Hôm đó, hai người có thời gian rảnh đi ăn cơm, đang khi gọi món Trì Viễn Sơn chợt nói: “Anh, ở đây có món nước anh nhớ hồi nhỏ mình thích uống lắm không? Em còn cứ vòi của anh hoài.”
Chung Độ đưa mắt nhìn, món nước này đúng là mình thích thật, chỉ là hồi nhỏ chưa từng uống bao giờ. Dạo này cứ đôi lúc Trì Viễn Sơn lại diễn như thế, anh mãi cũng thành quen, thản nhiên gật đầu hùa theo: “Gọi đi, gọi hai chai, đừng lấy của anh đấy.”
Chị phục vụ hiền hòa đứng bên xen lời: “Tình cảm hai anh em tốt quá.”
Trì Viễn Sơn nghe vậy gật đầu như thật: “Anh em thương em, chiều em lắm.”
Y nói như thật cũng do chị phục vụ không biết Chung Độ là ai.
Mà người quen biết Chung Độ lâu năm là Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên cũng không thoát được kiếp nạn.
Dạo này hai người mê mẩn trà Trì Viễn Sơn pha, thỉnh thoảng lại chạy vào văn phòng Chung Độ đòi uống ké. Hôm nọ, Trì Viễn Sơn đang pha trà bất thình lình lên tiếng: “Anh ơi, anh nhớ hồi bé lần đầu uống trà đắng tới độ suýt phun cả ra. Anh còn ở đó cười em nữa chứ, chẳng chịu lấy cho người ta miếng nước.”
Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên nhìn nhau, hai gương mặt dại ra. Trái lại Chung Độ chỉ bình thản tiếp lời: “Anh không kệ, sau đó anh lấy kẹo cho em ăn mà.”
“Phải không đó? Chắc em nhớ nhầm.” Trì Viễn Sơn vừa châm trà cho mọi người vừa đáp.
Thế giới kỳ lạ này làm Bạch Kinh Nguyên muốn khờ hết người, anh ta trợn mắt hỏi: “Bộ đầu óc hai người bị gì à? Hồi nhỏ hai người quen nhau ở đâu?”
Tạ Tư Vĩ cũng nhìn chằm chằm hai người, quên cả uống trà.
Chung Độ nghe vậy cười cười, đáp: “Không có gì, hùa em chơi.”
“Chậc” Trì Viễn Sơn bất mãn nhíu mày nhìn anh: “Sao thành hùa em rồi? Ơ hồi nhỏ anh không biết em à Chung Độ? Hồi 6 tuổi ai trốn nhà trẻ với anh? Hồi 8 tuổi bị té trầy đầu gối ai thổi phù phù cho anh? Hồi sinh nhật 9 tuổi ai là người không dám mua kem dành tiền mua ô tô điều khiển tặng anh?”Y dõng dạc đùa không biết ngượng, khóe mắt đuôi mày nhuốm ý cười, đến cả khóe môi cũng cong cong. Hai người ngồi bên này sắp bị cái kiểu dùng từ con nít của y chọc cho cười tưởng chết. Thế nhưng trong ánh mắt Chung Độ có điều gì khang khác. Anh cứ nhìn Trì Viễn Sơn như thể không còn ai tồn tại trong căn phòng này, nhẹ nhàng gật đầu, trịnh trọng đáp: “Là em cả, không phải ai khác.”
Trì Viễn Sơn thoáng sửng sốt.
Cảm xúc bỗng nhiên xuất hiện trong chớp mắt ấy đến chính y cũng không hiểu hết, nhưng Chung Độ lại hiểu. Từ đầu quả thật y chỉ định nói đùa, đến lúc từng câu hỏi bật thốt ra miệng lại vô thức khoác vẻ bướng bỉnh, như thể khi hỏi ra những câu hỏi thật có sức nặng, hỏi một cách thật tự tin và khí thế là sẽ trồng được một hồi ức đầy sắc màu trên mảnh đất cỗi cằn hoang vắng của Chung Độ vậy.
Thứ cảm xúc khó lòng hiểu thấu, Chung Độ lại chẳng buồn để tâm. Anh nắm tay đặt lên đầu gối Trì Viễn Sơn xoa nắn, âm thầm trấn an y.
Trì Viễn Sơn mau chóng tươi tỉnh, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh tỏ vẻ em không sao hết, sau đó bình thản rót trà cho mọi người. Đến lượt Chung Độ, y đặt ấm trà xuống, chỉ rót cho anh một ly nước nóng. Chung Độ biết hôm nay mình không có tí sức nặng nào, thế là cụp mắt nhìn vào tách mình, trẻ con thở dài.
Chung Độ trong bộ dạng này quá sức thú vị, Bạch Kinh Nguyên buồn cười: “Cậu cũng có ngày này à Chung Độ, hình như tôi sống đủ lâu rồi.”
Chung Độ nhún vai, thản nhiên uống nước phần mình, gương mặt nhuốm ý cười nhưng ánh mắt thoáng rã rời. Những cảm xúc được Trì Viễn Sơn giấu nhẹm thời gian qua khiến anh thấy mình là cây xương rồng tròn tua tủa thứ gai nhọn mang tên “quá khứ”. Trì Viễn Sơn ôm lấy anh cũng phải chịu đâm thâu chảy máu. Nhưng làm được gì khác đây? Kể từ khoảnh khắc gặp nhau hai người đã chẳng có lựa chọn nào khác.
Một lát sau, Trì Viễn Sơn đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, Tạ Tư Vĩ bị đồng nghiệp giục giã gọi đi. Lúc này Bạch Kinh Nguyên mới hỏi: “Dạo này sao rồi?”
“Hửm? Tốt lắm.” Chung Độ tỉnh táo lại, cười cười: “Tốt đến mức ngày xưa từng dám nghĩ.”
Bạch Kinh Nguyên gật đầu: “Vậy thì ổn rồi, Viễn Sơn là người tốt.”
“Đúng vậy.” Chung Độ thở dài: “Chỉ là em không may mắn, gặp phải kẻ như tôi.”
“Gặp phải kẻ như cậu là cái gì? Đừng có nói vớ nói vẩn.” Bạch Kinh Nguyên siết tách trà màu xanh, cách nói chuyện như cũng nhuốm hương trà thơm ngát: “Đời quá lắm chỉ được mấy mươi năm, một phần ba cuộc đời mịt mờ gánh vác quá khứ gông xiềng. Cứ hưởng thụ cuộc sống này bằng quãng đời còn lại đi, đâu cần băn khoăn mãi có làm liên lụy ai, vô nghĩa, thấy thiệt thòi thì cứ sống cho tốt vào, dành từng ngày ngày sau khoan thai mà đền bù.”
Chung Độ cười lắc đầu, ngả người ra sô pha nheo mắt thở dài: “Đã không băn khoăn nữa rồi, muốn đền bù cả đời tôi đây cũng không sao đền nổi.”
Bạch Kinh Nguyên cà lơ phất phơ vắt chéo chân, nghe vậy cười hỏi anh: “Sắp tới tính như nào? Nếu cậu không quay phim thì thả tôi đi kiếm người yêu lẹ lẹ.”
Chung Độ nhướng mày nhìn anh ta, trêu: “Tìm ai? Thu Huyền à?”
“Ô.” Bạch Kinh Nguyên cảm thán lố lăng hết sức, bật ngón cái: “Không hổ thần Chung giáng trần.”
Nếu là ngày xưa, Bạch Kinh Nguyên yêu đương Chung Độ không bao giờ bắt được anh ta đang hẹn hò với ai, lần này độ nhạy phi thẳng từ dưới lòng đất ra ngoài không gian.
Chung Độ cười: “Chờ ngày công chiếu cậu xuất hiện hôm đó, rồi còn lại để anh Khương lo. Tôi với cậu về Trường Nam nghỉ ngơi một thời gian, khi nào cậu muốn viết kịch bản mới thì tính sau.”
“Cậu bảo là về thì đúng rồi, tôi thì sao?” Bạch Kinh Nguyên nguýt anh, day day thái dương: “Chuyện của tôi còn chưa ra gì.”
Chung Độ nhìn chăm chăm ra cửa mãi, cười cười không đáp.
Một lát sau, Bạch Kinh Nguyên bỗng hỏi: “À này, nhắc tới anh Khương mới nhớ, cậu có thấy dạo này hơi là lạ không?”
“Lạ chỗ nào?”
“Không tả rõ được, cảm giác… có vẻ giống hồi đi học.”
Bạch Kinh Nguyên vô thức chau mày, vài giây sau ngẩng phắt lên như giác ngộ, nhìn thẳng vào mắt Chung Độ: “Cái đệt! Không thể nào?”
Thoạt tiên Chung Độ ngẩn người, sau đó nhanh chóng lắc đầu, đáp nhẹ tênh: “Không đến.”
“Mong là tôi nghĩ nhiều.” Bạch Kinh Nguyên lầm bầm.
Trì Viễn Sơn quay về, hai người không nói tiếp câu chuyện ban nãy thêm. Chung Độ vỗ xuống sô pha, ra hiệu y ngồi cạnh mình, hỏi: “Quán có việc à?”
“Không.” Trì Viễn Sơn đáp: “Đồ Tây em may cho anh có xíu vấn đề cần chỉnh sửa. Không có gì đâu anh, chắc chắn sẽ kịp buổi công chiếu.”
Chung Độ bóp vai y cười: “Thầy Trì vất vả rồi.”
Từ lúc xác nhận ngày khởi chiếu Trì Viễn Sơn đã bắt tay vào lo việc trang phục cho Chung Độ, phân vân hết từ nhà may này đến nhà may kia mới chọn được.
Thật ra với tính cách Chung Độ, buổi công chiếu đầu mà thôi, anh cũng đâu phải diễn viên nên mặc gì cũng không quan trọng. Anh cũng không quá để tâm những việc này, nhưng bây giờ Trì Viễn Sơn đặt cho anh anh cũng vô cùng vui vẻ nhận lấy, thậm chí có hơi hưởng thụ cảm giác được ai đó lo lắng quan tâm.
Tại thời điểm mà chính Chung Độ cũng không phát giác, anh đã chầm chậm dựa dẫm vào Trì Viễn Sơn, đương nhiên y cũng thế. Từ tư thế ngồi lúc này có thể thấy được Chung Độ đặt tay lên lưng Trì Viễn Sơn, ngả người đến trước lệch về phía y. Trì Viễn Sơn dù đang ngồi nhưng đôi chân vắt chéo cũng nghiêng theo hướng Chung Độ.
Vậy nên, ai bảo xương rồng tròn và em bé nhím chẳng thể ôm nhau?
Tác giả có lời muốn nói:
Tự nhiên cảm thấy bộ truyện này nên được đặt tên là Câu chuyện tình của xương rồng tròn và em bé nhím ~