Vừa làm tổng vệ sinh, vừa húp cháo mồng 8 tháng chạp, ngày qua ngày, năm mới đã đến.
Cha của Phương Chính Thanh đã mất mấy năm trước, Thẩm Hi không cha không mẹ, năm mới biến thành buổi tụ họp của một đám học sinh và đồng đội trong quân của bọn họ.
Trung đội trưởng hai trong chiến dịch 117 trước đây, sau lập quốc cũng lăn lộn đến chức trung úy, hắn vẫn chưa kết hôn, nhận nuôi một bé gái bốn tuổi, ban ngày ở quân doanh huấn luyện tân binh, khuya về nhà làm vú em; mà Lăng Tử không được coi trọng nhất cũng tìm được người yêu, sinh một cậu con trai, mở miệng ra là bà xã này bà xạ nọ, cuộc sống gia đình trôi qua rất thú vị…
Bởi vì mọi người đến, ngôi nhà to lớn trở nên náo nhiệt hơn. Một cậu học sinh của Phương Chính Thanh đảm nhận công việc trong nom mấy đứa trẻ, kể vài câu chuyện kỳ lạ chọc cho bọn nhỏ vui vẻ, cô gái nhỏ chống cằm, không ngừng hỏi: Sau đó thì sao ạ? Sau đó thì sao nữa ạ?; cậu con trai nhà Lăng Tử không kiên nhẫn nghe nữa, muốn kéo chị gái đi đốt dây pháo nhỏ; mấy người lính già dưới trướng Thẩm Hi đang dán chữ Phúc, người thì nói qua bên trái một chút, người thì nói qua bên phải một chút, người dán chữ Phúc thấy này cũng không phải kia cũng không phải, cuối cùng tức giận nhét hồ keo vào tay người bên cạnh, bản thân đi treo đèn lồng.
Hạt sương trên cửa sổ kết thật dày, như là cánh lá trên cây, trải dài ra vô cùng tự do. Nhìn xuyên qua cửa số, là giấy cắt hoa đỏ rực, là đèn lồng, là pháo giấy, nụ cười của mọi người chiếu vào trên cửa thủy tinh rất rõ ràng, là năm mới vui vẻ.
Phương Chính Thanh đang đeo kính kiểm tra luận văn của học sinh ở thư phòng, thường thường chỉ ra chỗ sai giúp bọn nhóc, Thẩm Hi cùng đám người trung đội trưởng hai làm sủi cảo ở đưới lầu.
Trên bàn bày biện tiền xu, hành tây, đậu hũ, cá, bánh tổ, khi làm sủi cảo sẽ thêm vào bên trong một chút, mong năm mới cát tường như ý.Lăng Tử vừa nặn hoa vừa chớp mắt với Thẩm Hi vô cùng thần bí: “Hôm nay là tròn 15 năm kết hôn của anh và giáo sư Tiểu Phương, anh không chuẩn bị bất ngờ gì sao. “
Thẩm Hi bị hỏi cho sửng sốt, anh rất thô kệch, chỉ biết Phương Chính Thanh muốn cái gì thì anh mua cái đó, anh không có duyên với mấy thứ như lãng mạn hay bất ngờ đó.
Lăng Tử cười anh: “Em biết ngay mà. ” sau đó đi nhà vệ sinh rửa tay, từ trong túi quần lấy ra hai vòng bạc nhỏ nhét vào trong tay Thẩm Hi: “Em nghe nói hiện tại mấy người trẻ kết hôn đều rất thích đeo cái này, nói cái gì mà tượng trưng cho tình yêu, biểu đạt cho hứa hẹn, dù sao cũng là ngụ ý tốt đẹp. “
Thẩm Hi từ chối: “Cái này đắt quá, anh không thể nhận. “
Lăng Tử nhét đồ vật vào trong lòng bàn tay của Thẩm Hi, sau đó cầm tay anh: “Quan hệ của chúng ta là gì chứ, chiến hữu cũ mà, anh cầm đi. “
Khi Phương Chính Thanh và Thẩm Hi kết hôn, cũng là một năm như thế này.
Lúc đó Thẩm Hi cứ chạy đến tiểu đoàn 3, danh hiệu chị dâu này cũng được lan truyền, tiểu đoàn 3 biết, tiểu đoàn 2 biết, sau đó đoàn trưởng cũng biết.
Đội trưởng vỗ tay một cái, thế thì quá tốt rồi, một đám độc thân chúng ta cuối cùng cũng đã có người làm tiên phong. Phải nắm thời cơ thôi, anh làm người chứng hôn, nhân năm nay chúng ta làm hôn lễ luôn đi. Cái gì? Nam nam kết hôn sẽ bị người xem thường? Đệch! Chúng ta đều đã trải qua gió tanh mưa máu trên chiến trường hết rồi, đều là anh em trên chiến hào, nam nam thì sao, anh thấy Tiểu Phương Tiểu Thẩm tuấn tú lịch sự, ai dám coi thường anh sẽ bắn người đó đầu tiên~!
Nhân viên nhà bếp Lão Trương làm một mâm su hào bắp cải chưng thịt, múc cho mỗi người một muôi lớn, thơm ngào ngạt khiến người chảy nước miếng. Một đám người ào ào ăn xong cơm, đưa tân nhân đi vào động phòng, Thẩm Hi Phương Chính Thanh liền thành vợ chồng trong mơ hồ như thế.
Hai vòng bạc này làm Thẩm Hi nóng đến hoảng, anh nói không rõ cảm giác ở trong lòng, có chút giống đêm tân hôn ngày đó, nhìn thấy dưới ánh lửa chập chờn, gương mặt của Phương Chính Thanh cùng vải đỏ trước ngực hòa vào nhau tỏa sáng.
Phương Chính Thanh đợi tất cả mọi người trở về, kéo tay áo của Thẩm Hi hỏi: “Có phải anh có tâm sự hay không. “
Thẩm Hi do dự mãi, lấy vòng bạc ra, thẳng thắn nói: “Đây là do Lăng Tử tặng, nghe nói người trẻ tuổi rất thích bộ này, chúng ta… cũng đeo xem?” Thẩm Hi vừa nói vừa liếc trộm phản ứng của Phương Chính Thanh.
“Aizzz?” Phương Chính Thanh sờ túi, cũng lấy ra hai cái vòng bạc, hai gò má ửng đỏ: “Khéo ghê, học sinh cũng đưa hai cái cho em, nói tặng thầy nhân ngày kỷ niệm kết hôn. “
Hai người nhìn vật trong tay của đối phương, ngơ ngác nhìn nhau.
Phương Chính Thanh ngửa đầu hỏi hắn: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiếng pháo vừa vặn vang lên vào lúc này, pháo hoa đủ mọi màu sắc chầm chậm nở rộ trên bầu trời.
Ở trong bầu trời đầy ánh sáng, Thẩm Hi ôm người yêu vào trong lòng, kề bên lỗ tai cậu cười nhẹ nói: “Vậy thì mỗi tháng đeo một cái, tháng lẻ chúng ta đeo vòng của Lăng Tử, tháng chẵn chúng ta đeo vòng của học sinh em. Cho đến khi đến cuối đời, chúng ta vẫn nhận được chúc phúc của mọi người. “