Nguyên lịch năm 267, Thẩm Hi đánh trận ba năm, cuối cùng lấy được một cơ hội nghỉ ngơi.
Thẩm Hi ở trên giường bệnh tỉnh lại, trước tiên thấy được màu trắng ố vàng, đó là đỉnh lều vải của bệnh viện dã chiến, có thể nhìn ra hình dáng đại khái của lều vải từ bên trong. Ý thức của Thẩm Hi dần dần quay về, nhớ tới bản thân đang ở chỗ nào.
Trung đội trưởng hai canh giữ ở một bên vội vàng tiến lên hỏi: “Thẩm Đại đội trưởng, có chỗ nào khó chịu không?”
Trong lều tràn ngập mùi nước khử trùng khiến người không vui vẻ cho lắm, Thẩm Hi hơi nhíu mày: “Mọi người thế nào?”
“Báo cáo! Mười hai người còn lại đều rút lui an toàn. “
Lông mày của Thẩm Hi giãn ra một chút, anh lại hỏi: “Phương Chính Thanh đâu? Có bị thương hay không?”
“Tiểu Phương Đại đội trưởng không sao, bị thương nặng nhất chính là anh, hiện tại chắc cậu ấy đang ở bên ngoài giận anh đấy, nói như thế nào cũng không chịu tiến vào. “
Thẩm Hi khoát tay bảo trung đội trưởng hai đi ra.
Không có nhiều người bị thương nặng vào lúc này, một mình anh ở một cái lều, bình truyền tí tách chảy xuống, dịch thể xa lạ truyền vào máu, ít nhiều gì cũng khiến anh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Anh ngắm nhìn bốn phía, cách cửa sổ được làm bằng nhựa trong suốt, có một cái bóng loáng thoáng, lúc thì xuất hiện cái đầu nhỏ, lúc thì lại biến mất không thấy.
Đám mây nhẹ bay đó lại lén lút bao lấy trái tim của anh, Thẩm Hi cố nén cười làm bộ hô một tiếng đau, quả nhiên không qua vài giây rèm của lều vải đã bị vén lên vô cùng nôn nóng hoảng hốt, Phương Chính Thanh lo lắng chạy tới: “Làm sao vậy, đau chỗ nào, em đi gọi y tá đến xem thử. “Thẩm Hi giữ chặt cậu: “Không sao hết. “
Phương Chính Thanh đùng đùng mà giáo huấn anh, giống như pháo hoa ngày tết: “Sao có thể nói chuyện liên quan đến thân thể bản thân là không sao hết, nếu như có vấn đề không kịp phát hiện, lưu lại di chứng làm sao bây giờ. “
Thẩm Hi gãi lòng bàn tay của Phương Chính Thanh, ngăn lại lời lải nhải của người yêu, chậm rãi kéo người yêu đến gần giường, Phương Chính Thanh không dám chống lại anh, rất sợ đụng tới vết thương của anh. Phương Chính Thanh thuận theo khom người xuống, chớp mắt mấy cái đầy nghi ngờ. Phương Chính Thanh ngoan ngoãn như vậy quá mức mê người, Thẩm Hi hôn gương mặt của cậu một cái: “Không sao thật mà, vừa nãy gạt em thôi. “
Phương Chính Thanh giống như con thỏ bị giật mình, che lại nơi bị cợt nhả nhảy dựng lên, sau đó trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội trên giường bệnh. Trừng mắt nhìn một hồi, Phương Chính Thanh đột nhiên bắt đầu khụt khịt.
Vừa xấu hổ vừa khụt khịt.
Thẩm Hi kéo người qua: “Em làm sao vậy? Ai ăn hiếp em hả? Nói cho anh, chờ anh xuất viện liền dắt em đi ăn hiếp lại. “
Phương Chính Thanh đập anh một cái, đập xong lại cảm thấy mình ra tay nặng quá, xoa nhẹ hai cái coi như bồi thường, vừa khóc thút thít vừa nói: “Chính là anh chứ ai, anh còn nói chuyện không giữ lời… Em không ở cùng anh nữa…”
“Anh nào có. “
“Anh có… Anh rõ ràng đã đồng ý với em phải sống sót mà…”
Thẩm Hi giải thích: “Không phải anh đã trở về rồi sao. “
Phương Chính Thanh lên án nói: “Anh đừng dọa em… Trung đội trưởng hai đã nói với em… khi đó anh đeo bao thuốc nổ… rõ ràng là muốn đồng quy vu tận cùng địch nhân. “
Huyệt Thái Dương của Thẩm Hi lại đau âm ỉ, anh hung hăng ghi lại một khoản nợ cho trung đội trưởng hai ở trong lòng.
Vết sẹo trên người do trận chiến dịch kia để lại cho tới bây giờ vẫn chưa biến mất, tròn mười ba vết, đan xen khắp lưng của anh. Thẩm Hi sợ Phương Chính Thanh khó chịu, rất ít khi để cậu có cơ hội nhìn thấy lưng của mình, ngay cả trong việc giường chiếu đều là cưỡi ngồi chiếm đa số.
Sau cuộc mây mưa, Thẩm Hi và Phương Chính Thanh cùng đi phòng tắm rửa sạch.
Thể lực của Phương Chính Thanh không bằng Thẩm Hi, ngày thường, lúc này cậu đều mơ mơ màng màng bị Thẩm Hi ôm vào phòng tắm, Thẩm Hi chạm vào cậu, còn sẽ phát ra tiếng nỉ non như mèo, cực kỳ đáng yêu. Nhưng ngày hôm nay không biết thế nào, Phương Chính Thanh tỉnh táo lạ thường, Thẩm Hi giúp cậu xối nước xong, cậu vẫn không chịu đi ra ngoài, tràn đầy hưng phấn muốn giúp Thẩm Hi chà lưng.
Thẩm Hi nói: “Anh tự mình làm là được, em đi ngủ đi, ngày mai còn có tiết đấy. “
Phương Chính Thanh cúi đầu xuống, như cây cái trắng nhỏ ỉu xìu.
Dáng vẻ này của Phương Chính Thanh, đừng nói cậu muốn giúp Thẩm Hi chà lưng, nếu như cậu muốn sao trên trời, Thẩm Hi cũng sẽ hái xuống cho cậu, Thẩm Hi nào dám nói không nữa, chỉ đành thành thật xoay người lại.
Hai tay của Thẩm Hi chống tường, cơ cân lưng mở rộng, anh quay đầu nhìn Phương Chính Thanh đầy cưng chiều, cơ bắp xung quanh xương bả vai nhô lên, lộ ra hình dáng tam giác ngược gần như hoàn mỹ.
Mà giờ khắc này, lực chú ý của Phương Chính Thanh đều bị thu hút bởi vết sẹo sau lưng của Thẩm Hi. Bởi vì Thẩm Hi cố ý lảng tránh, cậu có rất ít cơ hội nhìn thấy những vết thương này ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại, chúng nó hiện ra trước mặt Phương Chính Thanh trần trụi như vậy, đan xen vô cùng dữ tợn ở sau lưng Thẩm Hi, giống những con giun xấu xí.
Tay của Phương Chính Thanh không nhịn được run lên. Chiến trường Nguyên lịch năm 267 xông vào trong mộng của cậu vô số lần, có cậu trở về trễ một bước, Thẩm Hi cười dứt khoát với cậu sau đó kéo nổ thuốc nổ, cũng có cậu ngồi nơi đóng quân chờ rồi chờ nhưng cuối cùng vẫn không chờ được người yêu của mình.
Phương Chính Thanh sợ, đối với cậu, sinh ly tử biệt vô cùng tàn nhẫn.
Thẩm Hi nắm tay của Phương Chính Thanh, ôm người vào trong lòng, vỗ từng chút: “Em đừng sợ, đều qua hết rồi. “
Lông mi của Phương Chính Thanh hơi run rẩy, không biết là hơi nước của phòng tắm hay nguyên nhân gì khác, thoạt nhìn ướt dầm dề.
Thẩm Hi trìu mến hôn lông mi của cậu, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Em nghe chuyện cười không. “
Phương Chính Thanh nín khóc mỉm cười, yếu ớt đẩy anh một cái: “Khi còn bé anh bị con chó vàng ở đầu thôn cắn một cái, chuyện cười này anh đã nói được 800 lần rồi. “
Thẩm Hi cảm thấy mỹ mãn ôm người yêu, trong lòng nghĩ:
Có thể khiến cậu chủ nhỏ của anh vui vẻ là được, bất luận muốn anh nói bao nhiêu lần, anh đều nói được.