Sau khi phục chức, đã hơn một tháng không gặp được con trai Cường Cường. Thứ bảy này, Hạng Hạo Nhiên bỏ hết tất cả công việc trong tay, về nhà gặp con trai và ba mẹ, giống như Hàn Ấn nói mấy hôm trước, đừng xem bản thân mình quá quan trọng, thiếu ai đó thì trái đất vẫn quay.
Hạng Hạo Nhiên đi chợ trước mua chút hải sản tươi và rau cải, kế hoạch ban ngày đưa con ra ngoài chơi, tối tự mình xuống bếp hiếu kính ba mẹ.
Về đến nhà, mẹ nhận đồ trong tay Hạng Hạo Nhiên, rồi thúc giục Cường Cường mau chóng thay đồ ra ngoài chơi với ba. Thằng bé dường như tâm trạng không vui lắm, còn nhớ mỗi lần cùng ba ra ngoài chơi chẳng vui gì cả, ba luôn chơi một lát thì nhận điện thoại rồi chở nó về.
Trên xe của Hạng Hạo Nhiên, Cường Cường dẩu cái miệng nhỏ nhắn hỏi Hạng Hạo Nhiên: "Ba à, ba thật sự chắc chắn hôm nay ba có thời gian chơi với con không?"
Hạng Hạo Nhiên vừa cười vừa giúp thằng bé cài đai an toàn, cam đoan: "Yên tâm đi, hôm nay ba không làm gì nữa, chỉ chơi với con của ba thôi."
"Thật không? Ba sẽ không chơi được nửa nghe điện thoại xong thì chở con về chứ." Thằng nhóc vẫn không yên lòng.
"Không đâu, không đâu, con thấy điện thoại di động ba tắt rồi nè." Hạng Hạo Nhiên làm trò trước mặt Cường Cường tắt điện thoại di động.
Thằng bé lúc này mới yên tâm, hàng lông mày nhỏ rốt cuộc giãn ra, la hét muốn ăn hamburger. Hiếm khi mới đưa con đi chơi một lần, Hạng Hạo Nhiên hận không thể bồi đắp tất cả áy náy, đồ ăn nhanh nước ngoài y cũng không ăn thường xuyên, cũng không biết gọi gì, dứt khoát mua hết, đầy tràn cả một khay, khiến thằng bé hết hồn.
Nhìn dáng vẻ Cường Cường ăn như hổ đói, Hạng Hạo Nhiên dặn nó ăn từ từ, còn rất nhiều không đủ thì mua thêm, còn hỏi con trai, "Ông bà nội không đưa con ra ngoài ăn hamburger à?"
"Có ạ, thường dẫn con đi ăn! Nhưng mà đi cùng ba, con thấy ăn ngon hơn hẳn." Thằng bé hít hít mũi, đặc biệt nghiệm túc nói, "Con biết ba bận rộn, con cũng không yêu cầu nhiều, ba chỉ cần mỗi tháng đi cùng một lần được không?"
Con mình hiểu chuyện như vậy, Hạng Hạo Nhiên nghe những lời này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vội vàng xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ.
"Ba ơi, sao ba khóc?"
"Ba không khóc, máy lạnh thổi lớn quá, mắt ba khó chịu." Hạng Hạo Nhiên đưa mu bàn tay lên lau mắt.
Cường Cường nhìn thấy trên lòng bàn tay của Hạng Hạo Nhiên có một vết sẹo thật sâu, đau lòng nói: "Ba ơi, trên tay ba, là lúc bắt kẻ xấu để lại sao? Đau không?"
"Không đau."
"Con lớn lên cũng sẽ làm cảnh sát giống ba, làm anh hùng."
"Vậy từ bây giờ con phải học thật giỏi đó, đừng làm chuyện xấu, nếu không tương lai coi như không làm nổi cảnh sát đâu."
"Dạ, con muốn làm cảnh sát, bắt Lý béo lớp con, nó là đứa bé hư, luôn bắt nạt các bạn nữ trong lớp."
"Thầy của con không làm gì sao?"
"Thầy nói ba của nó tên Lý gì đó, là một quan lớn lắm, thầy cũng không dám quản nó."
"Vậy chờ Cường Cường làm cảnh sát rồi hãy bắt nó nhé."
"Dạ, con muốn như ba đó, bắt hết kẻ xấu lại, ba, có phải tất cả kẻ xấu trên thế giới này đều sẽ bị bắt không?"
Hạng Hạo Nhiên bỗng ngơ ngẩn, nếu là trước đây, y có lẽ sẽ không cần nghĩ ngợi gì đáp "Đúng vậy", nhưng y lại không thể đáp "Không phải", con còn nhỏ, không thích hợp tiếp nhận hiện thực tàn khốc đến thế, việc đó sẽ tổn hại đến giá trị quan của một đứa bé nhỏ. Hạng Hạo Nhiên có chút khó xử, cũng may con y chỉ thuận miệng hỏi thế, không để ý y có trả lời hay không, nhưng không biết sao, trước mắt Hạng Hạo Nhiên đột nhiên hiện lên khuôn mặt quỷ dị của Tá Cần Tư dán lên song sắt -- Họa phúc vô môn, chỉ tự mình mời, thiện ác chi báo, như bóng với hình!