Trong phòng pháp y, Lâm Hoan vừa kiểm nghiệm xác của Vương Ích Đức xong, đang ngồi trước bàn làm việc vừa ăn mì gói đã sớm nguột ngắt, Hàn Ấn đúng lúc này gõ cửa đi tới.
"Chào anh, có việc gì à?" Lâm Hoan vừa bỏ mì vào miệng, vừa chào.
"Không có gì, tình cờ đi ngang qua... Cái kia... Cám ơn nước khoáng của cô."
Tình cờ đi ngang qua? Cho xin đi, cả tầng này ngoại trừ phòng pháp y thì là phòng kho, anh đi ngang qua đây là để đi đâu? Hàn Ấn cảm thấy mặt mình có chút nóng.
"Ôi dào, đừng khách khí, việc nhỏ mà." Lâm Hoan thì không suy nghĩ nhiều.
"Thật ngại quá, ở hiện trường hơi thất thố, không nhớ tạ ơn cô."
"Haha, không có gì mà, lần đầu đến hiện trường đều như vậy! Thằng nhóc Phương Vũ kia lần đầu suýt nữa nôn cả ruột gan ra ngoài, anh xem như không tồi rồi!"
"Tình hình khám nghiệm tử thi thế nào?" Hàn Ấn biết Lâm Hoan là để mình bớt khó xử mới cố ý nhắc tới Phương Vũ, vì vậy liền chuyển chủ đề.
"Vừa làm xong. Hay là thế này..." Lâm Hoan đứng dậy, rút tờ giấy ăn trong hộp giấy trên bàn ra lau miệng, bảo Hàn Ấn đến bên bàn kiểm nghiệm xác, "Tôi nói trước kết quả cho anh, thuận tiện giúp anh luyện can đảm."
Trên bàn khám nghiệm xác nằm thẳng tắp một cái xác che vải trắng, sau khi vạch ra để lộ Vương Ích Đức. Vết máu trên mặt hắn đã được lau sạch sẽ, hai lộ máu chỗ đôi mắt bị móc xuống có vẻ vô cùng ghê người, trước ngực có vài đường chỉ khâu, nhìn ra được vừa mới bị mổ bụng phá dạ dày.
"Cảm giác thế nào?" Lâm Hoan nhướng mày hỏi.
Hàn Ấn nặn ra nụ cười: "Còn chịu được."
"Anh đừng suy nghĩ đây là một cái xác, cứ nhìn nó như chứng cứ là sẽ không còn kinh dị nữa."
"Ha ha, nghe nói Vương Ích Đức coi như là một bác sĩ không tồi, nếu dưới đất biết được, nhìn thấy được cô dùng phương pháp khâu thô sơ, nguyên thủy như vậy khâu hắn, không nhảy dựng lên liều mạng với cô là không được mà." Hàn Ấn cố gắng trấn định trêu ghẹo, muốn che giấu bất an của mình.
Lâm Hoan chỉ vào một vệt màu nâu đỏ sậm trên cổ Vương Ích Đức, nói: "Nhìn thấy không, giống vệt dây trên cổ Vu Mai, hẳn là đến từ cùng một sợi thắt lưng. Thời gian tử vong là ngày hôm qua (Ngày tháng ) khoảng giữa giờ tối đến giờ tối. Trong dạ dày người chết không phát hiện dị vật, trên cổ tay có vết chấn thương mới, chứng tỏ người chết bị tập kích khi ý thức tỉnh táo, từng phản kháng. Song đáng tiếc trong móng tay không phát hiện bộ da thuộc về người thứ hai, hơn nữa trong móng tay rất sạch sẽ, có thể từng được hung thủ xử lý."
"Năng lực phản trinh sát của hung thủ rất mạnh." Hàn Ấn nói chen vào.
"Ừ." Lâm Hoan gật đầu tiếp tục nói, "Người chết sau khi hô hấp hoàn toàn đình chỉ ít nhất năm sáu phút sau mới bị trói và móc mắt." Lâm Hoan vừa nói vừa chỉ vào phần mắt của Vương Ích Đức, "Hung thủ khi móc mắt không để lại bất kỳ vết thương mặt ngoài nào, hơn nữa bên khóe mắt cũng rất ngay ngắn, thủ pháp khá thành thục, có lẽ có liên quan đến nghề nghiệp của hắn.
Trong hai vụ án, thủ pháp hung thủ cắt bộ phận nạn nhân đều cho thấy tiêu chuẩn chuyện nghiệp nhất định. Tôi nghĩ hắn rất có khả năng làm việc liên quan đến y học, hoặc đồ tể, đầu bếp các loại nghề nghiệp có thể sử dụng dao thành thạo. Đương nhiên, tôi cũng chỉ cung cấp tính tham khảo." Lâm Hoan bổ sung nói.
Hàn Ấn gật đầu: "Có loại khả năng này. Song đối với sát thủ hơi biến thái mà nói, chúng có thiên phú về phương diện này. Từng xuất hiện một vài vụ án lột da, bầm thây, mặc dù chứng cứ cho thấy thủ pháp hung thủ rất chuyên nghiệp, nhưng trên thực tế họ chưa bao giờ được đào tạo chuyên nghiệp, cũng như nghề nghiệp không liên quan đến sử dụng dao kéo."
"Đúng, tôi cũng có nghe nói." Lâm Hoan vừa nói, vừa phủ vải trắng lại trên thi thể.
Nên cám ơn đã cám ơn, nên nhìn cũng đã nhìn, Hàn Ấn biết Lâm Hoan bận rộn, mình không tiện ở lâu, liền muốn cáo từ. Khi đi tới cạnh cửa, anh quay người lại dùng giọng điệu ân cần nói: "Đúng rồi, sau này ít ăn đồ lạnh chút, không tốt cho dạ dày."
"Ừ, không sao đâu, cũng quen rồi, một khi bận rộn thì không nghĩ nhiều được thế." Lâm Hoan cười chỉ mì ăn liền trên bàn, "Làm mì lạnh ăn ngon lắm đó."
"Ha ha, tôi đi đây!" Hàn Ấn phất tay rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Hàn Ấn rời đi, đáy lòng Lâm Hoan dâng lên một cảm giác nói không nên lời, là cảm động, hay là gì khác?
Có lẽ vì đã lâu chưa từng nghe một câu nói thân thiết, tóm lại ấn tượng của cô với Hàn Ấn vô cùng tốt. Từ Hàn Ấn, cô lại không thể ức chế nhớ tới một người đàn ông khác -- Hạng Hạo Nhiên.
"Hạng Hạo Nhiên, em rất nhớ thời gian chúng ta bên nhau, nhưng tại sao bây giờ anh luôn từ chối em? Nói cho em biết tại sao. Nếu như là vì tội lỗi, vậy thì nói rõ ràng với em, em có thể chờ!" Nhớ tới Hạng Hạo Nhiên, tâm trạng Lâm Hoan lại rơi xuống, lòng dạ rối bời.
...
Sau khi kết quả thăm dò hiện trường ra lò khiến đội rất thất vọng.
Hiện trường thu được bộ lông và dấu tay, qua giám định đều đã lâu ngày, là của nhân viên trực khác của bệnh viện trung tâm lưu lại. Nói cách khác, tại hiện trường phát hiện án vẫn không thu được chứng cứ nào chứng minh thân phận hung thủ. Hung khí mà hung thủ móc mắt và mắt của nạn nhân đều không tìm được tại hiện trường. Song, khác với vụ án đầu chính là, khi thi thể người chết bị phát hiện, trong tay hắn cầm một con dao phẫu thuật. Qua giám định dao là hoàn toàn mới, cũng không phù hợp với dấu móc bên khóe mắt người chết, phía trên ngoại trừ vân tay nạn nhân không phát hiện dấu tay khác. Trải qua xác minh cùng bệnh viện, dao không thuộc về bệnh viện, cũng không phải của nạn nhân Vương Ích Đức.
Tại sao dao phẫu thuật đó lại xuất hiện trên tay của một người chết? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt không?
Sáng ngày kế, Từ Thiên Thành mang theo tư liệu vụ án Vương Ích Đức đi vào phòng làm việc Hạng Hạo Nhiên. Khi đó Hạng Hạo Nhiên đang nghe điện thoại, y hất hàm ý bảo Từ Thiên Thành ngồi chờ. Từ Thiên Thành cũng không khách khí, tùy ý ngồi đối diện. Hồi lâu, Hạng Hạo Nhiên mới để điện thoại xuống, mang trên mặt ôn hòa hiếm có. Từ Thiên Thành thấy dáng vẻ này của y, liền biết người gọi là ai, cũng chỉ có một người mới có thể khiến thần kinh căng thẳng của Hạng Hạo Nhiên thả lỏng.
"Là điện thoại của Cường Cường sao?" Từ Thiên Thành hỏi.
"Ừ, nói lớp nó có một thằng nhóc cứ ăn hiếp nó, bảo tôi bắt người ta lại."
"Ha ha! Loại chuyện này giáo viên mặc kệ sao?"
"Nghe nói ba đứa bé kia họ Lý gì đó, là một quan rất lớn, giáo viên cũng không dám quản."
"Thế này là thế nào, đứa nhóc nhỏ vậy đã ỷ thế hiếp người, giáo viên còn tiếp tay cho giặc! Để lát nữa tôi đến trường học tìm hiệu trưởng bọn nó!"
Hạng Hạo Nhiên khoát tay: "Có gì đâu, chuyện trẻ con, cứ để cho chúng tự giải quyết, coi như rèn luyện. Đúng rồi, Vương Ích Đức đã điều tra tới đâu? Tình hình đã rõ ràng chưa?"
"Đại khái không sai biệt lắm." Nói đến vụ án, Từ Thiên Thành nghiêm túc hẳn.
"Vương Ích Đức tuổi, công tác tại bệnh viện trung tâm gần hai mươi năm. Chúng tôi đã tìm hiểu lãnh đạo bệnh viện và phần lớn các bác sĩ, đánh giá hắn đều rất cao, nói hắn làm người nhất quán khiêm nhường hòa khí, trên dưới chung sống rất hòa hợp. Trong công việc hắn cũng luôn là bác sĩ nòng cốt của bệnh viện, từng làm bác sĩ trưởng khoa nội thần kinh, chủ nhiệm phòng ban, trợ lý viện trưởng, phó viện trưởng. Thường ngày ấn tượng của hắn ở đơn vị là rất tiết kiệm, quần áo mộc mạc, không có quan hệ nam nữ bừa bãi, không có xe riêng, làm việc luôn kiên trì ngồi xe tuyến.
Phía bệnh viện trung tâm cũng thừa nhận, bệnh viện quả thật từng xảy ra một vụ trục trặc máy tim phổi nhân tạo mà gây ra tai nạn nghiêm trọng, sau đó bệnh viện đã bồi thường một trăm vạn mới chấm dứt việc này. Khi lãnh đạo họ giải thích với tôi rằng nguyên nhân tạo thành tai nạn đó, lần nữa bỏ qua vấn đề của Vương Ích Đức, đổ hết trách nhiệm lên phía xưởng, nhấn mạnh là bị xưởng vô lương lừa bịp." Từ Thiên Thành nói đến đây thì dừng một chút, vẻ mặt mỉa mai.
"Hừ." Hạng Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng tiếp lời, "Nói hoàn mỹ như vậy cũng có nghĩa đang che giấu, con người làm sao không có khuyết điểm?"
"Đúng thế! Rất rõ ràng trong lòng đều có quỷ, sợ chúng ta theo sợi dây Vương Ích Đức này kéo họ xuống theo. Đương nhiên, loại tình hình này, ở bệnh viện chắc chắn không tra được gì rõ ràng, lại nói chúng ta không thể gióng trống khua chiêng. Cho nên tôi thông qua mấy người bạn, cùng với bạn của bạn giới thiệu, gián tiếp tìm một ít quan hệ, âm thầm hẹn gặp vài bác sĩ của bệnh viện trung tâm và một ít đại biểu y dược hằng năm trà trộn vào các bệnh viện lớn, hơn nữa thanh minh trước với họ tình hình cung cấp sẽ không có trong hồ sơ ghi chép chứng cứ.
Theo các bác sĩ đó nói, trong đó quả thật có mưu mẹo. Đại biểu y dược cũng thẳng thắn kể lại, hằng năm tiền hoa hồng qua tay họ cho Vương Ích Đức không dưới mười vạn. Sau đó chúng tôi lại ngầm tra xét một ít tài sản của Vương Ích Đức, phát hiện vợ chồng họ cùng đứng tên ba căn nhà. Hai vợ chồng ở một căn, hai căn còn lại một dùng để cho thuê, một căn cha mẹ hắn ở. Nhà của Vương Ích Đức nằm ở một tiểu khu sa hoa phụ cận quảng trường Lam Hoa, giá nhà nơi đó nghe nói hiện giờ một mét vuông gần hai vạn. Nhà của Vương cao hai tầng, đại khái hơn hai trăm mét vuông, trang hoàng cực kỳ xa xỉ. Vương có hai cô con gái song sinh, cả hai đều học ở một trường quý tộc của Anh. Chúng tôi cũng đã tra xét cha mẹ Vương, cha vợ, mẹ vợ, họ đều là công nhân bình thường, không có bối cảnh gì, căn bản không có năng lực trợ giúp kinh tế cho hắn. Trong điều tra cũng không phát hiện hắn đã đầu tư công trái tài chính gì. Chi tiêu của vợ chồng Vương Ích Đức cách cực xa so với thu nhập của họ, chỉ dựa vào tiền lương và tiền thưởng của họ căn bản không đủ sức tiêu phí đắt đỏ như vậy."
Từ Thiên Thành nói xong một hơi, cảm thấy miệng hơi khô, đứng dậy tới bên máy nước uống rót một ly, vừa rót vừa nói: "Từ tình hình nắm giữ hiện tại đến xem, lời bác sĩ họ Triệu kia đều là thật, Vương Ích Đức chắc chắn đang lén thu lượng lớn tiền hoa hồng của dược thương và bên cung ứng thiết bị điều trị."
"Điểm ấy không phải nghi ngờ." Hạng Hạo Nhiên nói.
Từ Thiên Thành đang muốn nói tiếp, điện thoại di động trong túi vang lên, hắn liền đặt ly nước lên bàn, nghe điện thoại. Sau khi nghe đối phương nói vài câu, Từ Thiên Thành nói: "Tôi đang ở chỗ Hạng đội, anh trực tiếp sang đây đi, vừa vặn báo cáo cho Hạng đội luôn."
Vài phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Từ Thiên Thành lên tiếng, đẩy cửa vào là điều tra viên lớn tuổi đang nhận nhiệm vụ điều tra sở sự vụ luật sư Chính Dương. Từ Thiên Thành nói đùa: "Thế nào, lão Mã ngài vừa đi, nhất định là mã đáo thành công đúng không?"
"Đương nhiên rồi." Mã Thành Công cũng cười đáp lại, tiện đà từ trong túi lấy ra một xấp hồ sơ đặt trên bàn của Hạng Hạo Nhiên, "Đều ở trong này!" Mã Thành Công nói xong, ngồi vào ghế bên cạnh Từ Thiên Thành, thuận tay cầm lấy ly nước Từ Thiên Thành vừa uống hớp một ngụm. Từ Thiên Thành vội vàng cướp lại: "Muốn uống thì tự mình rót."
"Đồ nhỏ nhen." Mã Thành Công một tay chắn Từ Thiên Thành, vừa uống một hơi cạn sạch nước trong ly.
Mã Thành Công đã hơn năm mươi tuổi, mắt thấy cũng sắp về hưu rồi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, đến giờ cũng chưa thăng được nửa chức. Song, kinh nghiệm của ông ta dù sao vẫn rõ ra đó, làm việc cũng ổn thỏa, sống cẩn thận, lão Từ cũng nguyện ý dùng ông ta. Như đã nói phía trên, lão Từ là người hàm hậu, không kiêu ngạo, có thể kết thành một khối với thuộc hạ. Mà Mã Thành Công ỷ mình lớn tuổi, liền đùa giỡn với Từ Thiên Thành không chút cố kỵ nào.
Uống nước của lão Từ xong, Mã Thành Công quẹt miệng, nghiêm mặt nói: "Sở sự vụ luật sư Chính Dương là do một tay Vu Mai sáng lập, nhiều năm qua mọi chuyện đều do cô ta tự sức tự làm, một tay nắm quyền, người phía dưới nói trắng ra đều là làm công mà thôi. Vu Mai vừa chết, sở sự vụ liền rối loạn, tất cả mọi người đang vội vã tìm kèo khác, ngoại trừ thư ký của Vu Mai thì không còn mấy ai đến làm việc nữa. Song thế cũng vừa vặn, chúng ta có thể buông thả tay chân muốn tra thế nào thì tra. Dưới sự phối hợp của thư ký, chúng tôi cẩn thận chải chuốt lại một lượt hồ sơ tố tụng sở sự vụ đại diện những năm gần đây. Tóm lại tố tụng chủ yếu liên quan đến chức quyền phạm tội, xí nghiệp nợ nần tranh chấp, xí nghiệp phá sản thanh lý, cùng một ít tố tụng hình sự của người nổi tiếng."
"Năng lượng của Vu Mai không nhỏ nhỉ! Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, những tố tụng sở cô ta đại diện này, đều được chú ý cao độ, phí đại diện kiện tụng đắt đỏ. Cô ta rốt cuộc có bối cảnh gì, có thể thu được nhiều vụ án tốt như vậy?" Từ Thiên Thành nhịn không được nói chen vào.
"Đúng thế." Mã Thành Công gật đầu nói, "Mới đầu chúng tôi cũng có loại nghi vấn này, song rất nhanh đã tìm được đáp án. Tiểu Trương trong tổ trong lúc tình cờ phát hiện trong giá sách của phòng làm việc Vu Mai một ngăn ngầm, sau khi đẩy ra, phát hiện mặt sau ngăn ngầm có một két bảo hiểm nhỏ tinh xảo. Chúng tôi điều nhân viên kỹ thuật trong đội đến mở két bảo hiểm, bên trong ngoại trừ lượng lớn tiền mặt còn có một vài băng ghi âm và một quyển sổ sách. Hai người đoán xem đó là sổ sách gì?" Mã Thành Công ra vẻ thần bí hỏi.
"Phiền quá đi, mau nói, còn gây hồi hộp cái gì!" Từ Thiên Thành đẩy ông ta.
"Sổ sách hối lộ?" Hạng Hạo Nhiên nhàn nhạt nói.
"Đúng, vẫn là Hạng đội thông minh!" Mã Thành Công lại mở túi, từ trong lớp kép cẩn thận lấy ra một quyển sổ sách và băng ghi âm, giao vào tay Hạng Hạo Nhiên, "Đây là một quyển sổ hối lộ, Vu Mai đã ghi tường tận trong đó một vài tình hình hối lộ của cô ta, kể cả thời gian, địa điểm, số tiền, người hối lộ vân vân, viết rất rõ ràng."
Hạng Hạo Nhiên tiện tay lật sổ sách, mày nhíu càng chặt. Lật một lát, y đưa sổ sách cho Từ Thiên Thành. Từ Thiên Thanh tiếp nhận vừa nhịn, cũng hít ngược một hơi lạnh. Nhân viên hối lộ được nhắc tới trong sổ sách liên quan đến một phó viện trưởng tòa án nhân dân cấp thành phố, đình trưởng đình thẩm phán hình sự pháp viện bắc khu Xuân Hải, đình dân sự pháp viện khu nam Xuân Hải và mấy vị đình trưởng đình phó đình phá sản, còn có một vị lãnh đạo cấp cao cục tư pháp.
"Việc này nếu truyền ra, hệ thống tư pháp của thành phố Xuân Hải chúng ta sẽ phải trải qua một trận động đất đây!" Từ Thiên Thành nói.
Hạng Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm trọng, không ngờ án mưu sát lại dẫn ra án hối lộ động trời, việc này không hề dễ dàng! Về án hối lộ liên lụy rất lớn, nhân viên tham gia vụ án thân phận quá mức mẫn cảm, trong đội tra không được, trong cục cũng tra không được, cuối cùng nhất định phải do ủy ban kỷ luật dẫn đầu tổ chức tổ chuyên án điều tra.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Hạng Hạo Nhiên nói: "Án hối lộ gác sang một bên trước, còn điều tra được tình huống nào nữa?"
Mã Thành Công đáp: "Hồ sơ cho thấy, trong mấy năm gần đây, ác tố tụng Vu Mai tự mình đại diện cũng không nhiều, nhưng thắng kiện cực cao. Kỳ thật không chỉ riêng Vu Mai, cả tỉ suất thắng kiện của sở sự vụ luật sư đều cực kỳ cao. Nhưng không tương xứng là sở sự vụ do tình nghi có hành vi lừa đảo mà bị cục tư pháp điều tra nhiều lần, sở sự vụ vì vậy đã bị cảnh cáo nghiêm trọng hai lần, có một luật sư (Ngô Bằng) bị hủy bỏ tư cách luật sư và bị truy cứu trách nhiệm pháp luật, có một luật sư khác do đại diện cho vụ án một gã phú nhị đại nào đó say rượu lái xe gây thương tích, tình nghi bịa đặt lời khai, giả tạo chứng cớ, hiện giờ đang bị cơ quan kiểm sát điều tra."
Nghe Mã Thành Công nói xong, Từ Thiên Thành nghĩ tới vụ án của Ngô Bằng, nói: "Như vậy xem ra 'sự kiện Ngô Bằng' quả thật không phải không liên quan. Sở sự vụ luật sư của Vu Mai sở dĩ có thể liên tiếp nhận được vụ án tốt, cùng với nguyên nhân tần suất thắng kiện tổng thế siêu cao, e rằng đều được Vu Mai dùng hối lộ và vi phạm quy định phía sau khống chế."
"Không biết hung thủ gây án có liên quan gì đến những việc này. Từ trong hồ sơ tố tụng phát hiện có kẻ tình nghi có động cơ gây án không?" Từ Thiên Thành lại hỏi.
Mã Thành Công đứng dậy, từ trong một túi hồ sơ lấy ra một tờ giấy A in danh sách, giao cho Hạng Hạo Nhiên nói: "Tôi nghĩ những người này có khả năng khá lớn, họ đều là bên phía có liên quan tố tụng. Trong những vụ kiện này, song phương kiện cáo minh tranh ám đấu rất kịch liệt, nghe nói trong lúc tiến hành tố tụng còn có người gọi điện thoại đe dọa sở sự vụ luật sư."
Hạng Hạo Nhiên nhìn một chút, giao danh sách cho Từ Thiên Thành, nói: "Phái người điều tra họ!"
Sau khi ba người nói chuyện xong, Hạng Hạo Nhiên bảo Mã Thành Công lập tức chỉnh sửa lại chứng cứ Vu Mai hối lộ giao cho cục. Cục lập tức mở hội nghị thảo luận, quyết định giao chứng cứ cho Ủy ban kỷ luật.
Tối ngày đó, điều tra Triệu Tân Dân cũng có kết quả.
Triệu Tân Dân sau khi từ chức khỏi bệnh viện trung tâm, từng công tác một thời gian ngắn tại bệnh viện nhân dân số thành phố Xuân Hải, về sau cũng từ chức, cuối