Thượng đế yêu thương, người chủ vĩ đại, vị thần vạn năng, cầu mong ban cho tôi một chút thương yêu bé nhỏ, bạn bè tôi đã trải qua thời gian u tối khó khăn.
Nghĩ đến lời cầu nguyện khi đó, đều đã lo liệu làm giả tác phong lợi ích chủ nghĩa, mọi chuyện nơi đó đều nói là thực dụng, không thành kính, không tín ngưỡng.
Một hành khách một mình cô đơn nghèo túng, cũng không cần khờ dại tín ngưỡng bổ sung vào chổ trống trong tâm hồn.
Gió mùa cùng hải lưu như máy móc hoạt động, theo tảng băng từ Bắc Băng Dương đến rừng xích đạo tươi tốt, không có một giây dừng bước, bọn hắn cùng thời gian đồng hành, cũng cô đơn lạnh lẽo không quan hệ.
Tháng ba, không khí lạnh trần về phía Nam, nhiệt đội giảm xuống, tròn một năm trong tủ quần áo y phục dài thưa thới, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời, vải kaki màu xanh đậm, làm dáng õng ẹo đầu đường làm một góc y phục tung bay, khởi động mùa xuân rực rỡ sắc màu.
Đồ điện bên đường, hai mươi mấy cây thông, Sony đồng loạt đưa tin, cô gái mặt âu phục màu trắng mặt không chút thay đổi nhìn bản thảo đọc: "Bản tin ngày , đồng cỏ nội thành phát sinh cảnh bắn nhau, kẻ cướp hai bên cộng lại mang cây súng, có một nam nhân họ Từ tử vong tại chổ."
Không ai vì mười lăm giây tin tức này mà đứng lại xem, :p sáng tin tức kết thúc, hormone phân bố bình thường, nữ chủ quản thần kinh hỗn loạn dùng một đôi mắt dài nhỏ bắn quét trong văn phòng, trong tích tắc ra-da, lập tức có thể biết người nào đến trước thời gian hoặc người nào đúng giờ, ai còn ở dưới lầu vĩnh hoa đạp lên đôi giày ba tắc đang chạy theo xe buýt, người nào hôm nay vận xấu, sắp bị mắng thành cẩu huyết.
Đoàn chữ A nhanh chóng chạy, giày cao gót giẫm trên mặt đất, trái phải lắc lư muốn té ngã, Ôn Nghiên làm luật sư được nửa tháng, cuối cùng sáng nay không nhịn nổi đứng ở nắp cống ngầm hét, "Lão xử nữ, nhà của ngươi là phú quý!"
Lão tiên sinh đi qua tầng ngầm vỗ vỗ ngực, rất sợ đó, hiện tại con ghét yêu ghét rất độc ác, mở miệng ngậm miệng đều niệm chú đi tìm cả nhà người chết.
Nếu không phải thời vận xấu nhà cửa sa sút, nếu không phải cha thích đổi cả mạng sống mất cả gia sản mua đất tổ tiên, cô tốt xấu cũng coi như nữ Vương, lại nghèo túng không cần tiền của người khác một dạng, đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.
Lấy tiền người phải chịu đựng, chủ quản nói một không có tư cách nói lại hai, chủ quản nóng giận, chỉ có thể cuối đầu nghe chữi, nửa tháng này, cô đã đem nước mắt cả đời mình dùng hết.
Không kìm được ao ước được như đứa em gái trong nhà, tuổi còn nhỏ, không cần phải bị ném ra ngoài tự sinh tự diệt.
Ai có phép phát tài, cho cô phất nhanh trong một đem, giảm thọ cũng có thể chấp nhận được.
Cùng một mẫu tin, truyền lúc chập tối, giống như là nói lâu dài, Ôn Ngọc lại như nước chảy trong đám đông, cùng với tượng đá một dạng dưới bảng hiệu cửa hàng điện máy.
TV Sony in, thùng máy cồng kềnh, nhưng màu sắc tươi sáng, đa dạng chức năng.
Gương mặt cô gái như đưa đám, đại diện cảnh sát mời dân chúng cung cấp manh mối hữu hiệu.
Giữa trận bắn nhau, duy nhất chỉ có người đàn ông họ Từ sinh năm , nguyên quán Triều Châu, sông ở nơi tụ tập của người nhà quê tại bến cảng.
Từ Thiên.
Tuần trước Ôn Ngọc nhớ đi đến sảnh thăm viếng Tinh Tinh, ngẫu nhiên gặp hắn ta lúc đó, không có gì ngoài vết sẹo mới ngay khóe mắt, bề ngoài hắn rất tốt, tức giận bất bình nói với cô, đại ca Đ mới chết bao lâu, Thích Mỹ Trân một ngày không ai "ngậm" liền phát điên lên, cởi y phục bò lên giường Tần Tử Sơn, tự xưng chị dâu, cảnh tượng thật tốt, khóc trách người xưa đều nói" kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa", đại ca D thật ngốc, nói cái gì ân nghĩa với kỹ nữ chứ.
Ôn Ngọc không trả lời, chờ một chút, hắn thở dài một mình, "Không ai còn nhớ đến anh D."
Lúc này, trong miệng hắn đã nói hắn "Ân" với "Nghĩa" hiến dâng cuộc đời, nếu như có linh cữu, có thể treo câu đối phúng điếu "Trời đố kị người tại" hoặc "Anh hùng mất sớm" vì hắn, vẫn luôn châm chọc, không bằng treo "Tinh Trung Báo Quốc" càng hay hơn.
Tâm Ôn Ngọc không ngừng khuyên bảo bản thân mình, cô cần phải may mắn vô cùng, hai tháng trước quyết định bứt ra, chính mình vùng vẫy với bản thân mình, cần nhiều dũng khí để quyết định, cô đem lưỡi dao mày đến sắc bén, lại lấy sức chém một đao xuống chân, nhất thời máu tươi chảy ra cuồn cuộn cùng không cần nhìn thấy, dù sao miệng vết thương cũng to lớn, cũng không thể khép lại một ngày.
Điều kiện trước tiên là trái tim ở đây, chưa đi theo chỉ một lời không hợp liền rút đao hướng Young and Dangerous ba mươi sáu kế chạy như điên.
Cô thậm chí còn không biết hắn đã một ngày chưa về nhà, không phải đi hợp đêm lêu lõng, cũng không phải vì lão đại đi làm chuyện lớn gì, mà là đã bị người ta sớm bỏ vào bao tải vứt dưới biển.
Cô thậm chí còn cảm ơn chính cô, về sau trở về chán nản, sinh hoạt yên ổn lại phiền muộn.
Khi đó vào tháng tư, Thang Giai Di nhận đươc bức thư tình, còn chưa kịp xem phần ghi tên người gởi, liền ôm lấy Ôn Ngọc vui vẽ la hét khóc rống lên.
Ai có thể tưởng tượng được truyện cổ tích giữa đời thường, một ngày vịt con xấu xí cũng có thể biến thành thiên nga.
Cuối cùng cô gái lại tiếp tục giảm cân, nhẹ bay theo gió, mi cùng mắt tươi sáng là kiệt tác của Thượng Đế, năng lực bức người, tuổi trẻ bức người.
Cô chịu đựng qua giờ khuya, vì khóc nữa ngày, như phá được kén hóa bướm, phát huy sức sống mới rực rỡ đẹp đẽ.
Người nào còn nhớ rõ "Tử phì bà" "Lợn chết bái" là người nào không?
Tất cả mọi đau khổ xấu xí đều có qua có lại, đều là một khi thành công thì có thể dùng một bút xóa đi.
Cô thét chói tai, vui sướng chạy xung quanh, "Tôi muốn xem phim của hắn ta, nghe hắn diễn xuất, tham gia mỗi buổi diễn của hắn- -"
Vương Mẫn Nghi một bên tat nước lã vào, "Hắn muốn cùng cậu đi đến Manchester? Ngồi khoang hành lý sao?"
Thang Giai Di tâm chí mạnh mẽ miệng kiêu ngạo, lời nói hùng hồng phát ra từ cổ họng, "Chờ mình lấy được học bổng..."
Bức thư màu hồng nhạt rơi vào tầng cuối cùng của ngăn bàn, phải đợi mười năm hai mươi năm sau, người đã có chồng, có con nhớ lại lúc đó, mới tìm ra đọc lại một lần nữa kỹ hơn, cũng chẳng qua lúc đó đơn thuần giống như cô gái còn trẻ ôm ấp tình cảm, mà không phải năm đó tấm lòng trong bức thư kia, cho tôi ba mươi phút hoa mắt viết được bức thư tình sai hết từ này đến từ khác.
Ôn Ngọc nhẹ nhõm qua thời gian trong trường học, về đến nhà, mặc dù cô một hai ngày đêm thao thao luyện võ công Thiếu Đan, cũng cần phải ở trong phòng t tiếng đồng hồ không bị gián đoạn bởi tiếng khóc rống, tiếng chửi bậy chấn động làm choáng váng đầu óc, ù tai, thần kinh suy nhược.
Khóc lớn tiếng nói, một lần sau cùng thay Ôn Quãng Hải trả nợ cờ bạc, vạn, cắt đứt một đời tình cảm vợ chồng.
Vì thế dẫn cả nhà lớn nhỏ thu dọn đồ đạc, người làm nghĩ việc, sản nghiệp tổ tiên ông bà để lại cầm cố giá thấp, đổi lại một xấp tiền đem đi lấp cái động không đái, đổi toàn cả nhà đến ở tại phòng cho thuê số , Viên Bích Vân thừa dịp tuổi trẻ, đi được nhanh nhẹn sạch sẽ, muốn một mình sống chen chúc một gian phòng, còn lại bốn chị em nằm ở giường dưới, cô căm ghét tôi tôi căm ghét cô, sống chung có một ngày giống như bom nguyên tử nổ mạnh, lằng nhằng chầu trời, hủy diệt nữa quả địa cầu.
Mướn không nổi một người hầu, từ sáng sớm rời giường đến đi ngủ lúc mười giờ, muốn pha trà nấu cơm, mua đồ ăn giặt quần áo làm vệ sinh, mới qua ngày, bà lớn sống an nhàn sung sướng liền biến thành bà lão bẩn thỉu, từng kiện quần áo thêu Long Phượng cũng chỉ có thể cất giữ, muốn bán sớm hay muộn, bà hiện tại mặc vải áo tơ, váy bông lớn, đi ở trên đường không dám cuối đầu nhìn lại bản thân mình, sợ nhìn thấy hình ảnh cẩu thả, lập tức bò lên lầu nhảy xuống dưới, kết thúc cuộc đời đau khổ.
Bà cả đời này, từ giàu sang đến nghèo đói, nguyên nhân chính do bà gả sai người, bước sai một bước, hủy diệt cả đời.
Ôn Ngọc lại mua không nổi, cũng không dám mua Adidas, muốn thay đổi mang "Bạch Ngư", trang phục nghèo nàn, phối hợp với tình hình kinh tế trong nhà một đường thẳng tấp rơi xuống.
Nhị Thái ở nhà xem tivi chơi mạc chược, so với người khác đã nhàn rỗi, nguyên nhân cô không chịu thua kém, có bạn trai nhiều vàng với châu báu, ra tay hào phóng, từng tháng đều cấp đầy đủ chi phí cho mẹ con.
Mà Ôn Mẫn, một dạng xuất quỹ nhập thần, ngày ngủ đêm thức, bất quá đột nhiên đổi tính, cùng Ôn Nghiên trở thành chị em thân thiết không giấu nhau cái gì, tay nắm tay đi dạo phố uống trà, khác ngày trước, làm chấn kinh ánh mắt của người khác.
Ban đêm, dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ mèo kều meo moe, , ba cô chị đi chơi đêm chưa về, khó có thể được buổi tối không gian yên tĩnh không ai quấy rầy, Ôn Ngọc lại phải đếm cừu để vỗ mình vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên thèm thuốc lá - - lửa với khói hôn môi, Ni-cô-tin thấm vào tim, một người một bóng trong phòng cảm thụ hương vị nuốt môi nhả khói.
Tất cả phiền não, căm hận, chua xót trong lòng, đều đã thu gom lại bỏ đi lúc đó hầu như không còn chút gì, là có thể đụng tay vào nước vong tình, làm sao không cho con người nghiện.
Muốn dùng thời gian bao lâu, để có thể chửa khỏi miệng vết thương vô hình?
Nhưng chung quy cuộc sống sinh hoạt không đủ cho cô, căn bản không có thời gian rỗi rảnh để tưởng nhớ đau buồn.
Ôn Nghiên biến mất ba ngày, đổi toàn thân một loạt kim quang lấp lánh hàng hiệu của nước pháp, ngày trời mưa dầm mang theo kính đen, mặt mày hớn hở, y phục đẹp đẽ trở về nhà.
Vào tới cửa, ôm lấy Ôn Ngọc đầu tiên, khó nén tâm tình hưng phấn, "A Ngọc, hôm nay chị cuối cùng cũng nói ra được lời cẳm ghét. Nữ biến thái kia,, như thế nào lại hung hăn kêu ngạo, còn không phải muốn cuối đầu trước tiền bạc sao? Chị mặc như vậy đưa thư từ chức, chúc bà ta sống đến tuổi cũng không ai thèm, thực sự chính là một lão già còn trinh!''
Cô đắc ý, cũng chỉ tại nhận thức bản thân có hạn nên đắc ý khác thường.
Cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, chĩnh cái người trong văn phòng đều đã nhìn ra, cô Ôn tiểu thư mới nhận chức này tìm đến ông chủ Kim, muốn từ chức đi làm ngực, nắm lấy sự sống của người đàn ông, dựa vào bãn lĩnh kiếm tiền.
Nữ chũ quẩn nghĩ muốn chúc cô "Cuộc sống thịnh vượng, mỗi ngày lời đấu vàng" nhưng nhưng khi đến miệng lại thay đổi nói "Cố gắng nhiều hơn, con đường phía trước rộng mỡ."
Mà Ôn Nghiên nghe vị chủ quản nói trước một lòng thanh thản đi ra ngoài, cô về sau không vần phải thức bảy giờ đón xe buýt, sáu giờ tan việc chen lấn trên xe điện ngầm, lại càng không cần nhìn sắc mặt của các tiền bối, nghe chủ quản phát biểu, về sau ngày ngày ngủ thắng giấc đến mười hai giờ, chỉ mĩm cười một cái, nằm xuống kiếm tiền, bao nhiêu cũng thoải mái.
Bất quá giống như Ôn Mẫn nói, một nhóm không phải một người làm được, cần nhờ tư bản. Cô hỏi cô gái tư bản, không phải là thân thể tuổi trẻ tươi sáng? Còn có cái gì? Tư tưởng, học thức, tính cách? Đừng nằm mơ, người đàn ông nào đọc sách thánh hiền làm bác sĩ hiền lương thục đức, không để ý đến vẽ mặt tàn nhang, người đầy sẹo lồi mà yêu cô? Làm ơn, đọc chuyện cổ tích it một chút, đứa bé ba tuổi cũng không còn tin.
Ôn Ngọc cùng Nhị Thái, ngồi trên hế sofa em TV đến ngẩn người, cảnh tượng vô cùng hiếm có
Nghe Ôn Nghiên líu ríu không ngừng thở, "A Ngọc, chị hôm nay được một cái building, chổ dựa vững chắc, an tĩnh, phong cãnh đẹp, em mau dọn dẹp hành lý, ngày mai cùng chị dọn qua đó ở!'
Ôn Ngọc hỏi: "Làm sao bây giờ? Chị không phải cùng chị tư chơi thân với nhau, không rũ chị ấy cùng đi sao?"
Ôn Nghiên nói: "Người nào quản các cô?"
Tranh cãi, không phải Ôn Mẫn làm trung gian giới thiệu, sự việc như thế nào lại thuận lợi được? Sông còn chưa qua, liền muốn phá cầu, chấm dứt hậu hoạn. Tình nghĩa chị em không đáng giá bằng tiền bạc.
Nhị Thái co chân, che miệng cười, "Chúc mừng cô nha Lục tiểu thứ, sắp phát tài rồi."
Giữa hai chị em, Ôn Ngọc cùng Vưu Mỹ Hiền một trời một vực, nhưng Ôn Nghiên mới thật sực khắc Vưu Mỹ Hiền, lúc trước có ăn có mặt không thấy dấu vết, mà nay một khi ngheo túng, trãi qua chút khổ đau, tính cách trong lòng cô thể hiện hoàn toàn, làm người ta trở tay không kịp.
Nhưng mà Ôn Ngọc lại bất ngời, lại có thể như tình tiết hoang đường trong phim truyền hình, truyện cổ tích Ôn Nghiên cùng Đại Kim Chủ vụng trộm.