Lục Tử Cẩn biết Sầm Mặc Tiêu đang nói đến việc chuyển nhượng cổ phần trong tay cho Lý Khải Thắng. Nàng nghiêm túc nhìn Sầm Mặc Tiêu, sau đó cúi người hôn lên môi nàng ấy, thở dài:
"Không phải, chị chỉ cảm thấy tiểu công chúa nhà chị quá chọc người đau."
Sầm Mặc Tiêu bị Lục Tử Cẩn một tiếng 'tiểu công chúa' gọi đến thân thể tê dại, cảm giác đều phải nổi da gà. Nàng phụt nở nụ cười, đôi mắt màu sáng lấp lánh, thoạt nhìn lại tươi đẹp khả nhân. Nàng nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn, "Chị vừa gọi em là gì?"
Lục Tử Cẩn nhướng mày cười: "Tiểu công chúa." Sau đó, nàng ngửi ngửi cổ Sầm Mặc Tiêu: "Mùi thơm sữa, thật là công chúa sữa."
Sầm Mặc Tiêu ôm eo nàng, nhẹ nhàng cắn cắn môi nàng, nỉ non nói: "Công chúa nhỏ sẽ đối với chị như vậy sao?"
Lục Tử Cẩn hô hấp hơi loạn, hai người dựa vào rất gần, có thể cảm nhận được lẫn nhau hô hấp, nàng tiếng nói hơi khàn: "Tiểu công chúa nhà chị sẽ...."
Các nàng lẫn nhau đối hôn môi tựa như nghiện, đây là phương thức tốt nhất để thể hiện tình cảm nhiệt liệt trong lòng các nàng, lẫn nhau thân mật khăng khít, không còn khoảng cách.
Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu đi thăm Sầm Khang Hồng vào ngày đầu năm mới, Sầm Khang Hồng thoạt nhìn khởi sắc không tồi, hơn một tháng trị liệu hiển nhiên là có hiệu quả.
"Ông ngoại, ngày mai con sẽ cùng Tử Cẩn trở về nơi chị ấy từng sống với mẹ."
Sầm Khang Hồng sửng sốt, nhận ra trước đây Lục Tử Cẩn cũng không sinh hoạt ở Lục gia, ông gật đầu hỏi: "Tử Cẩn trước đây sống ở nơi nào, cách Trường Thanh xa không?"
Sầm Mặc Tiêu tiếp nhận câu chuyện: "Cũng may là không xa, mấy tiếng đồng hồ liền đến. Tử Cẩn cùng mẹ chị ấy đã từng sống ở Vân Huyện, ông ngoại biết không?"
Sầm Khang Hồng trên mặt ý cười thoáng chốc ảm đạm, ông nhìn Sầm Mặc Tiêu, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Biết chứ, mẹ con từng đến đó hai lần, mỗi lần đều mang con theo."
Sầm Mặc Tiêu có chút kinh ngạc: "Hai lần, con chỉ nhớ rõ một lần."
Sầm Khang Hồng chịu đựng chua xót từ ái nói: "Lần đầu tiên con mới một tuổi rưỡi, vừa mới biết đi, còn chưa biết nói, khẳng định không nhớ rõ. Khi đó cha mẹ của con rất lo lắng, đều một tuổi rưỡi còn không biết nói, cũng không gọi ba mẹ, muốn đồ vật gì cũng chỉ biết dùng ngón tay, kết quả đi một chuyến về nhà, liền biết nói chuyện, ha ha."
Sầm Khang Hồng quay đầu đối Lục Tử Cẩn cười nói, nhắc tới thời thơ ấu của Sầm Mặc Tiêu, trong lòng Sầm Khang Hồng bởi vì nữ nhi mang đến thống khổ lúc này mới phai nhạt.
"Ba mẹ cùng dẫn con đến đó sao?" Sầm Mặc Tiêu có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy. Mẹ con trở về còn cùng ta ăn giấm thật lâu, nói con mở miệng câu đầu tiên không phải kêu ba ba mụ mụ, cư nhiên là gọi tiểu tỷ tỷ nào đó."
Sầm Khang Hồng ha ha cười, trong mắt rồi lại tràn đầy chua xót.
Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn nhìn ra ông không khỏe, liền dời đi đề tài.
"Vân Huyện cảnh sắc thực đẹp, con sẽ cùng Tử Cẩn ở lại hai ngày, cũng xem như nghỉ dưỡng. Con rất nhiều năm không rời đi Trường Thanh."
Sầm Khang Hồng gật đầu: "Ân, có thể, con thật lâu không đi ra ngoài, có Tử Cẩn chiếu cố con, ông cũng có thể yên tâm chút. Bất quá nhớ mang theo mọi thứ cần thiết, Vân Huyện không thể so Trường Thanh, thuốc chuẩn bị tốt, quần áo đủ mặc, ở miền núi bên đó sẽ lạnh hơn. Đừng ngồi xe quá lâu, nhiều nghỉ ngơi, miễn cho không thoải mái."
Ông lải nhải dặn dò rất nhiều, Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn nhất nhất ứng.
Cuối cùng Sầm Khang Hồng do dự thật lâu mới thử hỏi Sầm Mặc Tiêu: "Mặc Tiêu, năm rồi Nguyên Đán con thường ăn tối với Lý gia vào ngày đầu năm mới, tại sao năm nay con không đi? Ông luôn cảm thấy có chuyện gì xảy ra giữa con và ba con, có thể nói với ông được không?"
Sầm Khang Hồng vẫn luôn thực chú ý trạng huống của Sầm Mặc Tiêu, phía trước là sợ Sầm Mặc Tiêu kháng cự chỉ có thể yên lặng lưu tâm, hiện tại ông phát giác có điều gì đó không ổn, vẫn là muốn Sầm Mặc Tiêu tự mình nói cho ông.
Kể từ khi biết được thân thể Sầm Mặc Tiêu chuyển biến xấu, ông liền cảm thấy kỳ quái. Lý Khải Thắng rất quan tâm đến sức khỏe Sầm Mặc Tiêu, làm sao lại không biết việc hồi phục sau ca phẫu thuật của nàng rất không thích hợp.
Sầm Mặc Tiêu mỗi tháng kiểm tra sức khoẻ hai lần, Lý Khải Thắng phải là người đầu tiên hiểu rõ Sầm Mặc Tiêu khang phục không tốt, nhưng hắn chưa từng nói với ông, cũng không chịu thay đổi bác sĩ trị liệu cho Sầm Mặc Tiêu. Càng kỳ quái chính là Sầm Mặc Tiêu bảo ông không được nói kết quả bệnh tình của mình với Lý Khải Thắng, điều này làm cho ông càng nghĩ càng sai.
Kỳ thật Sầm Mặc Tiêu cũng biết việc này không giấu được lâu, Sầm Khang Hồng nhẫn đến bây giờ mới hỏi đại khái cũng là vì phía trước hai người quan hệ quá cương, ông có chút quá mức thận trọng.
"Là xảy ra chuyện, ông ơi, ông cảm thấy Lý Nguyên thế nào?" Sầm Mặc Tiêu châm chước một chút hỏi.
Sầm Khang Hồng híp híp mắt, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Hắn là người có năng lực, mấy năm nay giúp ba con không ít. Đối nhân xử thế đều có lễ có độ, đối với con cũng thực quan tâm. Tuy rằng là con nuôi, nhưng lại đem chính mình trở thành một phần tử trong nhà. Mặc Tiêu con hỏi như vậy, là có cái nhìn bất đồng sao?"
Câu hỏi của Sầm Khang Hồng rất có ý tứ, Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn đều nghe ra trong đó ý vị, nhìn nhau cười.
"Không có, con tán đồng với những gì ông nói. Chỉ là sự quan tâm của hắn, tựa hồ quá mức."
"Có ý tứ gì?" Sầm Khang Hồng biểu tình ngưng trọng, ánh mắt có chút sắc bén.
Lục Tử Cẩn nhìn hai người, ở một bên tiếp lời: "Ông ngoại, Mặc Tiêu nói cho con biết nguyên nhân bệnh của nàng. Lúc đó chỉ là một vấn đề nhỏ, mà Mặc Tiêu tuổi trẻ, trong nhà lại phá lệ coi trọng, tiếp thu trị liệu cũng là tốt nhất. Nhưng từ lần trước kiểm tra sức khoẻ tới xem, kết quả cũng không phải như vậy. Nàng thân thể suy sụp không bình thường, mà không bình thường nhất chính là, ngày đó không chỉ có ông, mà cả Mặc Tiêu và con lần đầu tiên biết thân thể nàng đã kém đến như vậy."
"Mặc Tiêu chính mình không biết?" Sầm Khang Hồng sắc mặt biến đổi, chạy nhanh nhìn Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu gật đầu, Sầm Khang Hồng trên mặt biểu tình biến đổi lại biến, đến cuối cùng gần như xanh mét. Ông thẳng đứng dậy, khóe mắt đã tràn đầy nếp nhăn vẫn sắc bén vô cùng, đôi mắt kia giờ phút này đè nặng lửa giận, cảm giác áp bách mười phần, gương mặt cơ bắp nhảy lên vài cái mới áp lực nói: "Cho nên có người động tay động chân, là có người yếu hại Mặc Tiêu, lén lút làm suy sụp thân thể của nàng?"
Chuyện này giấu không được bao lâu, chỉ cần Sầm Mặc Tiêu thả ra, Sầm Khang Hồng khẳng định sẽ biết, cho nên Lục Tử Cẩn gật đầu.
Sầm Khang Hồng giận tím mặt, ông tại chỗ dạo qua một vòng, sau đó không nín được nổi giận mắng: "Là Lý Nguyên đúng hay không? Ba con chết rồi sao? Đó là bác sĩ riêng của Lý gia, người nọ đang nói dối hắn không biết sao? Hắn làm cái gì không biết! Chính mình nữ nhi bị người khác hại thành như vậy, hắn cái gì cũng không biết!"
Ngực ông kịch liệt phập phồng, sắc mặt từ xanh mét bởi vì phẫn nộ trướng đến đỏ bừng, cuối cùng đôi mắt đều đỏ, sau một lúc lâu nức nở nói: "Ông ngoại cũng thật vô dụng, ông thật xuẩn, ông mắt mù mới nghĩ rằng hắn sẽ không làm như vậy, ông sớm nên chú ý tới. Ông nếu là nghĩ tới, sức khỏe của con cũng sẽ không kém thành bộ dáng này."
Sầm Mặc Tiêu càng sợ ông nghĩ quá nhiều, những việc này Sầm Khang Hồng chính mình cân nhắc liền sẽ phát hiện không đúng, nhưng hiện tại không thể lập tức cho ông biết hết thảy, bằng không đả kích sợ rằng chịu không nổi.
Chú Toàn nghe được Sầm Khang Hồng tức giận mắng, sợ tới mức chạy vội vào, còn tưởng rằng lão gia lại cùng tiểu thư cãi nhau, vừa tiến đến thấy Sầm Khang Hồng đỏ đôi mắt, vội chạy lại trấn an.
Sầm Mặc Tiêu cũng nhanh chóng đỡ lên Sầm Khang Hồng: "Ông ngoại, chuyện này không liên quan đến ông, là con quá kháng cự ông, không chịu để ông tham dự chuyện của con. Con tự mình cũng chưa phát hiện không đúng, càng đừng nói ông chuyện gì cũng vô pháp biết được."
"Lúc đầu con giấu ông, chính là sợ ông quá mức tức giận bị thương thân thể, con đã điều tra rất nhiều về Lý Nguyên, cũng biết những gì hắn đã làm, chỉ là con còn thiếu một ít bằng chứng để trừng phạt hắn."
Giọng nói của Sầm Khang Hồng phảng phất bọc dao nhỏ: "Hắn dám động con, hắn nên giác ngộ được hậu quả, mặc kệ thiếu bằng chứng gì, ông ngoại sẽ làm chủ cho con, ông sẽ khiến hắn hối hận! Ba con đâu, Lý Khải Thắng là chuẩn bị dưỡng lão sao? Cái gì đều mặc kệ không hỏi!"
Ông rất tức giận khi nhắc tới Lý Khải Thắng, nhưng tức giận qua đi ông cũng phát hiện không đúng, ông nhíu mày nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Con có nói cho ba con biết chưa?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Ba nhìn trúng Lý Nguyên, cũng tín nhiệm hắn, ở không chứng cứ phía trước con không nghĩ rút dây động rừng."
"Nhìn thế nào hắn cũng là dưỡng ra một con sói mắt trắng, chẳng lẽ giữa con cùng Lý Nguyên, hắn còn phải do dự chọn lựa? Hắn dám tin Lý Nguyên không tin con? Mặc Tiêu, con nói cho ông ngoại, có chuyện gì khác không? Vì chuyện này mà con tránh mặt ba con có đúng không?"
Gừng càng già càng cay, Sầm Khang Hồng đã nhìn thấy rất nhiều, cho dù lớn tuổi, hắn như cũ vẫn duy trì ngày xưa nhạy bén, thực mau liền ý thức được chỗ không đúng.
"Ông ngoại, ông miên man suy nghĩ cái gì đâu. Ông không phải không biết ba con, quá mức trọng cảm tình. Lý Nguyên vẫn luôn rất tốt với con, và hắn thực sự đã tận tâm tận lực vì bệnh tình của con trong những năm qua. Huống chi năm đó là mẹ cùng ba thu dưỡng Lý Nguyên, chúng ta cảm tình vẫn luôn thực hảo, đối ba mà nói hắn càng có ý nghĩa trọng đại."
"Đừng nói ba con, trước kia con đều đem hắn trở thành chính mình anh trai, cho nên con không nghĩ nói cho ba. Con vẫn đang điều tra bác sĩ Trần, rốt cuộc là vì cái gì bao che Lý Nguyên."
"Chuyện Lý Nguyên hạ dược con, nếu con nói cho ba, ba khẳng định muốn hỏng mất, nói không chừng sẽ trực tiếp chất vấn Lý Nguyên, ngược lại rút dây động rừng. Con muốn chính là, giải quyết xong Lý Nguyên rồi mới nói với ba, vốn là con cũng muốn giấu ông ngoại, nhưng ông quá nhạy bén, con giấu không qua."
Lục Tử Cẩn lẳng lặng nghe nàng nói, cúi đầu tràn đầy đau lòng. Bởi vì lấy đại cục làm trọng, vì chiếu cố tâm tình Sầm Khang Hồng, Sầm Mặc Tiêu không thể không dùng những lời này giải vây cho Lý Khải Thắng.
Lục Tử Cẩn cầm tay Sầm Mặc Tiêu, đối phương ngón tay co lại, cực kỳ lạnh lẽo. Nhẹ nhàng bẻ ra tay nàng, mười ngón đan xen, làm Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc tìm được chút chỗ dựa.
"Ông ngoại, Mặc Tiêu thực lý trí và biết chính mình đang làm gì, con cũng sẽ tại bên người giúp nàng. Hiện tại chúng con gặp một chút nan đề, cần ông ngoại hỗ trợ, còn những chuyện khác chúng con đều có thể ứng đối, ông không cần sầu lo."
"Muốn ông giúp cái gì?" Sầm Khang Hồng rốt cuộc buông hoài nghi, bị các nàng đưa tới địa phương khác.
Sầm Mặc Tiêu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lục Tử Cẩn, lúc này mới nói với Sầm Khang Hồng kế hoạch của các nàng.
Sầm Khang Hồng gật đầu, ánh mắt có chút ủ rũ: "Mấy năm nay hắn đích xác đem Thái Hòa quản thực hảo, nhưng là người làm ăn, đặc biệt hắn loại này cấp tiến, dưới tay không có khả năng sạch sẽ, cho dù sạch sẽ, ông cũng có thể tìm ra vết nhơ của hắn. Mặc Tiêu con không cần nhúng tay, miễn cho hao tổn tinh thần, con bồi Tử Cẩn đi nghỉ dưỡng, bên này ông ngoại thay con xử lý. Hắn nghĩ là ông già rồi, không đem lão nhân này để vào mắt."
Kỳ thật Lý Nguyên kiêng kị nhất chính là Sầm Khang Hồng, nhưng Sầm Mặc Tiêu thật sự quá cố chấp, nhiều năm như vậy cũng không làm Sầm Khang Hồng tới gần nửa phần, sinh sôi đem những thứ được trời ưu ái phá hỏng hoàn toàn, đưa bản thân vào tuyệt cảnh.
Sầm Mặc Tiêu trong lòng chua xót khó nhịn, nhìn lão nhân tóc mai bạc phơ trước mắt, lần nữa dặn dò: "Ông ngoại, dù ngài già rồi nhưng vẫn rất anh tuấn, tuy nhiên cần phải chiếu cố tốt thân thể chính mình. Con đều hiểu rõ chuyện Lý Nguyên, ông không nên gấp gáp thượng hoả, cũng không cần nghĩ quá nhiều, hiện tại con chỉ có thể dựa vào ông, ông nhất định phải thật khỏe mạnh."
Sầm Khang Hồng rất không muốn thừa nhận mình già, nếu người khác nói ông già, ông chính là muốn phát giận, nhưng cháu gái chính mình nói, ông nghe được cười tủm tỉm liên tục gật đầu: "Ông biết, ông đều đúng giờ uống thuốc, định kỳ khám bác sĩ. Hơn nữa con đứa nhỏ này, lại nói ngốc lời nói, như thế nào chỉ có thể dựa vào ông, còn ba con thì sao? Vợ con cũng không thể dựa vào?" Nói hắn còn hướng Lục Tử Cẩn chớp chớp mắt, trêu đến hai người đều nở nụ cười.
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu, mang theo điểm tính trẻ con: "Bọn họ lại không họ Sầm, đúng không?"
Lục Tử Cẩn bật cười, đối Sầm Khang Hồng oán giận nói: "Lúc này liền nói con không cùng họ với nàng, ngày thường có việc, Sầm phu nhân Sầm phu nhân, kêu rất thuận miệng."
Sầm Khang Hồng ha ha nở nụ cười, cũng không để ý những gì được chiếu rọi trong lời nói của Sầm Mặc Tiêu.
Lục Tử Cẩn vẫn giao tiếp rất tốt với trưởng bối, có nàng ở, Sầm Mặc Tiêu cùng Sầm Khang Hồng đều phải thân cận rất nhiều, sau bữa cơm, lão nhân vui vẻ vô cùng.
Sau khi ra cửa, Sầm Mặc Tiêu nhìn người bên cạnh, duỗi tay câu lấy nàng ngón út, ý cười nhợt nhạt mà nhìn nàng.
Lục Tử Cẩn liếc nàng một cái, lại không có giống như bình thường cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, hơn nữa là nhìn phía trước không mặn không nhạt nói:
"Chị không phải họ Sầm, kéo chị làm gì?"
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó bẹp miệng: "Chị lại cùng em tính sổ?"
"Lòng dạ hẹp hòi liền phải có bộ dáng lòng dạ hẹp hòi." Lục Tử Cẩn không chút nào dao động, nàng nhưng không thừa nhận tuy rằng mười lần chín lần thua, nàng vẫn thích tranh luận cùng Sầm Mặc Tiêu, thực đáng yêu.
"Sầm phu nhân, Sầm phu nhân? Em sai rồi."
Sầm Mặc Tiêu câu lấy tay nàng quơ quơ hướng nàng làm nũng. Kỳ thật Sầm Mặc Tiêu trông lạnh lùng hơn bởi vì cặp mắt màu sáng đó, vẻ ngoài cũng không phải đáng yêu, khí tràng đủ thật sự. Nhưng hiện tại nắm ngón tay Lục Tử Cẩn, bĩu môi thả kiều một chút đều không giữ được hình tượng, dù sao ở trong mắt phu nhân nhà nàng, nàng cần hình tượng làm gì nữa.
Lục Tử Cẩn có điểm nhịn không được, nàng quay đầu đối Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, nhưng lại rất tàn khốc nói: "Làm nũng thực đáng yêu, chính là vô dụng."
Sầm Mặc Tiêu biết nàng không sinh khí, nhưng là giữa tình nhân trẻ tuổi, cần nhiều tình thú, sau đó nàng nghĩ nghĩ, nắm tay Lục Tử Cẩn thấu lại gần, tiếp tục làm nũng: "Tỷ tỷ, em sai rồi."
Lục Tử Cẩn ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu , sau đó vành tai trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng.
Sầm Mặc Tiêu đứng thẳng thân thể, nhưng không có nửa điểm dáng vẻ vừa mới hờn dỗi, chớp đôi mắt đè thấp tiếng nói: "Như vậy làm nũng cũng vô dụng sao?"
Lục Tử Cẩn cảm thấy có điểm miệng khô lưỡi khô.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm dỗi dỗi: Như vậy làm nũng cũng vô dụng sao?
Lục bạch bạch:...... ( nội tâm điên cuồng kêu: A, tiểu công chúa giết ta! )