Từ Phong cảm thấy được chính bản thân mình đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, bây giờ thì tốt rồi, Lưu Quân Niệm cô hẳn là cũng sẽ không quên anh chứ? Cái chính là, bây giờ thấy Hải Sừng Hí Thủy đang thân mật đứng cạnh Quân Lăng Dạ, Từ Phong anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự sai quá rồi.
Anh đã từng hâm mộ hôn nhân của hai người bọn họ thì tại sao lại có thể hành động khinh địch như vậy kia chứ? Dựa theo hành vi này và cả những lời nói ra nói vảo của bôn người nhiều chuyện kia, liệu Thiên Nhai Ca Y cô sẽ nghĩ thế nào?
“Cọc …cọc ….”
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên kéo Từ Phong đang trầm tư trở về thực tại, theo bản năng Từ Phong nghĩ tới gương mặt đang tức giận của Lưu Quân Niệm nên có chút khẩn, tay không tự chủ mà nhanh chóng tắt màn hình máy tính.
Hít vào một hơi thật sâu, anh không muốn cũng phải bước ra mở cửa, cuối cùng anh cũng phát hiện ra chuyện cha anh cố tình ép anh đến đây là biện pháp hay.
“Có chuyện gì sao?”
Ngoài cửa Quân Niệm đang ngẩn người, trên mặt vô tình ửng đỏ, sau đó nhanh chóng chuyển thành vẻ lo lắng, chân mày cô cũng khẽ nhăn nhăn.
“Thật là làm người tốt cũng khó! Đây … đồ ăn khuya của anh nè!”
Không đợi Từ Phong anh có phản ứng lại, Quân Niệm đã nhanh chóng nhét tô mỳ nóng hổi vào tay anh rồi quay người về phòng, trong đầu Từ Phong một tiếng nổ làm cho anh cuối cùng cũng hiểu chút ít. Nhìn thấy tô mỳ vẫn còn bốc khói trong tay, anh mới hiểu thì ra khi anh dùng đại một lý do chợt nghĩ ra trong đầu khi bước qua phòng tìm cô thì cô tin là anh thực sự đói bụng.
Thật ra cô cũng không phải là không quan tâm đến anh, khóe miệng Từ Phong khẽ cười rồi cũng nhanh chóng quay trở lại trước màn hình máy tính.
Một bên là tô mỳ bốc mùi thêm quyến rũ, một bên là không khí lạnh lẽo, cảm giác áy náy bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện với Từ Phong.
Có lẽ rất lâu không có ai lên tiếng nên Quân Lăng Dạ và Hải Sừng Hí Thủy một trước một sau đều rời đi. Trừ bỏ chỉ còn Tuyệt Sắc và Yêu Tăng vẫn đang hăng hái đánh nhau với đám ngoạn gia, thì chỉ còn Tiêu Mặc Thiên và Thiên Nhai Ca Y vẫn còn ngây ngốc đứng đó nhìn nhau không nói gì.
Tại sao mọi chuyện xảy ra so với kế hoạch của anh không giống nhau? Chẳng lẽ tin tức về anh ta và Thiên Nhai Ca Y đều là giả?
Thiên Nhai Ca Y: bọn họ đã đánh xong rồi.
Tiêu Mặc Thiên: Ca Y … không bằng hai chúng ta kết hôn đi?
Từ Phong nhìn nhìn khuôn mặt phòng đối diện, không chút do dự ở cửa sổ đối thoại gõ một đoạn. Mà bên kia khi Quân Niệm cô nhìn thấy câu nói ấy của anh sau phút giây sửng sốt rất nhanh hồi phục lại hoàn toàn vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cười khổ một tiếng, không hiểu bây giờ đang thịnh hành trào lưu cầu hôn trong game như vậy hay sao? Quả nhiên là số lần bị cầu hôn không ít, tuy nhiên cô cũng cảm thấy rằnghình thức cầu hôn so với bản cũ đều giống nhau. Khoan, cô nhìn thấy anh chàng này đúng là đang cố tình trêu tức kêu cô lbình thường thì luôn mồm kêu cô là Y Y bây giờ ngay thời điểm cầu hôn cô thì lại gọi là Ca Y như tất cả các ngoạn gia khác, trong đầu Quân Niệm bây giờ chỉ có một ý niệm là cự tuyệt.
Thiên Nhai Ca Y: không cần đâu.
Tiêu Mặc Thiên: vì sao? Y Y … anh sẽ là tướng công tốt nhất, em gả cho anh đi …
Thiên Nhai Ca Y: không cần, tướng công của em là Quân Lăng Dạ.
…
Ngay sau khi thốt ra câu nói Quân Niệm ngây ngẩn cả người,đầu bên kia Từ Phong anh cũng không kém, không gian đột nhiên trở nên im ắng đến kỳ lạ.
…
Tiêu Mặc Thiên: vì thế cho nên, em càng phải kết hôn với anh!!! Em cũng thấy đấy, Quân Lăng Dạ muốn kết hôn cùng Hải Sừng Hí Thủy, không bằng chúng ta cùng lật bài ngửa một phen. Nếu Quân Lăng Dạ ở trong hôn lễ có ý kiến gì phản đối, anh sẽ không quấy rầy em nữa. Nếu anh ta không xuất hiện thì …
Nếu anh ta không xuất hiện, anh cũng sẽ cho em một cái công đạo, Từ Phong trong đáy lòng yên lặng thầm nói với bản thân. Cho dù anh và Từ Thủy đã nhiều năm như vậy chưa từng ở chung, nhưng anh vẫn hiểu bản tính của Từ Thủy vốn là người thận trọng, cho dù chỉ là kết hôn trong trò chơi anh ta cũng chưa bao giờ khinh suất. Anh ta làm sao có thể để Ca Y nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt như vậy, trừ phi anh ta thật sự không hề biết Ca Y chính là người kia.
Quân Niệm nhịn không được rùng mình một cái, trên trán hắc tuyến xuất hiện, chuyện vớvẩn như phim truyền hình nhiều tập như vậy mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được, còn thật sự là làm khó cho anh ta. Đừng nói Quân Lăng Dạ chỉ là muốn nhờ Hải Sừng Hí Thủy cùng phụ trợ một tuồng kịch, cho dù là thật sự anh có củng một ngoạn gia nào đó kết hôn, cô hẳn là cũng không có tư cách để phản đối mà đúng không?
Mọi người đều nói lâu ngày sinh tình, cô cùng Quân Lăng Dạ kia bất quá chỉ là bằng hữu hợp tác, làm sao có thể phát sinh tình cảm kia chứ? Nói gì đi nữa, chuyện cô cùng Quân Lăng Dạ cũng không đến nỗi vì chuyện ly hôn mà ảnh hưởng đến quan hệ bằng hữu a, ngoại trừ bỏ thiếu phu quân kia ra, không phải là cái gì cũng giống như không có chuyện gì hay sao?
Nhìn thấy tính cách có phần trẻ con của Tiêu Mặc Thiên, Quân Niệm bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, rõ ràng là thao tác kém đến như vậy, lại còn ngây ngốc dám đao một đao theo sát Yêu Tăng đòi phân cao thấp, chết sống cũng không chịu trở về thành sống lại.
Rõ ràng mở miệng là giọng điệu của tộc trưởng, lại không rõ có ý đồ gì mà dám để gia tộc của anh cùng gia tộc đứng nhất đứng nhì là Thiên Nhai gia tộc và Quân Tử gia tộc trở thành đối kháng. Tuy nói đến cuối cùng cũng không có đối chiến gì nghiêm trọng, nhưng anh lại thành công dùng hình tượng đại thần lừa gạt Tuyệt Sắc đồng ý để anh gia nhập Đinh Tuyết Lâu.
Nghĩ đến lần đầu tiên làm nhiệm vụ bị anh cho ba người bọn cô leo cây, Quân Niệm khóe miệng nhịn không được khẽ giơ lên, kỳ thật anh vì hình tượng đại thần của chính mình quả thực là cũng rối rắm lắm đi? Ngay cả chuyện đại hội tộc chiến cũng chỉ có thể dựa vào mua chộc nằm vùng để gia tăng lợi thế. Bị người khác biết cũng không thèm biện giải, còn dám xấu xa kéo cô vào chuyện thị phi.
…
Quân Niệm bỗng nhiên cảm thấy anh quả là một ngốc ngếch, chân thật đến đáng yêu.
Thiên Nhai Ca Y: vậy nếu Quân Lăng Dạ không xuất hiện để phản đối thì sao?
“Hắn dám!” Trong ống nghe bỗng nhiên truyền đến tiếng của Tiêu Mặc Thiên, Quân Niệm nhịn không được bật cười ra tiếng. Quả thật là ngốc ngếch cũng dễ dàng lây bệnh, hai người bọn họ rõ ràng là đang sử dụng công cụ YY mà còn ngồi ngây ngốc chờ đọc cửa sổ chat. Tiêu Mặc Thiên anh bây giờ tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này, cũng nhịn không được tự cười nhạo mình ra tiếng.
“Được, chúng ta kết hôn đi.”
“Là thật sự sao?”
“Giả.”
“Y Y …”
“Được rồi, là thật sự.”
“Đi, chúng ta đi làm nhiệm vụ kết hôn đi.”
“Không xem lâu chủ đánh nhau sao? hôm nay đây là lần thứ hai anh chạy lạc rồi đấy, còn dám bỏ đi nữa sao?”
“Đánh nhau thì có cái gì mà xem? Đi thôi …chúng ta đi thôi …”
Quân Niệm nhìn thấy một Tiêu Mặc Thiên vô cùng lo lắng khẩn trương thì không khỏi bật cười ra tiếng. Nếu Quân Lăng Dạ không xuất hiện ngăn cản thì cô cùng cái tên Tiêu mặc Thiên kia cứ như thế thật sự trở thành “Vợ chồng”. phế tài tướng công như anh hẳn là đang ngây ngốc vui vẻ?
“Anh chỉ cần chờ lấy điểm kinh nghiệm, còn quái thì giao hết cho em.”
Từ Phong nghe tiếng Quân Niệm, cũng cảm thấy quái trong lần làm nhiệm vụ này căn bản là không có tính uy hiếp, nhìn cô nhanh chóng có thể hạ hai ba quái cùng lúc. NGhĩ đi nghĩ lại, Từ Phong cuối cùng cũng nhớ đến kỹ năng PK sứt sẹo của mình trước đây, cô nhất định là nhớ kỹ, vì thế cô vẫn nghĩ anh chỉ là đại thần chỉ có thể nhìn.
Từ Phong nhìn thấy hình ảnh trên màn hình vi tính, kỹ năng Huyễn Màu khiến Thiên Nhai Ca Y mơ hồ như chỉ có thể thấy được thân ảnh, cô tuy khinh địch như vậy vẫn tin tưởng người khác, trách không được chuyện Quân Lăng Dạ vẫn không nghĩ tới buông tay.
Được rồi, Từ Phong anh cảm thấy được cảm giác có người che chở cảm giác thật đúng là không tệ, vì thế, tính trơ tráo nhanh chóng phát sinh. Kết quả cuối cùng chính là, nhiệm vụ kết hôn cơ hồ là do Thiên Nhai Ca Y hoàn thành, còm đối với Tiêu Mặc Thiên anh tựa như chuyện này không liên quan đến mình.
Tiêu Mặc Thiên: các phóng viên, các quốc dân, bạn bè dị quốc, bản nhân đêm mai lúc giờ sẽ cùng Thiên Nhai Ca Y hỉ kết liên để ý, hoan nghênh các vị đến xem hôn lễ. Bất quá thỉnh tự chuẩn bị thuốc trị thương cho chắc chắn, hôn lễ tạo thành thương vong bản mỗ sẽ không chịu trách nhiệm.
Ta Là Bát Quái: cái gì cái gì? … phải chăng ta xuất hiện ảo giác?
Thiên Hạ Đại Loạn: ngươi không có ảo giác đâu, ô ô … Ca Y đại thần đã kết hôn với người khác, ta chờ nàng lâu đến như vậy mà …!
Tiêu Mặc Thiên: chen vào nói một câu, Quân Lăng Dạ, nếu là nam nhân ngày mai đến miếu nguyệt lão, ta chờ ngươi.
Thiên Hạ Vô Địch: (Bưu hãn) … chuyện này xem như hồng nhan là kẻ gây tai hoạ hay sao?
Bầu Trời Hào: đây là cuộc chiến giữa nam nhân với nam nhân!
Thiên Nhai Muội Muội: ngươi mới là kẻ hồng nhan gây tai hoạ, ngươi cả nhà đều là kẻ hồng nhan gây tai hoạ!
Bầu Trời Tiểu Hào: cái kia, muội muội, hồng nhan đó là nữ, nhà bọn họ muốn có nữ chính là sinh không được hắn.
Tiểu Báo phóng viên: ( sao mắt) Tiêu đại thần đây coi như là đưa tin độc nhất vô nhị? Oa … tiểu báo nhất định sẽ đúng giờ đến trình diện.
Giải Trí Đưa Tin: ( khinh bỉ) ngươi cho là chỉ có ngươi là đưa tin xác thực thôi hay sao?
Bầu Trời Hào: tộc trưởng đại nhân yên tâm, nhóm chúng tôi nhất định tử thủ bên ngoài, tuyệt đối không có ý đồ gây rối tiến vào trong phạm vi tầm mắt của ngài đâu! Tộc trưởng xin ngài cứ tự nhiên cùng Ca Y phu nhân tự nhiên cho.
Tiêu Mặc Thiên: (cười xấu xa), ai cho phép? Đêm mai trừ bỏ thân hữu đến tham gia chúc mừng hôn lễ, những người khác xin miễn cho.
Thiên Tiểu Hào: (kinh ngạc,) tộc trưởng ngươi có nói lộn không?
Tiểu Báo phóng viên: cái này xem như là đầu đề hay sao?
…
“… có người công bố tin vui?”
Quân Niệm nhìn thấy thông cáo này của anh lại một lần nữa cười ra tiếng, người nầy trong óc rốt cục có phải là thần kinh bình thường hay không, làm sao mà cô cũng không có cảm giác như thế?
“Yên tâm giao cho anh đi! Em đi trước ngủ đi, ngày mai gặp lại!”
Quân Niệm nghe giọng điệu quyết định của anh, nhìn nhìn một chút tính phản đối nhưng nghĩ đến chuyện đã mấy ngày liên tục không có ăn sáng do dậy trễ nên đồng ý rồi trực tiếp logout đi ngủ.
Không biết lúc này đây kết hôn sẽ như thế nào, không hiểu có giống cái cảm giác thờ ơ lạnh lẽo như lần cô cùng Quân Lăng Dạ anh kết hôn để làm nhiệm vụ hay không, Quân Niệm cười cười, trong đầu không tình nguyện mà xuất hiện hình ảnh một ai đó rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ …
Quân Niệm cuối cùng cũng dậy rất sớm vào ngày hôm sau, đã chuẩn bị xong bữa sáng cô mới phát hiện người nào đó đến bây giờ còn chưa có xuất hiện, chẳng lẻ anh ta đổi tính? Quân Niệm gõ gõ cửa phòng của Từ Phong, một lúc lâu sau cửa mới mở ra, lộ ra bóng dáng người nào đó vẫn là gương mặt ngái ngủ đáng yêu.
“Phải ở trường học cũng bày ra khuôn mặt này thì thật tốt … ” Quân Niệm thấp giọng thì thào vài câu, sau đó ho nhẹ một tiếng, “Ra ăn sáng đi.”
“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao, em dậy sớm vậy?”
Quân Niệm cố tự đi đến bên cạnh bàn ăn kết thúc bữa sáng của chính mình, hoàn toàn bỏ qua lời châm chọc của người nào đó, đáy lòng rủa thầm, nếu không nhìn anh ta mấy ngày hôm trước vì chuyện giúp cô mà nộp chậm bản ghi chép cho giáo sư thì còn lâu cô mới làm bữa sáng cho anh?
Hôm nay, Quân Niệm cô cảm thấy Từ Phong có gì đó là lạ, tựa hồ có cảm giác anh luôn nhìn chằm chằm về phía cô, còn lại dậy trễ, thử hỏi cô có ngạc nhiên hay không?
“Uy … “, Quân Niệm rốt cục vẫn là nhịn không được phải buột miệng hỏi, ” trên mặt em có gì kỳ quái hay sao?”
“Ách … Không a.”
Từ Phong hơi ngẩn người, miễn cưỡng dời ánh mắt đi chỗ khác. Quân Niệm khẽ cau mày không nói gì, hai người một trước một sau bước về hướng lớp học. Cứ như vậy hai người bọn họ cũng không ai nói thêm với ai câu nào đến tận khi kết thúc giờ học, Quân Niệm lo tậo trung ghi chép bài giảng, còn đồng chí Từ Phong thì im lặng ngắm nghiá Quân Niệm một lúc lâu sau, sau đó cũng chán nản ghé vào mặt bàn thiếp đi.
Quân Niệm cô cũng không thèm để ý đến anh cho đến khi tiếng chuông báo giờ học vang lên, lúc ấy cô mới phát hiện ra khoảng giữa hai người có một mảnh giấy nhỏ, chắc là do Từ Phong anh đưa cho cô mà cô không biết. Cô mở ra chỉ vỏn vẹn có năm từ “ về nhà nhớ gọi anh”.
“Về nhà”, Quân Niệm ngẩn người, người nầy rõ ràng là càng lúc nói chuyện càng thuận miệng, khẽ liếc người nào đó còn đang ngủ trên bàn, gương mặt bị mái tóc đen bồng bềnh của anh che khuất hơn phân nữa nhưng vẫn lộ ra nét tiêu sái nhẹ nhàng. Cái người đang ngủ say sưa kia rõ ràng là hoàn toàn không có phản ứng, Quân Niệm cô nhớ tới chuyện tối hôm qua anh gõ cửa phòng cô chỉ để nói một câu “Anh đói bụng”. Không khỏi bật cười cái tên nam nhân cao lớn kia, tính cách hoàn toàn tương phản với anh bây giờ, quả nhiên là cô được mở rộng hiểu biết về câu “Trăm biến thư sinh”.
Không biết, Tiêu Mặc Thiên chính là dạng người như thế nào? Trẻ vị thành niên, hay cùng lứa tuổi vời cô … trong lòng Quân Niệm cô tựa hồ đã có dự cảm, cho dù Quân Lăng Dạ anh có xuất hiện hẳn là cũng không có thể phản đối chuyện cô sẽ cùng phế tài đại thần kia kết hôn …