Sếp Đặng mang một cái mũ màu đen, trên mặt trước mũ là một hình gấu trúc lớn hiếm thấy với dòng chữ Anh văn thô tục ít gặp, dễ làm cho người ta hiểu lầm chủ nhân của chiếc mũ lưỡi trai này là một kẻ hận đời, ý đồ lấy kích thích tố (hormone) và mụn để hủy diệt thế giới người trẻ tuổi.
Ôn Ngọc cắn ống hút tò mò hỏi: "Chủ nhật không dành chút thời gian tâm sự với người nhà sao? Sếp Đặng, người bạn nhỏ ở thời kỳ trưởng thành rất khó trị, một câu nói không hợp, là sẽ hận ông cả đời đó ——"
Vẻ mặt Đặng Minh Hiến nghiêm nghị, ánh mắt lạnh thấu xương sắc bén như dao nhìn Ôn Ngọc, bên cạnh bánh mì kẹp bị ông ta cắm vài ba chiếc tăm nhọn vào, ông ta hơi nhếch khóe miệng, cố gắng kiềm chế.
"Thế nào, mấy ngày nay Lục Hiển đi trốn nợ, không có sức quản cô ư?"
Ôn Ngọc chống cằm, cười nói: "Ngày ngày anh ta ở nhà hăng hái đọc sách ôn bài, muốn thi ngành kinh tế, ẵm giải Nobel."
Đặng Minh Hiến đen mặt nhăn nhó, Ôn Ngọc nhìn dòng người nhộn nhịp bên ngoài cửa kính, thản nhiên nói: "Sếp Đặng muốn chơi trò đoán suy nghĩ với tôi hả? Đã từng nghe tới câu “lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển” chưa? Ông không có phần thắng đâu."
Đặng lại nói: "A Kiên bị ném đến cửa cảnh cục, hai mươi lăm tuổi, đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ cũng coi như xong. Là Lục Hiển, một phát bắn vào đầu, chạm vào ——" Tay phải ông ta mô phỏng tư thế dùng súng, ngón trỏ nhắm ngay huyệt Thái Dương, con mắt già vẩn đục trợn to, tựa như có thể thu toàn bộ cảnh tượng vào trong tầm mắt.
Ôn Ngọc rũ mí mắt xuống, "Nếu như không phải ông sắp xếp anh ta làm nhiệm vụ nằm vùng, thì cũng không có chuyện gì rồi."
"Lục Hiển chính là con chó điên, chính anh ta cũng không ngờ rằng, nếu như không có pháp trị, thì giới Xã Hội Đen cũng không có cách nào sống sót, cô xem bờ bên kia, chính phủ muốn giết người nào thì giết người đó, anh ta dám vượt biển quay về, sẽ bị bắn chết ngay. Lựu đạn, nổ tung làm cho óc văng khắp nơi, ha ha ha ——" Cố chấp quá cũng là phá hoại, không ngờ lại lộ ra ý định bốc đồng ngay từ đầu, hoàn toàn không có lý trí, lúc này, Ôn Ngọc đã không còn nghi ngờ chút nào, Đặng Minh Hiến sẽ không kiềm chế được mà móc súng ra thực thi sự hung bạo đối với dân chúng.
Ôn Ngọc nói: "Sếp Đặng ông cũng khá mâu thuẫn đấy, vừa nhấn mạnh dùng luật pháp để trị, lại vừa hâm mộ bờ bên kia, có thể muốn làm gì thì làm. Hai mươi năm ông làm cảnh sát nhưng vẫn chưa trải nghiệm đủ những chuyện này sao? Sor¬ry, tôi không phải bác sĩ tâm lý, không có nghĩa vụ cho ông lời khuyên. Vì cái gì ông lại đến gặp tôi, không bằng đi thẳng vào vấn đề."
"Cô giúp tôi lấy chứng cớ, tôi giúp cô tìm Tần Tử Sơn."
Một ly uyên ương đông lạnh đã thấy đáy, Đoàn Gia Hào vẫn còn ở phố đối diện bị cô gái bán hàng quấn lấy, Ôn Ngọc theo thói quen, cúi đầu buồn cười, không khỏi giễu cợt nói: "Sếp Đặng nhớ sai rồi, là ông giúp tôi tìm Tần Tử Sơn, tôi giúp ông lấy được chứng cớ. Sếp Đặng không bị dồn tới đường cùng thì sẽ không tới tìm tôi, đến bây giờ, vẫn còn vờ vịt nói điều kiện với tôi ư?"
Đặng Minh Hiến do dự, "Muốn tôi tin cô, hẳn là cô nên thể hiện thành ý trước."
Vậy mà Ôn Ngọc vẫn thản nhiên, bây giờ không phải là bán tháo hàng tồn kho, mà là cô bán với giá cao, cô đang có ưu thế vượt trội, cần gì phải gấp gáp, "Ông tin hay không cũng không quan trọng. Sếp Đặng đã từng cá cược đua ngựa chưa? Ông chỉ biết rằng trước khi một tiếng súng vang lên thì điểm mấu chốt chắc chắn kiếm lợi gấp đôi là gì chứ? Nhưng mà tất cả mọi người chỉ “vật lộn đọ sức” cho tới khi kết thúc, rốt cuộc, chẳng ai biết được kết quả, công bằng với tất cả mọi, ông nói xem có đúng không?"
Ngày trước ông ta chẳng thèm ngó tới, hôm nay tận lực thành khẩn yêu cầu, ha, trong cuộc sống ý nghĩa sâu xa đều nằm trong một chữ "Chờ" này, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là mạng cô phải thọ, kéo dài được.
"Cố giữ tăng giá." Đặng Minh Hiến hừ lạnh.
"Sếp Đặng thứ lỗi, giá vàng cũng có lúc lên lúc xuống, huống chi giao dịch mạo hiểm. Hiện tại do dự, một giây kế tiếp giá lại khác rồi, tăng giá."
Ôn Ngọc nghĩ, trong lòng Đặng Minh Hiến không hiểu được rằng bảo cô quay về là tìm chết bao nhiêu lần. Ngoài mặt vẫn cố ra vẻ thâm trầm, hình như tuổi tác và tuổi nghề từng trải của ông ta vẫn luôn trợ giúp ông ta, hậu bối (kẻ sinh sau đẻ muộn) ở trước mặt chống đỡ với tiền bối, lão nhân không khỏi có cảm giác ưu việt hơn hẳn.
Cuối cùng ông ta đội mũ lưỡi trai lên, để lại một chiếc khăn ở trên bàn, vành mũ sụp xuống che kín nửa gương mặt, cũng không để lại lời thừa thãi cho cô.
Nhưng ăn ý, bắt nhịp với nhau.
Đợi tới lúc Đoàn Gia Hào đầu đầy mồ hôi xách theo giầy chạy trở về, Ôn Ngọc đã ăn hết nửa bát mì hoành thánh, không biết có phải người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái không, ở trước mặt Đặng Minh Hiến cô cố làm ra vẻ rất lâu, rốt cuộc cũng có thời gian trở lại là mình, không cần phải kiêng dè mà hưởng thụ thức ăn ngon lót dạ tới lúc có cảm giác no bụng.
Đoàn Gia Hào lấy một đôi giày đế bằng màu trắng ra từ trong hộp giầy, thiếu niên mảnh khảnh nhưng cao lớn khom người ở dưới bàn cơm, suýt nữa cầm được bàn chân đã đỏ lên của cô để thay giày cho cô.
Ôn Ngọc nhấc hai chân tránh sang một bên, thật sự hơi lúng túng, "Không cần không cần, để tôi tự làm."
Nhưng Đoàn Gia Hào không nhận ra, vẫn nửa ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu cười khúc khích nhìn lại cô, "Họ đều nói nhìn đôi giày này đẹp. . . . . . . . . . . . Còn tôi lại thấy chân bạn đẹp mắt, đi cái gì cũng đẹp. . . . . . . . . . . ."
Cô giơ tay ra che mu bàn chân, không nhịn được lầu bầu, "Đứa ngốc ——"
"A Ngọc, tuần sau bạn có thời gian không? Chúng ta đi ngắm sư tử biển. . . . . . . . . . . ."
"Vẫn chưa tới Chủ Nhật tuần này ——" Lại lấy ra ba tờ tiền giấy đưa cho cậu ta, nhưng ba lần bốn lượt cậu ta vẫn không chịu nhận, Ôn Ngọc không thể làm gì khác hơn đành phải uy hiếp, "Bạn mà không chịu cầm, thì sẽ không có tuần sau."
Lúc này Đoàn Gia Hào mới cúi đầu, "Tôi cầm tôi cầm, tuần sau. . . . . . . . . . . . Có chòm sao Sư Tử mưa sao băng, chúng ta đến đỉnh núi được không?"
Phương thức theo đuổi con gái tầm thường cũ kỹ hai mươi ba mươi năm cũng chịu không đổi mới, aizz —— ngu ngốc đến đáng thương.
Trời chưa tối đã trở về "biệt thự Ba La sang trọng sát biển", tới cửa, Ôn Ngọc đi hết đường bèn nói bye bye với Sán Vĩ Tử bám theo sau, hôm nay thật khổ cực. Sán Vĩ Tử vò đầu, nhìn xung quanh, đợi cô vào cửa mới dám đi tìm Lục Hiển hồi báo tình hình chiến đấu.
Một mình cô gái nhỏ giữa tòa nhà lớn vắng vẻ rốt cuộc cũng có hơi thở giống đực, chiếm cứ ở tầm mắt có thể cảm thấy tại mỗi một góc, đều kêu gào anh trở về.
Tắm rửa xong, Ôn Ngọc mang theo mái tóc dài đã khô một nửa từ phòng ngủ đi tới thư phòng, bàn đọc sách nhỏ hẹp màu hồng nâu rất khoa trương, đặt ngang ở trước mắt giống như giường xếp, nếu như cắm một lá cờ có chữ sẽ bày ra “to my majesty” thì quả thật có thể trở thành phòng làm việc riêng của Trưởng Đặc Khu rồi.
Sau lưng là tủ sách âm tường, phải có tới trên trăm quyển sách chen chúc trên đó khiến người bình thường giở cũng lười, cùng lắm thì lật một trang sách sâu xa khó hiểu, dùng để ngụy trang cho cuộc sống thiếu hụt hơi thở nhân văn của anh.
Anh tựa vào trên ghế, chân dài thẳng tắp được che giấu dưới quần dài rộng lùng thùng, gác ở trên mặt bàn, dưới đế giày là hoa văn sóng lớn lộ ra ở trước mặt Ôn Ngọc, vô lễ một cách đúng lý hợp lý.
"Về rồi à?" Anh hỏi, trên miệng ngậm một chiếc kẹo que, nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Đã lâu không gặp, gần đây có chuyện sao?"
"Tức giận hả?" Lục Hiển để chân xuống, nhưng đừng hy vọng lưng anh thẳng tắp, vẫn ngồi nghiêng người, tay phải chống ở gò má, một đôi mắt sáng trong hẹp dài, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, tựa như con sư tử lười biếng sau buổi trưa. Ngoắc ngoắc tay ý bảo cô tới đây, "Không có gì nói với anh?"
Ôn Ngọc vừa đến gần bàn đọc sách, đã bị anh kéo tay đè ở đầu gối, cô buộc tóc dài lòa xòa rất tương xứng với cổ áo, lộ ra một vùng cổ tuyết trắng mê người, khiến một tên quỷ háo sắc, làm sao Lục Hiển nhịn được, cúi đầu há mồm lập tức cắn, lưỡi trơn trượt liếm vào, xung quanh cũng bị nhuộm thành màu hồng mập mờ.
Anh hít sâu, cảm thán, "Thơm quá —— mùi thơm của em thật ngon."
Ôn Ngọc bất đắc dĩ, "Anh đói bụng thì kêu A Kim nấu cơm."
Một đôi tay cứng như sắt vây chặt lấy cô, rồi lập tức cắn vành tai cô, ngay sau đó lại hôn khóe môi cô, dường như là không đủ, rầm rì nhăn nhó, "Anh chỉ ăn em ——" Không cần nhiều lời, xưa nay hành động của anh vốn có lực kinh người, bàn tay thô ráp đã len vào dưới vạt áo, cầm hai luồng nhũ vừa kiều vừa mềm, tốt, thật sự tốt, đành phải để mặc anh vân vê bóp nặn, uất uất ức ức song không có chỗ phản kháng, tại sao có thể không tốt.
Ôn Ngọc đẩy anh ra, "Tôi có lời muốn nói với anh."
"Em nói chuyện của em, anh làm việc của anh." Anh hiên ngang lẫm liệt, chuyện đương nhiên, tách chân cô ra, để cô giạng chân ngồi trước người anh, quần lót màu lam nhạt dính sát vào eo anh, một nóng bỏng một lành lạnh, anh vẫn luôn cường thế làm nhục chống cự yếu ớt của cô, mỗi một ngày diễn đi diễn lại, cứ thế không mảy may hồi hộp theo dõi kháng cự.
"Tôi muốn nói chuyện với anh."
"Ngày mai bàn lại."
"Chẳng phải anh muốn nghe xem tôi nhớ anh nhiều bao nhiêu sao?"
Lúc này Lục Hiển mới chịu dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô một lúc lâu, thận trọng trả lời, "Giao tiền đặt cọc trước."
Cô đành phải vươn tay ôm gáy anh, ngửa đầu dâng đôi môi lên, để mặc anh dây dưa quấn quít hôn tới khi hoa mắt chóng mặt một lần, mới bằng lòng tạm thời ngưng chiến.
Ôn Ngọc ổn định hơi thở, "Thích Mỹ Trân tới tìm tôi."
"Cô ta có bệnh à, tìm em làm gì?"
"Lục sinh, có phải tháng trước là sinh nhật của anh không?"
"Không phải —— cô ta đã nói gì với em? Cô ta nói gì em cũng tin?" Hiển nhiên anh đã có tâm trạng chấn động, nhíu mày, lộ ra tư thái hung ác mà cô đã quen thuộc.
Ôn Ngọc nói: "Cô ta cho tôi xem hình, sau đó còn nói với tôi khá lâu về chuyện xưa. Lục sinh, không ngờ anh cũng từng có thời thanh xuân, áo sơ mi trắng quần tây đen, anh và cô ta rất xứng đôi."
"Người nào? Anh và người nào xứng đôi?"
"Chân Chân, nếu không còn có Mỹ Mỹ, Lili, hoặc là Tiên Tiên mới vào tay anh? Tôi có được tính là một không? Anh lấy sưu tập tem làm thú vui sao Lục sinh. Hay là vẫn còn yêu không gì sánh được, tình cũ khó quên, hai mươi năm tìm tìm kiếm kiếm thế thân mới, mối tình đẹp đẽ, nghe xong cũng có thể viết thành một bộ tiểu thuyết tình yêu, tìm thêm người đẹp sáng sủa rực rỡ lung linh để quay thành năm mươi tập phim truyền hình, nhất định đắt hàng."
Hai tay anh bấm chặt vòng eo tinh xảo mềm mại của cô, để cô ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhiều thêm mấy phần trịnh trọng và nghiêm nghị hơn lúc trước, còn lòng Ôn Ngọc, lại chùng xuống từng chút một, trong lòng cô chợt sinh ra một nỗi sợ hãi âm u, thậm chí cô muốn che cái miệng của anh lại, ngăn cản anh giải thích giấu đầu hở đuôi, hoặc là thản nhiên phơi bày sự thật.
Lo được lo mất, tình cảm của cô đã sớm lệch khỏi quỹ đạo, rời khỏi mục tiêu rồi, có lẽ phải quy kết cho phụ nữ trời sinh đã là động vật cảm tính, khó có thể tự kiềm chế.
"Muốn lật lại chuyện xưa với anh?" Không đợi cô trả lời, anh đã lên tiếng cắt đứt nghi vấn của mình, "Đúng vậy, thật sự là anh từng trải qua một quãng thời gian với Chân Chân." Nắm được cằm của cô, ép buộc cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt gần như không có một tỳ vết nào, anh cau mày, chậm rãi nói: "Đúng là anh trúng ý cái người phiên bản thứ nhất này, không được sao?"
Vô sỉ một cách đúng lý hợp tình, đủ để ưỡn ngực hô to, lão tử làm cái gì cũng đúng! Lão tử nói chuyện gì cũng chính xác! Đây là hai cái “cũng” mới tinh.