Ngày tháng năm ,
đại lễ đường Nhân dân
tỉnh Chiết Giang.
Một dải băng rôn được treo phía ngoài hội trường, "Hội nghị báo cáo học tập Ngô X X, kiểm sát viên ưu tú toàn quốc năm ".
Trong hội trường, hơn mười tấm biển tên đặt trên bàn chủ tịch, ứng với vị trí của lãnh đạo các cơ quan tuyên truyền, chính quyển, viện Kiểm sát hai cấp tỉnh và thành phố, phía dưới khán đài là hàng trăm kiểm sát viên đến từ các địa phương trên toàn quốc, còn có một số đại biểu của các cơ quan anh em bên Công an, toà án đến hưởng ứng.
Đèn chớp máy ảnh liên tục lóe sáng, các lãnh đạo lần lượt được mời lên phát biểu theo thứ tự cấp bậc, sau khi các lãnh đạo phát biểu hết một lượt, người dẫn chương trình trao micro cho nhân vật chính của ngày hôm nay - kiểm sát viên Ngô, người tháng trước vừa được viện Kiểm sát tối cao trao tặng danh hiệu Kiểm sát viên ưu tú toàn quốc năm .
Kiểm sát viên Ngô khoảng hơn năm mươi tuổi, mái tóc đã ngả màu hoa râm, gương mặt toát lên vẻ uy nghiêm một cách tự nhiên, bẩm sinh đã mang thần thái của một ủy viên kỉ luật. Ông cầm lấy micro, sau khi nói một vài câu chào hỏi mang tính lễ nghi với các lãnh đạo và khách mời bên dưới, ông ho một tiếng, tiếp đó, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị, ông quan sát một lượt tất cả mọi người, tiếp đó ông làm một việc khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ - gỡ tấm huân chương Kiểm sát viên ưu tú trên ngực xuống, rồi từ từ đặt hai tay lên bàn.
Lúc này, ông chậm rãi lên tiếng: "Tôi không dám đeo tấm huân chương này, bởi vì tôi chỉ làm những việc trong phạm vi trách nhiệm và khả năng của mình, hoàn toàn không có gì là ưu tú. Có một người kiểm sát viên, cậu ấy xứng đáng với tấm huân chương này hơn tôi rất nhiều. Để điều tra rõ một sự thật, cậu ấy đã bỏ ra mười năm, hi sinh cả tuổi thanh xuân, sự nghiệp, danh dự, tiền đồ và gia đình, thậm chí... thậm chí hi sinh cả tính mạng của chính mình. Nhưng..." Ông cao giọng hơn, vẻ mặt lại càng nghiêm nghị, "nhưng sự thật rõ ràng ở ngay đây, thế mà tất cả mọi người có mặt ở đây lại vờ như không thấy!"
Lời mở đầu đanh thép, đầy sức thuyết phục, tất cả mọi người đều ngớ ra, nhưng không ai ngắt lời ông, và ông tiếp tục nói hết.
Cuộc báo cáo diễn ra rất lâu, không ai ngủ gật, một số lãnh đạo tỉnh vốn dự định sẽ rời khỏi hội trường giữa chừng sau khi phát biểu xong, cũng dừng bước ở lại.
Trong phòng gặp mặt ở trại tạm giam, qua vách ngăn bằng thủy tinh hữu cơ rất dày, Nghiêm Lương nói với Trương Siêu: "Trong buổi lễ tuyên dương kiểm sát viên của tỉnh, viện trưởng Ngô không nhắc một chữ đến việc tuyên dương, ông đã kể câu chuyện của các anh, một câu chuyện không phù hợp, vào một thời điểm không phù hợp."
Trương Siêu nheo mắt, yên lặng rất lâu, một lúc lâu sau, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.
Nghiêm Lương tiếp tục nói: "Tôi rất khâm phục viện trưởng Ngô, ông đã nói những điều này trong một buổi lễ như vậy, phải có một dũng khí rất lớn. Bây giờ mọi cơ quan tư pháp trong tỉnh đều biết sự việc này, bằng chứng phạm tội của Hạ Lập Bình cũng đã được công khai, không ai có thể đỡ được cho ông ta, ông ta sẽ nhanh chóng bị bắt, chắc chắn Tôn Hồng Vận và những kẻ liên quan đến vụ án đều khó mà thoát được. Giang Dương có thể yên nghỉ được rồi."
Nước mắt Trương Siêu chảy đến cổ, mà anh không hề hay biết.
"Hành vi của anh đã vi phạm pháp luật, nhưng tôi nghĩ, cơ quan kiểm sát đã biết nội tình sự việc của anh, sẽ xin với toà án giúp anh, cuối cùng sẽ được xử nhẹ, anh đừng lo lắng quá."
"Tôi không hề lo lắng. Mười năm, thật sự quá dài." Trương Siêu bình tĩnh thốt ra câu nói ấy, rồi nhìn về phía vách chắn bằng inox, ở đó thấp thoáng có bóng của anh, hơn nửa năm trước, anh còn rất phong độ, giờ đây tóc đã bạc cả nửa đầu, anh hướng về phía bóng mình thở dài một tiếng, "Con người, thế là già thôi..."