Lương Bằng Uy đi vào đại sảnh nhà chính của Lương gia , không ngờ, mẹ và hai vị dì đều ở đây, vẻ mặt ba người hết sức nặng nề. Anh biết không khí có gì không đúng, chuẩn bị đi đến gian phòng của đứa bé, lại bị mẹ gọi lại.
"A Uy, con tới đây ngồi xuống, mẹ có lời muốn nói với con." Giọng nói của Tôn Cầm Yến không hề vui vẻ mà đầy uy nghiêm. Lương Bằng Uy đi tới, vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy mẹ nói ra lời nói kinh người.
"A Uy, ba người chúng tôi thảo luận đã rồi, chờ Bảo Nhi xuất viện, để cô ấy trở lại nơi này ở."
Cái gì! Anh nhíu mày, "Con không đồng ý, cô ấy là người phụ nữ của con."
Trong mắt Tôn Cầm Yến thoáng qua tức giận, "Vậy người ta có tội gì mà anh lại muốn hành hạ người ta như vậy? Bảo Nhi là một người con gái có tâm địa thiện lương lại ngây thơ, anh lại có thể độc ác lợi dụng cô ấy để đi đối phó với người nhà của cô ấy, bây giờ còn hại cô ấy và người nhà đoạn tuyệt quan hệ. A Uy, anh biết không? Anh đang nghĩ mình đang làm cái gì vậy ??? Từ trước đến giờ anh làm cái gì, chúng ta không có ý kiến, chỉ là lần này, việc anh làm rõ là. . . . . . Quá làm cho chúng tôi thất vọng!"
Từ trước đến giờ,chuyện của anh mẹ đều cực ít hỏi tới, nhưng cũng không có nghĩ là bà ấy cái gì cũng không biết. Mặc dù bà ấy rất ít ra ngoài, nhưng đối với việc lớn nhỏ trong bang đều rõ như lòng bàn tay, hai vị dì cũng vậy.Hôm nay mẹ lại có thể nghiêm nghị trách cứ anh, có thể thấy được đối với hành động mà anh làm ra tương đối bất mãn.
"Mẹ, chuyện của con và Bảo Nhi mọi người không cần phải quan tâm đến, đối với cô ấy con tự có sắp xếp thỏa đáng." Anh trả lời.
"Sắp xếp? Sắp xếp cái gì? Bây giờ cô ấy đối với anh đã không có giá trị lợi dụng, anh còn muốn sắp xếp cô ấy như thế nào nữa?"
"Tóm lại, con sẽ không để cho cô ấy rời khỏi con." Giọng điệu của anh tràn đầy kiên trì.
Tôn Cầm Yến giật mình, ngay sau đó tỉnh táo lại.
"Đứa bé kia đâu? Anh thật sự để cho đứa bé và cô ấy không được nhìn thấy nhau sao? Bây giờ cô ấy đã không có bất kỳ người thân, cũng chỉ có duy nhất đứa bé này."
"Cô ấy còn có con, con sẽ chăm sóc cô ấy." Anh trả lời.
"Vậy cũng phải được sự đồng ý của Bảo Nhi!"
"Cô ấy đương nhiên sẽ đồng ý, con nói rồi cô ấy là người phụ nữ của con, lời của con nói, không cho phép cô ấy phản kháng." Anh còn có thể bá đạo như vậy.
Tôn Cầm Yến không chịu nổi, "A…cái đứa bé này, sao lại có thể tùy hứng như vậy. . . . . ."
"Được rồi, thôi, chị cả, nếu A Uy kiên trì như vậy, chúng ta có kiên trì nhiều hơn nữa cũng không làm ra chuyện gì , thôi cứ thuận theo nó đi!" Triệu Hương Diễm mở miệng ngăn cản hai người sắp dấy lên chiến hỏa.
"Em hai, em lại cưng chiều đứa nhỏ này rồi."
Trong ba người Triệu Hương Diễm là người chiều anh nhất, có lẽ là mình không duyên với con cái, nên từ trước đến giờ đối với Lương Bằng Uy bà luôn đặc biệt cưng chiều. Nhưng, lần này bà lại không giống như vậy, "Chị cả, chị hiểu lầm rồi, em muốn đứng về phía Bảo Nhi, chỉ là em đồng ý cho A Uy một cơ hội, nhưng nếu nó không hảo hảo đền bù cho Bảo Nhi, em sẽ tuyệt đối không tha thứ cho nó. Con nghe rõ ràng không? A Uy!" Triệu Hương Diễm nói xong, cho Lương Bằng Uy một ánh mắt cảnh cáo.
Cô gái nhỏ kia thật là lợi hại, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, đã có thể đem hết người thân nhất của anh vào thành một hội. Trong lòng Lương Bằng Uy nói nhỏ mấy câu.
"Mọi người yên tâm, con sẽ không tổn thương Bảo Nhi nữa, còn chuyện của đứa nhỏ, con đã sớm quyết định cho cô ấy chăm sóc nó, hôm nay con tới chính là muốn đưa đứa bé trở về."
Lời của anh khiến Dương Nhược Phương vui vẻ cười một tiếng, "Có thật không? Vậy thì tốt quá! Đã như vậy, dì sẽ đi ôm đứa bé đến đây, như thế này ! Tin tưởng Bảo Nhi nhìn thấy đứa bé nhất định sẽ rất vui mừng."
Dương Nhược Phương hoà giải, không khí cuối cùng khôi phục bình thường. Tôn Cầm Yến bất đắc dĩ rũ vai xuống, đối với con trai mặc dù còn có chút bất mãn, nhưng không muốn nổi cáu cái gì nữa, "Có rãnh rỗi nhớ dẫn Bảo Nhi và đứa bé trở lại, biết không?" Bà chỉ đơn giản chỉ thị sau đó không lên tiếng nữa.
"Vâng!" Lương Bằng Uy trả lời.
Ai! Anh gật đầu với cả ba vị.Thật ra thì không cần họ nhắc nhở, anh cũng sẽ chăm sóc Bảo Nhi thật tốt, chỉ cần cô vui vẻ, không khóc thút thít nữa, đối với anh mà nói đây mới là chuyện trân quý nhất. . . . . .
Bảo Nhi nằm ở bệnh viện hết ba ngày, thật vất vả mới hạ sốt, gương mặt cũng khôi phục thần sắc. Liên tiếp ba ngày Lương Bằng Uy cũng không ở bên cạnh cô, cho đến lúc Dương Nhược Phương đón cô xuất viện, anh ta cũng không đến, điều này làm cô cảm thấy thật thất vọng. Về đến nhà, Dương Nhược Phương mang cô đi tới cửa phòng liền dừng bước lại, xoay người hướng Bảo Nhi cười nói: "Bảo Nhi, chính con mở cửa đi!"
Hành động và ngôn ngữ của Dương Nhược Phương mặc dù kỳ quái, nhưng Bảo Nhi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, tự mình tiến lên mở cửa ra.Đập vào tầm mắt cô, chính là giường trẻ con, cô giật mình chạy vội lên, vén mở màn che trong suốt lên, liền gặp được bảo bảo nằm ở đó. Cô cảm động tay che miệng, lệ nóng quanh tròng, "Tiểu Hàng. . . . . . tiểu Hàng. . . . . . dì Phương, chuyện này… là chuyện gì đang xảy ra?"
Dương Nhược Phương đi tới bên người cô, "Là A Uy gọi ta dẫn đứa bé tới chỗ này , nó đồng ý cho con chăm sóc đứa bé."
"Anh ta. . . . . . Thật. . . . . ." Cô nghẹn ngào đến khó nói lên lời.
"Nó muốn. . . . . . nó có lẽ là muốn đền bù!" Dương Nhược Phương thương tiếc đưa mắt nhìn cô.
Bảo Nhi có chút giật mình, khẽ cắn môi dưới, "Con. . . . . . không cần anh ta đền bù. . . . . ." Cô tình nguyện anh ta i vì lý do khác mới đưa đứa bé mang về, mà không phải bởi vì cô và người nhà xảy ra xung đột.
"Ai! Mặc kệ như thế nào, đứa bé luôn là cần mẹ. Bảo Nhi, con hãy cứ thoải mãi ra, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chăm sóc đứa bé thật tốt là được." Dương Nhược Phương cầm lấy tay của cô, khích lệ cô. Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, nhịn xuống nước mắt, "Vâng! Con biết rồi, bây giờ con, cũng chỉ còn đứa bélà người thân thôi." Cô đem đứa bé ôm lấy, dịu dàng ôm vào trong ngực. Dương Nhược Phương lòng chua xót, nhìn lấy cô, "Bảo Nhi, con ngàn lần đừng nghĩ như vậy, con còn có chúng tôi, dì và hai chị đều rất ưa thích con, nếu không phải A Uy phản đối, chúng tôi đã sớm đem con đến nơi ở của nhà họ Lương mà chăm sóc."
" Dì Phương . . . . ." Cô thừa nhận mình cũng rất thích họ, nếu như có thể, cô tình nguyện có thể cùng họ sống cùng nhau, cũng không nguyện sống cùng với Lương Bằng Uy ở dưới một mái nhà.
Tại sao số mạng muốn trêu cợt cô như thế đây? Lúc này cô chẳng những không có tiền, càng không có người thân có thể dựa vào, trừ nơi này, cô thật sự đã không còn chỗ nào có thể đi. Vì đứa bé này, cô chỉ có thể cúi đầu với Lương Bằng Uy , dày mặt ở lại chỗ này. Tiểu Hàng mới được mấy tháng, một cô gái như cô làm thế nào có thể nuôi nổi nó đây? Ở lại chỗ này, ít nhất có thể cho đứa bé một cuộc sống ổn định. Bảo Nhi nhìn đứa bé, cuối cùng cũng buộc mính đối mặt với thực tế. Mặc dù cô đối với Lương Bằng Uy đã không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng, nhưng vì đứa bé, cô nguyện ý cúi đầu dưới anh ta. Quyết định xong, lòng của cô bình tĩnh hơn nhiều. Sau bữa tối, Lương Bằng Uy vẫn không trở lại, sau khi đem đứa bé dỗ ngủ, Bảo Nhi xuống dưới đại sảnh liếc mắt nhìn, tiếp theo lại đi tới thư phòng. Nhưng gian phòng trống rỗng lại để cho cô có chút tịch mịch, thế là cô lại trở về đại sảnh, ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh ta.
Ba ngày không thấy anh , cô rất nhớ anh . Không phải anh vẫn còn đang tức giận, cho nên mới không muốn nhìn thấy cô? Bảo Nhi thở dài như đưa đám thì bên ngoài truyền đến xe hơi, dẫn tới chú ý của cô. Cô muốn đi ra ngoài, bước chân lại chần chờ, nhưng vẫn đi tới trước cửa đứng, tự hỏi mình nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt với anh ta. Đột nhiên, cửa mở rộng ra, một cô gái đột nhiên xuất hiện, làm cô sửng sốt tại chỗ. Cô gái kia mặc áo da màu đen và quần bó ngắn, hai chân thon dài được ôm gọn trong đôi bốt da cũng màu đen, so với Bảo Nhi người của cô ta còn cao hơn cô cả một cái đầu, vì vậy cô ta đứng từ trên cao nhìn xuống,tầm mắt ngạo mạn nhìn cô.
"Cô là ai?"
"À? Tôi. . . . . . tên là Bảo Nhi. . . . . ." Không cách nào bỏ qua khí thế của cô gái kia, Bảo Nhi ngoan ngoãn trả lời.
Cô gái nghe thấy tên của cô, lông mày nhỏ nhắn chau lên, dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô, "Xin chào, tôi tên là Thẩm Thiến San."
"Chào cô." Bảo Nhi phản ứng. Thẩm Thiến San cười cười, thân thể hơi dời đi, phất một cái, chỉ thấy hai người đàn ông đem Lương Bằng Uy dìu vào cửa. Bảo Nhi giật mình đi lên trước, "Anh ta. . . . . . anh ta làm sao vậy?"
Thẩm Thiến San dùng cằm ám hiệu thủ hạ đem Lương Bằng Uy đỡ đến ghế sa lon, "Cô đừng khẩn trương, Uy ca chỉ là uống rượu say mà thôi, hôm nay có một tụ họp, cho nên anh ấy uống hơi nhiều một chút."
Giọng nói của côta có chút kỳ quái, Bảo Nhi đem tầm mắt chuyển sang ghế sa lon, nhìn anh ta say đến bất tỉnh nhân sự, cô lo lắng.
"Đúng rồi, nghe nói cô sinh cho Uy ca một cậu con trai, phải không?" Thẩm Thiến San mắt to đầy hiếu kỳ nhìn cô.
Bảo Nhi hồi hồn nói: "À? Ách. . . . . .Vâng!"
Trên mặt Thẩm Thiến San xuất hiện nụ cười khó hiểu, "Vậy. . . . . . bây giờ cô có thân phận gì ?"
Câu hỏi của cô ta làm Bảo Nhi sửng sốt một chút, cuối cùng cúi đầu, "Tôi. . . . . . Chỉ là người tình của anh ta. . . . . ." Thật là kỳ quái, cô lại có thể thẳng thắn như vậy đối với một người mới quen ? Không biết vì nguyên nhân gì, Bảo Nhi cũng không cảm thấy Thẩm Thiến San là một người đáng ghét. Thẩm Thiến San, tay ôm ngực trầm tư một hồi , tự lẩm bẩm, "Vậy. . . . . . Tôi biết đại khái vì sao hôm nay Uy ca phải uống say."
"À?" Bảo Nhi mới muốn hỏi đó là có ý tứ gì, đối phương đã đi ra cửa chính.
"Đợi đã nào...! lời nói mới rồi. . . . . ."
"Không có gì, đó là tôi lầm bầm lầu bầu á! Đúng rồi, quên nói cho cô biết, thật ra thì Uy ca rất biết uống, anh ấy chưa bao giờ say như vậyđó!" Nói xong, cô ta ha ha cười lên xe, cùng bọn thủ hạ cùng nhau rời đi. Bảo Nhi nghe không hiểu ra sao, đóng cửa chính, cô vốn muốn gọi người đến chăm sóc Lương Bằng Uy , nhưng lại lo lắng thời gian đã quá muộn, thế là quyết định tự mình chăm sóc anh. Cô đi tới bên sofa, đẩy anh ta một cái, "Này, này, tỉnh a. . . . . ."
"Ưmh. . . . . ." Lương Bằng Uy khổ sở rên rỉ lên một tiếng.
Cô nhìn anh chân mày cũng vo thành một nắm, "Thiệt là, tại sao uống say như vậy?" Bằng sức của cô là không thể nào nâng anh ta trở về phòng . Chốc lát sau, Bảo Nhi trở về phòng cầm chăn lông ra ngoài, cả đêm không có chợp mắt mà chăm sóc cho Lương Bằng Uy .
Cảm giác phiền lòng đâm nhói gọi Lương Bằng Uy tỉnh, anh mở mắt ra , cảm giác đầu tiên là ù tai, tiếp theo là đầu như bị người ta dồn sức đánh. Ôm đầu, anh gào thét , cho đến lúc cảm giác khó chịu từ từ rút đi, mới khôi phục suy nghĩ bình thường. Anh khổ sở đứng dậy, chăn trên người tử chảy xuống mặt đất, thấy thân thể mình trần trụi hiện ra, mới để cho anh biết mình đang ở chỗ nào. Ah? Anh về đến nhà khi nào vậy?
Lương Bằng Uy day day thái dương huyệt, khó mà tin được mình sẽ có thể say rượu cả một ngày. Anh sao cs thể? Rõ ràng đang tụ hội lại có thể uống không ngừng, đây chính là chuyện sai lầm vô cùng nghiêm trọng .Thân là người lãnh đạo, bất kể ở chỗ nào, nơi nào, đều phải đề cao cảnh giác, hơn nữa số lượng vừa phải, nào biết, tối hôm qua anh lại có thể quên chuyện quan trọng này . Ai! Anh rốt cuộc là bị làm sao? Ở trong lòng Lương Bằng Uy giễu cợt mình sơ ý lơ là. Anh muốn rời khỏi ghế sa lon, lực chú ý lại bị đống đồ ở dưới chân hấp dẫn, anh định thần nhìn lên, mới phát hiện có một người. Bảo Nhi dùng chăn bao lấy thân thể, ngồi dưới đất, đầu nghiêng dựa vào ghế sa lon, khắp khuôn mặt đều là mỏi mệt. Chẳng lẽ cô cả đêm đều ở đây chăm sóc anh? Lương Bằng Uy phát hiện trên người chỉ còn lại cái quần dài , bên cạnh có một chậu nước lạnh, khăn lông đặt ở trên bàn. Nhìn một đống hỗn độn này, anh mới hiểu nhất định là tối hôm qua cô mệt muốn chết rồi. Lương Bằng Uy lấy tay vuốt vuốt mi tâm, đối với sự khác thường của mình càng ngày càng không chịu nổi. Anh rời khỏi ghế sa lon, cẩn thận ôm lấy Bảo Nhi, đi vào trong phòng. Đi tới gian phòng, anh đặt cô ở trên giường, mình đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi anh đóng cửa lại cũng là lúc Bảo Nhi tỉnh táo, cô nhìn cả bốn phía, phát hiện ḿnh nằm ở trên giường, thế là vội vàng ngồi dậy. Nghe tiếng nước chảy, cô cuống quít xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm: "Này! Anh không sao chứ!" Tối hôm qua anh ta say thật lợi hại, cả đêm không phải rên rỉ thì lại là nôn mửa, làm cho cô có chút lo lắng. Cánh cửa cá mở ra, nửa người dưới chỉ vây bằng một cái khăn lông Lương Bằng Uy xuất hiện trước mặt cô, để cho cô thét chói tai xoay người lại.
"A! Thật xin lỗi, tôi không biết anh tắm ở đây, tôi cho là. . . . . . Anh từ từ tắm đi!" Cô cho là anh ta chỉ là vào phòng tắm đánh răng rửa mặt mà thôi, không ngờ anh ta chuẩn bị muốn tắm. Cô muốn rời đi, cánh tay lại bị anh giữ chặt, lập tức bị kéo vào phòng tắm.
"A! Anh làm gì đấy?" Cô giật mình. Phòng tắm chia làm hai bộ phân, vừa là phòng thay quần áo, bên còn lại là phòng để tắm tắp, bởi vì chỉ dùng màn vải tách khu ra , vì vậy ấm áp gần như chiếm hết cả phòng tắm. Bảo Nhi nhất thời thật xin lỗi, thân thể nhanh chóng dính vào hơi nóng. Lương Bằng Uy lôi cô vào phòng thay quần áo, cười nói: "Cơ hội khó có được, không bằng cùng nhau tắm đi!"
Cái gì? Chân Bảo Nhi thiếu chút nữa nhũn ra, cô muốn thoát khỏi cánh tay của anh, "Anh. . . . . . Anh đừng náo loạn! Buông tôi ra, chính anh đi tắm cho tốt đi! Tôi muốn đi ra ngoài."
Hai cánh tay anh nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, trên mặt tràn đầy nụ cười quỷ dị, "Anh muốn em cùng tắm với anh, tương đối có cảm giác nha!"
"Anh có bệnh a! Tắm còn phải có cảm giác gì!" Cô không chịu được ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh. Trong nháy mắt, một dòng điện xông vào ngực Bảo Nhi, cô sững sờ nhìn anh, đối với con ngươi khêu gợi đang chớp động đặc biệt có tình cảm, làm trái tim cô thật giống như muốn tạm ngừng. . . . . .Không khí vào lúc hai người bốn mắt nhìn nhau có sự thay đổi, Lương Bằng Uy không thể dời tầm mắt đi, đưa tay lau gương mặt của cô, vuốt ve làn da mềm mại kia,áp miệng gần cổ cô, kêu lên tên của cô, "Bảo Nhi. . . . . . Bảo Nhi. . . . . ."
Tê dại trượt vào sống lưng, tế bào trở nên không an phận , Bảo Nhi thoáng như đặt mình trong thế giới hư ảo, bởi vì anh ôn nhu kêu lên như thế mà từ từ mất đi ý thức.