Thẩm Trúc Bạch cảm thấy mình điên rồi, mình điên thật rồi. Vài lần uống say cũng không biết mình hiện tại còn sống hay đã chết nữa, rõ ràng cái quan tài đấy chỉ dành cho người chết... Vậy mà cậu còn có thể ngủ ngon lành, di ảnh nằm trên bàn thờ vì cớ gì lạn nháy mắt nhìn cậu... Nó quá hư ảo rồi, ai đó cứu cậu với.
Thẩm Trúc Bạch ngồi dựa vào quan tài, miệng lẩm bẩm.
" Khấn trời cho con còn sống, nếu con còn sống con thề sẽ không bao giờ động tới bia rượu nữa. Con thề đó"
Thẩm Trúc Bạch bị dọa sợ đến nổi tay chân không còn sức lực, mắt thì cứ nhìn chằm chằm lấy cái di ảnh của người chết kia. Như thể sợ người trong di ảnh sẽ chui ra giống trong các bộ phim kinh dị, sau đó sẽ nuốt chửng cậu vậy.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu vừa vặn liếc qua đã thấy cảnh cửa, Trúc Bạch lồm cồm đứng dậy, vội vàng tiến đến mở cửa.
Rõ ràng cửa không khóa nhưng cậu không có cách nào mở ra được. Cuối cùng không thể chịu đựng nổi nửa, Thẩm Trúc Bạch bất lực đập cửa kêu gào.
"Có ai ngoài đó không? Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với. Trong này có ma, cái di ảnh trên bàn thờ chớp mắt nhìn tôi... Làm ơn cứu tôi với nếu không tôi sẽ chết mất"
Đáp lại tiếng của cậu là giọng của một người đàn ông trung niên, ông ta đứng ngoài cửa nói vọng vào.
" Kêu gào cái gì mà kêu gào?Ở trong đó đi, khi nào cậu chủ hiện về thì tôi sẽ mở cửa cho cậu ra"
Nghe ngoài kia có tiếng người, Thẩn Trúc Bạch yên tâm hơn được phần nào khi mình chưa chết... Nhưng cậu cảm thấy vô lí, cậu chủ là ai? Liên quan gì đến cậu mà phải nhốt cậu trong này.
Thẩm Trúc Bạch không can tâm gào lên.
" Cậu chủ là ai? Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết"
Người ngoài kia tiếp tục nói.
" Cậu được cha mẹ gả bán cho gia đình tôi, chính cha mẹ cậu cũng đã kí vào giấy cam kết. Cậu chủ tôi chết rồi nhưng chúng tôi hôm qua đã cưới hỏi cậu cho cậu chủ. Thẩm Trúc Bạch, bây giờ cậu là người của nhà họ Trạch, đừng phí lời vô ích nữa "
" Này, ông đừng có nói dối. Mẹ tôi yêu thương tôi như vậy chắc chắn không bán tôi đâu. Mấy người là lũ bắt cóc, mau thả tôi ra"
" Hừ, nghĩ sao thì nghĩ. Cậu cứ ở trong đó đi, thức ăn có sẵn trong tủ lạnh và trên bàn thờ cậu chủ. Ở dưới nhà đã được đặt rất nhiều chó đặc vụ, cậu dám trèo cửa sổ hay có ý định trốn thoát cũng không thành đâu. Ngoan ngoãn đi, khi nào cậu chủ về thì tôi sẽ mở cửa cho cậu. Cứ thế đi nhé! Tôi còn rất nhiều việc phải phụ giúp phu nhân, cậu chịu khó ở trong đó lâu một chút vậy"
Sau đó....sau đó... Thẩm Trúc Bạch có thể cảm nhận được tiếng bước chân của người rời đi. Cậu cảm thấy đầu óc mình mơ hồ, chỉ có thể điên loạn đập cửa kêu gào.
" Này! Này! Đừng đi chứ? Mau mở cửa ra, mấy người có biết ở cạnh cái quan tài và bàn thờ rất đáng sợ hay không? Tôi không cưới xin gì hết. Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người. Mẹ ơii! Cứu con !"
Nhưng đáp lại Thẩm Trúc Bạch chính là tiếng đập cửa vang lên dồn dập do cậu tự tạo ra. Xung quanh không còn ai đáp lại nữa... Cuộc đời coi như là chấm hết.
Thẩm Trúc Bạch chạy ra ngoài cửa sổ, vừa mở cửa một chút đã bị bốn năm tiếng chó sủa dồn dập dọa sợ. Cậu quan sát nhìn xung quanh, sau đó khóc không ra nước mắt.
Bên dưới sân vườn ít nhất cũng tầm mười con chó săn và mười mấy người vệ sĩ... Xem ra, cậu thật sự không thể trốn thoát rồi.
Thẩm Trúc Bạch bất lực thật sự, đi đến bàn thờ lấy con gà luộc đã nguội lạnh xuống. Trước khi ăn còn không quên nói.
" Anh gì trong di ảnh ơi, tôi chỉ có mỗi một bộ đồ này thôi. Anh đừng dọa tôi nhé, nếu không tôi sẽ ướt quần mất. Cảm tạ anh!"
Sau đó... Thẩm Trúc Bạch ngồi bệch xuống đất, vừa xé đùi gà ăn vừa khóc. Miệng nhai đầy thịt đau khổ gào.
" Mẹ ơi, cứu con với... Con thề sẽ không uống rượu nữa đâu. Mẹ ơi! Mau cứu con"
Chật vật khóc lóc cả một ngày cũng qua. Đêm xuống, không gian u tối bao trùm xung quanh. Cảnh vật mờ ảo qua khung cửa sổ đối diện với bàn thờ và cái quan tài khiến Thẩm Trúc Bạch cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cậu không thể chịu đựng được, vội xoa mình một cái rồi nhủ.
" Sợ quá! Sợ quá! Đi ngủ cho đỡ sợ thôi"
Nói là làm, Thẩm Trúc Bạch vội vàng chui lên chiếc giường mềm mại bên cạnh. Từ chối đi chiếc qua tài đã cho mình giấc ngủ đêm qua, cậu trùm chăn kín người rồi niệm phật.
Khóc lóc cả ngày khiến cậu mệt mỏi, Thẩm Trúc Bạch chưa tự nhẩm được bao lâu thì chìm vào giấc ngủ. Lưng cậu quay đối diện với bàn thờ... Nam nhân trong di ảnh nở nụ cười quỷ dị nhìn cậu.
Bịch!
Đến đêm, lúc Thẩm Trúc Bạch đang ngủ say thì có cảm giác như bị ai đó đạp mạnh xuống giường. Cú ngã đau đớn khiến cậu phải hét lên.
" Ai? Ai dám to gan phá giấc ngủ của ông? Có tin ông giết người đó không ?"
Đáp lại lời của cậu là chất giọng lạnh băng đáng sợ.
" Cút mau!"
Âm giọng này vừa lạnh lùng vừa vang lên thật đáng sợ. Thẩm Trúc Bạch lồm cồm bò dậy trèo lên giường, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt trắng xóa như hồn ma cùng với đôi mắt thâm đen đang nhìn cậu chằm chằm. Hắn lơ lửng ở trên không trung mà không hề thấy chân. Sắc mặt dữ tợn nhìn cậu.
Thẩm Trúc Bạch vừa nhìn là biết người này là ai, cậu mấp máy môi nói.
" Di....di...ảnh.... Anh...ma...ma... Có ma"