cũng chỉ là con gái của một bá tước thôi. Còn tôi là hậu duệ trực hệ của gia đình công tước, vốn thượng đẳng hơn ả.
Vậy thì cớ gì tôi phải sợ chứ?
[Ôi trời, Nữ công tước nhện à. Cô mặc bộ váy đen này khá thường xuyên nhỉ?… Nghe nói rằng quần áo màu đen rất tiện để che giấu cơ thể. Chẳng lẽ cô không tự tin về thân hình của mình ư?] [note30413]
Tôi cố che giấu sự thù địch và miệt thị của mình, chỉ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc. Đúng như dự đoán, cô ta không hề bị lay động.
[Eh? Có lẽ tôi đã nếm thử mấy món mình nấu hơi nhiều rồi chăng? Hình như có béo lên thật….]
Mồm thì nói thế, nhưng tôi khá chắc cô ta thậm chí còn chưa một lần nghĩ vậy.
Tuy nhiên, đòn tấn công này, à không, cái miệng này sẽ không suy chuyển đâu.
[Ồ, một nữ công tước mà lại tự nấu cơm ư? Giống hệt dân thường nhỉ?]
Giờ thì, cô sẽ đáp trả thế nào đây?
[Đúng thế. Vì Grid-sama và Mary-chan trông rất vui vẻ khi ăn thức ăn tôi làm mà ~~]
Liliana nở nụ cười trả lời.
Khi cái tên của quỷ dữ - Grid Ractos đó thốt ra từ miệng cô ta, tôi có hơi ấp úng.
Nhưng mà… Mary-chan là ai...?
[... Nếu tôi không nhớ nhầm thì tên con gái của cô là Erza, còn con trai là Jake đúng không? Vậy Mary-chan là ai thế?]
[Ah, Mary-chan thuộc loài “Crimson Eyes”… Cô bạn nhện của tôi đó.]
… Con quái vật đó ăn những món ăn mà Liliana làm ư?
Tự nhiên tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh đó. Chết thật, đáng nhẽ ra tôi không nên nghĩ thế mới phải.
Tôi nhớ lại một trong những tin đồn xấu về cô ta.
“Bất cứ ai chọc giận ả sẽ trở thành bữa ăn của nhện.”
[... Kshyaa~]
[Oh?]
Một tiếng kêu không thuộc về loài người vang lên từ ngoài ban công.
Liliana quay đầu nhìn theo hướng đó, tôi cũng làm theo.
Và thấy được năm cái nhãn cầu đỏ rực đang nhìn về phía mình.
[Áaaaa...!?]
Tôi chắc chắn đây chính là con nhện khổng lồ thường xuyên đi theo Liliana.
Hơn nữa, con nhện này đang ăn thứ gì đó mà tôi không rõ lắm…
Tôi theo phản xạ thét lên trước cảnh cái thứ kinh khủng đó đang nhấm nháp một cục thịt với cái miệng đầy máu tươi.
Không, điều mà tôi thực sự sợ hãi không phải con nhện.
[Arara, Mary-chan à. Sao lại ăn ở đây chứ, miệng cậu đỏ hết rồi nè… Hư quá đi ~~]
Liliana Ractos… nấu cơm cho con nhện kia ăn… bất cứ ai chọc giận ả đều sẽ trở thành thức ăn cho nó.
Nói cách khác, cô ta, đã biến con người thành …!?
[Kisha ~~]
[Ara~~... Mary-chan, cậu vẫn đói à?… Chịu cậu thật đấy~~]
Liliana nhẹ nhàng nói với con nhện, rồi từ từ quay đầu lại, hướng đôi mắt đỏ rực về phía tôi.
Trái tim tôi đập loạn cả lên.
[note30414]
[À nè, Olivia-san. Váy cô có màu đỏ đáng yêu ghê. Nhìn giống cà chua vậy, trông ngon lắm đó.]
Con ả này, định biến mình thành thức ăn cho nhện…
Nghĩ đến đó, tôi mất đi nhận thức.
_________________________________________________
Khi mở mắt ra, tôi đã về lại phòng ngủ trong nhà Koorfid.
Có vẻ như đám người hầu đã đem tôi về trong trạng thái ngất xỉu.
Cảm nhận được sự sống đang chảy trong người, nỗi sợ hãi vẫn đè nén trong tôi chợt dâng lên.
Cả cơ thể không ngừng run rẩy.
Tôi sẽ không bao giờ muốn liên hệ gì với Liliana Ractos nữa. Có thể lần này cô ta mặc kệ, nhưng nếu có lần sau, tôi chắc chắn sẽ trở thành con mồi, đồ ăn của con quái vật đó.
… Hiện tại, mặc dù đã hồi phục được khá nhiều, nhưng bất cứ khi nào gặp cô ta, thân thể tôi không tài nào động đậy nổi.
Mỗi lần tôi thấy người phụ nữ đó đi cùng với con nhện, cô ta đều sẽ nói:
[Quả nhiên, màu đỏ đó trông ngon thật đấy.]