Ôn Nghiên khe khẽ trở mình, Ôn Ngọc bị hù làm trái tim nhảy dựng.
Còn Ôn Nghiên trở nên bất tỉnh, Ân Lục Hiển căn bản không quan tâm, nếu như Ôn Ngọc không ngại, hắn sẽ không biết xấu hổ, sẽ rất vui lòng ở trước mặt mọi người biểu diễn.
Ôn Ngọc thủ tay trước bộ ngực của hắn, ý muốn cả hai cách ra một khoảng cách an toàn, nhưng Ân Lục Hiển đứng trơ như núi, da mặt dày,“Sợ cái gì? Nếu tỉnh lại thì coi như giới thiệu bạn trai với gia đình, sáng mai còn có thể tổ chức liên hoan ăn mừng, em có thể phân rõ quyền sở hữu.”
“Anh uống nhằm thuốc à? Nửa đêm nổi điên tới nhà tôi, có tin không tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh xâm nhập nhà để ăn trộm.”
Ân Lục Hiển thản nhiên,”Em nếu đi, tốt nhất nên kiện tôi thông gian cưỡng ép. Bất quá sẽ làm cho tôi thích thú, nếu không truyền đi thật là mất thể diện?”
Hắn dể dàng lột quần dài của cô, tách ra đôi thon dài căng đầy, tời gian thật là đáng sợ, lúc còn trẻ da thịt căng đày, một khe hở chào đón, chứa đầy nước đang co rút, ngón tay vuốt qua vuốt lại khiêu gởi dục vọng của đàn ông, xoay chuyển tình ái đột nhiên tăng cao.
Đem chân cô giắt qua bên hông, hắn thẳng lưng xâm nhập, đè ép thân thể mềm mại nằm một chổ. Khóe miệng trào dạt nụ cười hứng thú, ác ý làm cho người ta phải cắn răng.”Tối nay Tần Tử Sơn trở mặt hoàn toàn, tin tức sáng mai sẽ được truyền bá, Hắc bang sống chết với nhau ở ngoại ô thành phố, cảnh sát sẽ giúp tôi thống kê số người chết, Tần Tử Sơn bị thương ở cánh ta, nhưng lại di chuyển mau lẹ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Hứ---- đồ bất lực, chỉ xứng làm kẻ lau giày!”
Hai mắt hắn sáng lên, ngậm thuốc, càng nói càng hưng phấn.
Ôn Ngọc tạt cho hắn gáo nước lạnh, cắn răng hỏi:”Xin hỏi tôi có quan hệ gì? Anh Lục quý nhân bận rộn mọi chuyện, cần gì phải phiền toái tìm đến tôi?”
“Tôi giết người, một viên đạn bắn trúng đầu người! Máu phun ra tôi liền nghĩ đến em, nghĩ đến khuôn mặt của em, thân thể cua em, nghĩ đến tôi như muốn nổ tung-----“ Ân Lục Hiển trở mình, thân thể cao lớn cản trở ánh sáng của ánh trăng, trở thành một đạo ảnh, đem cô bao phủ hoàn toàn, hắn nhận thức giới hạn thật tình lên tiếng nói,” Ôn ngọc, giải quyết như thế nào đây? Lỗi cũng là ở em.”
Ôn Ngọc bị ánh mắt nhiệt tình của hắn làm kinh sợ, Ân Lục Hiển uống rượi say, sung máu não, vừa quá hưng phấn..., giống như nuốt cả lọ viagra, không có thuốc nào cứu chữa. Giờ phút này, biết càng phản kháng càng làm hắn mất không chế, dụ dỗ, tạm lánh, mới chính là phương án tốt nhất.
Thái độ cô khác thường, nhỏ nhẹ mềm giọng, dụ dỗ hắn,”Anh trước đứng lên có được không? Tôi sợ chị tỉnh lại thấy lại la to, thể diện của tôi sẽ mất hết, còn không muốn cạo trọc đầu rồi bị đuổi ra khỏi nhà.”
Ân Lục Hiển say men trở mình đậy, vừa ngu vừa ngốc, lông mày khẽ nhíu, nhưng lại thay đổi theo cuộc vui,”Có tôi ở đây, ai dám đụng đến em!”
Ôn Ngọc muốn kêu hắn ra cửa quẹo trái, đi đến phía trước soi gương, xem lại bộ dáng đang bị xuân tình dạt dào dẫn đến ngu xuẩn của mình.
“Biết anh tài giỏi nhất, nhưng …. Anh Lục không cần phải có ý tốt với tôi? Chẳng lẻ không thể chờ lâu hơn một đêm?”
Ân Lục Hiển nhíu mày, có vẻ như đang suy tư, tiếp tục phóng túng:”Người xảo quyệt như em, lúc nào đều cũng vậy, không thể tin được.”
Ôn Ngọc từng bước dụ dỗ, "Anh không tin tôi? Không tin tôi sẽ hiến thân, hay là không tin tôi.... ....." Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn mi tâm của hắn đang nhíu chặt, vẫn ôn nhu giống như gió xuân phe phẩy, "Không tin tôi cũng yêu thích anh Lục?"
Người say rượi đơn thuần chính là tế bào động vật, Ân Lục Hiển bị câu nói này làm cho tâm tình trong nháy mắt chuyển tốt, đầu nàng dựa vào bộ ngực to lớn, đàn ông uống rượi say, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống rơi vào giá trị âm."Em chưa bao giờ chủ động hôn tôi."
Ôn Ngọc lên tiếng:"Anh trở lại cửa sổ tôi sẽ chủ động hôn anh."
Ân Lục Hiển suy nghĩ một chút, xem như giao dịch có lợi, quên đi phía dưới quần "cây súng" đang nhô lên, đứng thẳng ở bên cửa sổ đợi cô đến thực hiên lời hứa.
Đáng sợ nhất chính là hắn có thể chấp nhận ở bất kì vị trí vào..., không chịu khom lưng chịu thiệt, cho cô thêm nhiều vấn đề khó khắn.
Ôn NGọc không thể nào làm khác hơn là tự mình, làm chính mình cao hơn những loại đàn ông to lớn chọc trời. Khẽ nghiêng mặt, cúi đầu, in lại đôi môi trên mặt hắn
Hình thôi, hơi bạc, khi thì cười xấu xa, chốc chốc lại nhếch môi.
Hắn tựa hồ ngủ, không nhúc nhích, nàng mừng rỡ tưởng dể dàng, lập tức rời khỏi.
Nhẹ như không có một dấu vết mội hôn, sáng sớm tỉnh lại thì ai có thể còn nhớ được, cái cô nhóc Ôn Ngọc này đứng ở trên ghế hôn lấy người khổng lồ Ân Lục Hiển.
Hư ------ trắng sáng nhìn thấy hết.
"Anh rốt cuộc có đi hay không?" Ôn Ngọc dời đầu qua khỏi hắn, nhìn ngó ra ngoài.
Ân Lục Hiển đột nhiên tỉnh táo, đưa tay ra sau lưng ôm cô, mang cô đang ngồi trên ghế vừa cảm thấy buồn cười dịch chuyển, ôm chật khủy tay cô. Nói với cô," Này không bảo vẫn làm."
Một cái tay mạnh mẽ nâng mông cô lên, một cái tay để sau ót khống chế ý đồ chạy trốn của cô, môi cô liền biết đều đưa lên, mặc hắn cướp lấy, bình phẫm.
Khổ sở bởi mùi thuốc lá, hương rượi mạnh, mùi máu tanh giết người liều mạng của hắn bá đạo xâm nhập đầu lưỡi, hắn say mê, điên cuồng, như cơn bão, dữ dội, lướt nhanh qua miệng cô từng chút ngọt ngào, hưởng thụ qua lưỡi cô một giọng the thé nói khẽ.
Vẫn như sự tồn tại muôn thuở, thời gian vô hạn.
Hắn cười nói:"Đây mới là "hôn", Bất quá chỉ có thể làm theo, ở trước mặt tôi cỡi quần áo, ở trước mặt tôi uống rượi say đối với tôi dang rộng chân mà phát tiết."
Ôn Ngọc đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy hắn không thật không giả đến một câu nói cũng không thể tin nổi. Không khỏi sinh giận trong lòng, một quyền đánh vào vai hắn, tiếc rằng không có nữa điểm hiệu quả, cuối cùng đành phải thúc giục, khẽ mắng:"Anh rốt cuộc có đi hay không?"
Ngón tay hắn xuyên qua cô, ánh mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:"Tôi đi, là bởi vì tôn trọng em. Nhưng mà Ôn Ngọc, em có thể chạy trốn cho tới lúc nào?"
Ôn Ngọc đáp:"Trốn thêm một ngày thì tốt một ngày."
Ân Lục Hiển hứa hẹn,"Chờ tôi cùng em nói chuyện, kết hôn với em mang về làm phu nhân Long Hưng."
Không đợi cô phản bác, hắn liền đi trở về dọc theo đường củ.
Đáng thương phía dưới tiểu huynh đệ không nhận thức được đành phải chịu "đứng" cả đời.
Ân Lục Hiển không hình không bóng, tình yêu chớp cái đổi thành phim võ hiệp, Phi Diêm Tẩu Bích nửa đêm huyết chiến.
Chờ một chút, mới vừa rồi hắn không phải nói lần sau trở lại hắn sẽ cưới cô???
Quả nhiên uống rượi say như uống nhằm thuốc, cả người cũng không tĩnh táo.
Nhưng mà Ôn Ngọc, buộc mình phải bình tĩnh kiềm chế, nghe qua câu thổ lộ nữa thật nữa giả kia, cũng không ngoại lệ. Trong bóng đêm quyến rũ , lặng lẽ giơ tay lên khóe miệng, ánh trăng lưởi liềm cong cong, không nghe điều khiển, vẫn tiết lộ tâm sự của cô.
Có lẽ chỉ là một thoáng động tâm, một giây áy náy ngắn ngũi, thậm chí không thể gọi là tình yêu.
Có lẽ hắn vượt qua một tòa nhà phồn hoa đô thị, bay qua tường rào thật cao, chỉ để nói một câu "Tôi nghĩ đến em", bất quá nguyên nhân do rượi cồn kích thích, ni cô tin dụ dỗ, cùng với tối nay ánh sao say mê, nỗi nhớ lờ mờ, tình cảm triền miên đều không có quan hệ.
Có lẽ đây chỉ là một chuyện không thể xảy ra sau khi tỉnh giấc.
Trong trường học, Thang Giai Di đã thành công vứt bỏ kí thịt béo, nhưng những nếp da nhăn ương ngạnh chào đón làm cho người khác tuyệt vọng. Viên Sunny cùng với người con trai không biết tên hoàn toàn rơi vào bể tình, nhất thời ngẩn người, trong chốc lát bật cười, khi học thì ngắm ngoài cửa sổ, thầy giáo dạy anh văn nói đến cấu trúc từ "Monopoly", nhưng cô trong lúc bất chợt mặt đỏ hồng, si ngốc ngơ ngác nhìn trời mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày lộ vẽ tình yêu cuồng nhiệt đến ngọt ngào .
Sự khác biệt yêu thương, đây chính là tuổi trẻ, vĩnh viễn không sợ tương lai, vĩnh viễn không bao giờ hối cải.
Cho đến một ngày, Viên Sunny khóc giận nói cùng Ôn Ngọc:"Phía dưới vẫn chảy máu, rất rất nhiều, mình sẽ không chết chứ?"
Thái Tĩnh Di tính cách con trai, thuận miệng nói:"cậu nghĩ nhiều rồi, nhất định là kinh nguyệt đến sớm thôi, bản thân ngươi cũng không nhớ được."
Viên Sunny trừng mắt nhìn cô, miệng khó trả lời, chữ đến khóe miềng lại cảm giác khó chịu, không cách nào nói được
Ôn Ngọc chần chừ , dò xét thăm hỏi:"Sofia, có phải hay không cậu xảy ra chuyện gì? Tôi với cậu là bạn thân, cậu chịu nói ra đi, nhất đinh tôi sẽ lấy bang phái ra giúp đỡ." Vừa nhìn Thái Tĩnh Di,"Christy cũng vậy."
Cách trụ sở bí mật một dặm, đầu gối lên bụi cỏ cao, trời chiều gió đêm, đem mùi hương táo đầu thu thổi tan, bồ công anh bay đến chân trời, tìm kiếm cuộc phiêu lưu ươc mơ.
Viên Sunny che mặt khóc, khóc đến bầy chim bồ câu phải vỗ cánh bay đi. Vương Mẫn Nghi ăn hết ngụm kem hương thảo cuối cùng, Thang Giai Di đơn độc chơi từ thẻ bói đến "Archeology", Viên Sunny rốt cuộc cũng mỡ miêng,"Tôi cùng hắn.... ..........Đã làm sau vẫn đau.... .....Vẫn chảy máu.... .......Tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, không dám nói cho cha mẹ nghe, nhưng thật sự rất sợ mất máu quá nhiều sẽ lên cơn té xỉu.... ......."
Thang Giai Di hết lần này đến lần khác trong miệng còn nhớ tới "Archeeology, Archeeology---- ----" nghe đến đó cũng không khỏi ngẩng cao đầu, ngây ngốc hỏi: "Làm? Làm cái gì? Đánh nhau đến nỗi chảy máu sao? Tôi giúp cậu đi dạy dỗ hắn ta."
Vương Mẫn Nghi cốc đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,"Ngu ngốc! Cậu ta nói đông, cậu nói tây, tốt tốt cho cậu mang Anh Văn sau lưng, sách ngốc."
Viên Sunny giải thích:" Tại hắn ta nói chỉ muốn nhìn thấy, sờ một cái, không đi vào, ai biết.... ...... ........Ô ô ô ... ...... ...... ......Thật đau quá, là xong thì đi bộ cũng không tốt, khập khiễng.... ...... ......."
"Đi bênh viện đi." Thái Tĩnh Di đề nghị.
Ôn Ngọc đồng ý gật đầu, thế là năm cô gái liền tiến vào trong ngỏ tối, rồng rắn lần lượt đến phòng khám bệnh nhỏ, bác sĩ Lãnh Băng Băng chuyên nạo phá thai nhìn lên, báo cho Viên Sunny biết," Bạn trai cô là từ nhà tù thả ra, hay là chưa từng chạm qua nữ giới? Lần đầu tiền đã làm tổn thương, xé rách, đem cô như là thuyền cao su sao?"
Viên Sunny hận không thể chui xuống lòng đất.
Lúc sau, Thái Tĩnh Di lười phải hỏi nhiều, Vương Mẫn Nghi nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng cũng bị Viên Sunny chặn lại kêu trở về, chúng ta có cô bé Cora Thang Giai Di trong sáng ở đây? Còn dùng từ đơn tiếng anh đọ sức.
Chỉ có Ôn Ngọc, kéo Viên Sunny vào một góc, dùng ra-đa (giác quan thứ sáu nhạy bén điều tra Viên Sunny,"Sofia, người đàn ông kia có phải là thầy Bác Đạt? Cậu cùng anh ta ở chung một chổ, lại làm ra những chuyện này?"
Viên Sunny muốn hỏi Ôn Ngọc tại sao lại biết, lại nghĩ đến anh ta cùng cô cũng không phải vui vẻ lần đầu tiền, bao nhiêu lời muốn nói đến khóe miệng, cũng không có một lời nào cãi lại.
"Ôn Ngọc, tôi không có biện pháp, tôi thật lòng thương anh ta, anh ấy anh tuấn, chín chắn, ôn nhu thân thiết, tài hoa đầy bụng, không có nữ sinh nào không thể động tâm. Anh ta nói sẽ chờ tôi lớn lên, chờ tôi tốt nghiệp sẽ kết hôn.... ...... ........."
Không đợi cho cô nói hếtvcâu chuyện trẻ con tình yêu thầy trò, Ôn Ngọc thẳng thắn cắt ngang lời cô:"Cậu có biết không anh ta đã có vợ?"
Một câu hỏi thốt ra, khiến cho mặt Viên Sunny hiện ra vài vạch, khuôn mặt cô tái nhợt, hô hấp như sắp chết." Anh ta nói chỉ yêu một mình tôi, anh cùng cô ta bất quá chỉ là do sự sắp đặt của cha mẹ, vô tình kết hợp. Tôi mới là người anh ta thực sự yêu, anh ta sẽ ly hôn, anh ta chấp nhận cùng tôi chung sống cả đời."
" Cả đời? cậu hiểu được một cuộc đời dài bao nhiêu? Ba mươi năm hay bốn mươi năm, đợi đến hắn ta thành lão già đi đứng không được, cậu vẫn còn ít tuổi thanh xuân, lại muốn cùng với anh ta nắm tay cùng nhau vào mộ? Hắn ta nói cùng vợ không có tình cảm. Cậu có hỏi hắn chưa? Hắn không có tình cảm thế sao vẫn ngũ cùng cái giường hơn năm, sinh ra ba đứa con trai với một đứa gái, chẳng lẻ bà xã nhà hắn chính là máy đẻ hay sao?"
Giọng nói Ôn Ngọc đột nhiên hét to, Viên Sunny bị kích động, cô vốn đã chuẩn bị sẳn lời lẽ để phản bát toàn bộ thế giới, lúc này bạn thân lại bất hòa thì xem là gì? Cô hiện tại chỉ cần "yêu".
"Người phụ nữ kia cũng đã lớn tuổi có chồng liền bá chiếm vào anh. Cô ta tuổi người béo đầy thịt, đầu tóc móng tay cũng không biết bảo dưỡng, y phục thì nhiều nếp nhăn, không có chổ nào xứng đôi với Bác Đạt! Cô ta nên sớm biết điều, tự thân rút lui, thành toàn cho chúng tôi. Đàn bà tới bốn mươi tuổi nên đi tìm cái chết, cô già phải rụng tất, kinh nguyệt cũng không có, còn muốn ra đường làm ô nhiễm thị giác."
Cô gái tuổi, không biết trời cao đất rộng, chỉ biết cho rằng cự ly đến bốn mươi tuổi còn tới mười vạn năm ánh sáng, từ Hỏa Tinh đến sao Kim, xa không thể nào đến được.
Ôn Ngọc thở dài,"Cậu thật cực đoan, tôi cũng không giúp được cậu."
Viên Sunny cảm thấy hối hận, nhưng mặt mũi quan trọng hơn tất cả, cô đã lựa chọn con đường này, đã lựa chọn hướng đi không thế tiếp tục cuối đầu," Tôi không cần cậu giả mù sa mưa giúp đỡ."
Vung bọc sách, thừa dịp trời chiều tự nhiên rời khỏi.
Thái Tĩnh Di ở một bên nghe hết toàn bộ câu chuyện, giơ tay lên cánh tay Ôn Ngọc, xúc động nói:"Tôi cho là sinh vật giống đực không cần tồn tại."
Không bao lâu, Ân Lục Hiển là một sinh vật giống đực, sắp bị xóa bỏ.
Thế là qua mùa thu lá bay, đến thời khắc mùa đông giá rét buôn xuống.
Bốn mùa biến hóa đối với thành phố này mà nói, không tính là thách thức, cuối năm nhiều hơn một cái áo, giày da áo khoác đều không cần, thôi tính là không làm...thất vọng mùa đông.
Ôn NGọc gặp phải Thích Mỹ Trân, giữa biển người mênh mông, giữa con đường Vĩnh Hoa đèn rực rỡ sáng lên, được biết tin người chết Ân Lục Hiển.