Rạng sáng sáu giờ, Thịnh Li lén lút trở về khách sạn, vừa bước vào phòng đã ngã vật xuống giường. Một giây trước khi ý thức rệu rã cô còn mơ màng nói một câu: “Viên Viên, bảy giờ gọi chị dậy nhé, chị ngủ một lát.”
Tối qua Viên Viên cũng chỉ ngủ được hơn ba tiếng, cô nàng nằm trên sofa trong phòng chợp mắt một tiếng, tới bảy giờ thì vào phòng xem Thịnh Li. Uầy, Thịnh Li dậy được mới là lạ, cho dù miễn cưỡng dậy được thì trạng thái cũng rất tệ. Cô nàng nghĩ bụng, nên đi thương lượng với trợ lý trường quay dời cảnh quay sáng nay của Thịnh Li sang sáng mai.
“Cảnh quay sáng mai của Dư Trì, để tôi gọi hỏi cậu ấy thử, nếu không được thì sắp xếp cảnh quay khác.” Chỉ là dời cảnh quay của buổi sáng, trợ lý trường quay đã nhanh chóng thu xếp xong, còn quan tâm hỏi han, “LiLi không khỏe hả?”
Viên Viên: “…..”
Chị mình làm còn anh rể chịu, như vậy có ổn không ta? Hơn nữa, sáng sớm hôm nay còn ôm LiLi xuống lầu, xem chừng đang rất là mệt đây!
Viên Viên không chút do dự mà bán quách anh rể mới nhậm chức, tỉnh rụi trả lời: “Bụng chị ấy khó chịu, còn hâm hâm sốt nữa.”
Trợ lý trường quay hết sức thông cảm: “Vậy để cô ấy nghỉ ngơi đi, nếu như đến chiều vẫn chưa khỏe thì báo trước với tôi một tiếng để tôi biết đường thu xếp.”
Rèm cửa căn phòng thuê khép chặt, phòng ốc tối mù, trong không khí vẫn còn lưu lại dư vị ám muội. Lúc điện thoại đổ chuông Dư Trì còn chưa mở mắt, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường vươn tay lần mò điện thoại nghe máy.
Trợ lý trường quay hỏi: “Dư Trì, Thịnh Li không được khoẻ, cảnh quay ngày mai của cậu có thể dời sang hôm nay không?”
Dư Trì gần như mở mắt ngay lập tức, giọng hơi khàn: “Được.”
“Cậu mới dậy hả?” Giọng trợ lý trường quay mang theo chút áy náy, “Vậy nếu không có vấn đề gì thì cậu sang đây chuẩn bị nhé.”
Dư Trì khẽ hắng giọng, đáp lại một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cúp điện thoại, Dư Trì ngồi bật dậy cho tỉnh táo rồi vào phòng tắm tắm rửa. Dù sao cậu chỉ mới mười tám tuổi, tuổi trẻ và sức lực dồi dào, tắm táp và thay quần áo sạch sẽ xong lại tươi tỉnh căng tràn nhựa sống, ngay cả thợ trang điểm cũng không nhận ra tối qua cậu chỉ chợp mắt vài tiếng, trạng thái hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hơn mười hai giờ trưa, Thịnh Li tỉnh dậy thì vội xem điện thoại, cô bần thần rồi lập tức thét lên: “Viên Viên, sao em không gọi chị?”
Vừa đánh hơi thấy cô muốn mắng người, Viên Viên lật đật giải thích: “Em thấy chị mệt muốn chết nên không nỡ gọi chị dậy, em đã nói với trợ lý trường quay chị bị đau bụng, bảo họ điều chỉnh thời gian lại. Cảnh quay sáng nay là của anh rể, đừng cuống cũng đừng cáu nha.”
Thịnh Li: “…..”
Điện thoại nhấp nháy, là một tin nhắn Weixin.
Dư Tiểu Trì: [Chị dậy chưa?]
Thịnh Li ngủ liền tù tì mấy tiếng, cả cơ thể và tinh thần đều đã khôi phục rất nhiều, thấy giọng điệu ngoan ngoãn của Dư Trì, cô lại nhớ đến tối qua…. trừ phần kỹ thuật còn hơi kém thì thể lực của cậu tốt cực, thật sự là không có gì để phàn nàn về cậu bạn trai này.
Dư Trì của hiện tại, hoàn toàn phù hợp với nhận định “Trên giường là chó săn, xuống giường là một chú chó ngoan ngoãn”, chính là hình mẫu tình chị em lý tưởng nhất đối với Thịnh Li. Cơ mà, cũng không cần phải như tối hôm qua, kiềm chế một chút là vừa đẹp.
Tâm trạng cô rất vui, trong lòng vẫn bồng bềnh những xúc cảm ngọt ngào vụn vặt, cô chậm chạp trả lời: [Dậy rồi nhưng phải đi tắm đã, lát nữa sẽ đến đoàn phim.]
Buổi chiều Thịnh Li hoá trang xong thì đến phòng chờ, dưới hàng hiên, Dư Trì đang nhàn nhã mở rộng chân tựa vào ghế mây, phủ một chiếc quạt đạo cụ trong phim trên mặt, có vẻ như cậu đang ngủ.
Thịnh Li ngồi xuống chiếc ghế kế cạnh cậu, cầm quạt máy trên bàn thổi vào mặt, thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh.
Qua một lúc, cô không nhịn nổi nữa bèn duỗi tay chuyển hướng chiếc quạt máy làm thổi bay phiến quạt, lộ ra gương mặt của Dư Trì. Dư Trì theo đó mở choàng mắt, có lẽ vừa tỉnh ngủ, đáy mắt cậu còn vương nét mệt mỏi và mờ mịt, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Thịnh Li, tựa như ẩn chứa cả một khoảng trời mênh mông trìu mến.
Ánh mắt ấy của cậu khiến Thịnh Li tan chảy, tim cô khẽ chao đảo.
Cậu vốn là chàng thiếu niên kiêu ngạo mà bất khuất, nhưng lại tình nguyện khuất phục trước cô, không chỉ là sự thỏa mãn về khao khát chinh phục, đó còn là sự khỏa lấp dục vọng và tình yêu, mức độ thân mật của cơ thể tựa như hai luồng từ trường không thể tách rời nhau, mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt, bầu không khí giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Nhác thấy có người đang đi tới, Thịnh Li ra vẻ hỏi: “Em trai Dư Trì dậy rồi à? Tối hôm qua làm gì mà trông em mệt thế?”
Dư Trì: “…”
Cậu nhìn cô, bờ môi ẩn hiện nụ cười, hạ giọng đáp: “Chị.”
Thịnh Li chớp mắt: “Ơi?”
Dư Trì chống người dậy đặt chiếc quạt đạo cụ lên bàn, tay phải chống đầu gối, tay trái vươn qua giật lấy chiếc quạt mini trên tay cô, uể oải nói: “Cho em mượn dùng, lát nữa trả lại chị.”
“LiLi tới rồi à?” Đạo diễn Lưu xướng to, “Qua đây nghe giảng cảnh quay.”
Thịnh Li bật dậy nhặt chiếc quạt trên bàn làm vật che nắng, đi được nửa đường cô bất chợt ngộ ra đoạn đối thoại vừa nãy của hai người có gì đó sai sai.
Cô hỏi cậu: “Tối qua làm gì?”
Cậu nói: “Chị.”
Thịnh Li: “…..”
Cô ngẩn ngơ dưới ánh mặt trời, cảm thấy mặt mình nóng bừng.Đoàn phim thuận lợi quay đến cuối tháng bảy, cảnh quay mỗi ngày của cô rất dày cho nên hằng đêm cô không dám lén chuồn ra ngoài hẹn hò nữa. Đoàn phim có rất nhiều người, họ đều quen mặt Dư Trì, cô cũng không dám để cậu đến khách sạn.
Tối hôm nay, Thịnh Li và Dư Trì hoàn tất cảnh quay “đắt giá” cuối cùng.
Sự việc Dương Lăng Phong giấu người chẳng mấy đã lộ tẩy, hơn nữa vết thương của Vân Lan Sinh mỗi ngày một khá hơn, cô kiên quyết muốn đi tìm Hoắc Đình Diễn. Vì bảo toàn tính mạng của Vân Lan Sinh, Dương Lăng Phong không thể không mật báo tin tức cho Hoắc Đình Diễn để hắn đến đón Vân Lan Sinh. Đêm Hoắc Đình Diễn mang Vân Lan Sinh đi, trước lúc lên đường Vân Lan Sinh hỏi cậu có bằng lòng đi cùng cô không? Dương Lăng Phong liếc nhìn Hoắc Đình Diễn, trả lời Vân Lan Sinh: “Chị à, em không muốn đi cùng chị.”
Vân Lan Sinh nhíu mày: “Vì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Lăng Phong đau đáu nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận: “Vì em không muốn nhìn thấy chị ở bên người khác.”
Đến lúc này Vân Lan Sinh mới sực nhận ra, Dương Lăng Phong thích cô.
Hoắc Đình Diễn muốn ra tay giết chết Dương Lăng Phong, nguyên nhân đầu tiên vì cậu là tâm phúc của Tứ Vương Gia, nguyên nhân thứ hai là vì cơn ghen bộc phát.
Vân Lan Sinh lấy lại sự tỉnh táo, ngăn Hoắc Đình Diễn lại, cô kiên định nhìn về phía Dương Lăng Phong: “Cậu thật sự không muốn đi cùng tôi sao? Nếu cậu tiếp tục ở bên cạnh Tứ Vương Gia, chúng ta trước sau cũng sẽ trở thành kẻ thù, tàn sát lẫn nhau là chuyện sớm muộn.”
Tứ Vương Gia và Hoắc Định Diễn đã định trước chỉ có một người sống sót, bất luận sau này ai là người kế vị.
Trong mắt Dương Lăng Phong chỉ có mỗi Vân Lan Sinh: “Em không đi, nếu có một ngày Hoắc Đình Diễn bại trận, em sẽ bảo vệ tính mạng của chị.” Cậu dừng lại một chút, khóe môi giương lên ẩn hiện nụ cười như người đang lâm bệnh, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Nếu như Tứ Vương Gia thất bại, chị không cần vì em mà day dứt, khi em chết hãy lập cho em một tấm bia. Hằng năm đến tiết thanh minh hãy nhớ đến thăm em.”
Kết thúc cảnh quay, mắt Thịnh Li hoen đỏ, với tư cách là người đóng vai Vân Lan Sinh, cô không chỉ suy xét dưới góc nhìn nhân vật của riêng cô mà còn cẩn thận suy xét đến những nhân vật có cảnh đối diễn cùng cô, cô có ấn tượng vô cùng sâu đậm với nhân vật Dương Lăng Phong này.
Những chuyện cậu từng làm tuy xấu xa tột cùng, nhưng từ đầu đến cuối khi ở trước mặt Vân Lan Sinh, cậu vẫn là một chàng trai đơn thuần. Vì vậy dù cho cậu có tiếp tục xấu xa đi chăng nữa, Thịnh Li vẫn không oán hận nổi nhân vật này, giống như Vân Lan Sinh không cách nào oán hận Dương Lăng Phong.
Sau khi phim phát sóng, có lẽ phần đông khán giả cũng sẽ có nhận định tương tự. Cho nên vai diễn này có sức lay động mạnh tới cảm xúc của khán giả, cũng là một vai diễn hút fans.
Sau khi hoàn tất cảnh quay, Thịnh Li cảm nhận được Dư Trì đã hoàn toàn tái hiện lại nhân vật một cách chân thật.
Không chỉ riêng cô mà cả Nguỵ Thành cũng không tiếc lời khen: “Dư Trì diễn rất tốt, không hổ là người đạo diễn Hà nhìn trúng.”
Dư Trì điềm tĩnh nhìn Thịnh Li rồi nói: “Cảm ơn Thành ca.”
“Đạo diễn Hà?” Trình Tư Khởi ở bên cạnh hỏi, “Đạo diễn Hà ấy là Hà Nguyên Nhậm sao?”
Ngụy Thành mỉm cười: “Ừ.”
Trình Tư Khởi nhìn Dư Trì, lại hỏi: “Đạo diễn Hà tìm Dư Trì hợp tác quay phim hả?”
“Không có, chuyện trước đây thôi.” Ngụy Thành không phải là người thích buôn chuyện, anh một lòng chuyên tâm đóng phim, anh ấy cũng không thân với Trình Tư Khởi nên không muốn nói nhiều, vả lại đây cũng không phải chuyện của anh. Anh ấy đi qua vỗ vai Dư Trì vài cái rồi rời đi.
Đạo diễn Lưu gọi Thịnh Li và Ngụy Thành sang để giải thích cảnh quay, cảnh tiếp theo là cảnh hôn của hai người.
Dư Trì chưa đi xa mà đang đứng gần đó, Thịnh Li cảm nhận được ánh mắt hờ hững của cậu đang ghim lên người mình, cô cảm thấy áp lực ghê gớm, trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc phải quay cảnh hôn ngay trước mặt bạn trai.
Bây giờ vừa nghĩ đã thấy luống cuống tay chân.
Đạo diễn Lưu giảng xong cảnh quay thì cười ha ha, phất tay nói: “Bọn cháu chuẩn bị một chút đi.”
Mọi người đều biết Ngụy Thành là người rất lịch thiệp, trước khi đóng cảnh hôn nhất định sẽ súc miệng. Đương nhiên Thịnh Li cũng vậy, không chỉ súc trước khi đóng, đóng xong cũng sẽ ngay lập tức súc miệng.
Cô về phòng nghỉ chuẩn bị, lúc đi lướt qua Dư Trì thì len lén nhìn cậu.
Gương mặt phẳng lặng ơ hờ của Dư Trì quét về phía cô.
Thịnh Li: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Về đến phòng nghỉ, Thịnh Li thấp thỏm nhắn Weixin cho Dư Trì: [Cậu có muốn tránh đi một lát không? Mắt không thấy thì tim sẽ không đau?]
Trả lời lẹ đi nào, như vậy cô sẽ thấy đỡ áp lực hơn một tí!
Dư Tiểu Trì: [Không muốn.]
Thịnh Li: [……]
Thịnh Li: [Vậy cậu có lời gì muốn nói không?]
Dư Trì: [Đừng NG.]