Trì Viễn Sơn nói với Lâm Thu Huyền như thể đã dự liệu xong xuôi, thật ra y vẫn không cách nào lay chuyển được Chung Độ. Kết quả giữa những cuộc nói chuyện luôn là cả hai cùng hạ mình chờ đợi thêm. Bộ phim còn công chiếu trong vòng vài ngày nữa, đến khi đó nếu bên PR không có phương án nào khả thi hơn thì tính tiếp.
Nhưng chưa đầy hai ngày sau, sự việc đã thoát khỏi tầm kiếm soát của họ.
Tối hôm ấy, Chung Độ không đến bar với Trì Viễn Sơn vì duyệt phim giúp một đạo diễn mới trong công ty. Mới xem được một nửa bộ phim, điện thoại bắt đầu rung liên tục.
Phương Bình chịu trận gặp bài kiểm tra đầu tiên từ ngày nhậm chức, giọng nói có vẻ rất lo lắng: “Đạo diễn Chung, sếp mau xem video tôi vừa gửi, sếp đã biết chuyện này chưa? Những gì người đó nói có thật không? Thình lình xuất hiện người này bên PR không kịp khống chế đã tràn lên hot search.”
Chung Độ nghe vậy chau mày đáp: “Đừng vội, tôi xem rồi trả lời cậu.”
Anh vừa cúp máy, còn chưa kịp xem video Trần Mặc đã gọi tới, Chung Độ nghe máy nói ngay: “Em vẫn chưa xem video đâu thầy Trần, vừa nhận tin.”
Giọng anh dường như rất bình tĩnh, Trần Mặc có vẻ còn sốt ruột hơn cả anh: “Má, anh cũng đến phục đám ranh nhà giàu này. Trước khi gây sự không biết đường nháy một tiếng à?”
Chung Độ hỏi: “Họ đăng video?”
“Đúng, nghe bảo cảnh sát đã vào cuộc chính thức bắt giữ. Rõ ràng họ muốn lấy dư luận làm đòn bẩy xem đám cáo già kia có bị xử nặng được không. Người ta cũng đâu có ngu, đưa cậu lên là dậy sóng liền đấy thôi? Cậu vào xem mau đi, tôi liên lạc thử xem có xóa được không.”
Chung Độ hiểu ra, cười hỏi: “Rêu rao chuyện ngày xưa của em à?”
“Phải không? Má nó! Cái lũ không ý tứ này.”Thầy Trần luôn hiền hòa văng tục hai lần liên tục, xem ra là cáu lắm rồi. Chung Độ vẫn còn tâm trạng an ủi anh ta: “Không sao đâu, cứ để họ muốn đăng gì thì đăng đó. Coi như là em đền tội thay những người bị Chung Miện hại. Huống gì đây chẳng phải việc đáng mừng sao, ít ra em không cần bận tâm chuyện xử lý quan hệ với Chung Miện nữa.”
Trần Mặc nghĩ ngợi, nói thì nghe có lý, nhưng đâu ai chịu được việc quá khứ không đẹp đẽ bị tung lên, bị bàn dân thiên hạ bình phẩm mổ xẻ? Thế là anh ta thở dài: “Cậu xem video đi đã, cần anh giúp gì thì gọi điện cho anh.”
Chung Độ cảm ơn rồi cúp máy. Chỉ mới vài phút trôi qua mà hot search từ tầm giữa đã leo lên đầu bảng, theo sau cùng còn có chữ “Cực nóng”.
Anh không cần phải xem video Phương Bình gửi trong tin nhắn, bởi vì bất cứ tài khoản marketing nào cũng đang chia sẻ video này, cứ lướt đại là tìm thấy.
Chung Độ quen nhân vật chính trong video, cũng chính là cậu con nhà trâm anh thế phiệt lần trước anh liên lạc – Úc Hiệt.
Trong video, Úc Hiệt ngồi trong căn phòng trắng xóa, kể lại sống bị chèn ép của bản thân và những người bạn, tiện đà nhắc tới Chung Độ. Cậu ấm này lâng láo vắt chéo chân, hút thuốc: “Ngày xưa bọn tôi căm hận Chung Độ đến xương tủy, anh ta là thằng nhóc được người ta gọi với cái tên con nhà người ta. Cổ áo sơ mi luôn cài kín cúc cao nhất, tóc luôn được chải chuốt kỹ lưỡng, từng cử chỉ luôn nho nhã lễ độ. Lắm lúc tôi cũng nghi hoặc liệu anh ta có phải người giả không nhỉ? Dù có cố gắng thế nào cũng không mảy may tìm đâu ra kẽ hở ở anh ta. Phụ huynh thì luôn lải nhải, Mày thấy chưa? Chung Độ thi cử đứng nhất bao nhiêu lần, đức trí thể mỹ không thua kém một ai, còn khắp người mày có soi kính lúp cũng không ra được nửa ưu điểm? Mặt mũi thằng cha mày mất hết vì mày, mày còn sống trên đời này làm gì.”
Lúc nói chuyện điếu thuốc trên tay Úc Hiệt vẫn cháy, làn khói che khuất đôi mắt gợn u buồn, vậy nhưng nụ cười vẫn treo cứng trên khóe môi.
Sau đó Úc Hiệt bỗng nghiêm mặt, nheo mắt nhìn thẳng vào ống kính: “Nhưng mọi người có biết cái giá để tạo ra một người hoàn hảo là gì không? Tự do, hạnh phúc, tuổi thơ bình thường. Tôi không muốn kể anh ta phải trả qua điều gì ở đây, nó không quan trọng, quá khứ rồi. Bây giờ anh ta có sự nghiệp có thành công, hào quang rực rỡ chói lọi, nhưng không ai thấy được mặt khác bên trong anh ta.”
Điếu thuốc cháy hết, lúc này Úc Hiệt mới dụi tàn thuốc, tiếp tục: “Từng người trong bọn tôi không ai được sống như một con người. Mặc đồ Tây vào thì thành giới thượng lưu, ít nhất người ta cũng trào phúng bằng cách gọi cậu ấm cô chiêu, nhưng không ai lừa được bản thân. Cái rễ đã thối nát thì có trang hoàng thế nào cũng không lấp được thứ mùi hôi thối gớm ghiếc. Là cốt nhục mà người cha, gia đình bọn tôi đã ban cho.”
Chung Độ không xem kỹ nội dung sau đó, anh vừa cho video chạy với tốc độ gấp đôi vừa gọi điện cho Trì Viễn Sơn.
Xem đến đây anh đã phần nào suy đoán được. Anh biết Úc Hiệt là người có điểm dừng, không nhắc đến Lâm Tố Thái và càng không đề cập đến Trì Viễn Sơn. Mục đích của họ là đánh bài tình cảm tạo đòn bẩy, nhưng lại không sử dụng hai điểm trí mạng này, thoạt có vẻ không đủ thông minh, nhưng không ngoài suy đoán của Chung Độ.
Anh nhớ ngày mình nhặt An Vui về nhà, bầu trời xám xịt, chạng vạng tối thì bắt đầu đổ mưa. Hôm ấy từ cửa sổ nhìn ra Chung Độ trông thấy chú cún con dầm mưa ướt sũng.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra là ôm nó về nhà, và anh đã làm như vậy. Lúc về mới nhớ ra Chung Miện đang chè chén bạn bè trong nhà. Thế là anh cố giảm sự tồn tại xuống thấp nhất, ôm An Vui khom lưng với ý đồ để đồ đạc trong nhà che chắn khỏi ánh mắt mọi người, dẫn Yên Vui lên lầu.
Úc Hiệt theo bố đến đã thấy, nhìn thấy anh trong chiếc sơ mi lấm lem bùn và chú cún run rẩy trong vòng tay. Đang khi Chung Độ nghĩ Úc Hiệt sẽ cho mọi người nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, Úc Hiệt chợt giả vờ bất cẩn làm rớt chén xuống đất hấp dẫn ánh mắt mọi người, Chung Độ mượn cơ hội thoát thân thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Chung Độ thở dài. Video đã kết thúc, căn phòng trắng toát bị ánh đèn chiếu đỏ như màu máu. Màn hình tối dần, Úc Hiệt chỉ còn cái bóng.
Thật ra anh biết những điều Úc Hiệt nói ra chỉ như muối bỏ bể, những bị họ trải qua không ít ỏi hơn anh bao nhiêu. Những cậu ấm cô nhiêu đã từng buông thả vài năm ròng, nhưng ăn chơi đàng điếm vẫn không lấp đầy được trái tim khoét rỗng, đã khốn khổ van xin nhưng không tìm thấy được giải thoát. Họ chọn nhổ gai đã dằm sâu bén rễ bằng cách thức này.
Nếu không có Trì Viễn Sơn, có chăng Chung Độ cũng sẽ như họ. Không màng đến cái giá phải trả, không màng đến tương lai, miễn là quyết đánh đến cùng.
Có lẽ vì đêm nay bar khá ồn nên Trì Viễn Sơn không bắt máy. Chung Độ khoác áo ra ngoài, định đến gặp y. Bây giờ trên mạng người ta bàn tán đủ kiểu, có ủng hộ, có chất vấn và thậm chí chửi rủa. Anh sợ Trì Viễn Sơn thấy hotsearch sẽ nóng nảy.
May mà hôm nay hai người ở căn nhà trong thành phố của Trì Viễn Sơn, nằm khá gần quán. Lúc vào trong, Trì Viễn Sơn đang bước lên sân khấu, xem chừng định hát một bài.
Thấy anh đến, dường như y không quá ngạc nhiên, thậm chí còn giơ mic lên cười nói: “Đúng lúc, người yêu tôi đến đây. Vậy để tôi hát một bài chứ nhỉ.”
Đầu Chung Độ nổ ầm một tiếng, anh chợt nhớ đến câu Bạch Kinh Nguyên nói hôm ấy – “Tôi sợ cậu ta tự nói toạc ra.”
Trong chớp nhoáng nào đó anh thật sự muốn xông lên sân khấu ôm Trì Viễn Sơn về nhà. Trì Viễn Sơn ngồi đó vừa thong thả chỉnh micro vừa nói: “Tùng Thanh, tìm chỗ ngồi cho thầy Chung.”
Có người nhìn lại, rõ ràng nhận ra người nọ là Chung Độ. Hôm nay anh đi rất gấp gáp nên quên đeo cả khẩu trang, không bị nhận ra mới là lạ. Nhưng anh không để tâm đến những ánh nhìn săm soi ngạc nhiên kia, chỉ đăm đăm vào Trì Viễn Sơn, suy nghĩ nhanh chóng.
Anh nghĩ làm cách nào để bên PR gạt nhân vật chính Trì Viễn Sơn đi, nghĩ mãi vẫn cho ra đây là một câu hỏi khó lòng có đáp án.
Trì Viễn Sơn trên sân khấu ôm ghita thuận tay gảy vài hợp âm, vừa đàn vừa nói: “Hôm nay chắc tôi không có tâm trạng hát bài gì quá vui vẻ, tạm một bài nhịp chậm rãi vậy. Không có ý gì đâu, chỉ là hôm nay người yêu tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tôi muốn đứng kề bên anh.”
Khán giả bên dưới kia kịp phản ứng, đầu lúc lắc qua lại hết nhìn Chung Độ lại nhìn Trì Viễn Sơn cứ như trống bỏi, không hiểu nổi câu chuyện đang diễn ra. Mãi đến khi có người huýt sáo rõ to, cả đám mới bất giác vỗ tay rần rần.
Trì Viễn Sơn cười không nói gì, đàn khúc nhạc dạo, hát bài hát “Trì Bé Bự” chắp bút.
Y chỉ mới hát vỏn vẹn vài câu đã có người nhận ra đây là bài tự sáng tác. Khán giả hết sức phấn khích, thái dương Chung Độ lại giật liên hồi.
Anh vừa lấy điện thoại định gọi cho Phương Bình, Nghiêm Tùng Thanh đã bưng nước lên, nhét vào tay anh: “Anh, trà bưởi mật ong. Chút xíu nữa bé bự xuống sân khấu anh đừng kích động, kéo vào phòng nghỉ rồi hẵng đánh nha anh kẻo bị người ta bêu rếu là bạo lực gia đình.”
Chung Độ thở dài, cười, uống một hớp trà bưởi mật ong rồi chợt tỉnh táo. Ngày bé đến một chú cún nhỏ xíu anh còn không bảo vệ được, bây giờ anh đã đủ mạnh mẽ.
Thế là anh nhìn bé chó săn biểu diễn bài hát của mình tỏa sáng trên khấu, thầm nghĩ: “Bỏ đi, tùy em vậy.”