Xế chiều chủ nhật nhớ bạn thân, viên kẹo đang ăn nhanh chóng tan ra trong miệng, tiểu thuyết gia viết chuyện quanh co vòng vèo, có một số người chưa tạm biệt đã đi xa.
Ở nơi này mùa đông thật ấm áp, trong thành phố này đã không còn chút dấu vết gì của Ân Lục Hiển.
Ngay từ đầu, tất cả mọi thứ đều không cần phải xảy ra, cô không phải là Ôn Ngọc, anh cũng không phải là Ân Lục Hiển, hơn nữa họ căn bản không phải gặp nhau do trùng hợp. Bức tranh Thượng Đế vẽ lại khiến người xem không còn tìm ra được điểm cũ, càng không đoán được trước kết quả tương lai.
Ngày nghỉ định kỳ đầu tiên, Ôn Ngọc mang theo học bổng trở về nhà, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của mấy người phụ nữ, cô không tự chủ được lui về vài bước, bởi vì cô không còn chỗ nào để đi, không còn lựa chọn nào khác, đành phải trở về cái nhà đã sắp tan nát này.
Phòng khách giống như bị bão quét qua, bàn ghế hoàn toàn bị gãy vụn, bình lọ (bát đĩa) trang trí bị ném xuống đất, ở tường bên ngoài có mấy chữ xiêu vẹo "Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên" được viết bằng dầu đỏ, chữ "nợ" còn bị viết riêng thành ba phần và viết không trọn vẹn —— thiếu một nét ngang, như vậy sẽ khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không nhịn được mà muốn sửa lại.
Người giúp việc "nhặt xác" từng bộ từng bộ chén bát hoa hồng nạm vàng quý giá.
Bác gái Âu Ngọc Phân mặc chiếc sườn xám xanh nhạt rộng thùng thình ngồi trên sopha khóc, khăn tay che mũi, che miệng, phát ra từng tiếng nức nở ngắt quãng.
Bác hai dựa vào trên vai chị năm Ôn Tinh khóc đến trời đất mù mịt, Nhật Nguyệt Vô Quang, hận trời đất thần phật không có mắt, kẻ ác đầy rẫy ngoài đường, vì sao lại chỉ khiến cho Ôn Gia suy tàn? Vừa hận mình còn trẻ ngu ngốc, bởi vì nghe Ôn Quảng Hải nói hai ba câu lừa gạt, đã chạy tới ăn nói khép nép với Di phu nhân.
Bác cả mắt đỏ hoe, quát khẽ: “ Nêu như cô hối hận thì ngay lập tức cầm giấy chứng nhận kết hôn đi ly hôn! Ta tuyệt đối sẽ không nói nhiều một câu!”.
Đầu tiên bác hai Thái Nguyên còn đối với bác cả có một chút sợ hãi, nhưng giờ phút này cho dù phải trả bất kỳ giá nào đi chăng nữa thì bà cũng chưa từng cầu xin, mà cầu xin cũng không được thì việc gì phải nhìn sắc mặt bà lớn: “Bác cả sớm không nhắc đến, muộn không nhắc đến lại cố tình đúng lúc trả nợ nói ly hôn, coi tôi ngu lắm hay sao? Một đồng tiền cũng không cần để bỏ qua cho các người sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhiều năm như vậy cần phải tính phí tổn thất tuổi thanh xuân, bà có bồi thường đến mức tán gia bại sản!”
Giọng nói của bác cả không thể thoát ra khỏi miệng, chặn ở trong tim, thiếu chút nữa tức đến phun máu.
Người nào tuổi thanh xuân chẳng như vạn lượng vàng, Âu Ngọc Phân tôi chỉ là gió lướt qua mặt nước, lướt qua rồi không còn chút dấu vết gì sao?
Nhìn hai bác cùng Ôn Tinh có cùng một mối thù, cô liền nghĩ rằng không biết mình đã lưu lạc ở chỗ nào, có còn là Ôn Mẫn nữa hay không? Thật quá đau lòng! Trùng hợp, đúng lúc này Ôn Ngọc bước vào cửa, không thể thoát nổi một trận trách mắng, âm dương kì quái, chửi chó đánh mèo, mắng xong mới cảm thấy thư thái.
Đáng đời, ai bảo cô tự tiện bò ra từ trong bụng người, không cần đoán, trăm phần trăm là dạng người hèn hạ.
Mà Ôn Ngọc nhún vai, không có ý kiến gì, cô đã sớm tập thành thói quen, lời nói vào tai trái ra tai phải, khi cô lầm bầm lầu bầu là tự quyết định.
Cô đi lên tầng thì gặp phải bọn xã hội đen, thấy sắc mặt Ôn Nghiên tái nhợt, Ôn Ngọc thuận miệng hỏi: “Cha đâu rồi?”
Ôn Nghiên sợ tới mức hàm răng va chạm vào nhau lạch cạch, tính cà lăm bộc phát: “Cha bị anh ta chém mất ngón tay út ở trước cửa, call(gọi) cho xe cấp cứu đưa tới bệnh viện…… cấp cứu”
“Lại nợ thêm bao nhiêu ở bên ngoài nữa?”
“ mấy vạn, bác cả quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin hắn cũng không mềm lòng, ……hắn có một thanh đao thật dài,…………trên người còn xăm hình con hổ…..”
Không đợi cô nói xong, Ôn Ngọc cúi đầu một bên xem tiền gửi trong ngân hàng, tiền mặt, số tiền được thưởng cùng với chứng minh thư nhân dân, giấy chứng nhận hồi hương, một bên hỏi thăm ý kiến của Ôn Nghiên: “Em thấy hai bác cũng không có tâm tình tổ chức lễ mừng năm mới, ba từ khi đi đến giờ vẫn chưa có tin tức, hai người chúng ta ở chỗ này cũng chỉ chọc cho người ta thêm ghét, chị A, không bằng chúng ta cùng nhau về quê, thật lâu không thấy ông bà ngoại, thật nhớ hai người quá!”
Ôn Nghiên cau mày suy nghĩ một chút, cô cùng với người bạn trai là sinh viên gần đây thật vất vả mới có thể khôi phục được mối quan hệ như cũ, một tháng trở về Đại Lục, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì, với những người trẻ tuổi như cô thì tình yêu là nhất, nói đến chuyện yêu, tất cả mọi thứ đều sẽ bị vứt sang một bên.
Cô do dự mở miệng nói: “Chị có lẽ vẫn còn có việc phải làm vào mùa đông này, không thể…….”
“Được rồi. Em hiểu, không làm khó chị. Em sẽ về một mình”
Ôn Ngọc là người theo trường phái hành động, làm việc rất gọn gàng, lời còn chưa dứt đã bắt đầu thu dọn hanh lý, vật dụng tùy thân, tùy lúc có thể lên đường.
Ôn Nghiên vẫn còn nói nhảm: “A Ngọc, chỉ một mình em đi, có được hay không?”
Ôn Ngọc trong lòng không khỏi phiền muộn, lười đáp lại lời cô.
Viên Sunny cùng Ân Lục Hiển lần lượt qua đời, cô thật muốn nhanh chóng rời khỏi cái thành phố đầy đau thương này, nó lạnh băng không có một chút tình cảm, một viên gạch hay một viên ngói đều do tiền bạc cùng ham muốn xây dựng nên. Người tàn nhẫn nó thì nó vô cùng bền chắc, nhưng một khi đã động lòng, nó tựa như ngọc Lưu Ly dễ vỡ.
Ai ngu mới đem ước mơ xây trên tòa thành này, chúng ta chỉ cần tiền, tiền, tiền và nhiều tiền hơn.
Chờ đợi, chờ đợi một đêm đột nhiên giàu có, chờ đợi số phận đột nhiên thay đổi.
Ôn Ngọc kéo một chiếc vali hành lý khổng lồ như một con quái vật, kéo từ xe jeep lên xe bus.
Ở trong bến xe Tây Giang, dòng người qua lại cuống cuồng, dường như đã lâu chưa về nhà, như những lãng tử phiêu du, giống những chiếc đò đi xa nay lại trở về.
Ở đây có bầu không khí xa lại mà quen thuộc, người nơi đây tầm thường mà ấm áp.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, quê hương-nơi cô lưu luyến vẫn như xưa, thô ráp, đơn giản mà vẫn xinh đẹp.
Lúc cô rời đi thì Xuân Sơn vẫn còn chảy nước mũi, một đứa trẻ gầy đến mức da bọc xương, chỉ biết đi theo sau cô cười khúc khích như con khỉ nhỏ, mà giờ đây đã trở thành một chàng trai mạnh mẽ ở nông thôn, mặc một cái áo ba lỗ có in dòng chữ giản thể to lớn “Thanh xuân” đi tới đi lui trong đám người vung cánh tay, nhếch miệng một cái lộ ra chiếc răng trắng bóng, hợp lại với mặt trời khiến ánh đèn cũng không chói mắt như vậy.
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, tôi ở nơi này!”
Ở nơi công cộng kêu to, ở Hồng Cảng cũng bị mắng rằng không có người lớn dạy dỗ, ở chỗ này, người đi đường cùng người đi buôn cũng chỉ liếc mắt một cái, để xem là người thanh niên nào, giữa buổi trưa ăn phải thuốc hưng phấn.
Chàng trai da đen chạy chậm đến, đoạt lấy valy hanh lý trên tay Ôn Ngọc, vác trên vai……. Biểu hiện hắn là thần sức khỏe, người con trai cường tráng, khắp người dùng không hết sức lực.
Ôn Ngọc dở khóc dở cười: “Cậu vác cái đó làm gì? Bên dưới nó có bánh xe, tự nó sẽ chạy. Buông xuống để kéo đi, khỏi mệt người”.
Một nửa gương mặt của Xuân Sơn đã bị rương hanh lý che kín, nhưng vẫn có thể thấy anh cười ngây ngô, vui vẻ nói: “Trên đất bẩn, vật của cô đều là đồ tốt, dính bùn không tốt. Còn có, cháu chính là người có sức khỏe, đừng bảo là cầm cái rương, giờ thêm cả cô cũng đều không thành vấn đề”.
Bọn họ trở lại con đường đã được sửa sang, Ôn Ngọc biết bà ngoại xây một căn nhà hai tầng bên cạnh đường, tầng một làm cửa hàng, mỗi ngày đúng giờ thì mở, giờ thì dọn dẹp, mấy năm nay không ngày nào gián đoạn, tầng hai được chia nhỏ thành mấy gian phòng, làm thành phòng khách, trên sân thượng có một căn phòng nhỏ, đây chính là phòng của Ôn Ngọc.
Bao nhiêu năm qua, quán bán ngan ngỗng Kim Phúc vẫn đắt khách như thế, buôn bán phát đạt, nước nuôi ra loại ngan ngỗng này có ba phần mỡ, bảy phần thịt, da với xương cũng chỉ đến ba lạng, một ngày mất gam nước muối, đổi lại một ngày thu được bao nhiêu gam kết tủa, cái hương thơm thuần dày đặc nơi chóp mũi.
Người đầu bếp nấu món này cũng đã luyện qua ngày, gáy đã trở thành đoạn, có xương có thịt, có da giòn có nước ngọt, lại có phần thịt giòn xốp giữa hai cánh, mỗi một dao chặt xuống đều ở những khớp mấu chốt, nhưng vẫn đảm bảo duy trì tối đa độ hoàn hảo, tuyệt đối khiến thực khách có thể cảm nhận được vị ngon tốt nhất.
giờ mới mở cửa đón khách mà từ đầu đường đến cuối phố đều là hương thơm của Kim Phúc, khiên cho những con côn trùng trong bụng mọi người xôn xao, miệng lưỡi kêu gào. Đại đội trưởng Long tìm kiếm đã lâu cuối cùng cũng thấy một con thiên nga thuộc hàng hảo hạng, nấu lên sẽ rất ngon.
Ôn Ngọc mới bước vào cửa, để hành lý xuống, xắn tay áo lên liền vào bếp giúp đỡ, nhà các bác, các chú hàng xóm vẫn còn nhận ra cô, một mặt ăn sáng, một mặt thân thiết cùng cô nói chuyện.
Người bán quà vặt Mân Nam nói: “Là Tuệ Tuệ, mấy năm nay không thấy, lại xinh đẹp ra rồi! Có muốn chú làm mai cho con? Anh con lớn lên trông anh tuấn lại chịu khó……..”
Vợ của chú cũng là người Tứ Xuyên, nghe nói là cô gái A Bá Châu Tứ, một cô gái tới từ chân một núi nhỏ, cô gái dân tộc Khương nóng nảy vỗ vai chú, trợn trơn mắt: “ Ai muốn chú trông nom, người ta là Tuệ Tuệ ở bên ngoài chẳng nhẽ lại không tìm được người con trai tốt? Ai mà thêm con trai lớn của chú, chẳng có gì cả, có chút tiền ít phiền toái hơn nhiều”. Hung hăng nhưng đầy ý tứ.
Ôn Ngọc chỉ cười, lại nói bọn họ rót thêm trà, thêm nước, tính tiền, đổi chén đĩa, bận rộn đến mức không có thời gian cười đùa.
Xuân sơn cũng tới giúp một tay, mang chiếc bàn tròn lớn từ tầng hai ra bên ngoài nhà vì muốn khách có thêm chỗ ngồi.
Mãi cho đến hơn giờ đêm mới đóng cửa, dẹp tiệm, Ôn Ngọc giúp bà ngoại bóp eo, cùng bà nói chuyện của Vưu Mỹ Hiền cùng Phúc Tử trong thời gian gần đây, rất tự nhiên cô bỏ qua chuyện quan trọng nhất.
Bà ngoại nắm lấy tay cô thở dài: “Mẹ của con ra đi nhưng ta không đồng ý, bọn họ có tiền, trước sau như một xem thường người dân Đại Lục chúng ta, nhưng nghe có người nói những năm nay chị em con sống tốt bà mới có thể ngủ yên một giấc. Chỉ là thế nào chỉ có mình con về, người xấu bây giờ nhiều như vậy, chị con cũng yên tâm ư?”
Ôn Ngọc nói: “Con là về ăn lễ mừng năm mới, cũng không thể đưa em trai cùng mẹ trở về nhà bà ngoại, bác cả thì nói miệng, bác có chuẩn bị quà tặng cho bà ngoại con, hôm nay loay hoay choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa thì quên mất”.
“Trở về thì trở về, mang theo quà tặng làm gì”.
Ôn Ngọc rất chu đáo, mọi người lớn nhỏ đều có quà.
Xuân Sơn nhận được một hộp xe hơi điều khiển từ xa, vui tới mức nước mắt đảo quanh tròng, khoa trương kêu lớn tiếng: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ!”
Người xem, bọn trẻ vui vẻ chính là như vậy, đơn giản trực tiếp. Có lúc ham muốn vật chất nổi lên, cô vẫn muốn ở Hồng Cảng hơn Tây Giang.
Những ngày nghỉ này nhất định sẽ không yên binh.
Khi đứa bé ngốc Xuân Sơn ở giữa hai tầng lầu hẹp đi qua đi lại, cùng với trên trấn đồn cậu “Tên du thủ du thực”. Trong người mang bảo vật, hồi hộp đến mức cả người phát run, đi qua đi lại trên đoạn đường, mới đi qua cửa tiệm đã bị Ôn Ngọc bắt được, đe dọa hai ba câu thẳng thắn được khoan hồng liền khiến các đồng chí nhỏ sợ tới mức có gì nói hết.
Một chút bột phấn trắng được gói kỹ, giấu trong dây lưng buộc trong bụng.
Ôn Ngọc khiếp sợ, nhỏ giọng trách móc: “Cháu có biết đây là cái vật gì không? Là hàng cấm, cháu không có tội cũng bị người ta bắt đi bắn chết! Ba mẹ Đức của cháu mấy tuổi mới có một mình cháu là con, cháu định để họ thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
Xuân Sơn bị tội bắn chết dọa sợ, cánh tay che mắt, tự nhiên khóc lên: “Cháu không phải cố ý…. Là ông lớn gọi cháu đi…….”
Ôn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ông lớn là ai? Ông ta nói cháu đi chết cháu có đi hay không? Còn khóc! Còn khóc cô liền đem cháu đi nhốt trong phòng tối!”
Xuân Sơn mím miệng ngừng khóc, nức nở nói: “Ba không cho nói, chuyện của ông lớn một chữ cũng không được nói”.
Ôn Ngọc nheo mắt lại uy hiếp: “Ngay cả cô cũng không thể nói?”
“Tuệ Tuệ” ta thật thương Xuân Sơn, đúng là bị đụng đến mức hỏng đầu óc, tự nhiên lại thích bà Dạ Xoa Ôn Ngọc.
Truyện Anh Hùng xạ điêu phát sóng ngày / đang ở Nam Phương quảng cáo, mỗi tối h’ bắt đầu, cả đám tội phạm cũng ít đi mười phần, tất cả hẹn nhau ngồi ở nhà nhìn Quách Tĩnh, Hoàng Dung nói chuyện yêu thương.
Ôn Ngọc cầm cái cây gậy Đả Cẩu Bổng-một cây gậy xanh ngọc, mang theo mấy đứa trẻ con, len lén chạy vào nhà chú Đức đối diện lục đồ trong nhà kho.
Ai cũng không đoán được cô sẽ tìm thấy một đống đồ cũ bụi bặm trong trí nhớ ngày xưa.
Vứt bỏ hay là nhặt lên?
Phá để làm gì khi cuộc sống cuối cùng vẫn còn những ý nghĩa sâu xa.
Trước mắt là chiếc giường lò xo, có một nam nhân to lớn như ngọn núi, mặc một chiếc quần ka-ki, lõa thể nửa thân người, trên đó quấn đầy băng, hình như còn có vết máu rỉ ra, làm đẹp cho cả một gian phòng bụi bẩn.
Trần nhà có một bóng điện W nhỏ, anh ta đang dựa vào một cái gối mềm, tay cầm một lon cola có nồng độ cao. Chờ anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt khốn khổ, không có tiêu cự, Hải Lạc Nhân thúc giục khiến cho người đẹp Hạ Mông chân đi xiêu vẹo, lúc anh ta thấy cô lại làm mộng đẹp, cười khúc khích ngoắc cô: “Y Toa Bối Lạp, cô lại tới”
Phải làm như thế nào để tự thuyết phục mình, trước mắt là một bãi bùn nhão, là một đống đồ bỏ đi, đã từng chở cô trên chiếc xe máy để đi đến với Ân Lục Hiển.
Ôn Ngọc nắm chặt tay thành nắm đấm, cùng anh ta đối mặt, mắt đối mắt, đếm đồng hồ báo thức từng giây từng phút, như tình địch gặp nhau, đằng đằng sát khí.
Quanh thân nhiệt độ không khí giảm tới mức tối đa, chỉ có Xuân Sơn là vô tội, vừa sợ Ôn Ngọc thấy người mù, nhất thời kích động đi lên báo thù, lại càng sợ ba biết, đem anh ta treo ngược lên canh cây, cầm dây lưng ngâm muối đánh, nghi thấy cũng đau một chút.
Ôn Ngọc đứng lâu mệt mỏi, định mang một băng ghế đến ngồi, ngồi trước giường anh, chờ anh tỉnh.