Chung Độ bận rộn suốt vài hôm liền, ngày nào cũng đi sớm về muộn, anh bảo cần sắp xếp chuyện công ty để về Trường Nam sớm. Trì Viễn Sơn không có ý kiến gì với chuyện về sớm, ông chủ vung tay vứt việc là y đây cũng đã bắt đầu thấy mình quá sức tưởng tượng, nhưng y không muốn Chung Độ phải gấp rút như thế.
Khuyên tới khuyên lui vài lần, Chung Độ đáp lấy lệ rồi tiếp tục bận không ngơi tay. Thế là Trì Viễn Sơn không để tâm nữa, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Hôm đó hai người còn mua quà cho Bạch Kinh Nguyên, Tạ Tư Vĩ với Tiểu Đường. Y tự gói ghém lại rồi đến công ty.
Người mua chỉ lo mua cho sướng tay, người tặng lại là Trì Viễn Sơn. Y dạo một vòng công ty không thấy Bạch Kinh Nguyên đâu, hỏi ra mới biết người này đã bay tới Trường Nam trước họ rồi.
Mấy hôm trước đúng là có nghe phong thanh tiểu thuyết Lâm Thu Huyền viết nổ ra tranh luận gì đó, nhưng Lâm Thu Huyền phổi bò chưa bao giờ để ý mấy chuyện này, lúc nào cũng thoải mái vô tư nên Trì Viễn Sơn cũng không để bụng.
Hiển nhiên, anh ta thờ ơ thì cũng có người yên tâm hơn hẳn.
Cảm thán sức quyến rũ của Lâm Thu Huyền vẫn còn kha khá, Trì Viễn Sơn không ở lại công ty thêm, vội vàng vào cửa hàng mua vài miếng vải trắng.
Cả hai sẽ vắng nhà trong vòng một, hai tháng tới, vậy nên phải dọn dẹp đồ, phủ vải lên đồ đạc kẻo bám bụi. Cái khó duy nhất là đám hoa cỏ ngoài ban công, dạo này Chung Độ cứ hở ra là mua hoa về cho y, chất kín cả ban công rồi mà mang đi thì không được. May mà phần lớn chúng đều dễ chăm, Trì Viễn Sơn làm dàn hút nước đơn giản, đến đó chỉ đành phiền Tạ Tư Vĩ với Tiểu Đường thỉnh thoảng ghé nhà tưới nước.
Lần này hai người về Trường Nam Tạ Tư Vĩ không theo được. Khương Hoa rời công ty, Phương Bình vừa nhậm chức nên rất cần người giúp đỡ anh ta ổn định công việc.
Lúc Trì Viễn Sơn tặng quà Tạ Tư Vĩ còn tỏ ra hết sức buồn bã, u oán nói: “Bao nhiêu năm thầy Chung đi đâu em cũng theo đó, hôm nay không cho em theo nữa thật khó quen quá.”
Cũng may mà cậu trai này vừa lương thiện lại vừa đơn giản y hệt Nghiêm Tùng Thanh, Trì Viễn Sơn tặng quà rồi an ủi mấy câu, bao nhiêu buồn sầu thoắt cái đã quẳng hết sau đầu.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi đến chào tạm biệt nhà tâm lý Ôn hẹn thời gian tham vấn, cuối cùng hai người lái xe lên đường.
Chung Độ cầm lái, Trì Viễn Sơn chơi xỏ bật mấy bài của ban nhạc của mình lên nghe. Sau khi bơi lên từ sự xấu hổ đến cực hạn, bây giờ Trì Viễn Sơn đã đạt tới cảnh giới thản nhiên, lâu lâu còn cố tình trả thù trò “chọc ghẹo” Chung Độ bày ra.
Tiếng ghita điện hòa với nhịp trống dồn sôi động, ca sĩ chính Trì Bé Bự như sẵn lòng ăn hai thau quả ươi bay* tận dụng cổ họng hết công suất, hai tai Chung Độ tưởng tê dại hết cả.
*Quả này có tác dụng thông họng bổ phổi
Trì Viễn Sơn hát một mình thì Chung Độ thích lắm, nhưng không tài nào đam mê được phong cách ban nhạc của y. Khoan nói tới Chung Độ, chính Trì Viễn Sơn đây còn không thấm nổi.Tiếng nhạc điên cuồng nảy lửa không hề ăn nhập với cảnh xuân sắc vừa độ nảy nở ngoài cửa xe, Trì Viễn Sơn như ý cười sung sướng, miễn cưỡng nảy lòng nhân từ bật nhạc mình hay nghe.
Âm thanh dồn dập bồn chồn biến mất hẳn, giọng hát nhẹ nhàng như tiếng thì thầm chiếm cứ không gian này. Ca khúc mang tên “My Dear” rất trầm lắng, vừa cô đọng lại vừa dịu dàng. Khi nghe đến câu hát “I’ve seen my dear”, Chung Độ chợt nhớ đến ngày mình gặp được Trì Viễn Sơn ấy.
Ngón tay anh khẽ nhịp trên vô lăng, nheo mắt quan sát đường phía trước, cười nói: “Đêm anh gặp em, em mặc cả một cây đen từ đầu đên chân, đi về phía anh giữa màn tuyết trắng xóa. Có khoảnh khắc anh đã tưởng em là hắc vô thường, cho là người Diêm Vương cử đến đưa anh đi.
Anh cười, lắc đầu: “Ngờ đâu là chàng thiên sứ nhỏ.”
Anh đã không còn tránh né khi chắc đến câu chuyện này, thản nhiên thừa nhận mình đã từng kiệt quệ suy sụp, và giờ đây đang mỉm cười đón nhận cuộc sống mới.
Trì Viễn Sơn nhướng mày nhìn anh, lại dời mắt về bầu trời trong xanh phía trước. Thời gian trôi qua mau thật, hai người gặp nhau vào một ngày đông, bây giờ mầm xuân đã nảy nở khắp mặt đất.
Y cười: “Anh ơi, thật ra mới đầu em không dám theo đuổi anh đâu. Lúc ấy em nghĩ anh là mây nơi chân trời, là ánh dương chốn xa xôi, là giấc mơ xa tầm với.”
Câu nói ấy khiến tim Chung Độ đập rất nhanh, như thể thình lình bị ai đó đẩy xuống từ vách núi cao, thoáng sợ hãi vì thứ khả năng đã không còn tồn tại, hạ giọng cảm thán: “May mà.”
May mà em đủ dũng cảm, may mà em đã không buông tay khi anh muốn lùi bước, và may mà chúng ta đã không bỏ lỡ hàng vạn ánh đèn.
Trì Viễn Sơn nhìn biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt Chung Độ, cười anh: “Bây giờ xem ra anh cũng chỉ là chú cừu non thôi ha, bị sói già quắp về còn thấy mình may mắn nữa chứ.”
Chung Độ không nói gì. Ai quắp ai cũng được, không quan trọng, điều quan trọng là trước mắt đây là hoàng hôn bừng muôn ngàn tia sáng, mà anh may mắn được cùng người mình yêu trở về nơi gọi là “nhà”.
Hai người về đến sân vườn khi trời đã khuya hẳn, trong sân sáng đèn, cửa sân rộng mở.
Nửa đường sau Trì Viễn Sơn ngủ, đến nhà rồi vẫn chưa tỉnh táo lắm, mơ màng mở mắt ra thấy cửa nhà mình mở toang ra thế kia cũng không thấy có gì bất thường.
Chung Độ vòng qua đón y, sợ mắt còn kèm nhèm chưa mở hẳn lại va vào đâu. Thế là Trì Viễn Sơn tiện đà trèo lên vai anh, dụi đầu vài gáy anh, đòi anh cõng.
Chung Độ đưa mắt nhìn vào cửa sân, tần ngần vài giây vẫn quyết định cõng y. Dạo này Trì Viễn Sơn mê mẩn thế này lắm, thích dính cứng vào người anh, cứ như thể được ấp ôm kề sát là đôi phần bất an tồn đọng trong tim sẽ bay biến đi một chút xíu xiu.
Chung Độ luôn sẵn lòng chiều chuộng Trì Viễn Sơn, ôm hơi do dự một chốc lát là do sợ Trì Viễn Sơn sẽ thấy mất mặt. Lúc này anh đang ôm suy nghĩ trêu ghẹo cõng y vào sân vườn, gần vào đến cổng đã nghe thấy tiếng cười nói của mấy người.
Giọng Nghiêm Tùng Thanh oang oang vang từ xa đến: “Để em ra coi có phải về chưa, em nghe thấy tiếng xe.”
Trì Viễn Sơn bị tiếng la ó nọ làm phiền, ủn đầu cọ cọ vào cổ Chung Độ, miễn cưỡng mở mắt ra với vẻ mặt không hề vui vì bị quấy rầy. Nghiêm Tùng Thanh chạy tới bị cảnh tượng nọ hù cho giật phắt, gào to: “Anh! Anh sao vậy! Gãy chân à? Trên đường xe bị ai quẹt hả?”
Trì Viễn Sơn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Chung Độ lập tức lên tiếng: “Không sao không sao, em ấy ngái ngủ chưa tỉnh.”
Nhóc đầu lởm chởm vỗ ngực tưởng chết: “Mẹ bà nó, làm em hết cả hồn!”
Trì Viễn Sơn day day thái dương nhảy khỏi lưng Chung Độ, tiện tay ký vào đầu cậu ta: “Cậu không đón anh bằng cái bộ dạng nào mới mẻ tí được à? Sao anh đi bao nhiêu lâu thế về mà vẫn là thẳng em nhìn là đau hết đầu kia?”
“Em còn chưa tính vụ anh dọa em tưởng chết đến nơi.” Nghiêm Tùng Thanh trợn mắt trắng dã: “Anh không có chân à mà còn bắt người ta cõng? Đồ không biết xấu hổ!”
Hai người này vừa thấy mặt nhau là bắt đầu chọc ngoáy, Tần Tang trong sân gọi vọng ra: “Đừng rần rần nữa, vào ăn cơm nhanh lên. Sắp đói xỉu tới nơi rồi này.”
Trì Viễn Sơn nghe vậy nhướng mày, vừa đặt chân vào sân đã đối diện với cả nhóm gào khóc đòi ăn, cười: “Ô, chào đón bọn này rình rang thế à? Lúc thầy Bạch về có được tiếp đón thế này không?”
“Ai cần cả đống cả làng như này, tôi chỉ cần Huyền Nhi nhà tôi là đủ, ai cần đống bóng đèn đấy.” Bạch Kinh Nguyên dõng dạc đáp, vừa nói vừa dựa dẫm vào người Lâm Thu Huyền.
Lâm Thu Huyền chậc lưỡi đẩy anh ta ra, nhìn Chung Độ theo sau Trì Viễn Sơn hỏi: “Người bên thầy Chung đấy thầy có quản lý không, đuổi đi chứ thầy nhỉ?”
“Tôi không quản được.” Trì Viễn Sơn nhún vai cười: “Thầy Bạch với tôi giải tán rồi.”
Nói xong anh vừa đẩy Trì Viễn Sơn vào trong vừa ném chìa khóa xe cho Nghiêm Tùng Thanh: “Em trai, quà của mọi người ở cốp sau.”
Tần Tang nghe Chung Độ gọi thế thì vui hơn hớn, khoác vai Nghiêm Tùng Thanh cùng ra lấy đồ, cười hỏi: “Nhóc có mấy người anh đấy nhóc đầu trọc?”
Nghiêm Tùng Thanh cười hừ: “Trong cái sân này ai cũng là anh trai em, trừ ông anh.”
Chung Độ và Trì Viễn Sơn về nhà rửa mặt, thay đồ, lúc ra quà cáp đã chia xong xuôi.
Trì Viễn Sơn bưng ly sữa ra, chỉ trỏ đám quà nọ nói: “Mấy người đừng có lấy quà của đây đấy, trong đó còn nha.”
Nghiêm Tùng Thanh nghe vậy xách mấy cái túi đưa cho y: “Của anh, không phải chỗ này có tên cả à? Đúng người chưa em bé nhím.”
Trì Viễn Sơn suýt sặc sữa: “Cậu gọi anh là cái gì cơ?”
Vụ này thì phải điểm tên Chung Độ, sau khi Trì Viễn Sơn gửi quà đến tay Tạ Tư Vĩ và Tiểu Đường, Chung Độ xác nhận chỗ quà còn lại từng món một, lấy bút lông viết tên lên để đến lúc đó cho dễ tìm, viết tới Trì Viễn Sơn tên lại thành “Em bé nhím” “Bé chó săn”.
Lâm Thu Huyền cười phì, cũng chìa hai cái túi ra: “Đây, tôi còn đang tự hỏi ai là bé chó săn không biết.”
Bạch Kinh Nguyên khoác vai Lâm Thu Huyền cười tới độ giật tới giật lui: “Cảm ơn bé cưng báo thù cho anh. Hai tháng rồi bọn họ quấn dính nhau anh sắp chết tới nơi rồi.”
Trì Viễn Sơn ngửa đầu hớp nửa ly sữa, thở dài, không nói gì.
Chung Độ cười nhìn họ, ấm áp và vững lòng. Ngày anh đi trời vẫn còn giá buốt, bước chân đến cổng nhuộm đẫm sương sớm mà vẫn thấy khó khăn. Liệu bệnh sẽ khá hơn chứ? Chung Miện có buông tha cho mình không? Ngày sau phải bước tiếp thế nào? Mọi câu hỏi không đáp án. Khoảnh khắc này quay về tâm trạng lại trở nên nhẹ tênh hơn bao giờ hết.
Lòng bàn tay quấn quýt nhiệt độ cơ thể người yêu, ngoài tường sân là nhóc mèo béo ngửi mùi chạy tới, ánh đèn mờ ảo trong sân lưu luyến mê hoặc, cây hoa âm thầm nảy mầm. Nghiêm Tùng Thanh cầm Transformer của mình khoe khoang với Tần Tang, Lâm Thu Huyền và Bạch Kinh Nguyên anh một câu tôi một câu đấu võ miệng, Tông Dã và Nghiêm Tùng Đình nướng thịt, biểu cảm nghiêm túc cứ như đang làm thí nghiệm vĩ đại nào đó.
Ánh trăng mơ màng, trời sao mênh mang, những cơn gió lướt qua dịu mát, bên tai rộn ràng đến mức quá đáng.
Trì Viễn Sơn thoáng nghiêng sang hạ giọng nói với anh: “Anh ơi, đây chẳng phải là xã hội không tưởng sao?”
Chung Độ cười nắm tay y, hôn lên mu bàn tay: “Thật vậy, tốt quá em nhỉ.”