Hơn một tuần sau đó, Giang Dương liên tục xin cơ quan công an cấp trên cử bác sĩ pháp y điều tra việc Vương Hải Quân tử vong bất thường tại cục Công an, nhưng nhận được câu trả lời là người nhà của Vương Hải Quân đã từ chối không cho công an tiến hành khám nghiệm tử thi vì muốn giữ tôn nghiêm cho người chết. Giang Dương biết, nhất định là Tôn Hồng Vận đã cử người xúc tiến việc này, người có tiền luôn có rất nhiều cách để mua chuộc người sống, người đã chết, cho dù là người thân của mình, nhưng nếu đã là sự thực, thì tất nhiên là tiền vẫn quan trọng hơn.
Giang Dương đành hỏi ý kiến Trần Minh Chương, Trần Minh Chương giúp anh liên hệ mấy bác sĩ pháp y có kinh nghiệm, còn đang công tác ở địa phương khác, sau khi xem ảnh cổ Vương Hải Quân, họ đều nói vết kim tiêm còn rất mới, chắc là xảy ra không lâu trước khi chết. Kết hợp với báo cáo chẩn đoán của bệnh viện là do đường huyết thấp dẫn đến đột tử, mà sau khi điều tra, phát hiện bệnh án của Vương Hải Quân không có tiền sử đường huyết thấp, nghi là hắn đã bị tiêm insulin quá liều. Những vết bầm trên cổ và cánh tay là do hắn bị khống chế túm chặt để tiêm insulin vào cổ. Tất cả những điều này đều cần được bác sĩ pháp y tiến hành giám định tử thi.
Giang Dương căn cứ vào đó nhiều lần nộp đơn đề nghị lên cấp trên, nghi ngờ đây không chỉ là đột tử đơn giản, có khả năng là phạm tội hình sự, mà việc khám nghiệm tử thi trong trường hợp phạm tội hình sự thì người nhà không có quyền phản đối, nhưng cấp trên mãi không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Còn người nhà nhiều lần yêu cầu cho hoả táng xác Vương Hải Quân, chỉ vì viện Kiểm sát kiên trì phản đối, mới tạm thời giữ lại.
Chập tối hôm đó, sau khi hết giờ làm việc, Giang Dương ở lại cơ quan miệt mài viết báo cáo, bỗng thấy Quách Hồng Hà - vợ anh cuống cuồng chạy vào, vừa nhìn thấy anh liền hỏi luôn: "Có phải anh nhờ người đón Lạc Lạc rồi không?"
Lạc Lạc là con trai duy nhất của họ, mới ba tuổi, đang học mẫu giáo, hàng ngày tan học vào giờ. Quách Hồng Hà phải đi làm, toàn để con ở trường mẫu giáo đến giờ mới đón.
Kết quả giờ hôm nay, khi cô đi đón, cô giáo nói với cô là có một người đàn ông trung niên lái ô tô riêng, tự xưng là bạn của Giang Dương, đến đón con hộ anh, thông tin về bố mẹ đều nói chính xác, người dân ở địa phương nhỏ đơn giản mộc mạc, thế là cô giáo để ông ta đón đứa bé đi. Quách Hồng Hà biết gần đây chồng mình rất bận vì vụ án, cũng không có người bạn nào đi ô tô, càng không cử người đi đón con, cảm thấy bất thường, vội tìm đến cơ quan anh.
"Không, anh chưa bao giờ cử người đi đón Lạc Lạc cả!" Giang Dương lập tức thấy thần kinh tế liệt, anh nhảy dựng ra khỏi ghế.
Quách Hồng Hà liền bật khóc, nghẹn ngào nhắc lại lời cô giáo.
Giang Dương không biết phải làm thế nào, ruột gan nóng như lửa đốt.
Chánh văn phòng Ngô ở bên cạnh vội bước tới nói: "Đừng chậm trễ nữa, mau chóng đến đồn công an báo án, tìm con về trước đã."
Hai người nghe vậy liền quay đầu vội chạy ra ngoài, chánh văn phòng Ngô mặt buồn rười rượi nhìn theo bóng dáng tất bật của Giang Dương, buông một tiếng thở dài đắng lòng, trở về chỗ ngồi, lấy ra một chiếc phong bì, ông cầm chiếc phong bì nhìn rất lâu, cuối cùng thở dài, rồi lại nhét chiếc phong bì vào trong tủ.
Báo án xong, đồn công an làm thủ tục đăng kí, nói mất tích chưa đến hai tư giờ đồng hồ, tạm thời chưa điều tra, Giang Dương tranh cãi rất lâu, cuối cùng gọi Chu Vĩ đến, Chu Vĩ mắng cho nhân viên ở đồn công an một trận té tát, bảo họ nhanh chóng đi tìm đứa bé mới xong. Suốt dọc đường Chu Vĩ khuyên nhủ, an ủi Giang Dương và Quách Hồng Hà đang hoảng hốt lo lắng, đưa họ về nhà, vừa đến cửa nhà thì nhìn thấy một chiếc xe con, một người trên xe bước xuống, ôm Lạc Lạc đang cầm một chiếc máy bay đồ chơi cười hớn hở.
Hồ Nhất Lãng từ xa đã cười đon đả chào họ: "Sao bây giờ mới về nhà, đợi anh chị rất lâu rồi, tôi đưa con anh chị đi ăn một bữa ngon, tặng cho cháu mấy món đồ chơi, anh chị không giận chứ?"
Quách Hồng Hà vừa nhìn thấy con trai, vội lao tới đón lấy, vừa xoa đầu con vừa khóc, vừa xoay con lại vừa mắng, đứa bé liền khóc ầm lên.
Hồ Nhất Lãng cau mày nói: "Nó còn nhỏ đã hiểu gì đâu, sao lại làm thế?"
Giang Dương lạnh lùng chăm chú quan sát Hồ Nhất Lãng, anh bước qua đỡ vợ, ra hiệu cho cô vào nhà trước, đợi vợ lên trên tầng, đóng cửa lại, anh không kìm nén được nữa, xông tới giáng luôn một cú đấm vào mặt Hồ Nhất Lãng, Chu Vĩ cũng xông tới, đá túi bụi vào Hồ Nhất Lãng.
Lúc này, phía bên cạnh vang lên tiếng máy ảnh, Hồ Nhất Lãng ôm đầu kêu to: "Chụp ảnh chúng nó lại, tôi sẽ tố giác!"
Chu Vĩ không thèm quan tâm, đấm luôn một cú vào đầu hắn: "Hôm nay có mất việc cũng phải cho mày chết!"
Thuộc hạ của Hồ Nhất Lãng thấy đối phương quá dữ dằn, vội xông tới, cố gắng kéo hai người gần như phát điên ra.
Hồ Nhất Lãng lau máu me be bét khắp mặt, dằn giọng nói: "Chúng mày được lắm, cứ đợi đấy!"