Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt rời khỏi Nam Thành vào chiều hôm sau, khi ăn xong bữa trưa…
Bữa trưa ăn tại quán hải sản của nhà, Nam Trọng Lý nói, bếp ở nhà quá nhỏ, không thi triển kỹ nghệ được.
Đến nhà bếp của quán, Nam Trọng Lý biểu diễn cho Châu Liêm Nguyệt xem kỹ thuật dùng dao đẳng cấp của mình, ông dùng bộ dao thủ công Italy kia thái cá, mỗi một nhát đi xuống là lại như nghe được âm thanh của tiền rơi.
Không biết có phải vì điều này hay không, mà Nam Gia cảm thấy món canh cá của bữa trưa thơm hơn hẳn bình thường.
Trên đường trở về, Nam Gia hỏi Châu Liêm Nguyệt: “Anh có cảm thấy cái tên của bố em nghe rất giống như một giáo sư địa chất hoặc vật lý không?”
“… Hơi hơi.”
Nam Gia cười bảo: “Ông bà ngoại em bị cái tên này lừa, nên mới đồng ý cho mẹ em đi xem mặt đấy, họ cảm thấy kể cả là người học đầu bếp thì chắc cũng sẽ là cái kiểu nhã nhặn, sau này kiểu gì cũng sẽ trở thành đầu bếp nấu quốc yến. Đến khi nhìn thấy người thật, cả hai đều choáng váng. Bà ngoại em còn mắng người mai mối một chặp, làm người ta phải ấm ức bảo: Tướng mạo cao lớn, mặt mũi tử tế, tôi có nói sai đâu.”
Châu Liêm Nguyệt nghe mà cũng bật cười theo.
Nam Gia nói tiếp: “Không giống tên anh, người với tên khá đồng nhất.”
Đây là lần đầu tiên Châu Liêm Nguyệt nghe người khác đánh giá về tên mình như vậy, anh lại khẽ cười một tiếng.
Nam Gia ngáp một cái, không nói gì nữa, đeo miếng bịt mắt lên, ngăn bỏ ánh nắng rọi vào từ cửa sổ, nghiêng đầu tựa vào vai Châu Liêm Nguyệt, “Em ngủ một lúc đây.”
“Ừm.”
Châu Liêm Nguyệt nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi của cô.
Đang lúc mơ màng ngủ, Nam Gia cảm giác Châu Liêm Nguyệt vuốt ngón tay mình, còn nhỏ giọng nói với cô: “Sau này để con theo họ em đi, anh không thích họ Châu này.”
Cô bị cơn buồn ngủ đánh úp, chẳng nghĩ nổi điều gì, chỉ đáp lại “ừm” một tiếng.
Về tới Bắc Thành, Nam Gia nhận được điện thoại của Nghiêm Mân Quân, hẹn cô đến gặp bà ấy một lần.
Cô hẹn thời gian với Nghiêm Mân Quân, rồi đi ra ngoài một chuyến.
Hơn bảy giờ tối, Châu Liêm Nguyệt gọi điện tới, hỏi cô đã nói chuyện xong chưa để anh qua đón.
Hai người hẹn gặp nói chuyện ở một quán cà phê, lúc Châu Liêm Nguyệt đến, cả hai đều đã đứng trước cửa quán rồi.
Châu Liêm Nguyệt đỗ xe, đi tới chào Nghiêm Mân Quân rồi hỏi: “Đạo diễn Nghiêm muốn đi đâu? Nhân tiện đưa cô đi một đoạn.”
Nghiêm Mân Quân xua xua tay, “Không cần đâu. Tôi tự đi bộ về.”
Nam Gia vẫy tay, “Đạo diễn Nghiêm, lần sau gặp lại nhé.”
Nghiêm Mân Quân đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Lần sau gặp lại.”
Lên xe, Châu Liêm Nguyệt hỏi Nam Gia: “Nói chuyện gì thế?”
“À, Giáng Sinh năm ngoái, đạo diễn Nghiêm vẽ cho em một cái bánh, hôm nay đến để chuẩn bị làm bánh.”
Châu Liêm Nguyệt đã hiểu, “Muốn em đóng phim của bà ấy à?”
“Ừm. Kịch bản đã soạn được sơ sơ rồi, cả chiều nay, đạo diễn Nghiêm với em chỉ nói về đại cương rồi hình tượng nhân vật, phim kể về cuộc đời của một vũ nữ ở tầng đáy xã hội vào những năm 30, em cảm thấy khá thú vị.”, Nam Gia bỗng nhớ đến lời Châu Liêm Nguyệt nói tại phim trường lần trước, cô bổ sung một câu, “Kết cục không phải chết.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Sau đó, Nam Gia không nói gì nữa, chỉ cầm điện thoại bấm bấm một lúc, hết vò đầu lại gãi má.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô đang làm gì.
“Tính sổ sách.”
“Tính sổ sách gì?”
“Xem em đang có bao nhiêu tiền.”, Nam Gia thở dài, “…Cứ tưởng là có nhiều, nhưng để quay một bộ phim thì chả bõ bèn gì.”
“Đầu tư không đúng chỗ?”
Nam Gia gật đầu, “Đề tài không ăn khách. Anh cũng biết đạo diễn Nghiêm không phải là kiểu đạo diễn có giá trị thương mại mà, nói chuyện với mấy nhà sản xuất rồi, họ đều không mấy hứng thú. Đạo diễn Nghiêm nói, cùng lắm thì bà ấy tự bỏ tiền túi ra, em cũng muốn đầu tư một chút, ít nhiều cũng có thể giảm áp lực cho bà ấy.”
Châu Liêm Nguyệt vừa định mở miệng, Nam Gia đã lại nói: “Để em nghĩ lại xem, có nên bảo chị Quan lấy cho em hai hợp đồng đại diện nữa hay không…”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Thật…”
“Chương trình giải trí cũng được.”
Châu Liêm Nguyệt lại liếc cô, “Thật ra…”
“Phim truyền hình cũng được.”
Châu Liêm Nguyệt không nhịn nổi nữa, “Em có định cân nhắc đến anh không?”
“À.”, rốt cuộc Nam Gia cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đầu tiên em có nghĩ đến anh, nhưng phim này chắc chắn không kiếm ra tiền đâu. Như thế thì lại hóa ra là anh dỗ cho em vui.”
Châu Liêm Nguyệt bật cười, “Kiếm tiền cũng không nhất định phải dựa vào doanh thu phòng vé. Phim lấy được giải thưởng cũng có thể giúp tăng giá cổ phiếu.”
“Có lý nhỉ?”, Nam Gia ra chiều suy tư, “Nếu thật sự không được, sẽ lấy anh làm con át chủ bài.”
“…”, hóa ra nói thế cũng vẫn vô ích.
Nam Gia tính toán một lát, hình như đã tổng kết xong tình trạng tài chính của mình.
Lúc này, Châu Liêm Nguyệt mới nói: “Em không nhất thiết phải moi tiền túi ra, có thể dùng danh nghĩa của studio để bỏ vốn đầu tư mà. Giá trị của studio ở thời điểm hiện tại, chắc chắn không ít hơn khối tài sản cá nhân của em.”
Nam Gia khẽ trợn mắt, như thật sự nhận được gợi ý.
Châu Liêm Nguyệt cười bảo: “Để về tìm người giúp em.”
Nam Gia tạm thời gác lại chuyện này, sau đó mới để ý, xe đang đi về phía ngoại thành.
“Đi đâu đây?”
“Đến chỗ Khuất Minh Thành. Xem một thứ.”
Đến nơi, đánh xe vào ga-ra. Lần này không vào phòng trà kia, mà là một quán bar.
Quán bar cũng được trang hoàng theo phong cách Nhật Bản.
Khuất Minh Thành chiếm trước một bàn cạnh cửa sổ, vừa thấy đã vẫy tay với Nam Gia, cười nói; “Lâu rồi không gặp.”
Đi tới, ngồi xuống, Nam Gia gọi một cốc rượu Daiginjo, rót thêm soda chanh.
Khuất Minh Thành bưng cái laptop ở bên cạnh sang, mở một file tài liệu, đẩy ra trước mặt Châu Liêm Nguyệt.
Nam Gia tiện thể liếc sang xem, hình như là bản thiết kế kiến trúc.
Khuất Minh Thành nói qua tình hình với Châu Liêm Nguyệt, đây là hai bản thiết kế cuối cùng, về công năng thì không mấy khác biệt, chỉ khác ở phong cách thiết kế, một bên theo chủ nghĩa hiện đại, một bên theo chủ nghĩa giải tỏa kết cấu.
Châu Liêm Nguyệt nhìn Nam Gia, hỏi cô xem nếu nhìn chỉnh thể hai bản vẽ, cô thích cái nào hơn.
Nam Gia tiện tay chỉ vào tòa cao ốc mang cảm giác như mây nước hòa hợp, “Cái này.”
“Vậy thì cái này.”
“…”, Nam Gia hoảng hốt, “Làm ơn có trách nhiệm một tí đi được không. Em nói bừa thế thôi, chứ có biết cái gì đâu.”
Khuất Minh Thành ngồi ở phía đối diện phì cười, “Đây là một dự án cộng đồng, kết hợp văn hóa với thương mại, đến lúc xây xong sẽ có những thư viện loại nhỏ, rạp hát theo xu hướng tiên phong, quán cà phê, quán bar, và các cửa hàng phù hợp với tiêu chuẩn của tổng thể công trình.”
“Anh Khuất làm bất động sản à?”
“…Sao, nhìn tôi không giống à?”
Nam Gia chỉ cười chứ không đáp, cô vẫn luôn cảm thấy anh ta là loại công tử chỉ biết ăn hại, gia đình ném cho ít tiền để anh ta đỡ quấy nhiễu làm hỏng chuyện kinh doanh, nên anh ta liền “không phụ sự trông đợi của mọi người” mà xây nên khu villa này.
Khuất Minh Thành cười bảo: “Lão Châu cũng đầu tư vào dự án này đấy.”
“Cái này đâu có liên quan đến chuyên môn của anh ấy đâu? Châu tổng chỉ chuyên tập trung vào kinh tế ảo thôi mà.”, nửa câu sau, Nam Gia quay đầu lại nói với Châu Liêm Nguyệt.
“Chịu thôi, ai bảo cậu ta cá cược thua.”
“Cá cược gì?”
“Thì dạo trước…”
Châu Liêm Nguyệt lên giọng cảnh cáo: “Khuất Minh Thành.”
Nam Gia mặc kệ, nhướn người dậy ghé lại gần Khuất Minh Thành, “Anh nói thầm cho tôi biết đi.”
Châu Liêm Nguyệt nhíu mày.
Như thế này mà là “nói thầm” à? Rõ ràng là đang quang minh chính đại giở trò ngay trước mặt anh mà.
Nghe Khuất Minh Thành kể xong, Nam Gia bật cười, còn đánh giá một câu: “Đàn ông các anh trẻ con thật.”
“…”
Cả hai người kia cùng im lặng.
Đã biết tính chất của chuyện này rồi, Nam Gia lại một lần nữa được Châu Liêm Nguyệt hỏi ý kiến.
“Vẫn là cái này, khá mới mẻ.”, Nam Gia thử so sánh mấy lượt, vẫn cảm thấy ý tưởng mây nước hài hòa này tạo nên một sự tươi mới hơn hẳn.
Châu Liêm Nguyệt quyết định: “Vậy cái này đi.”
Khuất Minh Thành cũng nói: “Ok, cái này.”
“… Nếu mà có làm sao thì đừng bắt em gánh trách nhiệm nhé.”, Nam Gia thấp thỏm.
Khuất Minh Thành bật cười ha hả.
Ngồi một lát, Nam Gia chợt nhìn lướt qua phía quầy bar, không biết từ lúc nào đã có thêm hai người nữa.
Thật trùng hợp, một trong hai người kia lại là bạn đại học của cô, Trang An Na.
Hai năm nay, Nam Gia từng chạm mặt cô ta vài lần tại một số sự kiện, nhưng chưa từng chính thức gặp mặt chào hỏi.
Trang An Na cũng để ý thấy cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều có chút mất tự nhiên. Nhưng nếu giả vờ không thấy thì lại hơi quá đáng.
Nghĩ vậy, Nam Gia đang định đi tới chào hỏi, thì Trang An Na lại đứng lên trước, bước về phía này.
Nam Gia cười, “Hi.”
Trang An Na cũng nặn ra một nụ cười giả lả, “Hi.”
Ánh mắt cô ta chuyển sang Châu Liêm Nguyệt đang ngồi cạnh Nam Gia, “Đây là…”
Thật ra cô ta biết Châu Liêm Nguyệt là ai, nhưng muốn mượn tay Nam Gia giới thiệu để nhân tiện chào hỏi.
Nào ngờ, Nam Gia lại cười bảo: “À, chồng mình.”
Trang An Na thốt lên: “Thế người lần trước thì sao?”
Khuất Minh Thành và Châu Liêm Nguyệt cùng nhìn về phía Nam Gia.
Nam Gia cười đáp: “Người lần trước à, mỏ than đóng cửa, phá sản, ly hôn rồi.”
“…”, Trang An Na bị chọc cho không biết nên cười hay không nữa.
Nam Gia nghiêm túc giới thiệu lại, “Đây là bạn trai mình, họ Châu.”
Trang An Na chào: “Chào Châu tổng.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ gật đầu.
Hàn huyên đôi ba câu xong, Trang An Na chìa tay ra với Nam Gia, “Lần sau có cơ hội thì hợp tác nhé.”
Nam Gia bắt tay cô ta, “Được.”
Trang An Na quay người trở lại cạnh quầy bar.
Chỉ trong chớp mắt, Nam Gia lập tức cảm nhận được bàn tay Châu Liêm Nguyệt vươn tới, khẽ bóp gáy cô, giọng điệu như cười như không, “Người lần trước à?”
“… Anh nghe em giải thích đã.”
***
Ăn tối tại chỗ của Khuất Minh Thành xong, hai người lên xe ra về.
Trên đường đi, Châu Liêm Nguyệt đột nhiên bảo, dù sao cũng tiện đường, đến biệt thự trong núi một chuyến.
Nam Gia nghi hoặc hỏi: “… Tiện đường?”
Rõ ràng là hai hướng khác nhau.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Không muốn đi à?”
“Cũng lâu lắm rồi không đi, đến chơi một chuyến cũng được.”
Ngày mùa hè, đến căn biệt thự ấy lại có một cảm giác rất khác biệt.
Không gian sạch sẽ, sáng sủa, rộng rãi, điều hòa mở ở mức vừa phải, thông qua tấm vách thủy tinh nhìn ra ngoài, sẽ trông thấy tầng tầng biển cây ngút ngàn, cũng có cảm giác như lớp lớp xanh biếc đang mạnh mẽ trồi lên.
Châu Liêm Nguyệt đứng sau lưng cô, ngay cạnh chỗ lò sưởi.
Anh đặt hai cái ly lên bàn, miệng ngậm điếu thuốc, tay rót rượu vang ướp lạnh.
Sau đó anh thắp nến trên giá, đặt xuống trước lò sửa, dù đây không phải mùa để nhóm lò sưởi, nhưng ngọn nến cũng coi như tạo ra chút ảnh lửa rồi.
Nam Gia nhìn một lúc rồi quay người đi tới, ngồi xuống sofa.
Những ngọn nến tỏa ra mùi gỗ mun thoang thoảng, rất giống mùi củi chất đống để lâu ngày.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống cạnh cô.
Nam Gia cầm ly rượu vang lên, nhấp một ngụm rồi bỗng quay đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt cắn điếu thuốc, cũng nhìn cô, không lên tiếng.
“Đừng nhúc nhích.”, Nam Gia cười.
Anh đã đoán được cô muốn làm gì.
Nam Gia đẩy anh về phía sau, đầu anh ngửa ra, tựa lên thành ghế sofa.
Hơi thở của cô lan từ lồng ngực lên, để lại vết tích của dòng rượu chảy xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ anh, cô cúi đầu, cắn một cái lên yết hầu anh.
Anh rên lên một tiếng đau đớn. Sự nhẫn nại đã vượt quá giới hạn, anh đột ngột đưa tay ôm eo cô, vừa kéo cô lại vừa khom người dụi bỏ điếu thuốc, đoạt lại quyền chủ động.
Áo choàng tắm bị rượu thấm ướt, lại bị quẳng xuống mặt thảm, họ nằm trên đó, trong tư thế giao hòa, thỏa mãn cho nhau.
Ánh nến lay động, dường như bởi cảm giác khó thở mơ hồ, mùi gỗ mun kia càng nồng càng đậm hơn.
Mọi thứ đều ẩm ướt.
Biết rõ là ảo giác, nhưng dường như vẫn cảm thấy ngoài trời đang đổ mưa.
Biển cây dày đặc, màu xanh thẫm như sóng biển, nhấp nhô nhấp nhô, va vào ranh giới của bức thành lũy, quét đi sạch sẽ không còn một mảnh.
Có điều, chỉ trong chốc lát, con sóng lại chồm lên, lấn tới một đợt nữa.
***
Nam Gia nằm sấp trên sofa thở hổn hển, không còn rượu, chẳng có gì để giải khát.
“Em muốn uống nước.”
“Tự đi lấy đi… Lấy cho anh một chai.”, Châu Liêm Nguyệt liếc cô.
Nam Gia nằm nghỉ một lát rồi mặc áo choàng tắm, đi chân trần xuống lầu.
Xuống tới căn bếp thiết kế theo phong cách mở, không có lấy một chút mùi dầu mỡ.
Cô đi vòng qua kệ bếp, bước tới trước tủ lạnh, kéo cửa ra.
Ánh đèn và hơi lạnh ùa ra cùng lúc.
Cô thoáng sững người.
Lại nghe thấy có tiếng bước chân.
Nam Gia quay đầu lại, Châu Liêm Nguyệt mặc áo choàng tắm, đứng trên tầng hai nhìn cô, anh hơi khom lưng, chống khuỷu tay lên lan can, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.
Cô không nhịn được cười.
Từ trong tủ lạnh, cô lấy ra bó hoa hồng đỏ thẫm, và chiếc hộp nhung đen ở bên cạnh.
Châu Liêm Nguyệt cười hỏi: “Tiểu thư Nam Gia, có đồng ý lấy anh không?”
Nam Gia cười: “Cầu hôn không được nhìn xuống như thế.”
“Vậy thì em lên đây.”
Nam Gia ôm bó hoa, cầm hộp nhẫn, giẫm bước lên bậc thang gỗ.
Cạnh tường trên tầng hai có kê một kệ tủ đựng đồ, bên trên treo một bức tranh, chếch ngay sau lưng Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt nhấc Nam Gia đặt lên mặt kệ tủ. Cánh tay anh ôm eo cô, anh hơi ngước mắt, nhìn cô chăm chú.
Cánh hồng đỏ thẫm và cô như tô điểm cho nhau.
Nóng bỏng, kiêu sa, ngay cả những chiếc gai sắc nhọn cũng như một sự tán thưởng nhiệt liệt.
Giọng Châu Liêm Nguyệt bất giác trầm xuống, nhưng rất khó để khống chế được chút cảm giác thấp thỏm ẩn chứa trong đó.
Nam Gia nín thở.
“Nam Gia, em có đồng ý…”
“Em đồng ý.”
Trong đôi mắt sâu thẳm như trăng lặn đáy biển của anh, cô nhìn thấy một phiên bản hoàn chỉnh của chính mình.
***
Mọi người sẽ miêu tả tình yêu của mình thế nào?
Nam Gia sẽ nói:
Tôi bôn ba trong bóng đêm u tối, ngụp lặn trong đầm lầy giá băng, ôm lấy một vầng trăng ấm nóng khôn cùng.