"Dương Thần Sơ, cô ấy bị bệnh."
"Sau tai nạn của bố mẹ, cô ấy bị bệnh tâm lý. Mấy năm gần đây, hễ tâm tình cô ấy kích động hay biến đổi đột ngột, bệnh cũng theo đó mà tái phát, mức độ nặng nhẹ khó đoán."
"Cô ấy phát bệnh đã mấy lần rồi?"
"Ba lần. Lần đầu tiên là vào rạng sáng ba năm trước, khi anh gọi điện cho tôi tới đón cô ấy. Đấy là lần đầu tiên cô ấy phát bệnh, lúc đó tôi mới biết cô ấy bị bênh. Lần thứ hai là khi mẹ anh chết. Lần cuối cùng là một năm trước, cô ấy phát bệnh ở nơi đó. Quan trọng là, khoảng thời gian cô ấy phát bệnh, cô ấy sẽ không nhớ một chút gì về nó hết. Ký ức cô ấy giống như bị cho tạm dừng, sau khoảng thời gian đó, lại được tiếp tục, như chưa hề có chuyện gì xảy ra."
"Anh đừng nói cho cô ấy biết."
"Anh không nhắc tôi cũng sữ không cho cô ấy biết sự thật."
Toàn bộ cuộc nói chuyện của Lục Dương và Lam Cẩn Tranh đều được Dương Thần Sơ nghe rõ mồn một, giọng nói dễ nghe của hai người đàn ông vang lên trong phong cảnh, hòa cùng với tiếng nói trong ti vi.
Cô ngỡ ngàng, sau đó bình tĩnh thu hồi lại cảm xúc, lại bình thản như chưa từng nghe thấy chuyện gì.
Vương Tiểu Mai nhàn nhã bóc vỏ nho ra, đưa vào miệng, đôi môi đỏ chúm chím như đóa hoa anh đào: "Giờ tôi lại rất muốn biết, cô Dương đây định tin vào ai?"
"Hai người họ đều đáng tin." Cô cúi người xuống, nghịch mấy sợi vải trên chân. Đôi lông mi dài khẽ chớp, che đi biểu cảm của đôi mắt: "Con người có ai lại không bị bệnh? Tôi chỉ là bị bệnh tâm lý, đâu phải bệnh nan y, còn sống dài dài để đối phó với cô được."
"Ồ, nhưng tôi nghe nói mấy bệnh tâm lý này còn nguy hiểm hơn cả bom nguyên tử, nhỡ bây giờ cô phát bệnh, giết chết tôi ở đây thì sao?" Vương Tiểu Mai tỏ ra sợ sệt, rồi lại nhớ ra điều gì: "Mà chắc cô cũng quen rồi, ba năm trước cô cũng từng giết người trong lúc phát bệnh rồi mà." Cô ta lại cười chúm chím.
Dương Thần Sơ dựa người vào ghế sofa, vắt chéo hai chân, đan hai tay vào nhau, ánh mắt nguy hiểm khó lường: "Vậy giờ tôi đúng ra nên phát bệnh nhỉ?"
Điện thoại của Vương Tiểu Mai reo lên, cô ta nhìn tên người gọi liền chần chừ đôi chút, nói với Dương Thần Sơ: "Cô ngồi từ từ suy nghĩ ha, tôi đi đây." Cô ta cầm theo điện thoại, rời khỏi nhà.
Ra đến thang máy, cô ta mới nhận cuộc gọi. Tiếng Tiêu Nguyệt vang lên: "Tiểu Mai, cậu làm gì mà nghe máy lâu vậy. Thời gian của mình giờ đáng giá hàng triệu đấy."
Vương Tiểu Mai nhấn thang máy: "Có xíu việc bận thôi, mình đến công ty ngay."
____
Vương Tiểu Mai đi rồi, Dương Thần Sơ mới nhìn ra ngoài ban công. Cô bị bệnh tâm lý sao? Thì ra lần đó cô đều không nhớ gì cả là do có bệnh trong người, vậy mà cô luôn tỏ ra như chưa có chuyện gì.
Cô cứ ngồi như vậy đến khi trời nhá nhem tối, chân trời xa được bao phủ bởi một màu xám tro, cô nhìn vào mắt lại giống như đường đến địa ngục, đáng sợ, lạnh lẽo. Ti vi lúc này đang nói gì, cô hoàn toàn không biết được, đầu cô giờ chỉ còn văng vẳng lại cuộc nói chuyện của hai người lúc ở quán ăn.
Dương Thần Sơ cũng đã nhận ra bản thân mình có vấn đề, nhưng cô tự nói với mình chỉ là do đa nghi mà thôi. Từ trước đến giờ, trí nhớ cô không được tốt, bị đả kích mạnh, quên mất một vài chuyện là điều bình thường. Cô đã tự nói với chính mình như vậy, giờ lại có người tới trước mặt, nói với cô rằng: Dương Thần Sơ, cô còn định lừa mình dối người đến bao giờ nữa. Là cô bị bệnh, bị bệnh nên mới giết chết mẹ Lục rồi hiển nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Lời nói ấy như thần chú, lặp đi lặp lại trong người cô. Nó mọc thêm vô vàn chiếc gai nhọn hoắt, lăn dần vào có thể cô, giày xéo lục phủ ngũ tạng, đánh tan lý tria của cô. Cô cảm thấy có một con rắn mang theo nọc độc, trườn lên sống lưng, lạnh buốt, rùng rợn, đang lè lưỡi, cảnh cáo cô.
Điện trong nhà vụt tắt, cả không gian vắng lặng lâm vào mây đen mù mịt, hệt như tâm trí cô lúc này.
Dương Thần Sơ sợ hãi bóng tối, bởi ba năm trước, khi cô muốn bỏ đi, bản thân cô chật vật trên đường phố, trong màn đêm không thấy rõ phía trước. Cô bị ám ảnh, bị hoảng sợ khi phải nhớ lại, do đó tự mình đã tạo nên phản cảm với bóng tối.
Cô hít sâu một hơi, muốn làm cho bản thân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô biết Vương Tiểu Mai đến đây với mục đích gì, cô không thể để cô ta toại nguyện được.
Cô lần mò được điện thoại trên ghế sofa, bấm số Lam Cẩn Tranh. Anh chắc là đang bận xử lý chuyện ở Đài Truyền hình, phải một lúc sau mới nghe máy, cô nghe rõ anh nói tạm dừng một lát rồi mới hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"
Dương Thần Sơ nhìn một màu đen trước mặt, ánh mắt có phần vô hồn, cô nói: "Anh có chuyện gì giấu em không?"
"Hả?" Lam Cẩn Tranh không hiểu: "Anh thì có chuyện gì giấu em chứ, bí mật lớn nhất đời anh em cũng biết rồi còn gì?"
"Vậy thôi, em chán quá xem một bộ phim. Người mà nữ chính tin tưởng nhất lại giấu cô ấy một bí mật, nên có chút đa nghi." Cô nói dối: "Anh đang bận họp thì thôi, em cúp máy đây." Giọng cô vẫn đều đều như mọi khi, anh không phát giác ra điểm gì bất thường.
Tắt điện thoại xong, Dương Thần Sơ gục mặt xuống bàn, toàn thân lạnh hơn bao giờ hết. Lam Cẩn Tranh, sao anh lại phải nói dối em, sao anh phải che giấu em điểm ấy, anh cứ bảo vệ em như vậy, liệu có để em trưởng thành hay không?
Cô chán ghét chính bản thân mình, luôn gây ra phiền phức cho người khác, lúc nào cũng phải để người khác che chở, bao bọc như hoa trong nhà kính. Cô muốn mình là cỏ dại, kiên trì sống với đời, tự mình tồn tại không phụ thuộc vào ai. Nhưng hình như cô tưởng tượng quá rồi thì phải, cô không làm được, không làm được.
Bóng đêm ngày một lan rộng, miệng nó há to, nhue muốn nuốt chửng cô vào bụng nó. Sợ hãi vây lấy cô, cô chỉ biết bất lực ngồi đó, run rẩy.
Cô nhớ tới Lục Dương, nhớ tới tấm lưng dài rộng của anh ngày hôm ấy, nhớ tới cái ôm ấm áp của anh ngày hôm đấy, nhớ tới giọng nói chua xót của anh ngày hôm ấy. Bọn họ hình như sinh ra là để hãm hại lẫn nhau, cô là khắc tinh của anh. Chuyện gì có cô bước vào, anh đều lâm nguy, ánh nắng xung quanh anh theo đó mà mờ nhạt dần.
Chóng mặt, đau đầu, cơn đơn buốt truyền từ chân lên đại não, xông thẳng vào trong tim.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc hơn bao giờ hết. Giọng nói ấy đã thì thầm bên tai cô không biết bao nhiêu lần. Trong giờ phút này, nó như ngọn lửa đỏ rực, soi sáng màn đêm giày đặc trước mặt cô, để cô trông thấy lối ra, để cô biết đường về nhà.
Tay ai đoa chạm lên trán cô, nhiệt độ nóng hổi như quá khứ, hơi thở quen thuộc, ngay cả tiếng thỏa dài cũng quen thuộc nữa. Cô chìm vào mê man.
______
Nhiệt độ man mát truyền từ trán cô, khiến cả cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Đầu vẫn đau như búa bổ, chắc lại lên cơn sốt rồi, hôm rời khỏi nghĩa trang đã có giấu hiệu bị cảm, nào ngờ lại phát tác ngay hôm qua.
Có người đang cầm tay cô, cô cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến xa lạ. Cô từ từ mở mắt, mí mắt cũng nặng trĩu, lười không muốn mở ra.
Cô nghe thấy anh nói bên tai cô: "Sơ Sơ, em mệt rồi. Anh không cho em một mái nhà được, vậy hãy để anh giúp em xây một nơi để em có thể tìm về, để em có thể trú ẩn." Anh lại hỏi vào hư vô: "Được không?"
Cô nhận ra rồi, là Lục Dương. Anh có lẽ thừa sức đoán được mật khẩu nhà cô, còn địa chỉ nhà, anh chắc tìm được rồi.
Anh đã chăm sóc cho cô, hầu như mỗi khi cô gặp nguy hiểm, hay cảm thấy trống vắng, lo sợ, anh đều có mặt kịp thời. Anh nói anh hận cô, nhưng đây là hận của anh sao? Người đàn ông này, biết cô là hố lửa, lại cứ thích như thiêu thân lao vào. Lục Dương, anh nói đi, em phải làm sao anh mới có thể sống an lanh như bao người khác. Em cố trốn tránh anh, nhưng giờ không được nữa rồi, em cố đối mặt với anh, hình như lài càng quá sức.
Anh thì thầ vào tai cô: "Sơ Sơ, anh yêu em." Lời tỏ tình thẳng thắn, trực tiếp, bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của anh.
Nhưng anh lại nói tiếp: "Sơ Sơ, anh hận em." Tiếng thở dài vang lên bên tai, rất nhẹ, rất nhẹ, nặng nề sự bất lực.
Ba năm trước, anh nói anh hận cô.
Ba năm sau, anh vẫn nói anh hận cô.
Bây giờ, anh đã không còn nói hận cô nữa, nhưng anh lại tàn nhẫn mà nói rằng anh yêu cô, cả đời không đổi, anh hận cô, một đời không lãng quên. Rốt cuộc anh cũng nói yêu cô nhưng lại khiến cô đau đến vậy, đau đến chết đi sống lại, đau đến mức cảm giác đã không còn.
Mái tóc của anh chạm vào da thịt ở tay cô. Tóc anh rất mềm, giống như lông vũ vậy, đã bao lần cô đan tay vào mái tóc ấy, hít hà mùi nắng trên người anh, cảm nhận mùi dầu gội đầu trên tóc anh.
Anh lẩm bẩm: "Sơ Sơ, em có biết yêu em, anh mệt lắm rồi không?"
Phải, yêu một người con gái như cô, anh hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi. Cô còn thấy chán nản với bản thân mình, bất lực với một Dương Thần Sơ như vậy, anh sao có thể vui vẻ cho được.
Cô mở mắt, ngắm nhìn anh gục xuống giường, đầu đè lên tay cô. Cô nhìn rõ được sự bất lực trên người anh, người đàn ông từng thuộc về cô đã phải chịu khổ sở rồi, vậy lần này để cô buông tha cho anh vậy.
Cô cứ nhìn mãi, nhìn mãi vào người mà cô yêu, anh đứng ngay trước mặt cô, nhưng cảm giác lại xa vời vợi, giống như ánh dương vậy, tưởng là rất gần, đưa tay có thể chạm tới, nào ngờ lại rơi vào hư vô, xa vô cùng vô tận. Cho rằng bản thân là kẻ ngoài cuộc, nực cười rằng đã bị cuốn vào tự bao giờ không hay. Cô chợt nhớ đến câu thơ Trương Ái Linh đã từng viết:
"Trăng dưới nước là trăng trên trời
Người trước mặt là người trong tim.
Cứ ngỡ mình đây-kẻ đứng ngoài
Tiếc thay kịch đã sớm mình một vai."
Cổ họng đau rât như lửa đốt, cô cố phát ra những âm thanh mơ hồ, chẳng rõ tiếng: "Lục Dương, giờ anh còn yêu tôi được nữa không?"
Lục Dương rời khỏi tay cô, anh nhìn vào đôi mắt của cô, kiên định, lòng đen lòng trắng phân định rõ ràng. Anh đưa tay vuốt mái tóc cô, động tác nhẹ nhàng, cô thấy khóe môi anh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sống mũi vừa cao lại vừa thẳng.
Anh nói: "Em chỉ cần nhớ, giờ anh đang hận em, rất hận em. Nhưng em càng phải nhớ, Sơ Sơ." Anh gọi tên thân mật với cô: "Chỉ có hận càng nhiều, yêu mới càng sâu sắc."
Anh dặn dò cô vài điều, rồi rời đi. Yên lặng, không một lời, đột ngột, bất ngờ như cách anh đến bên cô vậy.
Hết chương