Trong giấc mơ của cô đường như luôn có một cô gái, ngồi máy bay, bay trên ba vạn thước trên bầu trời, ngoài cửa sổ cảnh đẹp tung bay, những áng mây xốp xốp treo lơ lửng, từ xứ sở hoa anh đào Tokyo đến HongKong có những tòa cao ốc hiện đại, từ Nam Mĩ có những cây cọ cao cao hoang dã rồi đến những cánh đồng tuyết ở Scandinavia, lưa thưa người, vó ngựa không ngừng khó khăn đi lên, không có nhà, càng không có nơi dừng chân, chỉ biết cúi đầu vội vã đi đến cuối con đường.
Vừa mở mắt ra, ánh nắng chiếu rực rỡ khắp nơi, phản ứng đầu tiên của Ôn Ngọc là gấp gáp, sao bây giờ mới thức dậy, xe buýt ba mươi phút mới có một chuyến, hỏng bét, nhất định hôm nay đi học trễ rồi. Lập tức vén chăn xuống giường, một đôi dép hình con thỏ chỉ còn một con, con khác chẳng biết bị đá vào góc nào rồi, đầu cô đầy mồ hôi, cô vội đến bên giường, cởi áo ngủ, trong sự yên bình của nắng sớm, khoát lên thân thể bận rộn của cô, ánh nắng lẻn qua cửa sổ, xuyên qua bức màn, chạy tới ôm lấy thân thể nhỏ bé gầy yếu của cô, khom lưng lo sợ, rồi ánh nắng hòa với gió, thổi vi vu, không biết khép nép, hôn lên đôi môi đầy màu anh đào kia.
Ai đó có thể nhìn cô mà phát lên một bức họa, cô phong tình như được sinh ra từ sau cơn mưa.
Đến khi Ôn Nghiên đẩy cửa vào, nói một câu làm sợ hãi của cô cũng chạy mất, Ôn Ngọc đang cài nút áo sơmi, bị chị mình gọi lại "Mặc đồng phục làm gì thế? Hôm nay chủ nhật mà"
Ôn Ngọc ngây ngốc nhìn Ôn Nghiên, mặt thoáng hồng, dễ thương. Ôn Nghiên nhịn không được bóp mặt cô, cười nói "Sắp thi cuồi kì rồi, nhìn em khẩn trương sắp chết rồi kìa. Chủ nhật không cần nhất thiết chỉ ngồi ôn bài, có thời gian thì cùng bạn bè ra ngoài mua sắm, thả lỏng tâm tình một chút"
Lại dặn dò cô "Đổi một món trang sức giả, xuống lầu dùng điểm tâm nào. Hôm nay trong nhà có bão, ít nói thì tốt hơn"
Ôn Ngọc gật đầu một cái, âm thầm chửi mình bị thần kinh, ngủ một giấc thì mất trí nhớ, không nhớ mình đã trải qua thứ bảy rồi.
Chẳng là cái thứ bảy kia, không có gì đặc biệt làm cô không quen.
Vì Ôn Mẫn bỏ trốn, chỉ để lại một bức thư, hùng hùng hổ hổ viết muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Ôn Quảng Hải. Âu Ngọc Phân và Ôn Quảng Hải lại bắt đầu nhao nhao, ông trách bà dạy dỗ con gái không tốt, gia môn bất hạnh, bà lại trách ông đánh cược cả gia sản, muốn cả nhà ra ngoài ăn xin.
Cuối cùng người đau khổ nhất luôn là phụ nữ, Âu Ngọc Phân ngồi ở ghế salon ôm mặt khóc, lớn, Ôn Quảng Hải ngại phiền, ôm quần áo bỏ đi
mình ko biết phải ý tác giả là vậy không, nguyên văn là 'nắm cả trang phục tốt Viên Bích Vân ra cửa tán tài đi.'
Ôn Ngọc vừa ăn xong bánh mì sanwich, sữa tươi uống còn thừa nửa ly, Ôn Ngọc Phân trợn mắt nhìn, oán hận nói: "Ăn còn để lãng phí, sớm muộn gì cũng đuổi mày ra đường ở"
Cả gia đình phế vật này chỉ dựa vào đồ cưới của bà ta mà sống qua ngày, trong lòng bà ta tức giận cũng phải thôi.
"Đại phu nhân, con sai rồi" Đây là công phu tinh quái cô tu luyện ngàn năm, bị người ta chỉ vào mũi mắng còn có thể cười ôn hòa, để người ta có giận cũng không thể lám gì được, giấu trong ngực thì càng điên hơn. Ôn Ngọc lặng lẽ uống hết nữa ly sữa tươi còn lại, lau khóe miệng một cái, nói một câu "cực khổ" với A SAn đang dọn chèn dĩa, xách quần vòng qua Âu Ngọc Phân đang nhìn chằm chằm, lên lầu nghỉ ngơi.
CỬa phòng Vưu Mỹ Hiền trên lầu hai nữa khép nữa hở, Ôn Quảng Hải chê bà ta đã già, lại không xinh đẹp, năm sáu năm nay không vào phòng của bà ta. Thật ra mười bảy tuổi bà ta đã sinh Ôn Nghiên, năm nay cũng chỉ mới ba mươi chín, đúng ra vẫn còn xuân sắc. Chỉ là từ sáng đến tồi tha vận mình khổ, làm người ta nghe hoài đến tai cũng chảy nước, màng nhĩ đóng thành kén, than vãn khi còn bé nhà nghèo, không thể dựa vào vận khí đc------- thật ra tất cả đều là lựa chọn của bà ta, quan hệ lén lún với Ôn Quảng Hải, làm tình nhân không danh không phận bên ngoài, sinh đứa con đầu tiên thiếu chút nữa chết trên giường bệnh, mất nửa cái mạng mới hạ sinh được, nhưng lại là con gái, sau khi năm ba năm có bầu không được, lại mang thai long phụng , mừng đến mở yến tiệc bàn để đãi khách, kết quả là vui mừng cũng vô ích, con trai vẫn là con trai, chỉ tiếc rằng nó đần độn, ngược lại đứa con gái lại khôn như hồ ly, mang mệnh suy, khắc mẹ khắc cha, khắc anh chị em, khắc người nhà, vừa sinh ra thì Ôn Quảng Hải bị người khác lừa tài sản, từ đó về sau cô không có vận mệnh tốt ở ngôi nhà này.
Vưu Mỹ Hiền hứng lên, soi gương, vẽ mắt họa mi, nhưng càng xem lại càng bực mình, mình xinh đẹp thì có tác dụng gì, đàn bà lớn tuổi theo năm tháng, mỗi ngày một già đi, giá trị cũng tuột dốc. Ai cũng có thể chỉ vào mặt mà mắng, khinh thường đàn bà luống tuổi đã có chồng.
Lửa giận tự nhiên bốc lên cao, đem hộp phấn lót ném ra ngoài, ai ngờ nện ngay vào Ôn Ngọc đúng lúc đi ngang qua, nghe cô ui da một tiếng, ôm trán, Vưu Mỹ Hiền cao giọng cười to, vui vẻ, giống như đã bực bội từ tháng trước rồi, tới bây giờ mới được thoải mái.
Vưu Mỹ Hiền đứng lên, một tay chống nạnh, lắc lắc thân thể đi ra cửa, kí quái, liếc mắt nhìn cô: "Ôi, thật xấu hổ, vung tay lại vô ý trúng vào Thất tiểu thư của chúng ta, đến đấy đến đây, đưa mẹ xem nào, gương mặt xinh đẹp như vậy mà bị thương nhìn xấu xí chưa kìa?"
Đột nhiên, hất bàn tay đang che vết thương của cô ra, bàn tay còn lại nắm chặt cằm của cô, làm cô phải ngẩng đầu.
Là nó, là gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp này, sao chổi tinh quái ngoan độc trưởng thành sớm, chẳng những lấy đi thanh xuân của bà ta, làm trở ngại tiền đồ phú quý của bà ta, con hại Phúc tử làm trò cười cho cả Ôn Gia.
Ba ta hận, hận ngay từ đầu không nhẫn tâm bóp chết nó.
Đúng, bóp chết nó, bóp chết con yêu tinh Ôn Ngọc này, cảnh tượng đó tự nhiên lướt qua đầu bà ta, nó chết, Phúc tử tự nhiên trở nên bình thường, sau đó Ôn Gia cũng không bị lừa gạt tài sản.
Tốt, tốt lắm, cuối cùng Vưu Mỹ Hiền cũng tìm được nguyên nhân của toàn bộ sự đau khổ này, đầu ngón tay đỏ chót bấu trên cổ Ôn Ngọc, chỉ cần bóp chặt, thoáng dùng lực, bóp trúng mục tiêu thì nó sẽ không hại được mình, còn chờ gì nữa.... ......
Ôn Ngọc nhìn vào mắt bà ta, thản nhiên nói "Đã giờ rưỡi rồi, nếu còn không thay quần áo, sẽ trễ thuyền đến đảo Nam Sơn, tính tình của người đó nóng nảy, không thích đông người, nửa tháng mới gặp một lần, xin quý trọng thời gian nha Tam phu nhân"
Nghe nói thế, Vưu Mỹ Hiền rét run, muốn hỏi cô làm sao biết được, một lúc lâu sau mới cố gắng thốt ra được vài chữ mày... mày...
Ôn Ngọc nhíu mày, thật phiền, vươn tay gạt bàn tay gầy gò kia ra, đè thấp âm thanh nói: "Tam phu nhân, tôi khuyên bà khi trở về thì giấu vẻ tươi cười đi, Nhị phu nhân rất tinh tường, bà ta sẽ sớm nhìn ra được có chuyện mờ ám"
Cô cười lên, âm thanh thanh thúy nói: "Mẹ, màu hồng của quả quýt sẽ làm khí sắc tối đi, dùng cái son kia đi. Đánh bài với Chu phu nhân không cần phải khách khí, đại khai sát giới tiêu diệt bốn phương, lấy hết vốn rồi hẳn về"
Gương mặt Vưu Mỹ Hiền co giật vì sợ hãi, cố gắng thế nào cũng không cười được dù một chút, quay đầu lại nhìn Nhị Phu nhân đã xuống tới đây, liếc hai mẹ con một cái, tràn đấy giễu cợt.
Đối với Ôn Ngọc bà ta chỉ có khinh thường "Tam phu nhân đi cẩn thận, đi sớm về sớm" Cô xuống lầu tìm A SAn giúp mình xử lý vết thương bị rách miếng da trên trán.
Tòa nhà cũ kĩ này, âm u mà toàn vết nứt
Thứ bảy lại đến, radio cứ lặp đi lặp lại dự báo thời tiết,có gió mạnh, có khối khí tụ nhiệt đới "Mạt Lý" ở phía tây Tây Bắc khoảng km, dự tính sẽ đi đổ bộ theo hướng đông với tốc độ km, giờ chiều ngày mai sẽ vào đến cảng, mong người dân ít ra ngoài để tránh thiệt hại.
Mây đen xếp tầng tầng lớp lớp ở phía chân trời, áp suất thấp, người đi đường qua lại vội vàng. Gió thổi làm tung tóe chiếc túi nhựa, cũng thổi bay toán loạn những chiếc váy dài vày ngắn qua lại trên đường, làm cho gã đàn ông ngốc nghếch bán cá trứng nấu bên đường tay run tim đập, hết người này đến người khác, hết nữ sinh tới thành phần tri thức, cẳng chân xinh đẹp lướt qua, đỏ vàng cam lục lam chàm tím, đủ loại quần tam giác góc bẹt hay đường ren đường vân cứ thế được phơi bầy ra, trứng cả bị nấu đến bể bụng cũng không ai thém quan tâm.
Chín giớ ở Tòa Bất Dạ thành luôn cuồng hoan náo nhiệt.
Tình nhân tay trong tay đi dạo. tìm một rạp chiếu phim rồi hôn môi vuốt ve, tận tâm tận tình, ba năm ông bạn già hẹn nhau, đi qua từng dãy phố nào nhiệt tìm kiếm những chiếc vày tâm đầu ý hợp.
mình nghĩ là già dê, ngắm váy phụ nữ.
Bỗng nhiên một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua, từ đâu xông tới, gặp dân thì xem thường, ỷ vào việc đang bắt trộm mà hóng gió mát mẻ, thật là phiền.
Ôn Ngọc một tay ôm cặp sách, tay khác cầm chặt chiếc váy của mình, tránh gió biển thổi tung, khó khăn bước tiếp.
Tự nhiên gã đàn ông bán trứng cá không vừa ý cô, xinh đẹp thì có ích gì, không chịu tạo phúc cho nhân loại, không ủng hộ một chút cho người qua đường.
Cảnh sát vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, đi vào những con hẻm chật tối, ở đầu đường cũng phân công cho người đứng đó, thính thoảng tra xét những người khả nghi, không biết muốn bắt loại tội phạm nguy hiểm cỡ nào.
Ôn Ngọc đi qua một quán cà phê, bị hấp dẫn bởi tủ kính đấy những con gấu Teddy, cô dừng lại xem nó. Đột nhiên bả vai bị ai đó nắm lại, kéo cô vào lòng, cô còn chưa lấy lại tinh thần đã dựa vào khuôn ngực ám ấp, môi của hắn lướt qua tai, hôn đỉnh đầu cô. "Bảo bối, thì ra em chờ anh ở đây, đi thôi, chúng ta đi mướn phòng"
Tay cầm bả vai của cô vô lực, máu hòa với mồ hôi hỗn tạp, giống như mùi gỉ sắt, tràn ngập chóp mũi, Ôn Ngọc cũng không giãy giuạ, ngẩng đầu nhìn vị tội phạm bị truy nã này.
Hắn mặc một bộ đồ bằng da màu đen bền bỉ, khóa được kéo thẳng đến cổ, chiếc áo khoát ôm chặt những bặp thịt cuồn cuộn kia, hiển nhiên là do chiếc áo quá nhỏ, không vừa với hắn. Bị nhiễm ánh mắt của cô, hắn cúi đầu nhìn cô, chân thành mà tha thiết, lộ vẻ nuông chiều, nhưng Ôn Ngọc không nhìn ra được, đáy mắt hắn là cảnh cáo, hắn tin tưởng cô, qua đó, hắn cũng đang uy hiếp cô.
Trong lòng cô chê cười, một nụ cười khuynh thành ngắn ngủi, vì xung quanh huyên nào lấn áp đi vẻ yên tĩnh, những con tàu bắt đầu cập bến cảng, không nâng buồm, những chiếc phi cơ chở hành khách, những chiếc tàu điện từ tương lai cũng phải dừng lại một giây, có lẽ chỉ vì chờ nụ cười này.
"Anh đến trễ, bảo bối không vui sao? Anh sai rồi, mình ăn cơm trước, ăn no lại giận được không?" Lục Hiển đẩy cô về phía trước, đi chậm rãi, hết sức duy trì vẻ thong dong và trấn định, nhưng hô hấp của hắn rối loạn, cho dù cố hết sức thì nhìn bước chân cũng đủ lộ ra hắn là ai.
Tên Lục Hiển này, tự đại tự phụ, hết đường chống đỡ rồi mà còn dở thói tự cao, thật là ghê gớm.
Cô cầm tay hắn, đỡ nửa người của hắn. "Nếu bây giờ anh gục xuống, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát, bảo anh lợi dụng tôi để trốn kiểm tra. Ngoài tội mưu sát, anh sẽ thêm một tội nữa"
Lục Hiển nhìn đỉnh đầu nhỏ nhỏ của cô, cười mà không gây ra tiếng động.
Lúc này phải chi có điếu thuốc, hắn sẽ tinh tế thưởng thức cô.