Trong xe yên tĩnh đến lạnh người, một lúc lâu sau, đễn nỗi Tiêu Nguyệt tưởng không khí đã bị đóng băng, Giang Thành Xuyên sẽ không trả lời câu châm chọc của của nữa thì anh lại bất ngờ lên tiếng: "Em biết anh lợi dụng em, vậy em còn lao đầu vào phía anh làm gì?"
Hoàn toàn là mỉa mai, không một chút tình cảm trong đó. Giang Thành Xuyên nói đúng, chính vì cô ngốc nên khi biết anh chỉ lợi dụng cô mà vẫn đem lòng yêu thương, chính vì cô ngốc nên khi anh gặp khó khăn cô vẫn cố gắng giúp đỡ, thử hỏi trên đời này có ai ngốc hơn cô nữa?
"Nếu không phải còn một cô nhóc quyến luyến yêu anh, xem qua gia cảnh cũng không tồi, ít nhất trong thời gian nhắn cũng xoay sở được ba mươi triệu, anh lại không lập tức xán lấy tôi mà nhờ tôi giúp đỡ?" Cô cố tình chọc hoáy vào điểm huyệt của anh.
Giang Thành Xuyên rõ ràng tức giận, cằm anh bạnh ra, cả khuôn mặt căng cứng, anh luôn giỏi khống chế cảm xúc bản thân, nhưng trước mặt cô, anh luôn là kẻ yếu thế, cảm xúc cứ như hận không thể móc ra cho cô giày vò. Anh nắm chặt một tay của cô, cô cảm thấy đau, gắt gỏng: "Anh đang làm tôi đau đấy!"
Anh nghe vậy lực càng tăng thêm: "Tôi nói cho em biết, em sỉ nhục tôi thế nào đi chăng nữa tôi có thể miễn cưỡng bỏ qua, nhưng đừng lôi Tư Niên vào chuyện này!" Anh gằn giọng. Trước đây cô vẫn thường hay vố lí, giở tính tiểu thư này ở bên cạnh anh, anh còn chấp nhận được, nhưng năm tháng qua đi, tính cách con người dần bị thời gian bào mòn, lẽ nào chút thói xấu khó sửa này cô cũng không bỏ đi được? Mỗi khi bị dồn đến bước đường cùng, tại sao cô luôn lôi người khác vào chuyện của bản thân để xả giận?
Đáy mắt Tiêu Nguyệt lạnh lẽo, nhưng vẫn không thể lạnh bằng nụ cười của cô. Cô tiến sát lại gần anh, mặc kệ cổ tay đang hằn lên vết đỏ: "Mới đó mà đã buông lời bảo vệ tình nhân nhỏ của mình rồi sao? Tôi nhớ trước đây ở bên tôi, anh đâu có nhanh nhẹn như vậy?"
Ngoài mặt mạnh miệng là vậy, còn trong lòng cô là một cỗ chua xót. Đây có phải là sự phân biệt rõ ràng giữa tình cảm bị lợi dụng và tình cảm chân chính hay không? Vì Tiêu Nguyệt cô chỉ là quân cờ của anh nên không xứng được nhận lấy sự yêu thương, che chở của anh. Còn Cố Tư Niên kia là tình yêu đích thực của đời anh, nên anh mới nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa?
Giang Thành Xuyên quả thật bị cô kích thích đến cực điểm. Hai người họ, một người là đá, một người là thiên thạch, cứng đầu như nhau, một người nhất quyết tin vào những điều tai nghe, mắt thấy, một người lại trốn tránh giải thích, cứ như vậy, cục diện lâm vào bế tắc, khó lòng hóa giải.
Anh thấy cổ tay cô đã đỏ lựng lên, bực bội buông tay cô ra, lực anh dùng không nhẹ, đẩy cô ra xa mình. Tiêu Nguyệt mấy ngày nay ăn uống không đủ bữa, ngủ cũng không yên, sức khỏe vốn đã yếu đi, lại bị công việc giày đặc hành hạ, nay bị anh đẩy như vậy, ngồi không vững, trán lập tức đập vào bề mặt phía trước, tím bầm một mảng.
Tiếng trán cô đập vào ca-bin không nhỏ, Giang Thành Xuyên nghe thấy liền ngoảnh mặt sang, thấy trán cô nổi lên một cục rõ rệt, tay chân luống cuống, vội muốn đưa tay xem thử cục u của cô nhưng bị cô gạt ra: "Anh đừng đụng vào tôi!"
"Em còn định cứng đầu đến bao giờ nữa!" Anh nhất thời gắt gỏng.
Tiêu Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nó sâu như vực thẳm vạn trượng, chủ cần một giây sơ sẩy lọt vào đó, cô sẽ ngã xuống vực thẳm, ngoi lên cũng không được.
"Bây giờ Tiêu Nguyệt tôi không còn gì cho anh lợi dụng nữa, khỏi cần anh mèo vờ khóc chuột!" Tiếng cô nói không hề nhỏ, thậm chí anh còn nghe thấu tiếng vọng lại của nó trong không gian chật hẹp của xe.
Anh bóp trán, muốn bản thân phải bình tĩnh hơn, hai người họ cứ cãi nhau như vậy không phải là cách. Sau cùng, anh mở cửa xe, buông lời: "Em thích làm gì thì làm!" Thật ra lag anh định đi đến hiệu thuốc gần đây, tìm mua thuốc chống sưng cho cô, nhưng trong lòng vẫn còn cơn tức chưa nguôi ngoai nên mới nói dối cô như vậy.
Không ngờ công ty của Tiêu Nguyêt lại nằm ở vị trí không có lấy một hiệu thuốc nào cả, mãi mới có bệnh viện nhưng họ lại yêu cầu được xem xét vết thương mới cấp thuốc, anh đành phải đi thêm đoạn nữa để tìm hiệu thuốc. Bất ngờ, Giang Thành Xuyên lại đụng mặt Cố Tư Niên trên đường phố NewYork.
Anh rảo bước đi tới, thấy sắc mặt cô không tốt lắm thì vội hỏi thăm: "Tư Niên, em sao vậy?"
Cố Tư Niên giơ tau, tát một cái mạnh vào mặt anh: "Giang Thành Xuyên, là anh ngốc hay anh cố tình không hiểu? Khi anh gặp chuyện, Tiêu Nguyệt đã không ngần ngại chạy ngược chạy xuôi mà thu gom bằng được số tiền năm trăm triệu cho anh. Đổi lại thì sao? Giờ anh đến lạnh nhạt đưa vài tấm thẻ cho cô ấy, anh còn đáng mặt đàn ông nữa không?"
Người đi đường thấy tiếng ồn thù liên tục đảo mắt lại nhìn, cũng may cô nói bằng tiếng Trung nên họ không hiểu gì, chỉ phỏng đoán chàng trai kia có lỗi với cô gái này, bàn tán rồi cứ thế đi qua.
Giang Thành Xuyên kéo cô vào chiếc ghế trong quán nước ven đường.
Cố Tư Niên tối nay như ăn phải lửa đạn, tính khí cực kỳ nóng nảy, cô gạt tay anh ra, tiếp tục nói: "Em nói cho anh biết. Anh đừng suốt ngày đóng ba cái tầm phào gọi là tốt cho cô ấy nữa! Anh liên tục làm tổn thương cô ấy như vậy còn chưa đủ hay sao, giờ lại còn chà đạp lên lòng tự tôn cuối cùng của cô ấu, anh coi phụ nữ chúng tôi là gì? Đồ chơi, muốn thì ngoan ngoãn đi đến, chơi chán rồi là vứt bỏ đi hả?"
Giang Thành Xuyên ngỡ ngàng, anh không nghĩ Cố Tư Niên sẽ nói với anh những điều này. Kể từ khi họ quen nhau, anh cũng thường kể về Tiêu Nguyệt cho Cố Tư Niên nghe, nhưng phần lớn cô đều lắng nghe, thỉnh thoảng nói một vài câu khách quan, còn việc can thiệp vào mối quan hệ giữa anh và Tiêu Nguyệt, cô chưa bao giờ động đến dù chỉ một chữ. Vậy mà hôm nay, cô lại lớn tiếng nói anh nên làm gì, không nên làm gì, điều ấy khiến anh hơi bất ngờ.
Phục vụ mỉm cười đi đến, Giang Thành Xuyên gọi tạm hai cốc cafe, chờ cho phục vụ đi rồi, Cố Tư Niên mới bình ổn lại hơi thở, cô đã lấy lại lí trí, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, em hơi đường đột."
Giang Thành Xuyên không để lời cô nói trong lòng, cô làm vậy sở dĩ cũng chỉ vì quan tâm anh, anh đâu thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Những lời cô nói mặc dù không khiến anh phản cảm, nhưng lại đả động sâu sắc tới tâm trí của anh. Lời cô nói như mũi tên đầu lửa, lao đến, đốt cháy tầng phòng thủ của anh, xâm nhập thẳng vào trung tâm, dõng dạc nói cho anh biết mình đã vô lí với mối quan hệ này như thế nào.
Thấy anh thất thờ, Cố Tư Niên tưởng anh đang chán ghét cô nhiều chuyện. Cô nắm chặt tay, tự cổ vũ mình phải mạnh mẽ, anh và Tiêu Nguyệt không thể cứ như nước với lửa mãi được, cô phải giúp họ hiểu thấu đối phương.
"Lần trước ở quán ăn, anh tưởng em mắt mù không nhận ra chắc? Anh vẫn còn tình cảm với cô ấy, tại sao phải cố tỏ ra rằng mình đã dứt tình." Cô nói chắc chắn: "Giang Thành Xuyên, em ở bên anh cũng được bốn năm rồi, trong lòng anh đang nghĩ gì em lại không biết hay sao? Nghe lời em, nhân lúc cô ấy chưa đi xa, anh mau chạy về chốn cũ đi, đừng lạc đường lòng vòng quanh ngõ cụt nữa." Cô nở nụ cười có phần cay đắng, tay vẽ loằng ngoằng trên mặt bàn.
Giang Thành Xuyên không nhìn Cố Tư Niên mà phóng tầm mắt ra xa, nhìn dòng xe cộ nườm nượp, giọng anh vang lên trong tiếng gió rít gào: "Anh và cô ấy, không thể nào được." Đây là điều anh chắc chắn nhất.
Năm xưa, quả thật ban đầu anh tiếp cận Tiêu Nguyệt là có mục đích, nhưng anh thật sự để ý đến cô mới dám đồng ý với yêu cầu của Bách Kiến. Anh đối với cô không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là chứng kiến cô kiêu ngạo đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, rồi hảo sảng ngồi ở quán ăn ven đường cùng bạn bè, không màng tới hình tượng thiên kim tiểu thư của mình. Dần dần, ánh mắt anh đã đuổi theo dáng hình cô từ lúc nào, vì vậy mà khi nghe Bách Kiến buông lời nhờ anh tiếp cận Tiêu Nguyệt, anh mới không suy nghĩ mà chấp nhận. Đổi lại là người con gái khác, có lẽ anh đã sớm từ chối rồi.
Nhưng càng ở gần cô, tiếp xúc nhiều với cô, anh lại càng không nỡ ra tay. Đối mặt với nụ cười của cô, với lời nhõng nhẽo, nũng nịu của cô, anh thấy như có gai đâm vào tim mình. Cô đối với anh chân thành là thế, còn anh? Chỉ có thể cho cô lời nói nửa giả nửa thật. Về sau, anh dần hối hận, hối hận bản thân mình đã đồng ý lời đề nghị này, anh không thể chỉ vì thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà lôi cô vào vòng xoáy luẩn quẩn. Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nửa muốn buông tay, nửa muốn giữ chặt cô lại.
Anh nhát gan, không dám nói thẳng với cô, đành phó mặc cho số phận, cuối cùng thời cơ anh không mấy trông mong ấy đã đến. Khi anh và Bách Kiến nói chuyện ở gần thư viện, anh đã vô tình thấy bóng cô bên kia tán lá, vậy là anh đã nhẫn tâm nói dối, nói rằng anh chỉ lợi dụng cô, tình cảm hoàn toàn không có. Anh nghĩ vậy cũng tốt, mối quan hệ của anh và cô vốn từ khi bắt đầu đã sai. Anh không muốn để cô bị kéo vào kế hoạch của Bách Kiến.
Cố Tư Niên ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đầy ưu tư trước mặt, anh ấy ở ngay phía trước, cô chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào đôi mắt buồn ấy, nhưng sao như xa vạn dặm vậy, trước mắt cô chỉ là một tầng hư ảo, không nhìn rõ, không chạm tới được anh.
"Anh đừng lấy cớ quan hệ giữa hai người nữa. Là anh đang tùm cớ để biện minh cho sự nhút nhát, nhu nhược của bản thân." Cô nhìn thẳng vào anh: "Đúng không?"
Giang Thành Xuyên cười bất lực, Cố Tư Niên dường như đã hiểu thấu lòng anh, anh không che giấu được tâm tư của mình trước mặt cô gái tưởng chừng ngây thơ chưa hiểu sự đời này: "Phải, là anh nhu nhược."
Mắt Cố Tư Niên cay xè, nước mắt không hiểu sao cứ trào ra mãi, như trân châu đứt chuỗi, cô chán ghét tật mau nước mắt này của mình: "Khi bắt đầu, anh sau khi được cô ấy đồng ý mới chính thức qua lại với cô ấy. Vậy tại sao khi chia tay, anh lại không để tâm tới cảm nhận của cô ấy?" Gió rét lướt qua, lùa vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô. Mùa đông ở Mỹ lạnh thật đấy! Cô rùng mình, ôm chặt tay lại.
"Tiêu Nguyệt đã hy sinh bản thân mình vì anh, theo lý, anh phải báo đáp lại cô ấy chứ. Em là phụ nữ nên em hiểu, bốn năm trước cô ấy biết rõ anh chỉ lợi dụng cô ấy, vậy mà bốn năm sau vẫn chỉ hướng trái tim mình về anh. Phụ nữ nhìn chung, vẫn là loài động vật cảm tính. Bây giờ, anh không nhận ra, nắm chắc cơ hội nay, sợ rằng đến khi cô ấy khôi phục vết thương, ngay cả hơi thở của cô ấy, anh cũng sẽ không cảm nhận được nữa. Anh đã mắc nợ người ta tình cảm, nên dùng tình cảm để đáp lại." Cố Tư Niên đứng dậy, nếu còn tiếp tục nữa, cô sẽ như đưa trẻ ngồi lăn ra khóc ở đây mất.
Giang Thành Xuyên nhìn bóng lưng yếu đuối, tựa hồ bất cứ cơn gió nhẹ nào cũng có thể thôi cô đi mất, lòng anh dâng lên cỗ cảm động. Tâm trí lại không ngừng suy nghĩ về lời cô nói. Có lẽ, anh đã đi sai bước thật rồi, có lẽ ngay từ ban đẫu việc anh làm là tổn thương cô ấy, không phải là tốt cho cô ấy như anh đã nghĩ.
Hết chương