Tối hôm qua cả đêm chưa chợp mắt.
Kể từ khi tham dự hôn lễ xong, cái bóng dáng kia vẫn lảng vảng trong đầu của anh, không xua đi được.
Lục Tề Phong đã dậy từ rất sớm, sau khi rửa mặt xong thì lại cảm thấy đói bụng, anh liếc mắt nhìn người Mỹ Giai còn đang trong giấc mộng, cầm lên áo khoác đi ra cửa.
Quay kiếng xe xuống, gió buổi sáng mang theo khí lạnh làm cho đầu óc đang rối loạn của anh tỉnh táo rất nhiều.
Lục Tề Phong nhìn thấy cách đó không xa có một quán ăn sáng rất quen thuộc, suy nghĩ có chút hoảng hốt.
Duy Duy rất thích ăn bữa sáng ở đây?
Hôm nay cũng không biết vì sao anh lại nghĩ đi tới đây ăn điểm tâm. Chẳng lẽ là bởi vì cô ấy đã trở lại? Chẳng lẽ là trong lòng mình còn mong đợi có thể thấy cô ở tại nơi này?
Sẽ không, sớm như vậy, cô ấy cũng không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, sự thất vọng dâng lên trong lòng anh.
Đột nhiên có hai cái bóng, một lớn một nhỏ lọt vào đáy mắt anh, tâm tình đang yên lặng của anh đột nhiên lại cuồng loạn lên.
Là cô ấy? Thật sự là cô ấy?
Nhưng mà đứa bé kia?
Trong lòng Lục Tề Phong một hồi buồn bực khó chịu.
Đây vốn chính là kết quả tất yếu, cần gì khổ sở?
Ba năm, chẳng phải mình cũng vì Lục thị mà cưới Mỹ Giai sao?
Anh biết mình không nên dừng lại, nhưng anh vẫn đạp thắng xe?
Lữ Duy Duy bưng qua một phần nhỏ bánh xốp, cùng một chén cháo cá tươi đi tới trước mặt của Tư Tề.
“Bảo bối, mau nếm thử, đây là bữa sáng mẹ thích ăn nhất đó, mấy năm này mẹ rất nhớ nó,con nếm thử một chút đi?" Lữ Duy Duy hưng phấn mà nói, đưa cho Tư Tề một miếng bánh.
"Thật sự ăn rất ngon sao?" Tsh.
Tư Tề vẫn luôn ăn bữa sáng kiểu phương tây, cho nên khi thấy miếng bánh mẹ đưa tới lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Tin tưởng mẹ, ăn ngon lắm mà?"
Lữ Duy Duy vừa nói, vừa vội vã đưa một miếng bánh vào miệng mình.
"Mẹ, bộ dáng của mẹ quá không lịch sự rồi, rất mất mặt ?" tiểu Tư Tề lẩm bẩm, một bộ dáng thân sĩ dạy dỗ Lữ Duy Duy.
"Tiểu tử thúi, lo mà ăn phần của con đi, sao lại nhiều lời như vậy?" Bị con trai nói như thế, Lữ Duy Duy có hơi ngượng ngùng trừng mắt liếc con trai một cái.
Xì một tiếng?
Một tiếng cười trong sáng truyền vào lỗ tai của Lữ Duy Duy.
Cô lúng túng nhìn bốn phía nhìn một phen, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Khoảnh khắc kia, thân thể của cô cứng lại?
"Chú ý tướng ăn của em một chút, rất mất lịch sự? Người khác đều ở đây đều nhìn thấy rồi đó?"
"Lục Tề Phong, ai cần anh lo, còn không nhường em ăn cái gì? Thật là mất hứng?"
Chuyện cũ giống như rõ mồn một trước mắt, hôm nay cảnh vật vẫn như cũ, nhưng mà người đã không phải?
Khụ khụ khụ?
Lữ Duy Duy khẽ nhếch miệng lên, một miếng bánh xốp cắm ở trong cổ họng, cô kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng ho khan.
"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?" Tiểu Tư Tề vội vàng đứng ở trên ghế đấm lên lưng của Lữ Duy Duy.
"Đã nhiều năm như vậy, mà em vẫn còn là cái dạng này, uống một ít nước đi đã?" Lục Tề Phong đưa qua một ly nước, âm thanh lành lạnh mang theo một sự khinh .
"Là cái dạng gì, không cần anh quan tâm." Lữ Duy Duy nói xong nhận lấy ly nước uống vào.
"Mẹ, mẹ rất không có lễ phép nha, mẹ nên cám ơn chú này mới phải." tiểu Tư Tề đứng sau lưng rất không đúng lúc chen vào.
"Tư Tề, con câm miệng lại cho mẹ, người lớn nói chuyện trẻ nhỏ không được chen miệng vào."
Con trai yêu quý của cô cư nhiên lại dạy dỗ mình trước mắt tên đàn ông này, điều này làm cho Lữ Duy Duy cực kỳ khó chịu.
"Tư Tề?" Anh nhớ người đàn ông kia tên là Tề Thiên Lỗi.
Lục Tề Phong nhớ tới cái tên này, trong lòng bốc hỏa, anh dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn lướt qua tên tiểu tử kia, một cảm giác không hiểu xông lên đầu.
Lữ Duy Duy nhìn thấy anh nhìn chằm chằm Tư Tề, trái tim hoảng hốt, chỉ sợ anh nhìn ra cái gì, cô nhanh chóng đi tới ôm Tư Tề, "Tránh ra, chúng tôi muốn đi."
"Mẹ, con còn chưa ăn điểm tâm ở đây mà?" Nhìn bàn thức ăn kia tiểu Tư Tề kêu lên.
"Tại sao lại vội vàng đi như vậy? Em rất sợ anh sao? Đứa bé này muốn ăn mà."
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong có hơi không hiểu, anh lại nhìn tiểu Tư Tề mấy lần nữa, đứa trẻ này lại có hơi giống mình lúc nhỏ.
Trong đầu của anh âm thầm mừng thầm, chẳng lẽ đứa bé này. . . ?
"Anh đừng nhầm tưởng, Tư Tề không phải con trai của anh, bây giờ tôi còn có chuyện, Tư Tề, nhanh lên một chút cùng mẹ đi về, lát nữa mẹ sẽ mua thứ khác cho con ăn."
Lữ Duy Duy nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tề Phong làm cho cô rất sợ, trong lòng cô lo lắng cực kỳ, cho nên giấu đầu lòi đuôi phủ nhận .
Lục Tề Phong cười lạnh một tiếng, từ trong vẻ mặt của Lữ Duy Duy anh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, anh dùng tay ngăn trở Lữ Duy Duy đi ra ngoài.
"Anh có nói nó là con anh sao? Tại sao em lại khẩn trương làm gì? Tư Tề? Người bạn nhỏ, con họ cái gì? Ba ba của con đâu?"
"Ba con qua đời rồi, lúc đó con còn chưa sinh ra, tên là Lữ Tư Tề." Tiểu tử đối với chú đẹp trai trước mắt này rất có hảo cảm, thành thật trả lời .
"Tư Tề, im miệng, bình thường mẹ dạy con thế nào, không nên cùng người lạ nói chuyện."
Lữ Duy Duy nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tề Phong, đầu óc loạn lên, lớn tiếng la tiểu Tư Tề.
"Nhưng mà chú ấy. . . . ."
"Cái gì chú, con biết người này sao? Lục Tề Phong, anh tránh ra, chúng tôi muốn đi."
Đột nhiên Lữ Duy Duy rất căm tức, tại sao mình vừa mới trở về nước người đàn ông này lại đúng dịp xuất hiện trước mặt mình như vậy, cô có hơi hoang mang lo sợ, hiện tại trong lòng của cô rất sợ, sợ anh ta biết thân phận của con trai sẽ đem nó cướp đi, cô đã mất đi anh, cho nên bây giờ không thể mất đi Tư Tề .
Lục Tề Phong lãnh khốc nhìn chòng chọc Lữ Duy Duy nửa ngày, chậm rãi dịch chuyển thân thể, không có làm khó cô.
Lữ Duy Duy có hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, ôm Tư tTề mau chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng hai mẹ con, anh móc điện thoại di động ra gọi.
"Tiểu Kỳ, điều tra cho tôi một người?"