Với câu hỏi này thì Julian không thể kiềm chế lâu thêm nữa. Mặt anh rạng lên nụ cười, và mặc dù Brooke có linh cảm tức thì rằng chính cái điều thú vị nào đó có thể sẽ là điều gì đó mà cô không thích, nhưng theo gương anh cô cười đáp lại.
“Gì thế? Là cái gì thế hả anh?”
“Ờ, thật ra thì...” giọng Julian nhỏ dần và mắt anh mở to. “Cậu ta nói rằng tạp chíVanity Fair muốn đưa anh vào nhóm cách nghệ sĩ triển vọng cho trang bìa số tháng Mười hoặc tháng mười một. Trang bìa, có tin nổi không em?”
Brooke choàng tay qua cổ >
Julian chạm lướt môi anh lên môi cô rồi tách ra ngay. “Và em đoán được không? Nhiếp ảnh gia Annie Leibovitz sẽ chụp đấy.”
“Anh chỉ được cái đùa!”
Anh cười ngoác. “Anh không đùa đâu. Sẽ có anh và bốn nghệ sĩ nữa. Thuộc các lĩnh vực khác nhau, hình như vậy. Leo cho rằng chắc hẳn họ sẽ chụp một nhạc sĩ, một họa sĩ, một nhà văn, đại loại là thế. Và đoán xem họ sẽ chụp ở đâu nào? Ở Chateau đấy.”
“Tất nhiên là họ sẽ chụp ở đó rồi. Chúng mình sẽ thành khách thường xuyên của khách sạn đấy!” Cô đã tự động nhẩm tính trong đầu xem làm thế nào để vừa phải nghỉ làm ít nhất mà vẫn đi theo anh được. Lại còn thêm vấn đề là phải gói ghém những hành lý gì nữa...
“Brooke này.” Giọng Julian không để lộ chút gì nhưng vẻ mặt anh đau khổ.
“Có gì trục trặc hả anh?”
“Anh xin lỗi phải làm thế này với em, nhưng anh phải lên đường ngay lập tức. Leo đã đặt vé cho anh trên chuyến bay lúc sáu giờ sáng mai tại sân bay JFK, mà anh vẫn phải quay về New York để nhặt vài thứ phòng thu nữa.
“Anh đi ngay lúc này ư?” cô lắp bắp nói và nhận ra rằng vé máy bay cho mỗi mình Julian đã được đặt trước, và mặc dù anh hết sức cố gắng để tỏ vẻ không vui nhưng anh không giấu nổi niềm háo hức của mình.
Thay vì trả lời vào câu hỏi, anh ôm lấy cô và gại gại lên nốt ruồi giữa hai vai cô. “Anh biết thế là tệ lắm, em yêu. Anh xin lỗi vì việc này bất ngờ đến phút chót, và anh xin lỗi vì phải đi giữa chừng bữa tiệc mừng cha em, nhưng...”>
“Trước.”
“Sao cơ?”
“Anh không bỏ đi giữa chừng bữa tiệc, mà anh bỏ đi trước khi chúng ta kịp ăn uống kìa.”
Anh im lặng. Trong giây lát cô lăn tăn không biết có phải anh sẽ nói với cô rằng toàn bộ câu chuyện này là trò lỡm, rằng anh chẳng phải đi đâu cả không?
“Anh về nhà bằng cách nào đấy?” rốt cuộc cô hỏi, giọng cô đượm vẻ cam chịu.
Anh kéo cô vào vòng tay ôm. “Anh đã gọi taxi đi đến ga tàu hởa để không ai phải bỏ bữa tiệc cả. Cách đó thì sáng mai em sẽ có xe ô tô để về nhà. Thế được không em?”
“Được ạ.”
“Brooke. Anh yêu em, em yêu ơi. Anh sẽ đưa em đi ăn mừng mọi việc ngay khi anh quay về nhé. Toàn là những việc tốt đẹp cả, em biết không?”
Brooke ráng mỉm cười cho anh yên lòng. “Em biết là thế. Và em rất mừng cho anh.”
“Anh nghĩ thứ Ba anh sẽ về, nhưng anh chưa chắc chắn lắm,” anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên môi cô. “Cứ để anh sắp xếp kế hoạch, được không? Anh muốn chúng mình sẽ làm gì đó thật đặc biệt.”
“Em cũng thích thế.>
“Em ở đây đợi anh nhé,” anh đề nghị. “Anh chạy vào chào tạm biệt bố em rất nhanh thôi. Anh không muốn thu hút sự chú ý của mọi người vào mình...”
“Thật lòng mà nói, em nghĩ anh cứ lặng lẽ đi ngay thì hơn.” Brooke nói và thấy anh thở phào nhẹ nhõm. “Em sẽ giải thích những gì xảy đến. Mọi người sẽ thông cảm thôi.”.
“Cảm ơn em”
Cô gật đầu.”Đi nào, em tiễn anh ra.”
Họ tay trong tay đi xuống bậc thềm và chuồn êm được đến chỗ đỗ xe mà không đụng phải vị khách nào dự tiệc hoặc người trong gia đình cô. Một lần nữa Brooke đóan chắc với Julian rằng đó là cách tốt nhất, rằng cô sẽ giải thích mọi việc với cha cô và Cynthia cũng như cảm ơn lòng hiếu khách của Randy và Michele, rằng cách đó thích hợp hơn là tạo nên một cảnh chia tay hoành tráng nơi anh sẽ phải tự phân trần cả trăm lần. Anh cố tỏ vẻ nghiêm trang khi hôn tạm biệt, cô và thì thầm rằng anh yêu cô, nhưng ngay lúc chiếc taxi vừa lọt vào tầm mắt, anh nhảy bổ đến chỗ nó nhanh như giống chó săn vàng háo hức chạy theo trái bóng tennis vậy. Brooke tự nhắc mình cười thật tươi với anh và vui vẻ vẫy tạm biệt anh, nhưng chiếc taxi chạy đi trước khi Julian kịp quay ra vẫy đáp lại cô. Cô quay trở vào, đơn độc.Cô nhìn đồng hồ và tự hỏi không biết có còn thời gian chạy thể dục sau giờ khám tư vấn cuối cùng và trước khi đến chỗ Nola hay không. Cô tự hứa sẽ phải thực hiện việc này thì chợt nhớ ra rằng ngoài trời hiện đang độ C và họa có điên mới chạy trong cái nóng như thế này.
Có tiếng gõ cửa phòng cô. Đó là buổi tư vấn đầu tiên của cô với Kaylie kể từ khi trường khai giảng, và cô rất mong gặp lại cô bé. Giọng điệu trong email của cô bé ngày c tích cực hơn, và Brooke tin tưởng rằng cô bé đang trong quá trình thích nghi hơn với trường học. Nhưng khi cửa mở thì lại là Heather bước vào.
“Này, có chuyện gì thế? Cảm ơn lần nữa vì sáng nay đã mời tôi cà phê nhé.”
“Ồ, rất vui được mời chị. Nghe này, tôi chỉ muốn báo cho chị biết là Kaylie không đến được buổi hẹn hôm nay. Cô bé phải ở nhà vì viêm dạ dày gì đó.”
Brooke liếc nhìn danh sách học sinh vắng mặt ngày hôm đó trên bàn cô. “Thật à? Vì hôm nay không có tên em ấy trong danh sách này.”
“Vâng, tôi biết. Sớm nay cô bé đã đến văn phòng tôi và trông cô bé thật dễ sợ, vì vậy tôi gửi cô bé xuông chỗ y tá và y tá cho cô bé về nhà. Tôi chắc rằng không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ muốn báo để chị biết thôi”.
“Cảm ơn nhé, tôi rất cảm kích.”
Heather trở gót đi ra, nhưng Brooke gọi với theo “Cô thấy em ấy có vẻ thế nào? Ngoại trừ vẻ đau ốm ra.”
Heather dường như thoáng nghĩ ngợi. “Chị biết đấy, thật khó nói. Đấy là buổi đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ năm học trước, và cô bé có vẻ không mấy cởi mở. Tôi nghe được vài ý kiến bất bình của các học sinh khác rằng Kaylie kết bạn với Whitney Weiss, hiển nhiên là điều này làm tôi phải ngần ngại, nhưng Kaylie không hề đả động gì đến vấn đề ấy cả. Phải nói là chắc chắn trông cô bé như vừa sụt cân đáng kể.”
Đầu Brooke ngẩng ngay lên. “Cô có thể nói sụt đáng kể là bao nhiêu không?”
“Tôi không biết... mươi, mười hai cân chăng? Thực ra vóc dáng cô bé rất đẹp. Cô bé dường như rất hài lòng với bản thân.” Heather nhận thấy Brooke có vẻ lo lắng. “Sao? Thế là không ổn à?”
“Không hẳn là thế nhưng thật có hại cho sức khỏe nếu giảm cân quá nhiều trong một thời gian ngắn. Lại còn cái chuyện bạn bè với Whitney nữa chứ? Hãy cùng xem xét vấn đề này, tôi nghĩ là có dấu hiệu báo động rồi đấy.”
Heather gật đầu. “Ờ, tôi nghĩ vào thời điểm này thì chị sẽ gặp cô bé sớm hơn tôi, nhưng cứ cập nhật tình hình cho tôi nhé, được không?”
Brooke chào tạm biệt Heather rồi ngả người trên ghế. Chỉ trong hai tháng rưỡi mà giảm đến mười hai cân thì quả là khiếp và mối quan hệ với Whitney thật đáng lo ngại. Whitney là cô gái gầy như cây sậy đã tăng thêm khoảng hai đến ba cân từ năm ngoái sau khi con bé bỏ không chơi khúc côn cầu nữa, và bà mẹ thiếu cân của con bé lập tức xộc đến văn phòng Brooke đòi hỏi phải tiến hành một “chiến dịch chống béo” cho tử tế, theo cách nói thô thiển của bà này. Brooke phản kháng quyết liệt rằng việc tăng cân ở một cô bé mười bốn tuổi đang lớn là không có gì nghiêm trọng và hoàn toàn bình thường, thậm chí còn đáng hoan nghênh nữa là khác, nhưng Whitney đã bị gửi đi cắm trại kiểu quý tộc ở vùng thôn dã để “loại bỏ trọng lượng dư thừa”. Như đã đoán trước, từ dạo đó con bé bắt đầu cho thấy những dấu hiệu của chứng ăn vô điều độ rồi uống thuốc xổ, cái thứ mà Kaylie chắc chắn không cần phải trải nghiệm làm gì. Cô tự nhủ sẽ gọi cho cha của Kaylie sau buổi gặp đầu tiên của họ để xem ông có nhận thấy điều gì khác thường trong hành vi của cô bé không.
Cô ghi lại vài điều ghi nhớ về những buổi tư vấn trước đó và rời văn phòng, màn hơi ẩm tháng Chín như tấm chăn bức bối ập vào người cô dày đặc tựa tường thành đến nỗi ý định đi bằng tàu điện ngầm bị tống thẳng vào sọt rác. Cứ như có một thiên sứ từ trời cao đọc được ý nghĩ của cô, hay khả dĩ hơn là một tài xế taxi người Bangladesh đã nhìn thấy cánh tay vẫy rối rít của cô, chiếc taxi lao thẳng tới cổng trường để đón khách và Brooke ngồi phịch xuống chiếc ghế sau xe có điều hòa.
“Xin cho đến ngã tư Duane cắt Hudson nhé,” cô nói trong lúc dịch chân vào gần làn hơi mát lạnh từ quạt phả ra. Suốt quãng đường đi cô ngồi ngả đầu ra sau và nhắm mắt. Ngay trước khi chiếc taxi rẽ vào tòa nhà Nola ở thì tin nhắn của Julian đến.
Vừa mới nhận được email của John Travolta!!! Nói là ông ấy “mê” album mới này và chúc mừng anh nhân dịp ra album, anh viết.
Brooke có thể cảm nhận được niềm phấn khích của Julian qua màn hình điện thoại. John Travolta ư?! cô nhắn trả lời. Không có lẽ! Tuyệt cú mèo.”
Ông ấy viết cho người đại diện của ông ấy và người đại diện chuyển tiếp cho Leo, Julian trả lời.
Chúc mừng! Hết sảy. Thế mới là anh chứ, cô viết, và rồi tiếp thêm, Đang ở chỗ Nola. Gọi cho em khi nào anh rảnh. Xoxo.
Căn hộ một phòng ngủ của Nola nằm ở tận cùng một hành lang dài dằng dặc, nhìn ra một tiệm cà phê tân thời có những chiếc bàn ngoài trời. Brooke bước thẳng qua cánh cửa tự sập, ném chiếc túi của cô xuống cùng lúc đá đôi giày ra khỏi chân, và đi thẳng vào bếp.
“Tớ đến rồi đây!” cô kêu to trong lúc tự lấy cho mình một lon Coca ăn kiêng từ tủ lạnh. Niềm vui tội lỗi yêu thích của cô, và cô chỉ tự cho phép mình hưởng ở căn hộ của Nola mà thôi.
“Có Coca ăn kiêng trong tủ lạnh đấy. Lấy cho tớ một lon nữa nhé!” Nola kêu vọng ra từ phòng ngủ. “Tớ sắp gói ghém xong đồ đạc rồi đấy. Tớ sẽ ra ngay.”
Brooke bật nắp cả hai lon và quay vào đưa cho Nola, cô nàng đang ngồi giữa một đống tướng đầy những quần áo, giày dép, son phấn, đồ điện tử và sách hướng dẫn.>
“Thế đếch nào mà họ lại mong tớ lèn tất cả đống này vào một chiếc ba lô được?” cô nàng xổ ra trong khi cố nhét một chiếc lược tròn vào chiếc túi nhỏ ở mặt trước ba lô và, khi không thể nhét vào được, cô liệng vèo nó qua phòng. “Lúc ấy nghĩ thế nào mà tớ lại đăng ký tham gia chuyến đi này thế nhỉ?”
“Tớ không biết” Brooke vừa nói vừa quan sát đống lộn xộn đó. “Thực ra tớ cũng tự hỏi mình câu đó khoảng hai tuần nay rồi.”
“Đó là điều tất nhiên sẽ xảy ra khi kỳ nghỉ phép của ta chẳng còn gì náo nhiệt và ta không có lấy một anh bồ - thì ta sẽ ra những quyết định kiểu thế này. Mười sáu ngày cùng với mười một người lạ hoắc ở Đông Nam Á? Nghiêm túc mà nói, Brooke à, tớ trách cậu vì điều này đấy.”
Brooke cười to. “Phản pháo khá đấy. Tớ đã bảo cậu rằng đó là ý tưởng tệ nhất mà tớtừng nghe thấy ngay khi cậu khơi ra việc này, nhưng cậu rất chi là quyết chí.”
Nola miễn cưỡng đứng lên, uống một hớp Coca ăn kiêng, và đi vào phòng khách. “Tớ phải là tấm gương để răn đe những người phụ nữ độc thân ở khắp mọi nơi. Đừng có bốc đồng mà quyết định đi du lịch theo đoàn vào phút chót. Việt Nam có đi mất quái đâu mà sợ - sao tớ phải vội cuồng lên thế”
“Ồ thôi nào, chuyến đi sẽ vui vẻ ấy chứ. Với lại, chưa biết chừng lại có một anh chàng dễ thương trong đoàn của cậu đấy.”
“Ừ hứ. Chắc cú rồi. Nhất định không phải một lô xích xông những cặp trung niên người Đức hay những tín đồ Phật giáo lập dị hoặc giả toàn là bọn đồng tính nữ. Không! Đó sẽ là cả đàn những chàng khoảng từ ba mươi đến ba lăm tuổi cực kỳ đáng yêu mà ta có thể chọn làm chồng được.”
“Tớ thích thái độ lạc quan của cậu đấy!” Brooke nói, miệng cười toe toét.
Có gì đó lọt vào mắt Nola và cô bước tới cửa sổ phòng khách. Brooke liếc nhìn ra nhưng chẳng thấy gì khác thường.
“Ở bàn đầu mãi tít bên trái kia kìa? Là Natalie Portman phải không? Đội cái mũ nồi lưỡi trai xinh xinh và đeo kính đen để giấu mặt, cứ làm như cái chất Natalie Portman của cô ta không tỏa sáng xuyên qua lớp cải trang đó ấy?” Nola nói.
Brooke nhìn thêm lần nữa, và lần này nhận ra cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai trong lúc cô ta đang nhấp ly rượu vang và phá lên cười vì điều gì đó mà người ăn tối cùng với cô ta vừa nói. “Ừmmm, ừ, tớ nghĩ chắc hẳn là cô ta đấy.”
“Tất nhiên là cô ta chứ ai! Mà trông cô ta đẹp dễ sợ luôn. Tớ không hiểu tại sao tớ lại không ghét cô ta chứ. Tớ nên căm ghét, thế mà tớ lại không.” Nola nghiêng đầu sang bên nhưng mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ.
“Tại sao cậu lại phải căm ghét cô ấy?” Brooke hỏi. “Thực ra cô ấy có vẻ bình dị đấy chứ.”
“Thế lại càng có lý do hơn để mình phải ghét cô ta. Cô ta không chỉ hấp dẫn đến mức làm người ta phát cuồng - kể cả khi đầu tóc cô ta trụi thùi lụi mà cô ta còn tốt nghiệp Harvard, cô ta nói được đâu như mười lăm thứ tiếng, cô ta đã đi khắp thế giới để cổ vũ dân chúng ủng hộ tài chính vi mô, và cô ta yêu môi trường đến nỗi không đi giày da nữa kia. Và trên hết là, tất cả những người đã từng làm việc cùng với cô ta hay thậm chí chỉ ngồi bên cạnh cô ta trên máy bay thôi đều đoán chắc rằng cô nàng là người đỉnh nhất, là người ít viển vông nhất mà họ từng gặp. Nào, hãy nói cho tớ nghe, sao mà cậu có thể không căm ghét một người như thế được chứ?”
Cuốỉ cùng Nola cũng rời khỏi khung cửa sổ và Brooke theo sau cô. Cả hai ngồi phịch xuống hai chiếc ghế đi văng đôi bọc vải đặt đối diện nhau và các cô xoay người hướng mặt vào nhau.
Brooke nhấp một ngụm rồi nhún vai khi nghĩ đến tay săn ảnh ở bên ngoài căn hộ của họ. “Tốt cho Natalie Portman thôi, tớ nghĩ thế.”
Nola chậm rãi lắc đầu từ bên này sang bên kia. “Chúa ơi, cậu là cái giống gì vậy?”
“Tớ đã nói gì nào? Tớ không hiểu. Tớ phải bị cô ta ám ảnh hay sao? Ghen tức với cô ta chăng? Cô ta thậm chí còn chả có thực nữa ấy chứ.”
“Cô ta là người bằng xương bằng thịt hẳn hoi! Cô ta đang ngồi ngay bên kia phố kìa, và trông cô ấy tuyệt trần đời.”
Brooke đưa tay lên che trán và rên rẩm. “Và bấy giờ chúng mình còn lén nhòm ngó cô ấy nữa, cái việc mà tớ thấy chả hay ho tẹo nào. Thôi kệ cô ta đi.”
“Thấy thông cảm ít nhiều với sự riêng tư bị xâm phạm của Natalie hả?” Nola hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn.
“Ừ, tớ nghĩ thế. Thật là lạ, cái phần trong con người tớ đã đọc những cuốn tạp chí kiểu như thế từ nhiều năm nay, đã xem tất cả những phim cô ấy từng đóng và có thể đọc vanh vách những kiểu trang phục cô ấy mặc đi dự lễ trao giải khiến tớ muốn ngồi lại bên cửa sổ ngắm cô ấy suốt đêm. Nhưng lại có một phần khác trong con người tớ...”
Nola hướng cái điều khiển về phía ti vi và lướt qua các kênh cho đến khi tìm thấy kênh nhạc altemative rock. Cô chống người trên khuỷu tay. “Tớ vẫn đang nghe cậu đấy. Còn gì tiếp theo nữa? Tại sao lúc này tâm trạng cậu lại dớ dẩn thê?”>
Brooke thở dài. “Tớ phải xin nghỉ thêm một ngày nữa để đi Miami vào dịp cuối tuần tới, mà phải nói rằng Margaret chẳng hài lòng chút nào.”
“Bà ta không thể mong nhân viên của mình không có cuộc sống riêng được”
Brooke khịt mũi. “Chắc hẳn chẳng có gì là bất công nếu bà ấy mong muốn chúng tớ thỉnh thoảng có mặt.”
“Cậu quá khắt khe với bản thân đấy. Tớ có thể chuyển chủ đề sang chuyện gì đó vui vẻ hơn tí chút không? Không phản đối chứ?”
“Chuyện gì, bữa tiệc cuối tuần này chăng?”
“Tớ có được mời không đấy?” Nola toét miệng ra cười. “Tớ có thể là bạn hẹn hò của cậu.”
“Cậu đùa à? Tớ cũng thích thế lắm nhưng tớ không cho rằng đó là một lựa chọn.”
“Sao nào, sao tớ lại thích ở New York uống với gã tồi tệ nào đó hơn khi mà tớ có thể nhấm nháp trứng cá muối với vợ ngôi sao nhạc rock đang lên được cơ chứ.”
“Xong. Tớ chắc Julian sẽ sướng rơn vì anh ấy sẽ không phải trông nom tớ cả tối nữa.” Điện thoại của Brooke rung bần bật trên bàn nước. “Thiêng thật, vừa nhắc đến Tào Tháo...”
“Này anh!” Brooke nói vào máy. “Em và Nola đang nói chuyện về bữa tiệc cuối tuần này.”
“Brooke à? Đoán được không? Anh vừa mới nói chuyện với Leo, cậu ta nghe được từ phó tổng giám đốc của Sony. Họ nói rằng số lượng album bán được đợt đầu vượt xa cả mong đợi của họ”
Brooke nghe thấy tiếng nhạc và tiếng chuyện trò ồn ào phía đầu dấy bên kia, nhưng cô không thể nhớ ra chiều nay Julian đang ở đâu. Có thể là Atlanta chăng? Hay họ sẽ chơi ở Charleston tối đó? Đúng rồi, chắc chắn là thế. Atlanta là tối qua cơ - cô nhớ đã nói chuyện với Julian khi anh gọi vào lúc một giờ sáng, và giọng anh có vẻ tây tây nhưng đang trong tâm trạng nói chung là phấn khỏi. Anh gọi từ khách sạn Ritz ở quận Buckhead.
“Chưa ai hứa hẹn điều gì hết vì tuần lễ theo dõi lượng phát sóng vẫn còn ba ngày nữa mới kết thúc, nhưng tuần lễ theo dõi doanh thu hôm nay đã xong và có vẻ nó đang dẫn điểm.”
Brooke đã bỏ ra hai tiếng đồng hồ đêm hôm trước để nghiên cứu kỹ tất cả các ca sĩ và các ban nhạc khác đã phát hành album trong khoảng vài tuần trước đó, nhưng cô chịu không hiểu nổi việc theo dõi được tiến hành ra sao. Cô có nên hỏi không? Hay sẽ chỉ làm anh bực mình vì sự ngu dốt của cô?
“Ít nhất là từ thứ tư đã lên thứ ba. Có khả năng còn cao hơn nữa!”
“Em tự hào về anh biết bao! Các anh đang vui vẻ ở Charleston đấy à?” cô cao hứng hỏi.
Một khoảng lặng. Cô hốt hoảng mất một giây. Họ không ở Charleston chăng? Nhưng rồi anh nói, “Tin hay không thì tùy, nhưng tất cả bọn anh đang cày cật lực ra đấy này tập, diễn, phân tích, chuẩn bị, mỗi đêm ở một khách sạn khác nhau. Tất cả mọi người ở đấy đều đang làm việc.”
Brooke lặng yên một lát. “Em đâu có ý nói rằng anh chỉ rặt tiệc tùng.” Không hiểu bằng cách nào Brooke đã cố gắng kiềm chế không nhắc nhỏ anh về cú điện thoại tây tây lúc nửa đêm hôm qua của anh>
Nola bắt gặp ánh mắt của Brooke và ra dấu rằng cô nàng sẽ đi sang phòng khác, nhưng Brooke phẩy tay và đưa mắt nhìn cô như muốn nói, Đừng vớ vẩn.
“Có phải em nói mát vì anh ra đi giữa bữa tiệc của cha em không? Anh đã xin lỗi biết bao lần về việc đó rồi? Anh không thể tin được là em vẫn đay nghiến anh đến tận bây giờ.”
“Không, không phải vì thế, mặc dù nói cho đúng thì anh đã ra đi chỉ khoảng sáu giây sau khi thông báo và từ đó đến giờ anh chưa về nhà và đã là gần hai tuần rồi.” Cô dịu giọng lại. “Có lẽ em đã tưởng anh sẽ về nhà một vài ngày sau khi chụp ảnh, trước khi anh tiếp tục đi lưu diễn.”
“Thế cái thái độ đó là gì vậy?” ,
Câu đó như một cái tát. “Cái thái độ ư? Chả lẽ câu nói của em rằng em mong anh đang vui vẻ lại ghê gớm đến thế kia chứ? Hay là câu em hỏi khi nào chúng mình có thể gặp nhau? Trời, em là kẻ tồi tệ thế cơ à.”
“Brooke, lúc này anh đâu có thời gian mà cơn với cớ.”
Cái cách anh gọi tên cô đầy đủ làm cô ớn lạnh.
“ ‘Cơn cớ’ á, Julian? Thậtkhông?” Cô hầu như chưa bao giờ nói với anh cô thực sự cảm thấy thế nào - anh quá căng thẳng, quá bận rộn, quá sao nhãng, hoặc ở quá xa - vì thế nên cô đã rất cố gắng để không kêu ca phàn nàn. Để lạc quan và thông cảm, như mẹ cô bảo, nhưng việc đó đâu phải dễ dàng gì>
“Ờ vậy thì chính xác là vì cái gì mà em tức tối đến thế? Anh xin lỗi tuần này anh không về nhà được. Em muốn anh phải xin lỗi bao nhiêu lần? Anh làm điều này là vì cả hai chúng ta, em biết đấy. Có lẽ thỉnh thoảng em nên nhớ điều này.”
Brooke cảm nhận được sự nóng nảy bồn chồn của anh. “Em nghĩ là anh không hiểu,” cô nói nhẹ nhàng.
Anh thở dài. “Anh sẽ cố nghỉ được một đêm để về nhà trước khi đi Miami cuối tuần này, được chưa? Thế có làm mọi việc khá hơn không? Điều này chẳng dễ gì khi album của mình vừa mới phát hành được có hai tuần lễ.”
Cô rất muốn nói anh hãy biến đi, nhưng thay vì thế cô hít một hơi sâu, đếm đến ba và nói, “Nếu anh làm được thế thì tuyệt rồi còn gì. Em mong gặp anh lắm.”
“Anh sẽ cố gắng, Rook à. Nghe này, anh phải chạy đây, nhưng hãy nhớ là anh yêu em. Và anh nhớ em. Mai anh sẽ gọi lại cho em, được chứ?” Anh dập máy trước khi cô có thể thốt ra thêm một lời.
“Anh ấy dập máy với tớ!” cô kêu lên trước khi ném chiếc điện thoại di động xuống đệm đi văng, nó nảy tưng trên một chiếc gối trước khi đáp xuống sàn nhà.
“Cậu có sao không?” giọng Nola dịu dàng êm ái. Cô đứng ở cửa phòng khách, tay cầm một nắm thực đơn đồ ăn gọi mang đến và một chai vang. Bài hát “For the Lost” bắt đầu vang lên từ kênh radio trên truyền hình, và cả Nola lẫn Brooke đều quay về phía ti vi.
Anh là giấc mơ của đứa em trai, cát bụi lại về cát bụi thôi
Ơi anh trai em, thời gian cuốn anh trôi khuất xa vời...
“Xin cậu tắt ngay nó đi được không?” Brooke đổ vật xuống đi văng và che mắt lại, mặc dù cô không khóc. “Tớ biết làm gì đấy?” cô rên lên.
Nola mau chóng chuyển kênh. “Trước hết, cậu sẽ quyết định cậu ăn gà xào sả ớt hay cà ri tôm bự gọi từ quán cơm Việt, và rồi cậu sẽ kể cho tớ xem các cậu đang có vấn đề gì.” Nola dường như nhớ đến cái chai trong tay cô. “Thôi bỏ. Trước tiên chúng mình uống cái đã.”
Cô nhanh nhẹn cắt lá kim loại bọc bằng đầu dụng cụ mở nút chai vang và khi chuẩn bị cắm nó vào nút bấc thì cô nói, “Tớ tưởng cậu đã vượt qua được chuyện bức ảnh Layla vớ vẩn đó.”
Brooke khịt mũi và nhận ly rượu vang đỏ Nola đưa, ly rượu mà trong tình huống lịch thiệp hơn sẽ bị cho là quá đầy nhưng tối nay thì trông vừa vặn. “Cái gì, cậu định nói về bức ảnh mà chồng tớ ôm vòng eo sáu mươi sáu phân của con bé ấy với nụ cười tươi hớn, phởn đến nỗi cứ như anh ấy đang quằn quại vì cực khoái ấy á?”
Nola nhâm nhi rượu và gác chân lên bàn. “Ngôi sao nhỏ ngớ ngẩn nào đó đang tìm cách lợi dụng chút thời cơ lên mặt báo với người sắp nổi tiếng. Con bé đó chẳng mảy may quan tâm đến Julian đâu.”
“Tớ biết vậy. Và thậm chí cũng chẳng phải là vì bức ảnh... Anh ấy chuyển từ quán bar Nick và một anh thực tập sinh bán thời gian thành cái thứ này ư? Chỉ một đêm mà tất cả đã thay đổi, Nola à. Tớ chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Chẳng có lý nào để phủ nhận điều này nữa: Julian Alter, chồng cô, đã trở nên nổi tiếng một cách chính thức và hiển nhiên, về mặt tri giác, Brooke nhận thức được rằng đó là một quãng đường dài dằng dặc và khó khăn khôn tả, rất nhiều năm luyện tập, biểu diễn và sáng tác bài hát hằng ngày (còn chưa kể đến những số diễn và những giờ không đếm xuà Julian đã tích lũy trước khi họ gặp nhau). Có những băng thu thử, những đoạn băng thu quảng cáo, những đĩa đơn suýt suỵt nhưng chẳng bao giờ thành công. Thậm chí có lần anh còn đạt được một thỏa thuận thu âm từ xa mà rốt cuộc chẳng đi đến đâu, có những tuần những tháng nghiền ngẫm các cuốn sách về việc thương thảo hợp đồng, thuê và làm việc với các luật sư trong ngành giải trí, liên hệ với các nghệ sĩ có nhiều kinh nghiệm hơn để xin lời khuyên và có thể là sự chỉ dạy của họ nữa. Rồi nhiều tháng tiếp theo ở phòng thu Midtown, chỉnh phím đàn và thanh âm hàng trăm hàng ngàn lần để âm thanh thật chuẩn. Những cuộc họp bất tận với các nhà sản xuất và những người ở bộ phận phát triển tài năng và các nhà lãnh đạo công ty khó đăm đăm biết rằng - và hành động như thể - họ đang nắm chiếc chìa khóa vàng mở cánh cửa tương lai của anh. Có cuộc triệu tập của Sony tìm kiếm những thành viên mới trong ban nhạc và tiếp sau đó là cuộc phỏng vấn và buổi thử giọng; những chuyến đi lại như con thoi không ngừng nghỉ giữa L.A. và New York để đảm bảo mọi việc đang tiến hành trôi chảy, những buổi tư vấn với giải PR có thể dẫn dắt nhận thức của công chúng, và những chỉ dẫn từ những người hướng dẫn truyền thông về cách cư xử trước máy quay. Và tất nhiên là cả nhà tạo mẫu đảm trách về hình ảnh của Julian nữa.