Lúc trước vì chưa tốt nghiệp nên Dư Trì rất bận rộn, sau khi tốt nghiệp, Thịnh Li phát hiện tên nhóc này dường như còn rãnh rỗi hơn cả cô, chủ yếu là Dư Trì và cô không giống nhau. Ra mắt là ngôi sao nhí, trước đây Thịnh Li hoạt động mạnh ở mảng truyền hình, còn Dư Trì trừ Giang Sơn quyển ra thì không nhận thêm bất kỳ kịch bản phim truyền hình nào nữa.
Anh là diễn viên chuyên mảng điện ảnh.
Ngay từ đầu Hoàng Bách Nham đã nâng đỡ Dư Trì theo con đường cao cấp, hợp đồng đại sứ thương hiệu và quảng cáo toàn những tên tuổi lớn, từ khi giành được vai nam chính đắt giá nhất, giá trị thương mại lại tăng lên gấp đôi, vì vậy những show sự kiện, quảng cáo và đại diện thương hiệu của Dư Trì đều được lựa chọn cân nhắc kỹ lưỡng.
Phía Thịnh Li vẫn còn rất nhiều lời mời kịch bản phim truyền hình, cô đã vươn đến thân phận và vị thế như ngày hôm nay, chỉ cần kịch bản mà bản thân hứng thú, dù là phim điện ảnh hay truyền hình cô đều sẽ nhận, hoạt động thương mại của cô cũng nhỉnh hơn Dư Trì.
Sau khi công khai quan hệ, trước khi nhận thông báo hay hoạt động, hai người sẽ đối chiếu lịch trình cùng đối phương, cố gắng thống nhất kỳ nghỉ, để dành thời gian cho việc yêu đương.
Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn năm ngoái, đầu tháng mười một, Thịnh Li vừa đóng máy một bộ phim điện ảnh, quay về nhà dành trọn ba ngày cùng Dư Trì, Tưởng Tình gọi điện đến hỏi cô: “Trước đây em nói muốn nuôi mèo đúng không? Mèo nhà chị sinh được ba nhóc, chị nuôi không xuể nên tính đem cho hai con, em đã nhìn thấy rồi đấy, là giống mèo Ragdoll (*).”
Ngày xưa Thịnh Li từng nuôi một con mèo, nhưng vì quá bận rộn, nhiều khi không chăm sóc được, sau này gửi về cho bà Lục nuôi.
Cô lập tức hào hứng: “Được ạ, ở Bắc Kinh đúng không? Mấy ngày này em rảnh hết, có thể đến đón về.”
Tưởng Tình cười: “Không phải vội, mèo vẫn còn rất nhỏ, đợi cứng cáp hơn một chút em có thể đem về, chị hỏi thử em trước, em quyết định nhận chị sẽ giữ lại giúp em.”
“Cảm ơn chị Tình, gần đây mọi người có rảnh không? Em mời chị và anh Cảnh dùng bữa.”
“Gì mà khách sáo thế.” Tưởng Tình cười nói, “Cảnh Di Minh còn đang ở đoàn phim, đợi anh ấy quay về chị sẽ hẹn bọn em.”
Hai người trò chuyện thêm ít câu nữa Thịnh Li mới cúp máy, cô đi đến sofa ngồi lên chân Dư Trì, bá cổ anh cười: “Ngày mai không cần đi xem mèo nữa, chị Tình bảo cho chúng ta một con, giống mèo Ragdoll, anh biết nó trông như thế nào không?”
“Biết, từng nhìn thấy bạn anh đăng lên.” Dư Trì ôm eo cô, cúi đầu xem điện thoại, Hồ Nhất Dương và Từ Dạng đang nói chuyện trong nhóm chat.
Sau khi tốt nghiệp Hồ Nhất Dương quay về thành phố Tùng Sơn, tuy nhiên năm nào cũng đi công tác Bắc Kinh vài lần.
Cậu ấy hỏi trong nhóm chat: [Dư Trì Từ Dạng, hai vị đại minh tinh, ngày mai đến Bắc Kinh, có rãnh đón tiếp tôi không?]
Từ Dạng: [Nhất Béo, cậu thật biết lựa thời điểm, ngày mai đúng lúc tôi rảnh, nhất định sẽ chiêu đãi.]
Hồ Nhất Dương: [Vị minh tinh còn lại thì sao nè?]
Dư Trì dựng màn hình điện thoại trước mặt Thịnh Li, nhướng mày hỏi: “Ngày mai đi ăn cùng bọn họ không?”
Mùa tốt nghiệp năm ngoái, Dư Trì dẫn theo Thịnh Li mời mấy người Hồ Nhất Dương Từ Dạng đi ăn, Hồ Nhất Dương tâm trạng phức tạp thì khỏi phải nói, sau cùng trong lúc cạn ly với Dư Trì đã trải lòng: “Phù sa không chảy ruộng ngoài cũng là chuyện tốt, tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp.”
Bây giờ Thịnh Li nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười, “Được thôi, hỏi bọn họ muốn ăn gì?”
Dư Trì gửi thẳng một đoạn tin nhắn thoại.
Từ Dạng: [Lẩu đi. Trời này đương nhiên là ăn lẩu rồi.]
Hồ Nhất Dương: [Duyệt!]
Dư Trì hỏi thêm: [Các cậu muốn ăn ở đâu?]
Từ Dạng: [Chi bằng mua nguyên liệu về nhà cậu nấu được không?]
Từ Dạng bổ sung nhẹ một câu: [Hay là đến chỗ chị Thịnh Li?]
Hồi Dư Trì dọn nhà có đăng lên Weibo, Từ Dạng là một tín đồ cuồng lẩu, lúc Dư Trì dọn nhà cậu không đến ăn ké bữa lẩu ấy được, sau đó chờ dịp hòng ăn chực một bữa. Thịnh Li nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, nói: “Ngày mai để Viên Viên và Tiểu Trần đi mua nguyên liệu đi, gọi bọn họ đến luôn.”
Thịnh Li nhắn Weixin cho Viên Viên.
Viên Viên nhanh chóng trả lời: [Ở chỗ chị hay chỗ anh rể?]
Thịnh Li vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Dư Trì, cô chớp chớp: “Chỗ nào?”
Hai người công khai quan hệ đã hơn một năm, tuy chưa chính thức sống chung nhưng cũng không khác gì mấy, khi hai người từ nơi khác trở về Bắc Kinh, không ở nhà Dư Trì thì cũng ở nhà Thịnh Li.
Nguyên nhân hai người không dọn về ở chung hẳn hoi là bởi tư tưởng “tính nam” của Hoàng Bách Nham phát tác, rằng nếu như Dư Trì dọn đến chỗ Thịnh Li, kể ra thì rất khó nghe, lỡ như có người đồn thổi cậu ăn bám thì phải làm sao?
Vì vậy, Hoàng Bách Nham tự mình quyết định, gia hạn tiền thuê nhà của Dư Trì thêm một năm.
“Chị.” Dư Trì dựa vào sofa, biếng nhác hỏi, “Khi nào chúng ta mới về chung nhà?”
Thịnh Li cười híp mắt: “Hiện tại chúng ta có khác gì sống chung đâu?”
Dư Trì chất vấn: “Không có gì khác sao?”
Thịnh Li điềm đạm trả lời: “Em sợ Hoàng Bách Nham lại càm ràm với anh nữa, sao anh ấy càng lớn, dáng dấp cha già của người đại diện lại thêm rõ nét vậy? Anh cũng đã 23 tuổi mà anh ấy vẫn chưa bớt lo lắng.”
Tin nhắn điện thoại rung lên bần bật, Dư Trì cúi đầu liếc nhìn, trả lời Từ Dạng: [Chỗ tôi.]
Thịnh Li nhìn sang rồi báo cho Viên Viên: [Chỗ anh rể em nhé.]
Một lúc sau, Viên Viên trả lời: [Năm nay anh rể mua bảo hiểm xã hội đúng không, vậy là có thể mua nhà rồi đúng chứ?]
Thịnh Li: [Em còn quan tâm cả việc anh ấy có mua nhà không cơ à?]
Viên Viên: [Em đợi anh ấy mua nhà, nhìn hai người sống chung, đợi cũng đã một năm rồi!]
Viên Viên: [Chị biết không? Bao lâu rồi hai người vẫn chưa chính thức sống chung, lại hiếm khi công khai sánh đôi tham gia hoạt động này nọ, ngay cả rải cơm chó cũng ít ỏi, đã có vài fan CP nghi ngờ hai người sắp chia tay! Em đi bác bỏ tin đồn trong Super topic CP đến nỗi chân muốn què luôn rồi nè!]