Lục Tử Cẩn làm sao không hiểu ý của Sầm Khang Hồng, hôm nay nàng khủng hoảng lo lắng một ngày, chỉ có một mình nàng, trừ bỏ Sầm Mặc Tiêu, nàng đã không có bất luận người nào để dựa vào. Trong hoàn cảnh này, Sầm Mặc Tiêu ngã xuống, nàng thật sự toàn dựa vào chính mình chống đỡ.
Hiện tại Sầm Khang Hồng tới, ngoại tôn nữ duy nhất của ông bởi vì cứu Lục Tử Cẩn mà suýt chết, nhưng ông không trách nàng, một câu "con đối nàng rất quan trọng" làm Lục Tử Cẩn hoàn toàn hỏng mất.
Nàng nhìn Sầm Khang Hồng, nước mắt lập tức bừng lên, nàng ngồi quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối Sầm Khang Hồng, đau khóc thành tiếng: "Ông ngoại, con rất sợ, rất sợ....."
Sầm Khang Hồng nước mắt cũng không nhịn xuống lăn dài, duỗi tay vuốt đầu Lục Tử Cẩn, hàm hồ nói: "Ông....biết, ngoan....đừng sợ, ông...ở đây."
Lão nhân nước mắt đầm đìa, nói chuyện cũng thực cố hết sức, nhưng vẫn nỗ lực an ủi Lục Tử Cẩn đang khóc không kềm chế được.
Đây là người mà ngoại tôn nữ của ông liều mang bảo vệ, cũng là cháu dâu của Sầm gia ông, và là một đứa trẻ rất tốt. Ông không bảo hộ được Sầm Mặc Tiêu, cho nên trước khi nàng tỉnh lại, ông nhất định phải bảo hộ tốt vợ nàng.
Ông biết những chuyện mà Lục Tử Cẩn gặp phải, ông cũng biết nàng mệnh khổ giống như Mặc Tiêu nhà ông, không gặp được người cha tốt, thậm chí không còn ai để nương tựa, nghĩ vậy, Sầm Khang Hồng càng thêm thương tiếc nàng.
Hai người không có bất luận quan hệ huyết thống gì, bởi vì Sầm Mặc Tiêu, liền trở thành thân nhân của nhau, loại duyên phận này phá lệ kỳ diệu. Lục Tử Cẩn nằm trên đầu gối Sầm Khang Hồng khóc thật lâu, Sầm Khang Hồng vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, chờ nàng hoãn xuống.
Cảm xúc phát tiết xong rồi, Lục Tử Cẩn có chút thẹn thùng, xoa nước mắt nói: "Thực xin lỗi ông ngoại, con làm dơ vạt áo của ngài."
Sầm Khang Hồng lắc đầu, chỉ là từ ái nhìn nàng.
Bởi vì Sầm Mặc Tiêu hôn mê bất tỉnh, công việc ở Trí Hòa phải gác lại, Sầm Mặc Tiêu vừa bắt lấy hợp đồng cùng Thiên Thịnh, gót chân mới đứng vững lại xảy ra chuyện, Sầm Khang Hồng đành phải để Lý Phong tạm thời xử lý việc công ty.
Sầm Mặc Tiêu hôn mê ba ngày, cũng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày. Không giống như Lý Nguyên, hắn ta đã nhặt được mạng về nhờ bốn, năm lần phẫu thuật liên tục. Tình trạng của Sầm Mặc Tiêu rất lạc quan, ngoại trừ rối loạn nhịp tim xuất hiện một lần, thân thể nàng vẫn luôn thực ổn định, hô hấp công năng khôi phục cũng rất tốt.
Vào ngày thứ tư, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói rằng có thể chuyển nàng ra ngoài để tĩnh dưỡng, không cần lưu tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Tử Cẩn cùng Sầm Khang Hồng vui mừng khôn xiết, ngay khi Sầm Mặc Tiêu được đưa ra ngoài, hai người liền đi theo vây quanh ở bên, nhìn chằm chằm nữ nhân mà mấy ngày nay hai người không thể chiếu cố thật tốt.
Máy thở của Sầm Mặc Tiêu đã được rút, mỗi ngày chỉ cần truyền dịch, tuy rằng nhìn vẫn làm lòng người đau, nhưng cuối cùng an ổn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, trên mặt Lục Tử Cẩn cùng Sầm Khang Hồng cuối cùng lộ ra mỉm cười.
Ở phòng chăm sóc đặc biệt có hộ sĩ chiếu cố Sầm Mặc Tiêu, chuyển đến phòng bệnh thường, đều là Lục Tử Cẩn một mình ôm lấy mọi việc.
Sầm Mặc Tiêu thích sạch sẽ, Lục Tử Cẩn cẩn thận lau thân thể cho nàng, cơ hồ mỗi giờ liền chiếu cố nàng một lần, bởi vì được chăm sóc tốt, làn da của Sầm Mặc Tiêu trạng thái đều rất khá, dấu vết đỏ gì đều không có.
Vào đêm đầu tiên sau khi ra ngoài, Lục Tử Cẩn khuyên Sầm Khang Hồng đến khu điều dưỡng để nghỉ ngơi. Nàng một mình ở lại bồi Sầm Mặc Tiêu, sau khi lau mặt, lau tay chân cho nàng ấy xong, nàng ở bên xoa ngón tay cho Sầm Mặc Tiêu, thấp giọng nói chuyện cùng nàng ấy.
"Em đều ngủ ba ngày, nên tỉnh. Em không tỉnh cũng không cách nào tự mình tắm rửa, em luôn luôn thích sạch sẽ, chị chỉ lau mình cho em, em hẳn là không thoải mái. Chị biết em rất mệt, nghỉ ngơi ba ngày còn không đỡ hơn sao? Ba ngày rồi chị không được nghe em nói chuyện, chị rất nhớ em, cũng rất muốn em, em sớm một chút tỉnh lại bồi chị, cũng để ông ngoại bớt lo lắng."
Nàng lải nhải nói, sau đó nắm tay Sầm Mặc Tiêu trầm mặc không ngôn ngữ, chờ đến loại tư vị chua xót trướng đau này áp xuống, mới tiếp tục nói chuyện.
Ngay khi nàng xoa bóp xong tay phải, chuẩn bị xoa tay trái cho Sầm Mặc Tiêu, cái tay kia đột nhiên bắt nàng một chút, lực đạo thực nhẹ câu lấy nàng liền hạ xuống, nhưng lại làm Lục Tử Cẩn đột nhiên sững người.
Nàng trợn to mắt vội vàng cúi xuống, phủng tay Sầm Mặc Tiêu: "A Tiêu, A Tiêu, em tỉnh sao? Em có thể nghe được chị nói chuyện sao?"
Nàng cơ hồ là ngừng thở nhìn đôi mắt Sầm Mặc Tiêu, nguyên bản mí mắt nhắm chặt, tròng mắt chuyển động một chút, Lục Tử Cẩn xem rành mạch, sau đó liền thấy ngón tay Sầm Mặc Tiêu giật giật.
Lục Tử Cẩn hỉ cực mà khóc, vội vàng ấn chuông báo ở đầu giường, phủng tay Sầm Mặc Tiêu áp lên má mình, nước mắt từng viên rơi trên tay Sầm Mặc Tiêu.
"Chị biết em tỉnh, A Tiêu, rốt cuộc em tỉnh rồi, em tỉnh rồi."
Nàng vừa nói vừa khóc nức nở, như thế nào đều áp không được, ngữ khí vừa kích động vừa vui vẻ, nước mắt nóng bỏng dừng trên mu bàn tay Sầm Mặc Tiêu, khiến Sầm Mặc Tiêu nhịn không được nhíu mày, đôi mắt bắt đầu giãy giụa động lên, lúc bác sĩ cùng hộ sĩ bước nhanh đi vào phòng bệnh, Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc mở mắt.
Ánh đèn trong phòng có chút sáng, nàng không khoẻ nhắm mắt lại, Lục Tử Cẩn vội vàng che cho nàng, "Chúng ta từ từ tới, từ từ tới. Em đừng sợ, bác sĩ đang khám cho em, chị ở bên cạnh bồi em."
Nàng tay trái giúp Sầm Mặc Tiêu che ánh đèn, tay phải nắm tay Sầm Mặc Tiêu, trên mặt vừa khóc vừa cười, thoạt nhìn thực buồn cười, nhưng những người biết nàng đã trải qua mấy ngày nay như thế nào đều không thể cười nổi, chỉ là lòng tràn đầy cảm khái.
Sầm Mặc Tiêu còn có chút hồ đồ, lúc bác sĩ đem ống nghe dán ở trên ngực nàng, nàng bực bội mà hừ vài tiếng, duỗi tay muốn đẩy ra, Lục Tử Cẩn sợ nàng xả đến miệng vết thương, vội vàng ngăn chặn nàng, gấp giọng hống: "A Tiêu ngoan, bác sĩ đang nghe nhịp tim của em, không cần lộn xộn, đừng đụng tới miệng vết thương."
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Sầm Mặc Tiêu an tĩnh lại, bắt lấy tay Lục Tử Cẩn không chịu buông ra, Lục Tử Cẩn nhìn đến nước mắt thiếu chút nữa lại hạ xuống.
"Lục tiểu thư, Sầm tiểu thư nhịp tim thực ổn định, miệng vết thương không có thấm dịch nhiễm trùng, cô chăm sóc nàng rất tốt, chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng, bảo trì tâm tình sung sướng, nàng thực mau có thể khỏi hẳn. Nàng mới vừa tỉnh, dạ dày khôi phục còn không tốt, chưa ăn uống được nhiều. Cho nàng ăn một chút canh, cháo, canh trứng là được, chậm rãi khôi phục ẩm thực."
Không chỉ bởi vì các nàng là người bệnh vip, mà còn vì cảm tình dành cho Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu, cho nên bác dĩ dặn dò vừa tỉ mỉ lại kiên nhẫn.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn các ngài dốc lòng trị liệu." Lục Tử Cẩn vội vàng ứng, không ngừng nói lời cảm tạ. Sầm Mặc Tiêu có thể tỉnh lại, nàng cảm kích bất tận, sự cảm kích này không biết như thế nào biểu đạt, chỉ có thể không ngừng cảm tạ các bác sĩ đã đưa Sầm Mặc Tiêu trở lại từ trong tay tử thần.
Nhìn thấy các nàng không thể tách rời, bác sĩ cùng hộ sĩ liếc nhau cười, đều đi ra ngoài, Lục Tử Cẩn da mặt ửng đỏ, lại bất chấp mặt khác, vội vàng xem Sầm Mặc Tiêu.
"Em còn đau không, cảm giác thế nào? A Tiêu, em nhận ra chị không? Em nhìn rõ chị không?"
Sầm Mặc Tiêu thích ứng ánh sáng, đầu óc cũng từ thời gian dài hôn mê hỗn độn tỉnh táo lại. Ký ức dừng lại ở một màn Lý Nguyên cầm dao đâm Lục Tử Cẩn, trái tim nàng căng thẳng, vội vàng nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn trên dưới đánh giá, duỗi tay nắm lấy nàng ấy. Thời gian dài không nói chuyện, yếu hầu của nàng khô khốc vô cùng, khàn khàn nói: "Chị có bị thương không?"
Đôi mắt Lục Tử Cẩn đau nhức đến lợi hại, trong mắt hàm chứa nước mắt cười nói: "Chị không bị thương, chị rất tốt. Là em ngốc tử này, bị thương, ngủ vài ngày, dọa chị... sợ chết mất." Nàng nói không thành tiếng, cúi đầu nghẹn ngào lên.
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, giờ phút này nàng nằm nghiêng, lưng như bị thắt lại, hơi chút động đau đớn liền truyền đến, nàng nhớ tới đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn không yên tâm, hồ nghi nói: "Lúc sau hắn có làm tổn thương chị không?"
Lục Tử Cẩn lắc đầu, mở tay nàng ra, mang cho nàng ly nước ấm. Ly gốm này là nàng cố ý đi mua, mang theo ống hút thoạt nhìn giống tiểu hài tử uống bình sữa.
Ống hút đưa tới bên miệng, Sầm Mặc Tiêu thật sự là khát tàn nhẫn, cắn ống hút có chút gấp uống lên, Lục Tử Cẩn đỡ cái ly cho nàng, liên thanh nói: "Không vội không vội, chậm một chút, uống chậm một chút."
Sầm Mặc Tiêu uống nước xong mới cảm thấy thoải mái chút, nhìn cái ly gốm đáng yêu như bình sữa, lẩm bẩm một tiếng: "Đây là bình sữa của em bé."
Lục Tử Cẩn xì nở nụ cười, duỗi tay xoa xoa vệt nước bên miệng nàng, ôn nhu nói: "Ừ, không phải cho em bé, là cho tiểu công chúa nhà chị."
Sầm Mặc Tiêu nhấp miệng nở nụ cười, miễn cưỡng tiếp nhận: "Được rồi, nhìn cũng đẹp."
Lục Tử Cẩn lại nở nụ cười, cúi người xuống cọ cọ cái trán của nàng, không có rời đi cũng không nói gì, liền như vậy qua thật lâu.
Sầm Mặc Tiêu trong lòng rất khó chịu, vừa tỉnh dậy nhìn đến Lục Tử Cẩn bình yên vô sự nàng cũng vui vẻ, chính là cũng biết bản thân dọa đến Lục Tử Cẩn, mới mấy ngày trôi qua mà vợ nàng đã tiều tụy thành bộ dáng này.
Nàng duỗi tay muốn ôm ôm Lục Tử Cẩn, đối phương lại muộn thanh nói: "Đừng cử động, để chị ôm em một lúc."
Lục Tử Cẩn chỉ là dựa vào trán Sầm Mặc Tiêu, nhẹ nhàng ôm nàng, lúc này mới cảm thấy hoàn hồn.
Sầm Mặc Tiêu không động, chờ đến Lục Tử Cẩn ngồi dậy, nàng bình tĩnh nhìn nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Lục Tử Cẩn xoa xoa khóe mắt: "Em vì cứu chị nên mới bị thương, muốn nói thực xin lỗi cũng là chị."
"Vợ làm chị lo lắng." Sầm Mặc Tiêu minh bạch loại tâm tình này, lúc ấy nhìn đến Lục Tử Cẩn một người đối mặt Lý Nguyên, nhìn đến Lý Nguyên rút dao hướng chị ấy, tim nàng giống như ngừng đập.
Lục Tử Cẩn không nói chuyện, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn không được, hồng con mắt nói: "Em....em hỗn đản này vì cái gì muốn đẩy chị ra, em không biết thân thể của mình sao? Chị tình nguyện chịu hai ba dao, cũng không muốn một dao kia đâm vào người em."
Sầm Mặc Tiêu cái mũi lên men, nhìn Lục Tử Cẩn nói: "Chị bảo em trơ mắt nhìn hắn đâm chị, em như thế nào làm được. Hắn hận em, người hắn muốn giết cũng là em, vốn dĩ không liên quan chị. Chị bồi em đồng sinh cộng tử, đã là may mắn lớn nhất của em, nếu thật để chị vì em mà xảy ra chuyện, chỉ sợ lúc ấy em liền sống không nổi nữa."
Sầm Mặc Tiêu không nói giỡn, nếu Lục Tử Cẩn xảy ra chuyện, nàng thật sự cũng không muốn sống tiếp.
Lục Tử Cẩn không nói gì, đây là một vấn đề nan giải. Nàng không muốn Sầm Mặc Tiêu bị thương, Sầm Mặc Tiêu cũng không muốn nàng chịu thương tổn, nàng chỉ có thể nghiêm túc nói: "Lần này chị không nói nhiều, nhưng về sau vô luận phát sinh chuyện gì, trước bảo hộ chính mình. Chị rắn chắc hơn em, da dày thịt béo không đáng ngại."
Sầm Mặc Tiêu không chịu, "Nói bậy, ai nói chị da dày thịt béo, em sờ qua, vừa mỏng manh vừa mềm, dùng một chút lực liền có dấu vết."
Nếu Sầm Mặc Tiêu không phải người bệnh, Lục Tử Cẩn đều phải véo nàng, người này lúc nào cũng không đứng đắn.
Sầm Mặc Tiêu không muốn nàng khổ sở, nói chút nói bậy trêu nàng.
Lục Tử Cẩn sợ nàng mệt nên để nàng nghỉ ngơi sớm, Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Em không mệt, đều ngủ lâu như vậy. Nhưng là chị, quầng thâm mắt đều ra tới, chị ngủ đi, bây giờ em rất tốt."
"Tốt gì mà tốt, miệng vết thương rất đau phải không?" Lục Tử Cẩn lấy khăn giấy xoa xoa cái trán của nàng, nơi đó đã là một tầng mồ hôi tinh mịn.
Sầm Mặc Tiêu cười cười: "Có chút đau, nhưng cũng bình thường, không có việc gì."
Lục Tử Cẩn đau lòng nhìn nàng, miệng vết thương đau thật là không có biện pháp, thuốc giảm đau người bình thường đều không thể dùng nhiều, huống chi Sầm Mặc Tiêu, nàng không biết nên làm sao giảm bớt đau đớn cho nàng ấy, chỉ có thể cùng nàng ấy nói chuyện, làm phân tán lực chú ý.
"Lý Nguyên thế nào?" Sầm Mặc Tiêu nhớ rõ Lý Nguyên cũng trúng một đao.
Lục Tử Cẩn sắc mặt hơi trầm xuống: "Còn ở phòng chăm sóc đặc biệt, phỏng chừng còn không có thoát ly nguy hiểm. Hắn chính là gieo gió gặt bão, tự rút đao ra làm mất máu càng nhiều, bởi vì đâm thủng lồng ngực gây ra chứng tràn khí ngực, cuối cùng hô hấp khó khăn. Thời gian dài thiếu oxy khiến đại não tổn thương cùng nhiều khí quan suy kiệt, còn sống cũng là phế nhân."
Sầm Mặc Tiêu không nói gì, chỉ là trầm mặc.
"Được rồi, còn nói không mệt, mí mắt đánh nhau. Tuy rằng em đã ngủ thật lâu, nhưng thân thể quá hư nhược, cần nghỉ ngơi nhiều. Em mới tỉnh, thực dễ dàng mệt, hiện tại ngoan ngoãn ngủ được không?"
Sầm Mặc Tiêu gật đầu, nhắm mắt lại mở ra: "Ngày mai em muốn uống sữa."
Lục Tử Cẩn buồn cười, "Được, chị hâm nóng sữa bò cho tiểu công chúa, chờ em tỉnh ngủ liền có thể uống, thêm một chút đường được không?"
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, nắm tay Lục Tử Cẩn, thực mau liền ngăn cản không được cơn buồn ngủ. Lần này nhìn nàng, Lục Tử Cẩn trong lòng an tâm cực kỳ, sờ sờ cái trán của nàng, cúi đầu hôn hôn.
"Ngủ ngon, A Tiêu."
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công chúa tỉnh, liền muốn uống sữa.
Tiểu công chúa: em muốn uống sữa, nhưng không phải sữa bò.
Lục phò mã: ......