Tên ta là Grid Ractos, trưởng gia của một gia tộc công tước trong vương quốc Azolias.
Ta cũng là Điều hành gia của đất nước.
Mặc dù được gọi là Điều hành gia của vương quốc, thực ra thì ta rất ít dính dáng đến chính trị.
Công việc thật sự của ta là quản lí tài chính của vương quốc.
Vậy thì tại sao ta được gọi là Điều hành gia trong khi ta chỉ quản lí tài sản là chính chứ?
Lí do là ngoại trừ ta ra… không ai đủ khả năng quản lí tài chính của vương quốc cả.
Thật ra thì, cũng có người có khả năng đảm nhiệm chức vụ này. Tuy nhiên, số người bất tài nhiều hơn gấp bội số người có tài. Nếu ta không cố gắng làm việc, nền kinh tế sẽ sụp đổ, rồi cả vương quốc sẽ bị hủy hoại… nguy hiểm như thế đấy.
Bởi vậy, để ngăn không cho ta nghỉ việc, ta đã được trao tặng một danh hiệu khá cao quý: Điều hành gia.
Ít nhất thì, đó là điều mà thủ tướng đã nói. À, cả Hoàng đế cũng nói vậy luôn.
Thật lòng mà nói, dù cho không có danh hiệu này, ta vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc của ta thôi.
Dù sao thì ta thích làm công việc văn phòng dạng quản lý tài chính hơn.
Ta không thể sử dụng được ma thuật như con trai ta, cũng không thể học kiếm thuật như con gái ta. Chiến tranh, hay xung đột nói chung, đều khiến ta sợ khiếp vía.
Thậm chí chỉ cần chạy một quãng ngắn thôi là ta đã thở không ra hơi rồi.
Thế đấy…
Nhưng… dù tận tụy với công việc như thế, ta lại bị dân chúng ghét bỏ.
Bởi vì ta có một gương mặt đáng sợ hả?
Thử hỏi rằng có ai ban đêm đi vệ sinh mà bị dọa đến đái ra quần khi nhìn gương mặt của mình qua gương trong bóng tối không?
Haizz, nản thật.
Mỗi khi cảm thấy nản lòng, ta thường hay đến nhà hàng yêu thích của mình, một nơi chuyên phục vụ ẩm thực nước ngoài. Không có gì tuyệt vời hơn những món ăn ngon trong đó. Chỉ cần ăn một bữa thôi, mọi buồn phiền của ta sẽ bay đi hết.
Công việc hôm nay cũng đã hoàn thành, và giờ là khoảng thời gian thích hợp để ăn vặt một chút trước khi đến bữa tối.
Thế đó, thủ tướng-dono, ta đến thị trấn một lát đây.
Hiện ta đang cố lẻn vào thị trấn trong hoàng cung.
Vì vừa là một công tước, vừa là Điều hành gia, nên ta phải cải trang vi hành như vậy.
Cơ mà, cái thị trấn lâu đài phát triển thịnh vượng thật đấy.
Nhờ vào nỗ lực không ngừng nghỉ của Hoàng đế cùng với các bộ trưởng, người dân đang sinh sống rất hạnh phúc, chênh lệch giàu nghèo cũng không quá nghiêm trọng.
Có khá nhiều quầy hàng, mùi thơm của đủ loại thức ăn khác nhau hòa quyện trong không khí… Thế nhưng ta chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì từ những người bán hàng rong trước đây cả.
Tất nhiên ta không sợ điều đó sẽ hạ thấp thân phận công tước của mình hay gì đó… Chỉ là, nhân viên bán hàng sẽ bị dọa sợ luôn đấy.
Nếu như bị người khác dọa thì sẽ rất buồn, đúng chứ? Ta cũng thấy cảm thấy buồn nữa.
[note30384]
Đó là lí do tại sao ta luôn chần chừ bắt chuyện với chủ quán, và cũng chưa từng ăn cái thứ thịt mà ta không biết tên được xiên trên que kia nữa… Haa, mặc dù mùi nó thơm thật.
Ta vừa hướng đến những gian hàng, vừa nghĩ vậy. Đột nhiên, ta phát hiện ra một bé gái đang thút thít bên vệ đường.
Xung quanh đây chẳng thấy cha mẹ hay người thân nào cả, vả lại trông mọi người cũng đang rất bận, nên hình như chỉ có ta để ý tới cô bé.
Ah… nên làm gì bây giờ? Dù sao thì gương mặt ta rất đáng sợ mà, nhỉ…?
Nếu ta cố tiếp cận một cách bất cẩn, không khéo cô bé còn khóc dữ dội hơn mất.
Nhưng ta không thể cứ thế mà bỏ rơi người khác như vậy được… Yosh.
[Ojou-chan à, tại sao con khóc?]
Ta cúi gối xuống để có thể nói chuyện với cô bé, và cố ép giọng mình nhu hòa nhất có thể.
Ánh mắt của chúng ta chạm nhau, và rồi một khoảng lặng trôi qua.
Ah, tệ rồi. [note30385]
[Hie---Nn!!]Hầy, cô bé thậm chí còn khóc dữ dội hơn trước. Mặc dù ta hiểu lí do tại sao, nhưng vẫn khá đau lòng.
Trong khi còn đang bối rối, ta đột nhiên nghe thấy tiếng lẻng kẻng của kim loại va chạm vào nhau, thanh âm đến từ một người mặc áo giáp dần tiến đến đây.
[Đây là quân đồn trú của vương quốc! Tên kia! Ngươi tính làm gì hả?]
Uwawa-. Lính canh phòng đã đến đây rồi. Hơn nữa, cậu ta còn la lên như thể ta đang định làm điều xấu gì đó với cô bé vậy.
Muốn khóc quá.
[Ng- Ngài là Điều hành gia Grid Ractos!?]
Oh? Người lính canh này nhận ra thân phận thật của ta à?
[Sao Điều hành gia-dono lại ở thị trấn lâu đài này… Vậy ra tin đồn về việc ngài ấy liên hệ với các tổ chức tội phạm là…?]
Hở? Có vẻ như tình hình trở nên là lạ hơn rồi thì phải?
Hơn nữa, cậu nói tổ chức tội phạm là có ý gì? Ta còn không hề biết rằng chúng ta có tổ chức tội phạm đấy.
Ta chỉ đến đây để ăn vặt thôi mà.
[Tổ chức tội phạm nào cơ? Ta không biết]
[Ngài còn định biện bạch đến bao giờ nữa? Lời đồn đó đã lan truyền khắp cả vương quốc rồi.]
Không, ta thật sự không biết.
Thủ tướng và ám vệ có nói với ta chuyện này đâu.
[Tổ chức buôn người “Cống phẩm của ác ma”, tổ chức ăn trộm “Những con quỷ tham lam”, cả tổ chức ám sát “Nhất huyết” nữa… Tên của những tổ chức này đã lan truyền khắp nơi, nhưng không ai biết xuất xứ của chúng từ đâu.]
Vương quốc thật sự có những tổ chức đáng sợ này ư? Sợ quá.
Phải thông báo cho mọi người nâng cao cảnh giác mới được.
[-- Có tin đồn rằng, lý do chúng vẫn chưa bị bắt là vì có một đại quý tộc đã bí mật chống lưng và ra lệnh cho chúng.]
Một quý tộc đã điều khiển những phần tử phạm tội này ư?
Sợ thật. Không biết vợ ta ở nhà có còn an toàn không nữa?
[... Ngài chính là người đứng sau tất cả việc này đúng không? Thưa Điều hành gia.]
Hả? Gì cơ?
Không, không, không! Không phải ta!!!
Ta chỉ định xuống thị trấn ăn cơm, rồi gặp một cô bé đang khóc nên mới hỏi han cô bé thôi mà… Phải rồi! Cô bé đó, chỉ cần cô bé chịu biện hộ cho ta!
Như thế thì hiểu lầm sẽ bị loại bỏ,… Ơ kìa, cô bé kia đâu, nãy giờ vẫn còn đứng đó cơ mà, mới quay qua một lúc mà đã biến mất rồi!
[... Thưa Điều hành gia, mời ngài đi theo tôi để làm rõ chi tiết.]
Chết thật, trong đầu tên lính canh này chỉ toàn công với việc! Ta bị oan còn gì! Cứ thế này thì ta sẽ phải ăn bữa cơm tệ hại trong trại giam mất!
[C-Chờ đã!… Đợi một lát, cậu lính đằng kia!!]
Trong tình thế bất lợi này, chợt thấy thủ tướng-dono thở hồng hộc chạy đến chỗ tôi, kéo tên lính canh sang một bên và bắt đầu “tâm sự”.
Emmm… Ta đang bị bơ đó hả? May mà có nhờ thủ tướng-dono, sự trong sạch của ta đã được bảo toàn… nhỉ?
[note30386]
Oh, thủ tướng-dono đã kết thúc cuộc trò chuyện, và giờ đang tiến đến đây.
[Điều hành gia-dono. Tôi đã lo liệu cả rồi, không sao cả.]
Oh, tạ ơn chúa… Đúng là thủ tướng có khác, ngài ấy chắc đã nhanh chóng phản ứng trước thông tin được truyền đến bởi gián điệp đang ẩn nấp quanh thị trấn này.
Suýt chút nữa ta bị bắt giam rồi.
… Dù vậy, cậu lính canh rời đi mà không hề xin lỗi ta gì cả. Cậu biết rằng ta là Điều hành gia, phải không? Hơn nữa, ta còn là một công tước…
… Ta bắt đầu cảm thấy u oán.
[Thủ tướng-dono. Ta muốn xin nghỉ phép vào ngày mai…]