Tiêu Nguyệt cùng Giang Thành Xuyên đáp chuyến bay về Bắc Kinh, bên ngoài phóng viên nhạy bén đã tập trung ở cửa ra vào. Thấy hai người đi ra, họ có chút ngạc nhiên, cảnh này nên giải thích thế nào? Giám đốc trẻ trung xinh đẹp Tiêu Nguyệt lại sánh vai bên nam thần bóng rổ thế hệ mới Giang Thành Xuyên, trông họ lại cực kỳ đẹp đôi nữa. Rất nhanh sau đó, phóng viên chạy đến, lập tức bao vây hai người họ, hàng loạt micro được chĩa về mặt Tiêu Nguyệt và Giang Thành Xuyên, dù đang là ban ngày nhưng ánh đèn flash từ mười mấy máy ảnh lấp lóe một khoảng sân bay. Cảnh tượng này không hề thua kém việc đại minh tinh có mặt ở sân bay.
"Giám đốc Tiêu, xin hỏi tại sao cô lại cùng trở về với Giang Thành Xuyên?"
"Giang Thành Xuyên, quan hệ giữa anh và cô Tiêu Nguyệt là gì?"
"Nghe nói anh đã bị xử lí thi đấu bên Mỹ trong giải NBA, giờ lại về nước cùng Tiêu Nguyệt- giám đốc của tập đoàn Tiêu Dao. Có phải chính cô ấy đã giúp cho lần xử phạt này lún xuống hay không?" Câu hỏi cực kỳ sắc bén vang lên trong vô vàn câu hỏi của phóng viên khác.
Tiêu Nguyệt đánh mắt về phía chủ nhân của câu hỏi đó, là một phóng viên của đài Truyền hình Hoa Dung. Sự việc xử phạt của Giang Thành Xuyên bên Mỹ tuy đã được cô tận lực dìm xuống, ngăn cản nó lan tỏa trên diện rộng nhưng vẫn có mấy đài Truyền hình, tờ báo lớn trong nước đánh hơi được chuyện này, chỉ trách giải NBA quá nổi tiếng, muốn không chú ý cũng khó.
Giang Thành Xuyên lần đầu tiên lên tiếng trả lời câu hỏi của phóng viên, giọng anh kiên định, ngữ khí bức người khiến cậu phóng viên kia bất giác để mây ghi âm xuống thấp.
"Xử lí thi đấu là có thật, Tiêu Nguyệt ra tay giúp đỡ tôi là có thật. Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Cậu phóng viên nghe vậy thì suy nghĩ mấy giây, dường như đã quyết tâm, cậu ta giơ máy ghi âm lên cao, hỏi: "Theo như tôi biết, lỗi của anh trong giải đấu này không phải nhỏ, phải chăng Tiêu Nguyệt đã sử dụng quy tắc ngầm. Hơn nữa, bản thân anh là một cầu thủ, một người đàn ông, tại sao lại phải để một nữ giám đốc của tập đoàn giúp đỡ?"
Đám phóng viên nghe thấy xôn xao hẳn lên. Ai ở đây cũng tinh ý nhận ra cậu ta đang gián tiếp nói Giang Thành Xuyên bám váy phụ nữ, lại còn sử dụng quy tắc ngầm để đạt được thành tích.
Giang Thành Xuyên nhếch môi, anh nhìn thẳng vào máy quay trước mặt, ngữ khí bình thản: "Người yêu với nhau không phải nên cần sự bình đẳng sao? Cô ấy giúp tôi là sai? Mắt nào của cậu thấy tôi dùng chiêu trò để leo lên vị trí này? Quy tắc ngầm mà cậu nói khiến năng lực đánh bóng của tôi tăng cao hay sao?"
Cậu phóng viên câm nín.
Giang Thành Xuyên nắm chặt tay Tiêu Nguyệt, dẫn cô ra khỏi đám người đông đúc.
Mặc dù anh đang đeo kính như Tiêu Nguyệt vẫn cảm nhận được ánh mắt bức người, khí thế lạnh lẽo từ người anh.
"Anh đâu cần phải so đo với đám phóng viên đó làm gì. Lời anh nói chỉ càng khiến họ quá khích hơn thôi." Cô lên tiếng nhắc nhở. Câu trả lời vừa rồi của anh trực tiếp phản bác lại câu hỏi của phóng viên. Thường là những người thẳng tính như vậy, phóng viên, truyền thông sẽ cực kỳ 'ưu ái'.
"Em nhún nhường mặc cho họ chèn ép, có một ngày họ sẽ giẫm đạp lên em mà đạt được mục đích."
Không phải cô không biết đến tình huống anh vừa nói đến. Quả thật có những trường hợp người được phỏng vấn trở thành nạn nhân của truyền thông, đứng trước hàng loạt câu hỏi sắc bén của phóng viên, họ bị chèn ép, có lúc còn bị máy quay đập vào người, phóng viên giẫm lên người, tất cả chỉ bắt nguồn từ mục đích muốn có được tin tức của phóng viên. Có không ít phóng viên mặc kệ danh dự, an toàn của người phỏng vấn mà một mực chỉ quan tâm tới điểm đích, mục tiêu công việc của mình.
Ra khỏi sân bay, Tiêu Nguyệt không cùng Giang Thành Xuyên đến khách sạn mà trở về Tiêu Dao, cô muốn gặp phó tổng giám đốc Hạ Lan yêu quý của mình để giải đáp một chuyện.
Giang Thành Xuyên dường như nhận ra cô định làm gì, trước khi tưg biệt anh có nói với cô: "Dù gì bà ấy vẫn là mẹ em."
Cô không nói gì, lên xe của riêng rời đi. Lời anh nói đúng, nhưng hành động của Hạ Lan vẫn là quá đáng, cô không muốn trở thành con rùa rụt cổ, mặc cho mẹ mình năm lần bảy lượt đạp lên mai rùa của bản thân.
Trở về Tiêu Dao, bầu không khí vẫn căng thẳng như vậy, không hiểu sao mỗi lần bước chân vào tòa nhà rộng lớn này, Tiêu Nguyền đều cảm thấy ngạt thở, cô giống như con chim bị nhốt vào lồng, muốn thoát cũng không được.
Tới phòng làm việc của phó tổng giám đốc, cô thư ký trẻ trông thấy cô thì dừng công việc đang làm lại, đứng dậy, mỉm cười lễ phép: "Giám đốc Tiêu, Phó tổng đang họp trực tuyến, cô có việc gì cần gặp bà ấy ạ?"
"Cô cứ làm việc của mình đi, tôi vào trong gặp bà ấy bàn chuyện, trách nhiệm tôi sẽ gánh chịu, cô khỏi cần bận tâm."
Cô không muốn ngồi đợi chờ Hạ Lan giải quyết xong công việc được, bà ấy mà biết cô muốn gặp chắc chắn sẽ điên cuồng làm việc tới sáng mai, sau đó viện lý do nghỉ ngơi để từ chối gặp cô. Cô hiểu quá rõ người mẹ tâm cơ này của mình mà.
Phòng phó tổng giám đốc rộng rãi nhưng lại lạnh lẽo, trống vắng, khiến người ta sợ hãi. Tiếng Hạ Lan vang lên đều đặn, bà quả thật đang nói chuyện với đối tác làm ăn bên Anh, bà nói tiếng Anh lưu loát, trôi chảy. Có lẽ Tiêu Nguyệt cũng được thừa hưởng tài năng này của bà, cô bẩm sinh từ khi đi học đã có hứng thú với ngôn ngữ nước ngoài, đặc biệt là tiếng Anh, nhiều lúc cô cảm thấy tiếng Anh còn dễ hiểu hơn tiếng Trung.
Hạ Lan nhìn thấy cô, bà không quá sửng sốt, chủ hờ hững lướt qua rồi lại tập trung vào máy tính, tiếp tục nói một tràng dài tiếng Anh.
Ba mươi phút sau, bà tắt máy, nhướng mày nhìn Tiêu Nguyệt: "Com có chuyện gì quan trọng thì nói mau đi, mẹ còn rất nhiều công việc cần giải quyết."
"Việc Giang Thành Xuyên là mẹ đứng sau thao túng đúng không?" Cô hỏi thẳng.
Hạ Lan thẳng thắn thừa nhận: "Phải, là mẹ làm."
"Anh ấy đã gây tổn thất gì cho mẹ mà mẹ lại một mực dồn ép anh ấy? Mẹ có biết sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan chỉ vì thói ích kỷ của mẹ không?"
"Bốn năm trước, mẹ năm lần bảy lượt cảnh cáo nó đừng có leo cao quá, tốt nhất là tránh con xa ra một chút. Nào ngờ nó lại cố tình làm trái lời mẹ, bốn năm sau lại lợi dụng, tiếp cận con. Con nói xem có phải mẹ nên hành động để nhắc nhở nó hay không?"
"Hay cho câu leo cao, con hỏi mẹ anh ấy đã lấy một xu nào của mẹ chưa? Tiền của con, anh ấy một đồng cũng không đụng đến, leo cao là thế hả?"
"Vậy số tiền năm trăm triệu đô la Mỹ kia nó lấy của ai?"
Thì ra ngay cả Mark cũng bị mẹ cô mua chuộc, cô phải nên sớm nghĩ tới mới đúng, ông ta qua lại với bố cô, nghiêm nhiên cũng chẳng xa lạ với mẹ cô, chắc chắn bà cố tình nói Mark ra cái giá cắt cổ đó để khiến cô biết khó mà lui.
"Tiền đấy coi như bồi thường cho anh ấy khi mẹ cố tình làm khó anh ấy. Chưa kể số tiền đó là của Lục Dương, chẳng phải của con, lại càng không phải của mẹ!" Cô gằn giọng, cố gắng kìm nén, không để bản thân cao giọng với bà, cô vẫn dành cho bà ấy một sự kính trọng của người mẹ.
Hạ Lan 'ô' một tiếng, bà vân vê cây bút, nhẹ nhàng đánh tan lí lẽ của cô: "Con quên Lục Dương là mẹ nhận nuôi hay sao, nó được ta cho ăn cho ở mấy năm, tiền đồ hiện giờ của cô cũng nhờ trước đây Tiêu Dao làm bước đệm một phần. Nói đúng thì là số tiền đó gián tiếp là của mẹ."
"Mẹ đừng có vô lý quá như vậy!" Cô đứng bật dậy khỏi ghế sofa. Cô ở trong căn phòng này đều thấy nó đáng sợ, người phụ nữ trước mặt này càng đáng sợ hơn. Từ khi cô lên mười tuổi, bà đã trở nên đáng sợ như vậy, hoàn toàn khong phải người mẹ từng náu cho cô tô mỳ trường thọ vào mỗi ngày sinh nhật của cô nữa. Bây giờ, cô chỉ có một người mẹ độc đoán, lạnh lẽo, hà khắc, bất chấp mọi thủ đoạn chèn ép, bắt cô phải sống theo cách bà muốn. Cô sợ rằng nếu còn tiếp tục ở đây, cô sẽ hỗn láo với bà.
Trước khi rời đi, Tiêu Nguyệt dành chút sức lực cuối cùng nói với Hạ Lan: "Mẹ tha cho con, đừng đụng đến Giang Thành Xuyên nữa. Con sợ mẹ tiếp tịc làm vậy, mẹ sẽ mất đi đưa con này."
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Lan vang lên phía sau: "Tại đây, ngay lúc này, mẹ trịnh trọng thông báo cho con biết, Tiêu Nguyệt, con chính thức bị sa thải."
Tiêu Nguyệt cười khẩy, kết quả đúng như cô dự đoán. Cô không nói gì, bước đi, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trong hành lang dài vô tận.
Chỉ trong vòng mười lăm phút kể từ khi cô rời khỏi văn phòng của Hạ Lan, tất cả mọi người đều được thông báo cô con gái độc nhất của phó tổng đã bị sa thải. Mọi người gác lại công việc, bàn luận về nguyên nhân ần dấu phía sau quyết định đột ngột này.
Có người nói phó tổng của tàn nhẫn, ngay cả con gái ruột của mình cũng không tha, nếu để chủ tịch biết, không biết gia đình họ Tiêu này có bát nháo lên hay không.
Có người lại nói, là Tiêu Nguyệt không hoàn thành bổn phận, trách nhiệm của giám đốc, chỉ quan tâm tới tình cảm cá nhân nên mới bị mẹ mình tận tay đuổi việc. Cô nghĩ người này có lẽ đã đọc được tin tức mới nhất sáng nay rồi.
Tiêu Nguyệt không mang theo bata kỳ món đồ nào, cô người không rời khỏi Tiêu Dao. Trước khi đi, cô quay người lại, nhìn ngắm Tiêu Dao một lượt, nơi này dù có ngột ngạt đến đâu vẫn là chốn dung thân của cô suốt bốn năm, là nơi chứng kiến cô trưởng thành, là nơi khiến cô trở nên xuất sắc, giờ ra đi quả thật có tiếc nuối.
Điện thoại có người gọi đến, Tiêu Nguyệt nhận máy. Giọng Tiêu Phong nhuốm sự mệt mỏi, cô được biết mấy ngày nay ông liên tục ngồi máy bay đến gặp những người có làm việc trong bộ thương mại để bàn về việc xuất khẩu hàng hóa.
"Nguyệt Nguyệt, bố đã nghe chuyện giữa con và mẹ con rồi. Quả thật lần này là con làm sai. Con thằng thừng thừa nhận quan hệ với Giang Thành Xuyên thì không nói làm gì, nhưng con lại hồ đồ thừa nhận mình dùng quy tắc để giúp cậu ta, cổ phiếu của công ty đã giảm một điểm rồi, mẹ con tức giận là phải."
"Bố, con xin lỗi." Đối với bố, cô luôn cảm nhận được tình yêu, sự che chở của bố dành cho mình, ông lúc nào cũng giảng dạy cho cô mọi thứ, nhẫn nại phân tích đúng sai cho cô. Cô thừa nhận lần này mình sai, nhưng việc mẹ cô làm, cô vẫn không chấp nhận nổi, nó chạm tới cảnh giới cuối cùng của cô rồi: "Bố, mẹ là người làm sai trước. Lần này cho dù con sai, con vẫn sẽ không xin lỗi."
"Mẹ con chỉ nhất thời nóng giận mà làm vậy, con đợi bố về, gia đình ta nói chuyện một chút, kiểu gì mẹ con cũng nghĩ thoáng hơn, được không?" Ông dỗ dành cô, thật giống mười mấy năm trước đây, khi cô còn rất nhỏ, mỗi lần cô và mẹ giận dỗi, ông luôn là người giảng hòa.
"Bố hiểu mẹ con là người thế nào mà." Hạ Lan nói ra tuyệt đối sẽ không thu lại, kết quả đã định sẵn, cho dù có thương lượng vẫn không thể trở về như cũ, vết nứt ấy, mãi mãi tồn tại. Cô nói tạm biệt rồi ngắt máy. Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời tháng chín.
Cô còn một việc chưa làm xong, đó là đem số tiền kia trả lại cho Lục Dương, cô biết anh cũng không dư giả quá nhiều như vậy.
Cơn gió lướt qua khiến lá cây bị cuốn theo quán tâm, vượt qua cô, cào nhẹ một cái, làn da bị lộ ra ngoài xuất hiện vệt máu đỏ nho nhỏ.
Hết chương