Lạc Trăn ca thán, tìm người yêu, nhất định phải tìm cao thủ tình trường. Người đàn ông của cô, nhiệt tình có thừa, kinh nghiệm chẳng đủ, hại cô bây giờ ngay cả cái eo cũng không vươn dậy được.
Liên Ân nom Lạc Trăn đang cuộn trên ghế sô pha mà không nhịn nổi bèn phì cười, “Không phải nói quay về trường rồi à, sao mới có nửa tháng đã trở lại hả, chắc không phải là bị thôi học đấy chứ?”
Lạc Trăn xua xua tay, “Em nào có được cái tiến bộ ấy của chị.” Sau đó khẽ mỉm cười, “Trở về làm tình.”
Đám người ở đó vừa nghe xong đều bật cười ha hả, một cậu ấm nâng ly cocktail được phục vụ pha chế đưa tới trước mặt Lạc Trăn, nói giọng mờ ám, “Chị Lạc Trăn, nếu là làm tình, kỹ thuật của em không tệ đâu.”
“Được, lần sau có cơ hội, tôi sẽ tìm cậu thử xem.”
Liên Ân quay lại chuyện chính, “Tìm tao có việc gì?”
“Không có gì, chỉ đến ngồi chút thôi.” Lạc Trăn ngó nghiêng xung quanh, năm giờ chiều, khách khứa trong quán bar không nhiều, chỉ có mấy người khách quen, “Thang Kiến Vũ không ở đây sao?”
Liên Ân nhíu mày, “Mày tìm anh ấy làm gì?”
“Không, hỏi vẩn vơ thôi.” Lạc Trăn nâng ly cocktail uống một hơi cạn sạch, đứng dậy duỗi cái eo uể oải, “Chị Liên, cho em mượn một căn phòng trên tầng ba, em ngủ thêm chút.”
Đến tối, phục vụ của quán bar lên gõ cửa gọi Lạc Trăn xuống ăn cơm, Lạc Trăn ngủ được một giấc nên tinh thần hồi phục không ít, liếc nhìn thời gian đã chín rưỡi, áo quần chỉnh tề xong khẽ ngân nga bước xuống lầu.
Trong quán bar xập xình những giai điệu đầy sống động, trên sàn nhảy có người đang khiêu vũ, Lạc Trăn băng qua sảnh chính, hành lang, đi vào một gian phòng sâu nhất. Vừa bước vào đã thấy một đống người vừa lạ vừa quen.
Anna thoáng nhìn người vừa tới vội bật dậy chạy đến ôm lấy cổ Lạc Trăn, “Chị Lạc Trăn, nhớ chị chết mất!”
Lạc Trăn kéo cái tay vượn ôm đến nỗi suýt nữa làm cô tắc thở xuống, “Đúng là muốn tôi chết đây mà.”
Lạc Trăn lướt qua mấy người, ngồi xuống bên cạnh Liên Ân, giơ tay vẫy phục vụ, “Phiền cậu đến phòng bếp mang ít đồ ăn lên giúp tôi, cảm ơn.”
Liên Ân chuyển cho cô một vại bia, “Giải khát nào.”
Thang Kiến Vũ đang say sưa hát ở phía trước, Lạc Trăn hất cằm, “Gã đàn ông của chị hát cũng không tồi.”
“Cũng tạm.” Liên Ân cười khì. “Lát nữa mày hát đi, mày hát rất hay.”
“Được thôi.”
Đang nói chuyện, Thẩm Hạ Thụy đủng đỉnh bước vào, trông thấy Lạc Trăn, khẽ giơ tay coi như chào hỏi.
Thang Kiến Vũ hát xong đi xuống, “Lạc Trăn, nghe Liên Tử nói cô về trường rồi, sao lại —-”
Lạc Trăn cười cười, “Nghỉ thu.”
Lúc Mạc Hoành đẩy cửa đi vào, Lạc Trăn đang uống bia, lèm nhèm liếc thấy bóng dáng thân thuộc, suýt thì ho sặc sụa.
Người đàn ông đứng ở lối ra khoác trên mình bộ trang phục ngày thường màu trắng, vóc người cao cao, ngũ quan rõ nét, khí chất vững vàng bình thản, mang theo sự xuất chúng không thể bắt bẻ.
Gã đàn ông này tư sản quả thực rất vẹn toàn, Anna trong nháy mắt đã dán lên người anh, “Woa woa, anh chàng đẹp trai, có phải em đã gặp anh ở đâu không nhỉ, trông quen thế.”
Mạc Hoành khéo léo né tránh, ngóng nhìn Lạc Trăn, hơi gật đầu.
“Hắn là do tao mời đến đấy, cảm ơn lần trước đã được hắn giúp đỡ —- ừm, vượt qua phong ba chính trị.” Liên Ân đứng dậy, “Tao không ngờ mày quay về, xin lỗi nhé, em gái, em lượng thứ đi mà.” Liên Ân vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Trăn, sau đó bày ra vẻ mặt sùng kính chạy đến phía trước chào Mạc Hoành.
Thẩm Hạ Thụy vồn vã dịch sang bên cạnh Lạc Trăn, “Khà khà.”
“Đức hạnh quá.”
“Từ này của mày là nói tao hay là nói cái dáng lưng bỉ ổi kia hả, thành thật mà nói bạch mã nhà mày đúng là ngày càng khôi ngô hơn —-” Thấy Lạc Trăn liếc mắt, Thẩm Hạ Thụy vội ngậm miệng, cười tươi như hoa, “Được được, không nói không nói.”
“Mày cứ nói, tao không để ý đâu.”
“Không không, tao thiện lương lắm, tuyệt đối sẽ không rắc muối lên vết thương của người khác.” Thẩm Hạ Thụy ôm lấy vai Lạc Trăn ra vẻ bạn bè thâm giao, “Trăn Tử à, thời gian như nước chảy một đi không trở lại, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng ngoảnh lại, cũng đừng đa sầu, tổ quốc vẫn còn rất nhiều đóa hoa đang đợi chúng ta đến hái, nếu thực sự không có, tự chúng ta vun trồng chính mình rồi hái cũng được, Trăn Tử à —-”
“Get lost.”
Thẩm Hạ Thụy cười hì hì, rút tay lại, ngắm nghía Lạc Trăn một lúc, rồi vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, “Gầy rồi này.”
“Mày béo thì có.”
Thẩm Hạ Thụy “chậc” một tiếng. “Sao lại quay về thế?”
Lạc Trăn khoát tay, “Nghe na ná giống cái câu mà hôm nay tao đã nghe không dưới năm lần, mày có thể miễn đi.”
“Cái này chứng tỏ mày làm người rất thành công, vừa tái xuất trên giang hồ, đã thu hút sự quan tâm từ thập phương.” Hạ Thụy co người trên sô pha, “Mẹ mày có biết không?”
“Chưa nói, mà cũng không định nói, dù sao ngày mốt sẽ đi ngay, mày cũng đừng có bận bịu giúp tao đi làm cái loa chuyển lời đấy.” Giọng nói phảng phất ý cảnh cáo.
“Ha ha.” Đây là câu trả lời của Thẩm Hạ Thụy.
Lạc Trăn xoay người, di động vang lên, giơ tay ra dấu lát nữa lại phục dịch với Thẩm Hạ Thụy, rút điện thoại đoạn kiểm tra tin nhắn.
[Anh tưởng em về nhà.]
Lạc Trăn ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Mạc Hoành, hơi hất cằm rồi cúi xuống hí hoáy với điện thoại, kết quả loay hoay một lúc lại không biết nhất thời nên trả lời thế nào, ấn ấn huyệt thái dương, đóng điện thoại bỏ vào trong túi.
Mạc Hoành ngồi ở nơi ấy, những người xung quanh vẫn ồn ào huyên náo, phong thái của anh dường như vĩnh viễn chẳng để tâm, hờ hững nhấp rượu, hình như cũng không có ý định sẽ gửi tin nhắn lần nữa.
“Muốn khiêu vũ không, chị Lạc Trăn?”
Lạc Trăn nghiêng đầu, nhìn khá quen, gã trai vạm vỡ này có vẻ như lần trước cũng từng mời cô nhảy.
“Tôi không biết nhảy.” Lạc Trăn từ chối khéo.
Gã đàn ông có phần không cam lòng, nhướng mày cười hỏi, “Em thật sự kém cỏi đến thế sao?”
Lạc Trăn làm bộ nghĩ ngợi, hắng giọng, “Cậu rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp.”
Thẩm Hạ Thụy nghe thấy câu này không nhịn được bèn ho mạnh hai tiếng, thì thầm, “Đúng là tầm thường.”
Gã đàn ông vẫn không buông tha, “Nếu như là điệu nhảy hữu nghị thì sao?”
Thẩm Hạ Thụy không kìm được phá lên cười, “Chàng trai trẻ, đừng ngoan cố chống cự nữa, mắt nhìn của chị Lạc Trăn đây rất cao, dù là tìm đối tác khiêu vũ, thì chiều cao cũng phải hơn cô ấy mười phân.” Thẩm Hạ Thụy đánh giá người trước mắt trên dưới một lượt, “Theo tôi thấy, chắc cậu chưa cao đến m đâu nhỉ.”
Nhìn gã trai trẻ tức giận xoay người bỏ đi, Lạc Trăn lên tiếng, “Đùa quá đà rồi đấy, người ta dẫu sao cũng là anh em của Thang Kiến Vũ.”
“Ha.” Thẩm Hạ Thụy bật cười, cười xong bèn gọi với theo bóng lưng kia một lần nữa, “Nhớ về nhà uống thêm nhiều nhiều canxi nhá, có lẽ vẫn còn hy vọng đấy.”
Lạc Trăn lắc đầu, cởi áo khoác rồi đứng dậy đi ra phòng vệ sinh, lúc gần đến cửa, nghiêng người lướt qua bên cạnh Mạc Hoành, vô thức dừng lại, nén âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, khẽ lên tiếng, “Đừng uống rượu.” Đặt cốc nước ấm mình vừa tiện tay cầm theo xuống bàn trà trước mặt Mạc Hoành.
Khi Lạc Trăn bước ra từ phòng vệ sinh trở lại gian phòng, đã thấy Mạc Hoành đang đứng trên hành lang, cười cười đến gần rồi đứng lại trước mắt anh, “Đợi em à?” Biết rõ mà vẫn cứ hỏi.
Mạc Hoành vươn tay ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp vỗ về phả lên vành tai cô, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy chợt thì thầm khe khẽ, “Muốn về không?”
Lạc Trăn mỉm cười, “Em còn có việc, anh chán thì cứ về trước nhé.” Hai tay vòng quanh eo anh. “Đúng rồi, sao anh biết mà đến đây?” Lời Liên Ân nói cô căn bản vẫn chọn giữ nguyên thái độ.
“Cô ấy nói em ở đây, nên anh đến.” Mạc Hoành chợt cười nhàn nhạt, “Tính muốn tác hợp cho chúng mình.”
“Chậc, bạn bè chết không bằng mình chết.” []
Mạc Hoành vừa nghe cô nói thành ngữ tục ngữ đã cảm thấy rối rắm.
Lạc Trăn áng chừng kiễng mũi chân hôn anh, đương lúc quấn quýt không ngừng, cô tách ra, cười híp mắt, “Đừng bảo em dùng sai thành ngữ nữa.”
“Là tục ngữ.” Mạc Hoành nhểnh khóe miệng dường như vẫn chưa thỏa mãn, thuận tay mân mê tóc cô, Lạc Trăn giơ tay đè lấy những ngọn tóc mái hơi vểnh lên, tại ngủ mê man, lúc tỉnh dậy tóc tai cũng khó tránh khỏi bị rối bù.
“Khiêu vũ… cùng anh nhé?”
Lạc Trăn ngẩn ngơ, khẽ cười thành tiếng, “Vâng.”