“Dư Tiểu Trì, không nên lừa gạt người khác.” Thịnh Li dùng ngón tay nâng cằm cậu, híp mắt nói: “Lần sau không cho phép lừa chị nữa.”
Dư Trì tựa hẳn người ra sau, tay cô tiện đà lướt xuống khoác lên vai cậu, cậu tỏ ra ơ hờ nhìn cô: “Chị lừa em chắc có ít?”
Thịnh Li nhích tới trước ôm cổ cậu, giả bộ mất trí nhớ: “Có không ta? Vậy em nói thử xem chị lừa em hồi nào? Chị không nhớ gì hết.”
“Chị nói câu này là đang lừa em rồi.” Dư Trì nhíu mày nhìn cô, cậu không biết rốt cuộc mình có phải là mối tình đầu của cô hay không, nhưng cậu chắc chắn trước khi hai người ở bên nhau, cô chưa từng làm chuyện đó với người khác. Cậu không quan tâm quá khứ của cô ra sao, nhưng cậu không hiểu, cô đã sẵn lòng trao bản thân cho cậu, yêu cậu, nói cậu chính là báu vật mà cô đào được. Một nữ minh tinh đang nổi tiếng như cô lại bất chấp nguy cơ có thể bị phóng viên chụp trộm để tới gặp cậu, kiên nhẫn dỗ dành mỗi khi cậu ghen tuông tức giận, vậy rốt cuộc cô đang tính toán điều gì?
Từ trước tới nay cậu chưa từng được ai dỗ dành, cũng chưa một ai đối xử tốt với cậu như vậy.
Cô đã dốc lòng vì cậu biết bao, đáng lẽ cậu phải thoả mãn mới đúng.
Nhưng cậu không cho là vậy, thậm chí cảm thấy không đủ, một chút cũng không.
Cảm giác suy tính thiệt hơn này đã đeo bám cậu ngay từ khi bắt đầu, Dư Trì rất căm ghét cảm giác ấy, nhưng lực bất tòng tâm. Cậu hiểu lý do vì sao, vì cậu rất thích Thịnh Li, rất yêu cô, muốn tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về mình.
Rõ ràng là cô trêu chọc cậu trước, nhưng cô lại chẳng thích cậu bao nhiêu.
Nếu một ngày hai người chia tay, có lẽ chỉ mỗi mình cậu là người đau khổ.
Điện thoại của Thịnh Li reo chuông mấy bận, không cần nhìn cũng biết người gọi là Viên Viên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô mặc kệ điện thoại, sáp lại môi cậu vừa hôn vừa mổ, nhướng mày cười nũng nịu: “Cục cưng ơi, chị vất vả cả một đêm rồi, những lúc thế này các cặp đôi khác thường an ủi vỗ về nhau chứ? Làm gì có ai mới sáng sớm đã lôi chuyện cũ ra nhai lại?” Sợ làm vậy chưa đủ, cô nâng mặt cậu và nói, “Bây giờ là ban ngày ban mặt, có thể tắt chế độ sói con dũng mãnh trên giường không? Chị muốn một chú cún con ngoan ngoãn cơ.”
Dư Trì: “……”
Cậu nhướng mày lườm cô mấy giây, sau đó bỗng nhiên lật người đè cô xuống sofa, một chân quỳ bên người cô còn chân kia chống trên sàn nhà, ấn giữ vai cô, ngạo nghễ nhìn cô từ trên cao xuống, cười lưu manh: “Ai nói với chị là ban ngày không thể lên giường?”
Căn phòng này có độc, ngay cả sofa cũng không mấy chắc chắn, sofa ma sát với mặt đất vang lên một tiếng “Chít”. Thịnh Li ngây ngốc nhìn Dư Trì, bắp đùi cô vẫn còn ngâm ngẩm đau, trên đùi chi chít những vết cắn của cậu, cô nuốt cổ họng nhắc nhở: “Chắc Viên Viên đang trên đường tới đón chị, lúc này chỉ kịp cho em làm khúc dạo đầu thôi.”
Dư Trì cúi đầu muốn hôn cô, Thịnh Li đẩy mặt cậu, cô vẫn chưa đánh răng.
Dư Trì phủ người xuống, vùi đầu trên hõm vai cô cọ qua cọ lại trên làn da trắng trẻo mịn màng hệt như một chú cún, giọng nói trĩu nặng vang lên: “Về sau chị đừng gạt em nữa, cũng đừng đùa với em, em không chơi nổi chị đâu.”
Thịnh Li đờ người, cậu đang làm nũng ư?
Đã bật chế độ cún con ngoan ngoãn theo tâm nguyện của cô rồi đấy ư?
Cô phấn khích vuốt ve gáy cậu, mềm giọng dỗ dành: “Không đùa cậu mà, đùa cậu làm gì cho mệt chứ?”
Dư Trì ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc chị muốn yêu đương hẹn hò với em vì lý do gì? Chị có thích em không?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đương nhiên là thích.” Thịnh Li cảm thấy câu hỏi của cậu quá ngớ ngẩn, cô hơi tức giận nên véo tai cậu, “Cậu cho rằng chị tuỳ tiện vậy sao, gặp một cậu em tiểu thịt tươi liền nhào vô húp người ta. Chị nói rồi, cậu là báu vật chị đào được, là kiểu người mà chị thích.”
Dư Trì nhìn cô chằm chằm, nâng khuôn mặt cô không cho phép né tránh ngọ nguậy, rồi cắn môi cô hết lần này tới lần khác, giọng nói ẩn nhẫn: “Chị đã từng nói chỉ có em đá chị, em sẽ nhớ kỹ lời này.”
Thịnh Li mở to mắt rên đau, nhưng cô không mạnh bằng cậu, chỉ có thể bấu vào eo cậu, nhưng cậu không sợ đau cũng không sợ ngứa. Chân cô có thể cử động, nhưng lại không thể đá vào giữa hai chân cậu, cô cũng không nỡ, do vậy chỉ có thể nằm im để mặc cậu cắn.
May mà điện thoại của Viên Viên kịp thời giải cứu cô.
Viên Viên gọi cú điện thoại này mà áp lực ghê gớm, cô nàng ngồi trong xe nơm nớp lo sợ, dè dặt hỏi Thịnh Li: “LiLi ơi chị xuống được chưa, phải che chắn cẩn thận đó.”
Thịnh Li vẫn bị Dư Trì đè lên người, Dư Trì ở ngay bên cạnh nên hoàn toàn nghe thấy những lời trong điện thoại, cậu ôm cô trở mình ngồi dậy. Thịnh Li khẽ hắng giọng rồi nói: “Đợi chị vài phút, đánh răng rửa mặt xong chị xuống ngay.”
Viên Viên vội đáp: “Được, chị nhanh nha, sắp tám giờ rưỡi rồi.”
Sau khi cúp máy, cô hỏi Dư Trì: “Có khăn và bàn chải không?”
“Bên trong có.” Dư Trì hất cằm về phía phòng rửa tay.
Sau khi Thịnh Li rửa mặt súc miệng, cô ra ngoài mặc áo khoác và đội nón, lấy hộp bánh trứng và sữa tươi tách béo trên bàn trà, cúi đầu nhìn Dư Trì đang nhàn nhã dựa người trên sofa, cười tươi rói: “Chị đi đây, lát nữa gặp nhau ở đoàn phim.”
“Ừm.” Dư Trì dõi theo cô, “Lần sau khi nào chị đến?”
Thịnh Li nhướng mày: “Sáng thứ bảy không có cảnh quay, tối thứ sáu chị sẽ qua em.”
Dư Trì đáp lại một tiếng, ngồi thẳng ngườidậy ngẩng lên nhìn cô, khẽ nói: “Em không dẫn chị xuống lầu, chị đi cẩn thận nhé.”
Ngoan quá đi mất, tim Thịnh Li theo đó mà mềm nhũn, cô bổ sung: “Cũng không chắc là thứ bảy, nếu không mệt thì chị sẽ tới trước hôm ấy.”
Ba phút sau, Thịnh Li trùm kín mít xuống lầu rồi chui tọt vào xe.
Viên Viên ngồi ở ghế lái ngoái đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng cho xe chạy, cô nàng phập phồng lo sợ hỏi: “LiLi, lần sau năm giờ rưỡi về nha, tám giờ trời sáng choang rồi, em sợ muốn chết.”
Thịnh Li ngồi ở hàng ghế sau, cô mở hộp bánh trứng cắn một miếng, đúng là hương vị này, ngon hơn đầu bếp khách sạn làm nhiều, cô sung sướng cắn thêm miếng nữa, cười híp mắt đáp: “Okela, lần sau nghe em hết.”
Buổi chiều, Thịnh Li phải quay một cảnh dùng dây cáp, eo mỏi thì thôi đi, mấy vết cắn trên bắp đùi giờ bị mồ hôi thấm ướt, vừa đau vừa rát kinh khủng khiếp.Thời gian quay phim thấm thoát thoi đưa, mới đó đã tới tháng tám.
Đến cuối tháng này Dư Trì mới hoàn tất những cảnh quay của mình, nếu dựa trên lịch trình của đoàn phim, cậu sẽ không kịp học khoá huấn luyện quân sự ở trường. Tiến độ quay phim của đoàn phim gấp rút nên chỉ có thể miễn cưỡng điều chỉnh được vài ngày, nhưng tận nửa tháng thì rất khó thu xếp.
Dẫu sao hầu hết mọi người trong đoàn phim đều có địa vị () cao hơn cậu, cậu chỉ là một người mới, do đó đoàn phim không thể nào phối hợp triệt để điều chỉnh lịch quay cho cậu.
()Nguyên gốc là 咖位: nghĩa là chỗ đứng của minh tinh trong giới giải trí, địa vị càng cao, chỗ đứng càng vững chắc thì sức ảnh hưởng càng lớn.
Dư Trì đã xin phép trường học dời khoá huấn luyện quân sự sang năm hai, nếu cậu là sinh viên nghệ thuật thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, bởi vì sinh viên của học viện điện ảnh xin nghỉ phép để quay phim là một chuyện hết sức bình thường. Theo như dự tính của Dư Trì, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn của Khương Nam, có lẽ bây giờ cậu đang là sinh viên của học viện điện ảnh, sẽ không phải rối rắm những việc tương tự như vậy nữa.
Thu xếp xong chuyện này, cũng đã gần đến lễ Thất Tịch ().
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
() Lễ Thất Tịch là ngày lễ có nguồn gốc từ Trung Quốc, được gọi là “Lễ Tình Nhân của người Châu Á”, gắn liền với sự tích Ngưu Lang – Chức Nữ, nhằm vào ngày tháng Âm lịch.
Dư Trì muốn tặng Thịnh Li một món quà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho cô, tiền catse vẫn chưa chuyển vào thẻ, khi trúng tuyển vào Bắc Đại cậu nhận được học bổng hai vạn tệ, cộng thêm hai vạn tiền tích góp trước nay của cậu, xem như đã có thể mua tặng cô một món quà chỉn chu.
Chiều hôm ấy sau khi hoàn tất cảnh quay vẫn chưa đến bốn giờ, cậu về nhà thay quần áo, chuẩn bị vào nội thành xem thử.
Vừa xuống lầu đã gặp Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ.
Khi nhìn thấy cậu, sắc mặt cả hai đều thiếu tự nhiên, nhất là Dư Mạn Kỳ, bà muốn tỏ ra mình là một người mẹ hiền từ. Dư Trì đã cao lên rất nhiều, chỉ một khoảng thời gian không gặp nhưng trông cậu trưởng thành và chín chắn hẳn, hơn nữa ngoại hình càng khôi ngô tuấn tú. Trước đây chỉ đơn giản là một cậu học sinh trung học đẹp trai, còn hiện tại khí chất trên người đã thay đổi đáng kể, tạo cho người đối diện cảm giác rất khó gần.
Dư Mạn Kỳ gượng cười: “Tiểu Trì.”
Dư Trì thản nhiên đứng ở lối đi, lạnh nhạt hỏi: “Sao hai người biết tôi ở đây?”