Đêm Xuân

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mưa đêm đã cọt rửa đất trời, những chuyện đã qua như trở nên rõ ràng thêm một chút.

Qua hai ngày, trong phủ Tống hàn lâm nghênh đón hai vị khách bí ẩn. Nghe nói, hai vị này là do nữ lang sắp thành thân mời đến.

Người mặc một thân đồ đen, đội mũ choàng che khuất gương mặt tên là Thời Vũ. Bộ Thanh Nguyên đi theo phía sau hắn không mang mặt nạ, dẫn hắn đi gặp nữ lang của Tống phủ – Tống Ngưng Tư, nhiệm vụ của bọn họ là bảo về cho nữ lang của Tống phủ.

Bộ Thanh Nguyên vừa đi vừa quay đầu lại nói chuyện với Thời Vũ đang giấu mình sau áo choàng: “Tống nữ lang từng là tình nhân của Kim Quang Ngự, nàng biết một vài chuyện của chúng ta. Cho nên trước mặt nàng không cần ngụy trang …. Thời Vũ, ngươi không cần giấu mặt kín kẽ vậy đâu.”

Thời Vũ không phản ứng lại.

Một đường đi tới, Thời Vũ im lặng đem bố cục Tống phủ ghi nhớ trong lòng. Bộ Thanh Nguyên cùng Tần Tùy Tùy đều cho rằng Thời Vũ cứ ở Tuyên Bình Hầu phủ sẽ chọc phiền toái cho Thích Ánh Trúc. Không bằng đưa hắn đến Tống phủ bảo vệ người Tống gia …. Rốt cuộc Kim Quang Ngự cũng từng là sát thủ lợi hại nhất, mặc dù hiện tại hắn đã thoát ly tổ chức, toàn bộ người giang hồ đều dang đuổi giết hắn.

Tống phủ rất nguy hiểm.

Thời Vũ bống nhiên nói: “Ta không muốn bảo hộ nàng.”

Bộ Thanh Nguyên mặt không đổi sắc: “À thế à, vì sao? Ngươi gần nơi này như vậy, vốn nên nhận nhiệm vụ. Ta cùng tiểu lâu chủ cố ý tới giúp ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Nếu ngươi định nói không muốn rời xa Thích nữ lang thì đừng nói.”

Thanh âm Thời Vũ đạm mạc: “Ta không muốn bảo hộ nàng vì ta không thích nàng.”

Bộ Thanh Nguyên quay đầu lại, cực chậm nhìn Thời Vũ liếc mắt một cái. Hắn hắng giọng cảnh cáo: “Sát thủ không nên có cảm tình.”

Thời Vũ: “Tống Ngưng Tư phản bội Kim Quang Ngự cho nên ta mới không thích nàng.”

Thiếu niên mờ mịt phản cảm, biểu đạt phương diện nào đó của hắn đang lo lắng bất an. Đặc biệt là Thời Vũ như có trực giác của dã thú.

Bộ Thanh Nguyên trầm mặc một lát, nói: “Nữ lang khuê các bình thường sẽ không yêu sát thủ. Huống chi …. Chuyện của người ta, chúng ta cũng không biết rõ. Ngươi không cần thích nàng, chỉ cần bảo vệ tốt một nhà nàng là được.”

Thời Vũ không nói nữa.

Nhưng Bộ Thanh Nguyên lại có nhiều lời muốn nói, như việc muốn đánh thức chấp mê bất ngộ của Thời Vũ với Thích Ánh Trúc, như việc tham khảo một ít hậu quả sát thủ có tình yêu …. Nhưng Bộ Thanh Nguyên nhìn bộ dáng trầm mặc ít nói của Thời Vũ thì im lặng.

Thời Vũ không hiểu những chuyện đó, cũng không có hứng thú.

Nếu là …. Tiểu lâu chủ ở đây thì tốt rồi.

Sáng sớm, Tống Ngưng Tư không có trong phòng ngủ, nàng ngồi xổm chơi đùa cạnh một bụi cây thấp bé bên hồ. Giữa hồ có đình hóng gió, Tống hàn lâm cùng con rể tương lai Bách Biết Tiết đang trò chuyện vui vẻ bên trong, đều rất chờ mong hôn sự sắp tới.

Bọn thị nữ đang khuyên Tống Ngưng Tư: “Nữ lang, chúng ta trở về thêu túi thơm hay may quần áo gì đó đi. Ngồi xổm ở đây nghịch bùn không thú vị đâu.”

Tống Ngưng Tư cúi đầu không để ý các nàng, nàng đã không còn là những nữ lang khuê các tầm thường. Sau khi nàng về phủ lại cứ coi nàng như trước kia. Tiếng bước chân cố tình truyền đến, Tống Ngưng Tư ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn lãng đội mũ choàng đang đi tới, dù đã về nhà nhiều ngày nhưng trên mặt nàng rất ít khi hiện lên ý cười.

Tống Ngưng Tư đứng lên chạy vội vài bước ra ngoài: “Bộ đại ca …. Các ngươi đến rồi?”

Nàng nhìn mặt người đứng sau Bộ Thanh Nguyên, thiếu niên kia nghiêng mặt ngăn lại ánh nhìn chăm chú, chỉ thấy được sống mũi hiên ngang. Tống Ngưng Tư biết sát thủ trong lâu có bóng ma tâm lý với việc bị tra xét nên nàng không nhìn nhiều.

Tống Ngưng Tư thất vọng hỏi Bộ Thanh Nguyên: “Tần lâu chủ không đến sao?”

Ngày đó nàng có thể chạy khỏi tay Kim Quang Ngự hoàn toàn dựa vào Tần Tùy Tùy tương trợ. Bất luận người ngoài nói Tần Tùy Tùy đáng sợ như thế nào, trong mắt nàng đó vẫn là một nữ lang rộng lượng tiêu sái. Đi bên cạnh Tần Tùy Tùy làm nàng có cảm giác an toàn.

Bộ Thanh Nguyên nói: “Đương nhiên tiểu lâu chủ có tới. Tuy nhiên thời điểm hiện tại chưa phải lúc. Tống nữ lang, vị này là Thời Vũ ác ma ….”

Tống Ngưng Tư nhìn thiếu niên, hiếu kỳ hỏi: “Ta nghe nói trong năm hạng đầu ‘Thời Vũ ác ma’ là nhỏ tuổi nhất.”

Nàng thân thiện cười với Thời Vũ, ngay sau đó nàng cảm thấy thiếu niên dưới mũ choàng không cảm xúc đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần. Nụ cười trên mặt Tống Ngưng Tư cứng đờ, Thời Vũ vẫn chưa đáp lại sự thân thiện của nàng.

Bộ Thanh Nguyên hòa giải: “Thời Vũ nhà ta không thích nói chuyện, không muốn lôi kéo làm quen với khách nhân. Nhưng hắn đã từng giao thủ với Kim Quang Ngự, có hắn ở đây thì không sao đâu.”

Tống Ngưng Tư: “Bộ đại ca, ta muốn hỏi một chút, ngươi cùng Tần lâu chủ tính giết Kim đại ca sao?”

Không đợi Bộ Thanh Nguyên trả lời, nàng gấp không chờ nổi nói: “Ta có thể ra giá cao, chỉ mong các ngươi đừng giết hắn, cầm tù là được.”

Thời Vũ lạnh nhạt mở miệng: “Cầm tù một sát thủ còn không bằng giết hắn đi, dứt khoát lại lưu loát.”

Bộ Thanh Nguyên không để ý Thời Vũ, mỉm cười với Tống Ngưng Tư: “Tần Nguyệt Dạ là làm ăn buôn bán. Nếu nữ lang ra giá cao ta sẽ về thương lượng lại với lâu chủ. Nhưng mà nữ lang, cầm tù một sát thủ kim bài …. Cũng không phải chuyện dễ. Hắn sẽ mang đến rất nhiều tai họa ngầm, ngươi chắc chắc muốn làm vậy chứ?”

Tống Ngưng Tư cúi đầu.

Nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay nàng.

Thời Vũ nhạy bén nhìn thấy.

Tống Ngưng Tư nhẹ giọng: “Dù hắn liên tục trả thù ta cũng không muốn hắn chết. Cầu các ngươi thành toàn.”

Bộ Thanh Nguyên thở dài, đang muốn an ủi vị nữ lang này vài câu, lại không dấu vết nâng giá, liền thấy Thời Vũ vốn đang đứng ôm ngực ở bên hồ đột ngột mở miệng nói sang chuyện khác: “Có phải trước khi Kim Quang Ngự đến động thủ thì ta phải ở lại đây đợi không? Bởi vì không biết khi nào hắn sẽ đến, ta phải ở đây đợi các ngươi thành thân?”

Tống Ngưng Tư khó hiểu, hồ đồ nói: “Theo lý thuyết thì là thế.”

Bộ Thanh Nguyên hiểu ý Thời Vũ, hắn thở dài: “Thời Vũ a Thời Vũ … nữ nhân sẽ ảnh hưởng đến thực lực của ngươi. Đừng có lúc nào cũng Thích nữ lang, chuyên tâm làm nhiệm vụ mới phải.”

Thời Vũ như suy tư gì đó nói: “Các ngươi muốn ta ở đây cũng chỉ vì cảm thấy Kim Quang Ngự tùy thời sẽ đến giết người. Nhưng nếu trước khi hôn lễ hoàn thành, Kim Quang Ngự không thể động thủ thì ta không cần ở lại đúng không?”

Bộ Thanh Nguyên nhạy bén nói: “Không thể động thủ là sao?”

Đôi mắt Thời Vũ nhìn chằm chằm đình giữa hồ. Xung quanh đình trải rộng lá sen xanh ngát, những viên sỏi bày ra một con đường đến giữa hồ. Một tên người làm bưng khay trà cùng điểm tâm đang đứng giữ hồ hóng gió, khom lưng định đặt trái cây lên bàn.

Tống hàn lâm trò chuyện vui vẻ với Bách Biết Tiết, tùy ý phất tay: “Xuống đi.”

Tên người làm khom người, im lặng lùi về phía sau. Vạt áo hắn phất qua bàn đá đột nhiên phát lực, từ dưới bàn đá rút ra một thanh kiếm, ngân quang sáng ngời! Trường kiếm đâm thẳng về phía Bách Biết Tiết hào hoa phong nhã, trong cơn hoảng loạn bị sát khí khóa trụ không động đậy được ….

Đang lúc nguy hiểm, một cây ngân châm xuyên qua cửa sổ hướng thẳng đến tên người làm kia. Kiếm trong tay hắn bị ngân châm đánh lệch về một bên nhưng hắn không để ý, kiếm phong chuyển hướng lao về phía Tống hàn lâm còn đang ngây như phỗng. Chân Tống hàn lâm bị một viên đá bắn trúng khụy xuống, tránh thoát một đòn chí mạng.

Tống hàn lâm quỳ bò trên mặt đất sợ đến vỡ giọng: “Ngươi ngươi ngươi là người phương nào! Người đâu, có thích khách —“

Bách Biết Tiết: “Nhạc phụ đại nhân —“

Trường kiếm lại lần nữa đâm về phía hắn!

Tên người làm này vóc người cao ráo. Mặt nạ rơi xuống đất, thân người thẳng tắp cười lạnh một tiếng. Khi chuẩn bị giết Bách Biết Tiết, phía sau gió lớn gào thét khiến hắn phải xoay người lại đón.

Bên cạnh hồ nước, lúc trong đình xảy ra chuyện, Thời Vũ liền bay vọt đến. Bộ Thanh Nguyên chậm hơn một nhịp, dặn bọn thị nữ không được đi loạn, bảo vệ nữ lang rồi mới từ phương hướng khác lao vào trong đình nghênh chiến.

Đình hóng gió nho nhỏ làm sao có thể chứa được mấy vị cao thủ? Sau một phen trao đổi chiêu thức, mấy người bay ra khỏi đình hóng gió, thân ảnh như sét trong sương mù.

Kim Quang Ngự đứng trên đỉnh đình hóng gió nhìn hai người trái phải vây lấy hắn, trào phúng nói: “Chó săn của Tần Tùy Tùy sao hôm nay lại không theo bên cạnh hắn lại mang theo một cái đuôi nhỏ xen vào việc của người khác?”

Bộ Thanh Nguyên chỉ cười không nói, Thời Vũ ở phía sau đã lấy ra chủy thủ. Kim Quang Ngự lập tức xoay người so chiêu với hắn. Thời Vũ chiêu nào cũng tàn nhẫn, Bộ Thanh Nguyên lại đứng im phía sau tuy vậy nhưng Kim Quang Ngự vẫn không có sức đánh trả.

Hắn đánh với Thời Vũ từ trên không đến khi chạm đất, mỗi khi muốn nhân cơ hội giết Tống hàn lâm cùng Bạch Biết Tiết đều bị Bộ Thanh Nguyên kịp thời chặn lại. Hàn khí quanh thân Kim Quang Ngự ngày càng nặng, trái lại hơi thở Thời Vũ vẫn luôn bình ổn, sát khí mỏng đến mức không cảm nhận được.

Nhưng chỉ có Kim Quang Ngự đang giáp mặt với Thời Vũ mới biết nếu mặc kệ hắn trưởng thành ngày sau nhất định sẽ uy hiếp đến mình!

Tống Ngưng Tư ở bên hồ quan sát, tay ôm lấy ngực run rẩy. Nàng thấy Kim Quang Ngự phóng ra ám khí thẳng tắp bay về phía người trong đình. Rõ ràng muốn giết phụ thân cùng vị hôn phu của nàng. Tống Ngưng Tư chẳng màng nguy hiểm gọi to: “Kim đại ca —“

Thân mình Kim Quang Ngự giữa không trung đình trệ, tay Thời Vũ vừa lật, chủy thủ đâm thẳng đến trái tim Kim Quang Ngự.

Tống Ngưng Tư thất thanh: “Đừng —“

Kim Quang Ngự phản ứng lại, cơ thể xoay tròn tránh đi chỗ yếu hại. Tay kia của Thời Vũ cúng xuất hiện một thanh chủy thủ đâm về phía trước. Tay phải Kim Quang Ngự trúng kiếm, chủy thủ kia không nhắm đến trái tim hay yết hầu mà cắt qua cổ tay hắn.

Nháy mắt, máu tươi phun ra!

Đồng thời, Kim Quang Ngự xuất ra một chưởng vào tay trái của Thời Vũ, đánh bay chủy thủ.

Chưởng phong làm Thời Vũ hộc máu, lộn về phía sau mấy vòng, lùi lại mấy bước, ngân châm lại lần nữa phóng ra. Kiếm trong tay Kim Quang Ngự rơi xuống đất, Thời Vũ rũ mắt, hiện lên ý cười.

Cổ tay phải của Kim Quang Ngự đã bị thương, không còn uy hiếp.

Thời Vũ dừng trên mặt hồ, nâng mi. Kim Quang Ngự lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn. Trong mắt Kim Quang Ngự hàn khí càng nặng, chậm rãi nói: “Thời Vũ, không ngờ ngươi đã trở nên lợi hại như vậy …. Nhớ lại ngày xưa tha cho ngươi một mạng. Từ giờ trở đi ta sẽ không lưu tình với ngươi.”

Trên mặt hồ hiện lên một tầng sương mờ ảo, bóng người giữa hồ trở nên mờ nhạt. Thời Vũ nhìn Kim Quang Ngự âm thanh đạm mạc: “Đến đi.”

Mới sáng sớm, Thích Ánh Trúc đã che lại trái tim, đợi đến khi thân thể không còn cứng đờ nữa mới gian nan ngồi dậy th ở dốc.

Hôm qua ngự y tới xem, kê thuốc cho nàng lại trấn an vài câu. Chẳng qua lại là mấy vị thuốc quen thuộc, xem thái độ của ngự y trong lòng nàng đã rõ.

Thích Ánh Trúc dựa vào giường nghỉ ngơi, bổng nhiên một trận ho kéo đến. Nàng mò tay xuống dưới gối lấy ra một chiếc khăn, che miệng bắt đầu ho. Trận ho này khá kịch liệt, khó khăn lắm mới hết, Thích Ánh Trúc buông khăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nàng ngưng mắt nhìn vết máu lớn trên khăn, trong lòng trầm xuống, giật mình trong chốc lát, giấu khăn xuống dưới giường.

Nàng cầm gương đồng, quả nhiên thấy trên môi còn dính máu tươi … Thích Ánh Trúc nhắm mắt: Đã ho ra máu luôn rồi sao?

Nàng ngơ ngẩn trong chốc lát, yên lặng thắp nến, đốt sạch sẽ khăn tay còn dính máu. Khói trong phòng cuồn cuộn, nàng dùng một chiếc khăn khác che mũi, cố gắng áp xuống một trận ho mới. Sau khi xử lý tốt mới mở cửa sổ tản khí, rửa mặt chải đầu một phen, xác định giống với trước kia mới mở cửa.

Cửa mở ra hiện lên thân ảnh hai nha hoàn đang nói cười vui vẻ, thấy nữ lang mở cửa liền vội vàng đến đón.

Nha hoàn mặt tròn trịa nói: “Nữ lang, hôm nay thời tiết không tốt lắm, phu nhân nói thời tiết như vậy không thích hợp cho người ra ngoài, ở trong phòng viết chữ vẽ tranh là được.”

Nha hoàn mặt dài cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay phu nhân phái hai người bọn ta đến đây hầu hạ nữ lang, cùng nữ lang viết chữ giải sầu.”

Hầu phu nhân không cho Thích Ánh Trúc ra ngoài, việc này trước kia cũng thường xuyên xảy ra. Có đôi khi thật sự suy nghĩ cho thân thể nàng, có khi vì trong nhà có khách không muốn họ nhìn thấy ma ốm …. Giờ Thích Ánh Trúc cũng lười hỏi tại sao, cảm xúc của nàng dần dịu xuống, dưỡng mẫu không cho nàng ra ngoài thì không đi nữa vậy.

Thích Ánh Trúc ngơ ngác nghĩ: Lại không thấy Tần nữ lang đâu rồi.

Nàng rất hâm mộ Tần nữ lang, cơ thể khỏe mạnh, võ công cao cường, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, không biết đang ở phương nào.

Hai thị nữ đang muốn cùng Thích Ánh Trúc vào phòng, trong sân lại xuát hiện hai nữ lang quý tộc. Hai người kia nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Thích Ánh Trúc cao giọng một tiếng: “Ai”, Thích Ánh Trúc quay đầu lại.

Hai bên trước kia có quen biết.

Hai vị nữ lng nhìn nhau một cái, cười nói: “Chúng ta nghe nói A Trúc muội muội đã trở về hầu phủ, còn nghĩ là nói điêu. Không ngờ là thật. Tốt quá tồi. A Trúc muội muội nếu đã dậy, trông tinh thần cũng không tồi, không bằng cùng chúng ta đi ăn yến tiệc.”

Hai thị nữ vội vàng đáp: “Nữ lang nhà ta …”

Một nữ lang quý tộc khác trầm giọng mắng: “Chỉ nhân nói chuyện, hạ nhâm lắm miệng cái gì? Tuyên Bình Hầu phủ có giáo dưỡng không vậy?”

Thích Ánh Trúc từ từ nói: “Cao nữ lang, Tuyên Bình Hầu phủ dù không có giáo dưỡng cũng sẽ không bức tử chủ mẫu như Thụy Bình Bá phủ đâu. Ca ca ruột của Cao nữ lang còn khỏe không? Dạo nào không thấy đâu hết. Cũng do ta thân thể không tốt, không nhìn thấy được những ngày lành của Cao ca ca.”

Cao nữ lang sắc mặt cứng đờ, chuyện Thích Ánh Trúc trào phúng là chuyện con tư sinh tuy nhiên cái người tư sinh đó lại là ca ca ruột thịt của nàng. Hơn nữa Thích Ánh Trúc lại nói ngày lành gì đó …. Ai chẳng biết ca ca nàng chơi bời lêu lổng, nằm trước còn vì cường đoạt nữ tử thanh lâu bị ngự sự hung hăng vạch tội, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nữ lang kia ngoài người nhưng trong không cười: “A Trúc muội muội miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy …. Xem ra hôm nay thật sự có thể ra ngoài rồi. Thật trùng hợp quá, hôm nay là sinh nhật thiên kim quý phủ, mọi người đều được mời tới chúc mừng, hay ngươi cũng đi cùng đi. Chúng ta muốn đến tìm ngươi, xem ra đúng lúc rồi.”

Cao nữ lang vui vẻ: “Hầu phủ các ngươi cũng thật kỳ lạ. Tổ chức sinh nhật cho thân sinh lại không cho ngươi đi, cũng thật nhỏ mọn. A Trúc, không phải họ quên mất ngươi rồi chứ?”

Thích Ánh Trúc ngẩn ra, nhìn hai thị nữ đang trốn trốn tránh tránh —

Hôm nay là sinh nhật thiên kim Hầu phủ?

Nàng tính lại mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình …. Cũng là sinh nhật của Thích Thi Anh.

Nhất thời, Thích Ánh Trúc đã hiểu lý do mơi sáng tinh mơ đã có hai thị nữ đến không cho mình ra ngoài. Nàng cũng hiểu tại sao hai nữ lang này lại vui vẻ đến kiếm chuyện như vậy.

Tuyên Bình Hầu phủ tổ chức sinh nhật cho Thích Thi Anh lại không biết nàng sẽ trở về phủ. Nhưng vì đó là thiên kim chân chính nên muốn để thiên kim giả chịu tủi thân. Hầu phủ sợ Thích Ánh Trúc nháo ra chuyện nên đành sai hai nha hoàn này đến trông.

Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn: Dưỡng mẫu, phải làm đến mức này sao.

Trong mắt dưỡng mẫu, nàng là người không hiểu chuyện như vậy sao? Một bữa tiệc sinh nhật …. Một người sắp chết như nàng sẽ không để ý như vậy.

Đúng rồi …. Có lẽ có người muốn nàng nháo lên với Thích Thi Anh, cả kinh thành đều đang chờ hai người làm ra chuyện đáng chê cười.

Thích Ánh Trúc định thần lại, gật đầu cười với hai nữ lang quý tộc kia: “Hai tỷ tỷ đã đặc biệt tới tìm ta thì cùng đi thôi.”

Hai nữ lang quý tộc vốn định cười nhạo vài câu nhưng thấy khuôn mặt như tuyết, thân hình nhỏ dài của Thích Ánh Trúc cuối cùng cũng không nhiều lời, chỉ sợ đem giả thiên kim này kch thích đến ngất xỉu …. Hai người trong lòng có quye cùng Thích Ánh Trúc đến tiệc sinh nhật.

Nơi nơi kết hoa, hành lang đầy người.

“Ánh Trúc nữ lang đến —“

Âm thanh phát ra, Thích Thi Anh trang điểm chói mắt ở giữa đám người liền cứng đờ. Thích Thi Anh biết những khách nhân này đều đang nhìn mặt mũi hầu phủ, cũng biết trong lòng các nàng chê cười mình. Nhưng vậy thì sao? Các nàng càng coi thường, nàng càng phải tự nhiên đứng đây cùng các nàng nói chuyện —- đây là địa bàn của nàng!

Cho đên khi Thích Ánh Trúc đến.

Lưng Thích Thi Anh cứng đờ, trong lòng bực dọc. Quý nhân kinh thành đều so sánh nàng và Thích Ánh Trúc, Thích Ánh Trúc cứ ở trong phòng đi không được sai? Đến cả sinh nhật cũng làm nàng không có đường xuống.

Trong đầu Thích Thi Anh nghĩ đến rất nhiều nhàn thoại, nhớ đến rất nhiều chuyện xưa thiên kim thật giả đối nghịch với nhau. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng cằm, quay đầu nghênh đón Thích Ánh Trúc. Thấy Thích Ánh Trúc bộ dáng gầy ốm, nghĩ thầm: Làm bộ làm tịch.

Trong sảnh lặng như tờ, người thì uống trà, người thì ăn điểm tâm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người.

Thích Ánh Trúc đến gần, rũ mắt cười với Thích Thi Anh: “Biết hôm nay là sinh nhật ngươi, Cao nữ lang cùng Trần nữ lang cố ý đến mời ta, nếu không có các nàng, ta đều sẽ quên mất chuyện này rồi.”

Thích Thi Anh hung hăng liếc xéo hai nữ lang kia. Hai người đang vui sướng khi người khác gặp họa bị trừng liền xanh mét cả mặt.

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Chúc ngươi sinh nhật an khang. Ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng nên chúc phúc ngươi một tiếng …. Ngươi thay ta chịu khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến ngày này. Mong ngươi năm nào cũng giống hôm nay xuân phong đắc ý, so với hôm nay chỉ hơn không kém.”

Thích Thi Anh ánh mắt lập lòe, nhất thời ngơ ngẩn.

Thích Ánh Trúc mỉm cười: “…. Ta cũng nên đi rồi, không làm phiền ngươi nữa.”

Tay nàng bị Thích Thi Anh nắm lấy.

Thích Thi Anh trầm mặc một lát, nói: “…. Nếu đã tới, thì ở lại đi.”

Thích Ánh Trúc ngoài đầu nhìn lại, hai người nhìn nhau một lúc. Trong lòng biết Thích Thi Anh không giảm đi lòng cảnh giác với mình mà mình lại rời đi thì sẽ sinh thị phi, chọc người nhiều chuyện. Thích Ánh Trúc liền nói: “Ta thích yên tĩnh, ngồi một góc là được. Hôm nay ngươi là chủ, ai cũng không đoạt được của ngươi.”

—-

Mọi người trong lòng thất vọng, tiết mục họ muốn thấy không hề xuất hiện.

Thích Ánh Trúc ngồi một góc, lúc đầu còn có vài người đến xúi nàng ngâm thơ vẽ tranh gì đó áp đi nổi bật của Thích Thi Anh. Thích Ánh Trúc kéo khăn tay che miệng ho khan. Thấy người ta yếu đuối như vậy, mọi người liền không có hứng thú, dần dần quay qua xem ca múa, coi nàng như bùn nhão không trét được tường.

Không còn ai quấy rầy, tiếng đàn sáo nhẹ nhẹ bên tai. Bên hồ ánh nước dập dìu, Thích Ánh Trúc cúi đầu, hơi nhấp môi uống trà lại tự lột quýt ăn.

Bên cạnh truyền đến âm thanh đ ĩnh đạc của thiếu nữ: “Ngươi thật ngốc. Vốn là cơ hội nổi bật tốt như vậy.”

Thích Ánh Trúc hơi run, nghiêng đầu nhìn Tần Tùy Tùy không biết đã ngồi trên lan can từ khi nào, vắt chân nhìn nàng cười. Cũng may bên này hẻo lánh, không có người đến, bằng không ai có thể nhìn được một nha hoàn không có phép tắc như vậy.

Thích Ánh Trúc đáp lời: “Việc gì phải làm chuyện tốt cho người xấu.”

Tần Tùy Tùy: “Hôm nay cũng là sinh nhật ngươi mà. Dưỡng mẫu ngươi lại không cho ra cửa …. Ngươi không đau lòng sao?”

Thích Ánh Trúc cúi đầu không nói.

Giọng nam mỉm cười vang lên: “Tiểu Tùy, sao lại chọc nỗi đau của người khác vậy?”

Thanh âm ở bên phải Thích Ánh Trúc, nàng ngạc nhiên quay đầu, kình ngạc nhìn Bộ Thanh Nguyên. Hắn tao nhã vô song, giả làm thị vệ quả thật không xứng chức, sau khi vào Hầu phủ hắn vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt Thích Ánh Trúc. Giờ đột nhiên thấy hắn đứng dựa vào lan can, không biết vì sao trong lòng lại có chút kinh hỉ.

Cao nữ lang phía trước xách theo một bầu rượu, vẫn không cam lòng muốn thử một lần. Nàng nhắm thẳng Thích Ánh Trúc tiến đến: “A Trúc muội muội, ở đây thật nhàm chán. Để ca ca ta đến bồi ngươi uống rượu đi. Ca ca, vừa rồi Ánh Trúc muội còn nhớ ngươi đấy.”

Cao lang quân nhếch miệng, nước miếng thiếu chút nữa rơi xuống. Hắn si mê nói: “A Trúc muội muội thật sự có nhắc đến ta sao?”

Cao nữ lang lạnh giọng: “Giả vờ cái gì? Ca ca ta hâm mộ ngươi, gả vào làm thiếp có gì không tốt? À, ta biết rồi, người còn nhớ Đường nhị lang sao? Thật đáng tiếc, gần đây Đoan Vương phủ xảy ra chuyện, chắc hắn đã quên mất sinh nhật ngươi …. Ai nha!”

Nàng thét chói tai, một chén rượu bay đến thẳng tắp bay về phía yết hầu nàng.

Cao lang quân bên cạnh biết chút công phu mèo cào, luống cuống tay chân kéo lấy muội muội muốn hô to, một đạo kình phong bay đến điểm vào yết hầu hắn. Chén rượu đinh đang rơi xuống đất cắt đi một nhúm tóc đẹp của nàng.

Cao nữ lang bị huynh trưởng ôm lấy, đang muốn thét chói tai thì một thiếu niên hắc y từ phía sau đến.

Tay thiếu niên tùy ý cắt đi một bông hoa, chủy thủ sắc bén trong tay phát ra ánh sáng sắc lạnh. Chủy thủ kia cọ qua yết hầu Cao nữ lang khiến nàng tưởng mình chết đến nơi, lại chỉ điểm vào huyệt đạo của nàng.

Nháy mắt kia cứ như đã chết.

Huynh muội Cao thị cứng đờ, đổ mồ hôi hột, thấy thiếu niên hắc y đi đến bên người Thích Ánh Trúc mới quay đầu nhìn họ.

Thời Vũ nói: “Ương Ương ở đây liền tha cho các ngươi một mạng, đi đi. Đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa.”

Ánh mắt hắn trong trẻo ngây thơ, nhưng —

Huynh muội Cao thị nhìn Thích Ánh Trúc, nhất thời hoảng đến mức cảm thấy mình nhìn nhầm rồi.

Thích Ánh Trúc nhu nhược ngồi đó, bên trái là Tần Tùy Tùy tủm tỉm nâng má, trong tay đang nghịch chén rượu màu hổ phách, hiển nhiên chén rượu vừa rồi là nàng ném; bên phải là Bộ Thanh Nguyên phe phẩy quạt xếp quạt gió cho hai vị nữ lang bên cạnh mình, hắn cười như không cười nâng mắt, huynh muội Cao thị cứng đờ một trận.

Hắc y thiếu niên bên người Thích Ánh Trúc càng khiến người ta sợ hãi.

Huynh muội Cao thị hoảng sợ chạy mất.

—-

Thích Ánh Trúc: “Các ngươi không cần làm vậy.”

Tuy nói vậy như nàng vẫn thập phần vui vẻ nâng mắt nhìn Thời Vũ. Trong sinh nhật có thể nhìn thấy Thời Vũ đã vô vùng may mắn.

Thời Vũ quay đầu, làm mặt quỷ với Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc khúc khích cười, dùng chăn che lại nửa khuôn mặt, đỏ mặt vẫy tay để Thời Vũ ngồi xuống.

Nàng giấu đầu lòi đuôi nói với Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên: “Hai vị cũng ngồi đi …. Đừng ngại. Ở đây có không ít thức ăn, mọi người tùy ý. Ha ha.”

Tần Tùy Tùy nhìn nàng ý vị sâu xa, lại nhìn Thời Vũ đ ĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thích Ánh Trúc vờ xem không hiểu ánh mắt của Tần Tùy Tùy, xoay mặt đi. Nàng ngửi được mùi nước, mượn thế nhìn về phía Thời Vũ hoặc có thể nàng muốn nhìn Thời Vũ, chỉ mượn hơi nước mà che giấu: “Thời Vũ …. Ngươi mới tắm sao?”

Thời Vũ ngước đôi mắt sáng lấp lánh: “Ta ra ngoài làm việc, trên người thật bẩn liền tắm. Ương Ương, sau này có thể thường xuyên bồi ngươi rồi.”

Tần Tùy Tùy nhìn Bộ Thanh Nguyên lộ ra nghi vấn. Hắn lắc đầu với nàng, bất đắc dĩ cười. Tần Tùy Tùy hừ một tiếng đã biết Thời Vũ lại gây chuyện xấu gì rồi.

Thời Vũ nói xong liền mò điểm tâm trên bàn. Hắn muốn ăn, lại nhìn Thích Ánh Trúc một cái. Nàng mỉm cười: “Cứ ăn đi. Vẫn còn, ta không đói.”

Thời Vũ thả lỏng, xác nhận mình làm không sai liền bắt đầu ăn uống thả ga. Tần Tùy Tùy ngồi bên cạnh Thích Ánh Trúc, cằm gối đầu gối cười hì hì: “Sao? Tuy không ai tặng quà sinh nhật cho ngươi nhưng bọn ta tặng Thời Vũ đến có vui không?”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt.

Nàng nhanh chóng quay lại nhìn Thời Vũ, Thời Vũ nâng mắt nhìn lại. Hắn chớp mắt một cái, suýt nghẹn đồ ăn ở cổ. Hắn nghi hoặc nhìn nàng, Thích Ánh Trúc quay đi.

Nàng thấp giọng: “Đừng nói bậy.”

Tần Tùy Tùy nhướn mày: “Ta nào có nói bậy? Ngươi dám nói ngươi không cao hứng không? Hôm nay ta đem Thời Vũ tặng cho ngươi chơi coi như là quà sinh nhật. Thích Thi Anh có một đống người bồi, thật tốt; nhưng ngươi có Thời Vũ nha — Ta vẫn có cái quyền này!”

Thời Vũ cuối cùng cũng nuốt được đám đồ ăn xuống, chen miệng nói: “Sao ngươi không tặng ta vĩnh viễn cho Ương Ương?”

Tần Tùy Tùy trợn mắt: “…!”

Thời Vũ hỏi lại Thích Ánh Trúc: “Hôm nay là sinh nhật ngươi sao? Ngươi thực để ý sao, cảm thấy hôm nay rất quan trọng sao? Mỗi năm ngươi đều phải có một bữa tiệc sinh nhật sao? Nhưng năm nay làm không tốt, ngươi không vui sao?”

Thích Ánh Trúc: “Ta không có không vui …”

Tần Tùy Tùy: “Đương nhiên A Trúc không giống chúng ta. Người ta từng là nữ lang quý tộc, đương nhiên sinh nhật mỗi năm sẽ vô cùng để ý, Thời Vũ, ngươi không hiểu ….”

Thích Ánh Trúc: “Ta không có để ý như vậy, Thời Vũ, ngươi không cần để trong lòng ….”

Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, Thích Ánh Trúc không biết hắn nghĩ gì nhưng hắn xoay mặt đi: “Oh.”

Tần Tùy Tùy còn muốn nói tiếp lại bị Bộ Thanh Nguyên ôm vai: “Tiểu Tùy tốt, ta có chuyện muốn bàn với ngươi, ngươi đừng làm chậm trễ người ta.”

Tần Tùy Tùy bị Bộ Thanh Ngang mang đi, Thích Ánh Trúc ai vài tiếng, hai người đã nhảy khỏi lan can, nàng có gọi cũng không quay lại. Thích Ánh Trúc ngơ ngác ngồi trong bữa tiệc một lúc lâu, chỉ còn mình nàng với Thời Vũ. Tim nàng đập thình thịch, ngượng ngùng nói chuyện với Thời Vũ bên cạnh.

Cứ như làm vậy sẽ chứng minh cho điều gì đó.

Thích Ánh Trúc buồn một lát, bông nhiên một cánh tay duỗi đến ôm eo nàng, thiếu niên ấm áp hôn lên gáy nàng. Thích Ánh Trúc cứng đờ, mùi rượu từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng như mưa xuân phủ đến, làm hồng nửa bên gáy cổ.

Thích Ánh Trúc cúi đầu, lúng ta lúng túng: “Thời Vũ, ngươi làm gì vậy?”

Lúc nàng hốt hoảng, thiếu niên đã vuốt v e bên hông nàng, xoa vào bên trong. Hắn có gì đó không ổn …. Thích Ánh Trúc giật mình một cái, bắt lấy cánh tay đang làm xằng làm bậy của hắn: “Không được!”

Thời Vũ cắn nhẹ tai nàng, hắn nghiêng mặt muốn hôn đôi mắt và môi nàng.

Mồ hôi trên trán Thích Ánh Trúc tuôn ra, lòng đầy nghi nghờ hắn muốn ngay tại đây …. Nàng gian nan duy trì lý trí: “Không được, ở đây không được.”

Thời Vũ nhăn mặt: “Được.”

Hắn buộc chặt vòng tay ôm lấy eo nàng, trực tiếp nhảy từ lan can ra ngoài, nhảy lên mái hiên. Thích Ánh Trúc hấp tấp ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đạm mạc vô tình của hắn, nàng mơ hồ cảm thấy hắn khác thường, cả người nàng được hắn mang theo một cách nhẹ nhàng, chớp mắt đã rời xa Hầu phủ.

Bọn họ bay vọt trên những mái hiên cùng nhánh cây.

Thích Ánh Trúc bắt đầu sợ: “Thời Vũ, Thời Vũ …. Chậm một chút. Ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Thơi Vũ nhẹ giọng: “Cố chịu đựng.”

Hắn lại nói: “Ta muốn giấu ngươi đi.”

Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên trở lại bữa tiệc, nhìn thấy mấy vò rượu đổ lung tung trên bàn, chỗ ngồi thì trống không.

Tần Tùy Tùy kêu rn: “CMN Thời Vũ uống rượu.”

Bộ Thanh Nguyên ngửi cái ly một chút, bất đắc dĩ nói: “…. Hắn tưởng rượu là nước.”

Hai người liếc nhau: “Hắn muốn đưa Thích nữ lang đi đâu? Không thể để hắn làm bậy được — đuổi theo!”

Truyện Chữ Hay