Demon Princess! Can I Love You Again? (Phần 2)

chương 21: gặp lại ân nhân (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu trời hoàng hôn buổi chiều bắt đầu ngã về đêm, những đám mây ửng hồng trên bầu trời dần bị giàn sao lấp lánh che khuất. Lúc này, tại một hang động sâu trong thác nước, tiếng côn trùng kêu rì rầm cùng với dòng nước lũ va vào thác liên tục hòa trộn vào nhau, vô tình đánh thức người đàn ông đang mê mang thình lình tỉnh dậy, bờ môi khô khốc nặng nề kêu lên một tiếng.

"Ư...!"

Đầu óc choáng váng, thứ đập đầu tiên vào mắt là khung cảnh tối om. Sau một hồi ngao du trong cõi mộng, Sum giật mình thở hắt, cảm giác đau đớn kịch liệt trong cơ thể đã kéo ý thức hắn từ địa ngục trở về. Hồi ức cũng như chùm pháo sáng, mạnh mẽ loang rộng, khiến cho những đoạn phim bị hắc ám cắn nuốt dần dần được phục hồi, từng khung cảnh trong lúc nguy kịch đều hiện rõ mồn một trong đầu hắn.

Chỉ là, với tình trạng tồi tệ như thế này, hắn đâu còn tâm tình mà để ý tới cái vụ nổ bất chợt sáng nay. Xương cốt bởi vì va chạm liên tục với các lớp đất đá, cánh tay còn ẩn hiện vài vết sượt do thủy tinh cắm vào, nếu như lúc nãy còn nhờ vào tác động của cơn mê thì bây giờ ý thức hắn đã tỉnh táo, đồng nghĩa với việc thuốc tê trong giấc ngủ đã hết tác dụng. Hiện tại, những cơn đau đớn âm ỉ như sóng thần trỗi dậy, mỗi lúc càng mãnh liệt bao lấy cơ thể đẫm máu của hắn.

Một cảm giác chật vật khiến cho suy nghĩ rối tung rối mù, hắn cố gắng dùng ý thức để thức tỉnh bản thân nhưng so với cơn đau lăng trì như con quái vật này, sự chống đỡ của một con kiến nhỏ không đủ để nó có thể thoát khỏi địa ngục lần nữa.

Trong vô thức, môi mỏng khổ sở bật kêu ra tiếng.

"Ư...Hừ!!!!!"

Tuy nhiên, giữa hơi thở mong manh gấp gáp, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm. Theo phản ứng quen thuộc, hắn muốn bật dậy để xem đó là ai nhưng trong tình trạng suy yếu hiện tại, cơ thể hắn chỉ kháng nghị trong vô thức, môi mỏng trắng bệch bị bóp mạnh mà chủ động tách rời. Vị giác bén nhạy trên đầu lưỡi còn cảm nhận được một thứ kì lạ đang đẩy vào cùng với dòng nước mát chảy ào ạt vào trong.

Chẳng mấy chốc, những cơn đau như ngàn năm lăng trì ấy đã biến mất, khiến cho hắn còn tưởng rằng giây phút vừa hành hạ thể xác kia chỉ là hư ảo. Là ai, ai đã cứu hắn!?

Sum mơ hồ suy nghĩ, vầng trán vã mồ hôi cùng đôi mắt vì đau mà mờ đục cố hé mở. Làn môi tái nhợt khe khẽ bật tiếng.

"A...ai!?"

"Tỉnh rồi! Xem ra bản thiếu gia đến thật đúng lúc!" - Trong bóng tối, một sóng âm trầm thấp đầy quỷ dị vang văng vẳng bên tai.

Giữa không gian ngập hơi thở lạnh lẽo, một bóng người với toàn thân trắng toát như ma quỷ đang cúi đầu, âm thầm quan sát hắn. Đặc biệt, trong đôi mắt tro xám, ý cười càng đậm khi nhìn thấy đồng tử lam nhạt mở rộng mỗi lúc một to. Sau khi định thần vài phút, những hình ảnh mơ hồ trước con ngươi dần được hắn phóng đại, lưu quang kinh ngạc không khỏi lóe lên khi nhìn rõ ân nhân, hơn nữa còn là người đã ra tay giúp hắn đối đầu với Cổ Uy Minh hôm trước.

"Là...ngươi!" - Sum trợn mắt, ngạc nhiên thốt. Đổi là là một nụ cười thú vị, đầy hàm xúc khó đoán của người đàn ông. Vốn dĩ không quen biết nhau, cư nhiên lại cứu mạng đến hai lần. Người này, rốt cuộc là ma quỷ ở nơi nào, có mối quan hệ gì với hắn mà cứ tỏ ra thần thần bí bí, thật khó hiểu!

"Chúng ta lại gặp nhau rồi! có phải nói là duyên phận trời định không nhỉ!?"

Người đàn ông thân thiện, nháy mắt tinh nghịch cười nói, một chút nghiêm túc cũng không thấy trong lời nói đầy trêu chọc. Sum hừ lạnh, tay theo phản ứng chán ghét đẩy người đàn ông đang áp sát ra khỏi cơ thể mình. Tai xem lời nói đùa như không khí, cho dù hắn nợ tên này hai lần cứu mạng.

"Ngươi là ai?"

"Hả!?"

"Ta hỏi ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta đến hai lần?!"

Sum cất giọng thù địch, lạnh lẽo gằn từng chữ. Để đảm bảo y không có âm mưu gì, khoảng cách ranh giới giữa hắn với người đàn ông này càng lúc càng phải được đề cao. Tuy nhiên trước sự nghi ngờ và vô tình cực độ của hắn, người nam nhân chỉ mím môi phì cười, vô tư phá vỡ bầu không khí. Quả nhiên, con dơi nhỏ ấy không hề chọn sai người, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nó cũng tỏ thái độ nghi ngờ, xa cách ấy đối với y. Biểu cảm sắt đá, ngàn năm không thay đổi điều biểu hiện rõ rệt trên mặt của hai người. Nói thật, nếu họ không nhận nhau là anh em thì đúng là có chút lãng phí.

"Có gì đáng cười à!?"

Khó hiểu trước biểu hiện kì lạ y, lửa giận trong lòng hắn càng thêm sôi sục, hận không thể phát tác.

Tuy nhiên, trước khi đợi hắn rút ra con dao bạc bên giá túi, người đàn ông ấy sớm đã cầm lấy trên tay, thản nhiên tung hứng nó trước mặt khiến hắn một trận giật mình. Hai con ngươi lam nhạt hết từ ngạc nhiên bắt đầu chuyển sang cực độ cảnh giác, bầu không gian vì thế mà càng lạnh lẽo căng thẳng, làm cho y dù có nình tĩnh đến mấy cũng phải phiền não, thở dài.

"Này! Ngươi có cần phải tỏ ra cảnh giác thế không!? Trông ta giống kẻ gian nguy hiểm lắm à!?"

"Làm sao ta đảm bảo ngươi không có âm mưu gì! Hơn nữa từ trước đến nay ta đều không biết ngươi, chẳng cí lý do gì ta phải tỏ ra thân thiện cả!"

"Thật là! Ngươi càng lúc càng giống nó đấy, ngay cả ân nhân cứu mình cũng tỏ ra như vậy! Thôi được rồi, coi như hôm nay là buổi làm quen đi! Muốn hỏi gì, ta sẽ trả lời hết!"

Tâm thở dài, cuối cùng cũng phải chịu thua trước thái độ cứng rắn của hắn, y còn giơ ngón út như đảm bảo sẽ trả lời hết, không bỏ sót một câu. Mặc dù hơi do dự nhưng rồi hắn cũng đồng ý thỏa hiệp, sẽ cố gắng tỏ ra lịch sự một chút. Thế rồi cả hai bắt đầu chìm vào bầu không gian với những câu hỏi, tạm thời bỏ quên sự cảnh giác đối với thế giới bên ngoài, ý thức chỉ tập trung về đối phương, chậm rãi mở miệng.

"Ngươi là ai!?"

" Cốt Xích Nhĩ! Hậu duệ của tộc Dragon Bone! Có thể tính là một trong những Ngũ đại gia tộc nổi tiếng của thế giới Ma Cà Rồng, hơn nữa còn là hoàng thân quốc thích!"

Truyện Chữ Hay