Lên xe, Châu Liêm Nguyệt không cho nổ máy ngay.
Nam Gia ngồi chìm trong bóng tối, gương mặt hiện rõ vẻ mê man vô định.
Châu Liêm Nguyệt gác tay lên vô lăng một lúc rồi lại buông xuống, cầm tay Nam Gia đặt lên đùi, đầu ngón tay lành lạnh.
Anh hỏi: “Muốn nói chuyện không?”
“À…”, Nam Gia hoàn hồn, “Đói quá. Muốn đi ăn.”
“Muốn ăn gì?”
“Ừm…”, Nam Gia nghiêm túc suy nghĩ, “Mì cà chua. Em biết một quán, nếu bây giờ đặt, thì về đến nhà là vừa kịp ăn.”, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
“Đi về đâu?”
“Nhà anh.”, Nam Gia nói.
Nam Gia không chỉ đặt đồ ăn, mà còn đặt mua một ít hoa quả và đồ chăm sóc da. Cô tựa đầu vào thành ghế, uể oải đến mức không muốn lên tiếng, bèn quay đầu liếc sang Châu Liêm Nguyệt rồi bảo: “Em muốn nghe nhạc.”
Châu Liêm Nguyệt kết nối thiết bị với máy của cô qua bluetooth.
Nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của anh, cô biết nhất định là vì anh lại nhìn thấy cái tên thiết lập bluetooth của mình. Cô cũng cười theo, còn nghiêm túc giải thích: “Thật sự là tại có quá nhiều người gọi sai, không nhấn mạnh không được.”
Kết nối bluetooth xong, Nam Gia mở list nhạc của mình. Mọi list nhạc đều được cô biên soạn kĩ càng, lúc làm việc, khi dọn dẹp nhà, khi đi xe, mỗi thời điểm một list, mà list đang mở thật sự rất hợp để nghe vào lúc “tâm trạng” như thế này.
Đường đi thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đồ ăn và hàng đặt được đưa đến ngay sau đó.
Nam Gia cầm nước tẩy trang, bông tẩy trang và sữa rửa mặt đi làm vệ sinh trước.
Cô dùng chiếc dây buộc tóc đen vấn gọn mái tóc bù xù lên, rồi đi vào phòng ăn.
Châu Liêm Nguyệt đã thay một bộ đồ ở nhà màu xám đậm, đang dựa lưng vào quầy rượu gọi điện thoại.
Trên bàn, hai phần mì đã được mở ra, dưới ánh đèn, bát mì cà chua đỏ rực, bốc hơi nghi ngút.
Châu Liêm Nguyệt dùng khẩu hình nói với cô: Em ăn trước đi.
Nam Gia thấy hoa quả vẫn chưa được rửa, bèn lấy ra, mang vào bếp. Cô rửa sạch, đặt vào một cái bát trong suốt rồi bưng ra ngoài.
Châu Liêm Nguyệt vẫn chưa nói chuyện xong, Nam Gia đành ăn trước.
Cô không quá muốn ăn, chỉ uống một ít nước canh, ăn hai đũa mì rồi thôi. Ngoảnh đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt, anh đặt điện thoại ở bên cạnh, tai đeo tai nghe bluetooth, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nhìn như vậy lại có cảm giác được gặp lại Châu Liêm Nguyệt trong ấn tượng của mình, cô nghĩ thế, rồi quay đầu lại, khẽ cười một tiếng.
Nam Gia bưng bát hoa quả, đi tới trước mặt Châu Liêm Nguyệt.
Anh để ý thấy, bèn cúi đầu nhìn cô.
Cô liền giơ tay, đưa hai quả việt quất đến bên môi anh.
Dường như là vô thức, anh há miệng đón lấy, lát sau mới phản ứng lại được.
Nam Gia cười, lặng lẽ nói: Mì sắp nguội rồi.
Đầu bên kia đang báo cáo những chi tiết liên quan đến việc chào giá, Châu Liêm Nguyệt không rảnh phân tâm, chỉ đưa tay khẽ bóp mặt cô.
Nam Gia kiễng chân, hôn nhẹ vào môi anh một cái rồi lùi lại, không quấy rầy anh nữa.
Thêm mấy phút nữa, rốt cuộc Châu Liêm Nguyệt cũng kết thúc cuộc điện thoại. Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn sang phía đối diện, còn thừa rất nhiều, có thể thấy cô không có khẩu vị, “Em ăn xong rồi à?”
“Ừm.”
Châu Liêm Nguyệt không nói gì.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt ăn xong, Nam Gia liền thu dọn bàn.
Cô vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra, Châu Liêm Nguyệt đang đứng cạnh quầy rượu, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Châu Liêm Nguyệt liếc sang cô rồi hỏi: “Uống chút rượu nhé?”
“Được.”, Nam Gia đi tới, ngồi lên chiếc ghế chân cao.
“Uống gì?”
“Gì cũng được.”
Nam Gia chống khuỷu tay lên mặt quầy đá, bưng mặt nhìn Châu Liêm Nguyệt.
Anh xoay người lại, lấy chai Whisky từ cái kệ ở phía sau, miệng ngậm điếu thuốc, rửa sạch một chiếc cốc thủy tinh dày, rót rượu, thêm soda, rồi đặt xuống trước mặt cô.
Nam Gia cầm lên nhấp một ngụm, sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Châu Liêm Nguyệt tự rót cho mình một cốc Whisky nguyên chất, không thêm đá. Anh đi ra khỏi quầy rượu, dựa lưng vào thành quầy, đứng bên cạnh Nam Gia.
Nam Gia xoay người sang nhìn anh, một lát sau, cô đặt cốc rượu xuống, rồi cúi đầu nói: “… Em cũng không biết mười hai năm là nhiều hay ít nữa. Tội cũng tuyên, án cũng quyết rồi, nhưng chỉ mười hai năm thôi ư? Nếu như hắn có biểu hiện tốt, được giảm án, có khi nào bảy tám năm là được thả ra rồi?… Nỗi đau khổ của em không chỉ trong bảy tám năm.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, chỉ lại gần cô thêm một bước.
Cô lập tức cúi đầu, tựa trán vào bả vai anh, buông một tiếng thở dài, thật dài.
Châu Liêm Nguyệt dụi bỏ điếu thuốc, giang tay ôm cô, giọng nói nghe ra cực kỳ trầm tĩnh: “Nếu có thể, anh mong sẽ tự tay kết thúc mớ hổ lốn này hơn bất cứ ai…”
Nam Gia thoáng giật mình, hình như cho tới giờ, cô chưa từng nghe thấy giọng nói lạnh lùng như đao ngâm trong sương giá ấy của Châu Liêm Nguyệt.
Mà có lẽ, đây đã là kết quả sau khi anh cực lực kiềm chế rồi.
Im lặng giây lát, Châu Liêm Nguyệt mới nói tiếp: “Dĩ nhiên có đầy cách để đối phó với nó, để cho nó sống không bằng chết. Nhưng anh không làm thế, biết tại sao không?”
Nam Gia lắc đầu.
“Với nó, dùng bất cứ mánh lới giang hồ nào, thì cũng đều là lấy cường quyền chèn ép cường quyền. Anh không muốn em cảm thấy đây là thủ đoạn chó cắn chó của bọn tư bản, thế nên anh mới giao nó cho pháp luật, vạch rõ từng tội một, nên xử thế nào, để cho pháp luật định đoạt.”
Hốc mắt Nam Gia nóng lên, “… Dù anh nói, anh chỉ làm thế là để mình dễ chịu hơn một chút.”
Châu Liêm Nguyệt thở khẽ ra một hơi, “Thật sự là anh chỉ để mình dễ chịu hơn một chút…”
Để xoa dịu đi nỗi đau, cơn thịnh nộ, sự bất lực, nỗi ân hận… rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn.
“Em biết, em biết…”, giọng Nam Gia khẽ run lên, “Nhưng vẫn phải cảm ơn anh…”
“Em không hận anh là được.”
“Sao phải hận anh?…”
“Em nói xem.”, Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, đưa tay nắm cằm cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Khi cô không trang điểm, khi chỉ có gương mặt trắng trẻo mộc mạc, luôn toát lên một vẻ yếu ớt đắt giá, kí/ch th/ích người ta muốn giày vò.
Từng có lúc, anh cũng là một kẻ đã dung túng cho muốn xấu xa ấy.
Nam Gia lắc đầu, nước mắt lăn dài, “Kể cả anh cảm thấy đây không phải là ý định ban đầu của anh, nhưng anh đã cứu em…”. Tính chất khác hẳn với Diệp Tiển.
Châu Liêm Nguyệt cúi thấp đầu, chạm khẽ lên môi cô, cũng nhấm lấy nước mắt của cô, anh thấp giọng nói, “Là em tự cứu mình trước…”
Nếu cô không có khát vọng sống mãnh liệt, thì đã sớm chết chìm trong đêm trường u tối rồi.
Nam Gia giang hai tay ôm cổ anh, bật khóc nức nở.
Châu Liêm Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ ôm eo cô, nhấc cô xuống khỏi chiếc ghế chân cao. Anh bế cô đi ra sofa, để cô ngồi lên đùi mình, như vậy mới khiến anh có thể ôm trọn cô trong lòng mình.
Cổ anh cảm nhận được sự ẩm ướt và nóng rẫy.
Bất chợt lại nhớ đến cái đêm hai người cắt đứt quan hệ.
Anh tưởng rằng, mối quan hệ này sẽ ngắn ngủi như một giọt sương, chỉ tồn tại trong một đêm của cuộc đời anh.
Nhưng thì ra không phải “một đêm”, mà là “một trang”.
Một trang giấy dùng đau thương làm mỏ neo, trước giờ vẫn chưa giở qua được.
…
Nam Gia dần lấy lại bình tĩnh.
Châu Liêm Nguyệt nói với cô, anh đã hỏi ý kiến của người có chuyên môn, cho dù Thiệu Tòng An có kháng cáo, nếu không đưa ra được bằng chứng hay nhân chứng mới, thì khả năng lật lại là không cao. Nói cách khác, vụ của Thiệu Tòng An, có thể kết thúc triệt để tại đây.
Gò má Nam Gia căng đến nhức nhối, cô đẩy Châu Liêm Nguyệt ra, nói muốn đi rửa mặt lại.
Châu Liêm Nguyệt ôm hôn cô một lúc rồi mới buông tay.
Nam Gia rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đi tắm, “Ở đây anh có sẵn đồ ngủ không?”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Không có kiểu nữ.”
Nam Gia khẽ cười, lại nghĩ đến chuyện tối qua anh ghen vì một đôi tất nam, “Không vượt qua được à?”
Châu Liêm Nguyệt bảo cô vào phòng để quần áo tìm xem có bộ nào dùng tạm làm áo ngủ được không, nếu không được thì anh gọi người mang một bộ đến.
Nam Gia quá quen với nơi này, cô vào phòng thay đồ, mở tủ tìm một chiếc áo thun đen, đi tắm rồi mặc nó.
Lúc cô sấy tóc trong phòng tắm, Châu Liêm Nguyệt đi vào rửa mặt.
Anh tháo kính để lên mặt bồn, sau đó vặn vòi, hắt nước lên rửa mặt.
Máy sấy phả ra luồng gió nóng hổi, Nam Gia vừa hong khô mái tóc ướt rượt vừa nhìn Châu Liêm Nguyệt trong gương.
Từ sau năm mười chín tuổi, cô chưa từng có được cảm giác “thỏa mãn”, chỉ có sự đói khát trường kỳ trong linh hồn, khao khát có được sự ấm áp, khao khát được công thành danh toại, khao khát cho nỗi đau được khép lại.
Nhưng cô đã quen với trạng thái đói khát ấy, cũng chẳng cảm thấy có gì to tát cả.
Thậm chí cô còn có thói quen tự hấp thụ dinh dưỡng từ trong khổ đau, mà lúc nào cũng tự giễu, làm nghệ thuật mà, ai chẳng có đôi ba chuyện cũ bi thương.
Nhưng vào giờ phút này, cô cảm nhận được một sự thỏa mãn ngập tràn, từ trên người đàn ông mà hồi đầu gặp gỡ cô còn cảm thấy lạnh như tuyết giá như băng.
Châu Liêm Nguyệt nhổm dậy, thoáng sững người…
Nam Gia ôm anh từ phía sau.
“Châu Liêm Nguyệt.”
“Sao?”
Nam Gia áp má vào lưng anh, khẽ lắc đầu.
Chỉ đơn giản là, cô muốn gọi tên anh mà thôi.
***
Nam Gia tỉnh dậy lúc tám giờ, bên cạnh đã trống không rồi.
Ngồi dậy, cô nhìn quanh phòng một lượt, cũng không thấy bóng dáng Châu Liêm Nguyệt.
Cô đi vào bếp rót nước uống, nhân thể gọi điện thoại cho Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt: “Dậy rồi à?”
“Ừm… Anh đi từ sáng sớm à?”
“Có chút chuyện cần xử lý.”
“Lát nữa em phải đến studio quay video tuyên truyền. Tối nay anh muốn ăn cơm cùng em không?”
“Tạm thời chưa nói được. Đợi muộn muộn chút anh gọi cho em.”
Nam Gia đi rửa mặt rồi về nhà mình để thay quần áo, sau đó gọi cho Tiểu Đàm, hỏi thăm xem lịch trình có gì thay đổi hay không.
Tiểu Đàm bảo: “Chị Gia, có thể hôm nay studio sẽ rất bận, chị tạm thời không cần đến đây đâu, cứ nghỉ ngơi đi… Còn nữa, chắc là sẽ không nhịn được, nhưng tốt nhất là chị đừng lướt Weibo, đừng xem diễn đàn nào hết.”
Nam Gia thoáng im lặng rồi hỏi, “Là sao?”
“Chị Gia, chị vẫn chưa biết à? Không biết thì càng tốt…”
“Em không nói cho chị biết, chẳng lẽ chị không tự đi xem được à?”
Tiểu Đàm đành phải nói: “Thì… nửa đêm hôm qua, có đám thủy quân[1] tung tin xấu, bây giờ gần như đã xử lý xong rồi, nhưng có thể là vẫn chưa xóa được sạch sẽ…”
[1] Một nhóm người được trả tiền để định hướng dư luận.
Nam Gia lại tỏ ra khá bình tĩnh, “Tin xấu gì?”
“Thì… tin về chị với Châu tổng, mấy chuyện bịa đặt về chị lúc còn ở đoàn kịch… Thật thật giả giả lung tung hết cả.”
“Trong đoàn kịch chị có chuyện gì?”
Tiểu Đàm có cảm giác khó mà mở miệng được, “Nói… chị với ông chủ đoàn kịch, thì đó…”
“Hoang đường thật.”
“Đúng đấy. Thế nên, chị Gia, chị không cần quan tâm đâu. Còn nữa, có lẽ một số người lên mạng đọc được tin đồn xong lao vào khu bình luận ở Weibo của chị… Chị Quan bảo hay là để studio quản lý tài khoản của chị đi, đỡ cho chị nhìn thấy mấy bình luận kia lại khó chịu.”
“Không sao, chị sẽ không đăng gì đâu. Nếu mọi người muốn xóa bình luận thì để chị đưa tài khoản cho.”
“Thế cho tiện ạ.”
“Ok.”
Cúp máy, Nam Gia lại gửi tin nhắn Wechat cho Châu Liêm Nguyệt: Anh đang xử lý chuyện tin xấu hả?
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt mới trả lời cô: Không hẳn là thế.
Nam Gia: Có phải liên quan đến nhà họ Thiệu không?
Châu Liêm Nguyệt: Tối gặp rồi nói cụ thể sau nhé.
Nam Gia ở nhà đợi tin, trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng.
Sửa soạn qua quýt, cô vẫn quyết định đến studio một chuyến xem sao.
Nào ngờ, vừa đến cổng chung cư đã nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ ở phía đối diện, người trong xe cũng chẳng hề e dè, vác cái máy ảnh to oạch lên chụp lia lịa.
Nam Gia kéo thấp vành mũ xuống, đi vòng trở về, gửi thêm cho Châu Liêm Nguyệt một tin nhắn: Em không ra ngoài được, có paparazzi chặn ở cổng chung cư. Tốt nhất hôm nay anh cũng đừng đến đây.
Rất nhanh, Châu Liêm Nguyệt lập tức gọi cho cô: “Có sao không? Có bị mấy người đấy làm phiền không?”
“Không sao, em chưa đi ra ngoài, vẫn đang trong chung cư.”
“Em thu dọn ít đồ đi, anh cho xe đến đón em. Tạm thời em sang chỗ Châu Hy ở.”
Chừng nửa tiếng sau, chiếc xe MPV Châu Liêm Nguyệt cử đến đã tới trước cổng chung cư, trên xe còn có thêm hai vệ sĩ.
Có vệ sĩ cản những người kia, Nam Gia lên xe một cách thuận lợi.
Đến chỗ Châu Hy, Nam Gia liền gửi tin nhắn báo bình an cho Châu Liêm Nguyệt.
Châu Hy ở nhà, xem Tô Tinh Dư luyện đàn.
Nam Gia không kể chi tiết, chỉ nói là địa chỉ nhà bị lộ, có paparazzi đến săn ảnh.
Vậy mà Châu Hy lại lo lắng hỏi: “Không phải là chú tư giở trò đấy chứ? Dạo trước chú ấy nằm viện suốt, im ắng đến lạ luôn. Giờ vừa mới ra viện là đã bày mưu rồi. Nói không chừng chú ấy lại bắt đầu ngáng chân anh em rồi đấy.”
“Giở trò ngáng chân từ chị?”
“Chú ấy không dám làm căng lên với anh em đâu, chỉ giỏi giở mưu hèn kế bẩn thôi.”
Nam Gia bất chợt nghĩ đến chuyện trợ lý Hứa kể với cô lần trước, Châu Liêm Nguyệt và bố anh cùng bị tai nạn xe, thì không khỏi bồn chồn.
Buổi trưa, Nam Gia ăn cơm cùng Châu Hy và Tô Tinh Dư.
Tới chiều, Nam Gia gọi điện cho chị Quan để tìm hiểu tình hình. Chị Quan nói cho cô biết, có người nào đó vẫn đang tiếp tục trả tiền nuôi thủy quân, tuy nhiên vẫn có thể kiểm soát được.
“Em làm được gì không?”, Nam Gia hỏi.
“Tạm thời em cứ im lặng là được. Không sao đâu, chuyện như thế này xảy ra là bình thường mà, bọn chị có kinh nghiệm.”
Đến sáu giờ tối, Châu Liêm Nguyệt mới về.
Ăn cơm xong, anh kéo Nam Gia ra sân, hai người nói chuyện riêng.
Nam Gia hỏi: “Là nhà họ Thiệu đúng không? Đám paparazzi hay đối thủ bình thường, có lẽ không dám làm như vậy.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu, “Nhưng chủ yếu không phải nhằm vào em, mà là nhằm vào bộ “Tân Cảng”, sắp chiếu rồi mà.”
“Có bị ảnh hưởng không?”
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”, Châu Liêm Nguyệt nhìn cô một lúc, rồi nâng cổ tay xem đồng hồ, “Em cứ nghỉ ngơi đi. Anh chuẩn bị đi đây.”
“Tăng ca à?”
“Đi công tác.”
“… Đi ngay bây giờ ư?”
“Ừ. Thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.”
“Bao lâu mới về?”
“Có thể phải hơn một tuần. Vừa hay em có thời gian tập hát. Em phải đi làm khách mời cho người ta còn gì?”
“Vào lúc này mà anh còn…”, Nam Gia dở khóc dở cười, “Đã bảo không ghen rồi cơ mà?”
Châu Liêm Nguyệt không đáp, chỉ nhìn vào trong nhà.
Nam Gia tưởng có người đi ra, đang định ngoảnh lại theo thì Châu Liêm Nguyệt bỗng bước đến gần, giơ tay lên đè gáy cô, rồi cúi đầu hôn cô.
Nam Gia đưa hai tay ôm anh, nhiệt tình đáp lại.
Lát sau, Châu Liêm Nguyệt mới lưu luyến buông tay ra, ngón tay nhẹ nhàng miết qua khóe môi cô, anh thấp giọng bảo: “Chờ anh về.”
Nam Gia gật đầu.
“Những công việc trong thời gian này tạm ngừng lại đã, cụ thể thế nào em nói chuyện với Quan Tú Lệ nhé.”
“Em có cảm giác em gây thêm phiền phức cho mọi người rồi…”
“Nói cái gì đấy.”, Châu Liêm Nguyệt lại ôm cô, “Đi đây. Nhớ chăm sóc cho mình đấy.”
“Được. Nhớ gọi điện thoại cho em.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu, cầm chìa khóa mở cửa xe, rồi lên xe rời đi.
Lái xe về chung cư, Châu Liêm Nguyệt thu dọn hành lý xong thì trợ lý Hứa cũng vừa lúc đến.
Đổi sang một chiếc MPV khác, ra sân bay.
Trên xe, trợ lý Hứa báo cáo với Châu Liêm Nguyệt, đã hẹn xong thời gian để gặp mặt và bàn bạc với phía New York.
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Trợ lý Hứa nói: “Còn về phía chủ tịch Châu Quý Phan… Trước mắt, dù chưa tìm ra được chứng cứ ông ta có qua lại với Thiệu Tòng Cẩn, nhưng đúng là có một chút dấu vết. Ít ra, mục đích của chủ tịch Châu và Thiệu Tòng Cẩn rất giống nhau.”
Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, thong dong rít một hơi, rồi rơi vào trầm tư.
Phiên sơ thẩm của Thiệu Tòng An có kết quả, “Mười ba ngày trên Tân Cảng” sắp công chiếu, với nhà họ Thiệu mà nói, quả thật là thù mới chồng hận cũ. Không gây ra chút chuyện thì không phù hợp với tính cách của Thiệu Tòng Cẩn.
Hiện giờ, những chuyện này mới chỉ là chuyện vặt, Thiệu Tòng Cẩn ắt sẽ ra chiêu ở phía sau. Mà bắt tay với Châu Quý Phan, là việc mà anh nghĩ sẽ có khả năng nhất.
Thật ra thì anh không hề lo những chuyện này, hai người họ chỉ là châu chấu sau mùa gặt, cho dù có trói chung một chỗ thì cũng chẳng nhảy được bao xa. Cái anh sợ, là Thiệu Tòng Cẩn sẽ ra chiêu ngầm.
Chẳng hạn như, moi ra chuyện giữa Nam Gia và Thiệu Tòng An.
Đến khi ấy lại dẫn dắt dư luận, vậy thì sẽ hoàn toàn hủy diệt tiền đồ của một diễn viên, một nhân vật của công chúng như Nam Gia.
Chỉ có thể giải quyết tận gốc.
Khiến cho nhà họ Thiệu phủ phục ăn mày, không thể không ngậm miệng.