Editor: Hạ Y Lan
Trước lễ khai giảng, Cổ Khánh Nhất ra tù.
Vợ chồng Cổ Khánh Mẫn đi đón hắn.
Sắc mặt Cổ Khánh Mẫn không được tốt, truy cứu nguyên nhân, là bởi vì Tiêu San hết ăn lại nằm.
Về đến nhà, Cổ Khánh Mẫn mang cho Cổ Khánh Nhất quần áo mới, giày mới, sau đó đến nhà tắm công cộng tắm rửa thay đồ, lúc này mới vào nhà.
Suốt đường đi, em gái cứ càu nhàu kể tình hình trong nhà cho hắn biết.
Mở cửa, mẹ Cổ khóc nhào tới, Cổ Khánh Nhất đờ đẫn đẩy bà ra, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều nhớ lại khoảng thời gian quen biết Kiều Vi Nhã, từng khoảnh khắc kết hôn sau này, trong lòng càng hối hận, chính bản thân hắn đã hủy diệt ngôi nhà này.
Mẹ Cổ ôm cháu trai cho hắn nhìn, đứa nhỏ đã nửa tuổi, đen sẫm gầy teo, ánh mắt đen nhánh, liến thoắng không ngừng.
Mẹ Cổ bảo hắn ôm con trai mình, Cổ Khánh Nhất không ôm, hắn nhớ lại con gái của mình, biết con gái sửa lại họ, hắn đồng ý để Kiều Vi Nhã sửa họ cho Đồng Đồng.
"Mẹ, con mệt rồi, muốn đi ngủ một lát." Cổ Khánh Nhất về phòng mình, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiêu San đang nằm trên giường ngủ nướng.
Giữa trưa rồi mà cô ta còn ngủ, không trách Cổ Khánh Mẫn bực mình như vậy.
"Đứng lên, tôi muốn ngủ!" Cổ Khánh Nhất nhấc Tiêu San lên, Tiêu San còn buồn ngủ trừng mắt nhìn Cổ Khánh Nhất: "Anh muốn làm gì! Giường lớn như vậy còn không đủ anh ngủ à!"
"Tôi không muốn ngủ cùng giường với cô!"
Tiêu San nhất thời giận dữ, ngồi dậy: "Vậy anh muốn tôi ngủ ở đâu!"
"Cô không chịu trông con, trưa lại không làm cơm, dù không biết nấu thì đi theo giúp một tay là được rồi, Khánh Mẫn nói mỗi ngày ba mẹ cô đều đến đây ăn chực, lại không thấy cô làm việc gì, ngay cả cái chén cũng không rửa, cô thật sự xem mình là bà hoàng à, cô có mệnh đó sao?"
Tiêu San hoàn toàn thanh tỉnh, cô ta cười lạnh nhìn Cổ Khánh Nhất, tên đàn ông chỉ có cái vỏ này, ban đầu mắt cô ta bị mù nên mới coi trọng hắn, giờ cả hai con đường đều bị phá hỏng, có một câu thích hợp với cô ta bây giờ, cực khổ cả năm mất tất cả trong một đêm.
Khiến cô ta khó chịu nhất là chỗ nào cũng không thể đi, còn phải định kỳ đến đồn cảnh sát tường trình, viết lĩnh hội tư tưởng.
Điểm chết người là mỗi ngày ba mẹ cô ta đều đến xin cơm, quấn Cổ Lễ tìm người giúp Tiêu Nham nhận án treo.
Điều này sao có thể, đám người Tiêu Nham liên quan đến tội bắt cóc và giết người có chủ đích, lại là thủ phạm chính, mười năm cũng khó ra ngoài.
Khi một người mất đi tự do mới phát hiện, trên thế giới này, trọng yếu nhất không phải là danh lợi kim tiền, cũng không phải tình yêu, mà là tự do, không có tự do, tất cả đều là nói suông.
Cổ Khánh Nhất hừ một tiếng lạnh lẽo, một tay đẩy Tiêu San xuống giường, hắn và Kiều Vi Nhã sống chung với nhau tám năm, chưa từng động tới một đầu ngón tay của Kiều Vi Nhã, một là đánh không lại, nữa một là Kiều Vi Nhã dịu dàng săn sóc, không tìm được lý do đánh người.
Tiêu San thì khác, người phụ nữ này, càng nhìn càng không vừa mắt, hiện tại hắn hận cô ta thấu xương, nếu người phụ nữ này không xuất hiện, hắn sẽ không vào ngục giam, cũng sẽ không ly hôn với Kiều Vi Nhã, như vậy, hắn đã có thể quang minh chính đại vào Đạm Đài gia.
Tiêu San bị hắn đẩy xuống mặt đất, cắn răng đứng lên, chợt đánh về phía Cổ Khánh Nhất: "Anh dám đánh tôi, nếu không phải vì anh, hôm nay tôi có bi thảm như vậy."
Cổ Khánh Nhất trở mình, lập tức ném cô ta lên giường, một bạt tay giáng xuống: "Tiêu San, con đàn bà này, nếu không phải tại cô, tôi có ly hôn, có vào tù không? Nói cho cô biết, thành thật một chút, bằng không tôi đuổi cô ra ngoài ngay bây giờ!"
Tiêu San càng phẫn nộ hơn, hắn lại dám oán giận cô ta ư, mặc dù hắn vào tù nhưng thời gian thi hành án chỉ có một năm, mà cô ta thì sao? Năm năm án treo, thời gian năm năm không thể làm gì, năm năm sau, cô ta đã là đậu phụ già nua ba mươi chín, bốn mươi tuổi rồi.
Xem tình hình này, nhà họ Cổ tuyệt đối không cho cô ta vào cửa, ngay cả con trai của cô ta mà bà già kia còn không cho cô ta đụng vào, đối với đứa con trai này cô ta cũng không thích, so với đứa con trai trước của cô ta thì kém quá nhiều.
Giờ con gái đã đi Hongkong, ngay cả số điện thoại của con bé cũng không biết được, con gái từng là hy vọng cuối cùng của cô ta, hôm nay, vinh hoa phú quý đều tan theo mây khói.
Điều cô ta cần làm chính là lấy một khoảng tiền từ nhà họ Cổ, đúng rồi, còn có chiếc vòng tay, mấy ngày qua, cô ta đều nhân cơ hội tìm kiếm, không biết nó để ở đâu.
Cổ Lễ rất đề phòng cô ta, chỉ cần vừa ra khỏi phòng ngủ liền khóa cửa lại, cô ta không có cơ hội lẻn vào.
Nghe tiếng động, mẹ Cổ ôm cháu và Cổ Lễ cùng nhau vào, vợ chồng Cổ Khánh Mẫn cũng đi theo.
Mẹ Cổ thấy hai người đánh nhau, đưa cháu vào lòng con gái, nhào tới, nắm tóc Tiêu San: "Con điếm này, mày dám đánh con tao, từ nhỏ đến lớn, tao còn không nỡ đụng đến một đầu ngón tay của nó."
Mẹ Cổ khỏe mạnh có sức lực hơn Tiêu San, Cổ Khánh Nhất dở khóc dở cười, kéo hai người ra rống lên một tiếng: "Đi ra ngoài hết, con muốn đi ngủ!"
Tiêu San bụm mặt, trong lòng nghĩ đến tiền, nghĩ đến chiếc vòng, ngoài dự đoán mọi người là không phản bác lại mà khóc ra khỏi phòng.
Cổ Khánh Nhất lờ đi ánh mắt của ba mẹ và em gái, nằm thẳng lên giường, trong phòng có máy điều hòa thổi từng hơi lạnh, nhưng không ai biết tim hắn còn lạnh lẽo hơn căn phòng này.
Nằm một buổi chiều, Cổ Khánh Nhất quyết định đi gặp con gái một lần nữa.
Hắn không biết số điện thoại của Kiều Vi Nhã, muốn đi gặp con chỉ có thể trực tiếp đến Đạm Đài gia.
Hắn không biết từ khi mình đến thành phố B đã đi ngang qua đây bao nhiêu lần rồi, khi đó, hắn luôn khoe gia thế hiển hách nhà vợ mình, mà nay, bọn họ đã đi trên con đường khác nhau, cả đời này, không còn cơ hội bên nhau.
Tìm mẹ Cổ lấy tiền, Cổ Khánh Nhất bắt xe buýt đến hoa viên Đạm Đài.
Xuống xe buýt, đi không tới m, chính là cửa trước Đạm Đài gia, bức tường cao phủ đầy dây leo hoa hồng, hoa hồng đỏ và hồng, nở kiêu hãnh khắp vách tường, từng mùi hương thơm ngát thổi vào mặt, thâm nhập vào hơi thở, trái tim hắn.
Kiều Vi Nhã giống như bông hồng đó, cô có sức sống bền bỉ, thẳng thắn, chất phác, trong dịu dàng có mạnh mẽ, khiến cô có thể nở rộ xinh đẹp bất cứ lúc nào, cho nên, cuối cùng cô có được hạnh phúc chân chính.
Đi tới cửa lớn, Cổ Khánh Nhất lưỡng lực một lát, đưa tay ấn chuông cửa.
Kiều Vi Nhã đi làm, Đồng Đồng đến cung văn hóa, trong nhà chỉ có hai bảo mẫu, tài xế đã chở vợ chồng Đạm Đài An Bang ra biển thả câu.
Bảo mẫu nghe tiếng chuông cửa, thấy kỳ lạ, người trong nhà đều đi cửa sau, dù bạn bè tới cũng trực tiếp vào cửa sau, ai lại đến cửa trước vậy?
Bảo mẫu ra ngoài, cách cửa hỏi một tiếng, Cổ Khánh Nhất báo muốn tìm Đồng Đồng.
Đối phương vừa hỏi, biết là ba của Đồng Đồng, chần chờ một chút, nói cho hắn biết Đồng Đồng không ở nhà liền xoay người đi.
Cổ Khánh Nhất không nghe tiếng nữa, chán nản tựa vào cửa chính, chẳng lẽ sau này hắn thật sự không thể gặp con gái nữa sao?
Sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, dòng người đổ xô, cho thấy sự thịnh vượng của thành phố này, Cổ Khánh Nhất đi trong dòng người nhưng lại cảm thấy hoang mang và cô độc vô tận, sau này, hắn nên đi đâu?
Hắn mờ mịt đi quanh tường rào hoa viên Đạm Đài, đi tới cửa sau, phát hiện một chiếc xe đang dừng ở đó, con gái hắn bước từ trên xe xuống, Cổ Khánh Nhất vui mừng muốn gọi bé, bỗng phát hiện, trên xe còn có một người, là Bảo Mặc.
Đồng Đồng hôn Bảo Mặc một cái, sau đó vẫy vẫy tay, đi cùng còn có một bé trai và người phụ nữ ngày trước hắn đã từng gặp, cùng nhau vào nhà.
Bảo Mặc lái xe đi.
Cổ Khánh Nhất trốn dưới gốc cây, trơ mắt nhìn con gái vào nhà, nhưng không có dũng khí kêu con bé.
Con gái của hắn, cao hơn, xinh đẹp hơn, giống như một công chúa cao quý, cả người đều tản ra ánh sáng chói lọi.
Đồng Đồng không thấy ba của bé, bảo mẫu cũng không nói cho bé biết Cổ Khánh Nhất từng đến tìm.
Bé và anh Đồng Đồng vào nhà, bảo mẫu đi theo rửa tay, rửa mặt, sau đó thay đồ rồi ngồi ở ban công lầu hai ăn kem.
Đồng Đồng thật mong mỗi ngày đều là mùa hè, chỉ có đến hè mẹ mới cho bé ăn kem.
Mà dưới lầu, bảo mẫu nói cho Elaine biết Cổ Khánh Nhất tìm Đồng Đồng.
Elaine đã biết tin Cổ Khánh Nhất ra tù, chỉ không ngờ ngày thứ hai hắn về lại chạy đi tìm Đồng Đồng, hắn thật lòng muốn gặp con, hay là muốn mượn cơ hội này tiếp cận Vi Nhã? Nếu là vế sau, hắn phải thất vọng rồi, Vi Nhã đâu còn như lúc trước, cô tuyệt đối không chấp nhận lại tên cặn bã này.
Cô đi ra phòng khách, bấm số của Bảo Mặc, báo tin này cho anh biết.
Mặc dù vợ chồng bọn họ và Khắc Lạp Luân Tư là bạn tốt, cũng từng cố gắng tác hợp hai người, nhưng thái độ của Kiều Vi Nhã đối với Khắc Lạp Luân Tư khiến hai người hoàn toàn chết tâm, Khắc Lạp Luân Tư ở trong mắt Kiều Vi Nhã là một người thầy, tuyệt đối không bước qua ranh giới nửa bước, dù trong lời nói cũng rất cung kính.
Hơn nữa, Kiều Vi Nhã đã nói với cậu mợ, cô có thể cùng Khắc Lạp Luân Tư làm bạn bè, nhưng tuyệt đối không thể nào làm vợ chồng, nói đến nguyên nhân, càng làm vợ chồng bọn họ không biết nên khóc hay cười, thứ nhất, Khắc Lạp Luân Tư là thầy của cô, thứ hai, ông nội không thích người ngoại quốc, cô không hy vọng sau này đi tảo mộ khiến ông mất hứng.
Elaine biết, tất cả lý do cũng chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chân chính, là Kiều Vi Nhã không có cảm giác với Khắc Lạp Luân Tư, mặc dù anh luôn cố gắng, cho đến bây giờ cũng không tính buông tay, nhưng mọi người đều hiểu Kiều Vi Nhã sẽ không gả cho anh.
Kiều Vi Nhã nói, cuộc đời của cô không cần tình yêu, bởi vì cô đã đủ hạnh phúc, đối với cuộc sống hiện tại cô đã thấy đủ.