Chung Độ ráng gượng lái xe qua hai con phố, sau khi tìm được chỗ cho phép đỗ lại, anh bỗng xìu xuống.
Nửa ngày qua dài dằng dặc tưởng như cả thế kỷ, bộ giáp thoạt nhìn không thể phá hủy bản thân o ép trước mặt Chung Miện vỡ tan tành dưới đất. Chung Độ đang trong trạng thái tệ hại chưa từng có, nhưng anh không thể đứng dưới công ty Chung Độ, nếu vậy thì quá giống kẻ thất bại đơn độc rời khỏi chiến trường.
Cách giải quyết “Đối diện với nó, chiến thắng nó” của Ôn Hòa Ngọc không khiến anh nhẹ lòng bao nhiêu, nhưng chí ít khiến anh nhận rõ hiện thực, đau đớn trực diện. Nhưng mà, giờ đây anh đã không còn sức dội ngược lên từ dưới đáy.
Anh gục trên tay lái ổn định nhịp tim đập vội, lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Kinh Nguyên.
Bạch Kinh Nguyên vừa nghe máy lập tức hỏi: “Tham vấn xong rồi à? Hôm nay thế nào?”
Chung Độ không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ đáp: “Kinh Nguyên, đến đón tôi với, bây giờ tôi không cầm lái được.”
Giọng anh không tươi tỉnh mấy, thậm chí bắt đầu trở nên yếu ớt. Vậy nên Bạch Kinh Nguyên không nói gì thêm, trả lời ngay: “Ok, cậu chờ tôi.”
Chung Độ kiêu ngạo sẽ không cho phép người khác nhìn thấy bộ dạng thất bại của mình. Trì Viễn Sơn không ở bên, chỉ có một mình Bạch Kinh Nguyên tỏ tường một góc nhỏ đủ khiến anh miễn cưỡng đặt đôi phần tự tôn xuống.
Gửi định vị cho Bạch Kinh Nguyên xong, Chung Độ cầm điện thoại ngơ ngẩn thật lâu. Một lát sau, anh vô thức ấn giữ số “3” trên màn hình quay số, gọi cho Trì Viễn Sơn.
Đương nhiên anh biết bản thân trong tình trạng này không thích hợp để nói chuyện, nhưng con “thú” trong đầu cứ hung hãn khiến anh đánh mất khả năng suy xét. Bên tai chỉ còn văng vẳng lời Trì Viễn Sơn nói đêm ấy: “Nhất định phải tìm em nhé.”
Trì Viễn Sơn bên kia vừa thấy thông báo cuộc gọi là mi tâm giật liên hồi, dự cảm chẳng lành làm tay y run run. Y cố gắng giữ giọng nói mình thật ổn, vờ như thoải mái hỏi: “Cục cưng sao thế?”
Tam Nhi đang lái xe, nghe anh gọi vậy thì phì cười, nghiêng đầu liếc sang mới phát hiện sắc mặt Trì Viễn Sơn hết sức tệ.
Thực ra, lòng Trì Viễn Sơn biết rõ chắc chắn Chung Độ đã có chuyện. Rõ ràng bảo đến nơi sẽ gọi lại, mà đây mới hơn hai tiếng đồng hồ, cộng thêm bao nhiêu dấu hiệu bất thường của Chung Độ hôm nay, y có muốn nghĩ vừa thôi cũng không được.
Chung Độ nghe giọng Trì Viễn Sơn thấy mắt mình nóng bừng lên khó hiểu, lý trí loáng thoáng tìm về, anh nhất thời không nói gì được.
Biết nói gì đây? Nói anh đang rất nhớ em? Nói anh cần em? Trì Viễn Sơn chỉ vừa đáp máy bay, chẳng lẽ lại bắt y bay về liền ư? Kể cả Chung Độ 18 tuổi cũng không làm nổi chuyện này, anh còn thấy mệt mỏi thay Trì Viễn Sơn.
Thế là anh vắt hết óc và mớ tế bào não còn sót lại nói: “Anh không sao, anh muốn hỏi hôm nay thầy Trì định cho anh ăn gì vậy. Anh đói meo rồi mà chưa thấy Tiểu Đường đưa cơm cho anh.”
Tầm này đang giờ cơm thật, nhưng lời nói dối của Chung Độ vừa vụng vừa dễ lộ tẩy. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn, bên tai chỉ toàn những âm thanh vang vọng từ quá khứ, nói được câu này ra thật bình tĩnh đã là cố gắng lắm rồi.
Trì Viễn Sơn nghe vậy không đáp. Y im lặng vài giây, đưa điện thoại ra xa, hạ giọng nói với Tam Nhi: “Kiếm chỗ đậu xe.”Tam Nhi ngạc nhiên, nhưng nhìn mặt mày Trì Viễn Sơn vẫn quyết định nghe theo.
Biểu cảm của Trì Viễn Sơn rất đáng sợ, giọng điệu cũng không đẹp đẽ gì. Y trầm giọng hỏi Chung Độ trong điện thoại: “Anh đang ở đâu?”
Chung Độ vô thức đưa mắt nhìn khắp chung quanh, sau đó nhanh chóng kéo lý trí về, tiếp tục nói dối: “Anh ở công…”
Anh còn chưa trả lời xong đã bị Trì Viễn Sơn ngắt ngang: “Anh còn dám nói đang ở công ty.”
Uy lực của câu này còn khủng khiếp hơn cả tiếng gà gáy lúc tảng sáng. Chung Độ hoảng hốt tỉnh thần, im bặt.
Giữa lúc tĩnh lặng, Trì Viễn Sơn tỉnh táo nghe động tĩnh bên kia, hỏi dò: “Anh đang trong xe à?”
“Ừ.” Chung Độ bất đắc dĩ trả lời, tiếp đó tự chặt đường mình vì không muốn Trì Viễn Sơn lo lắng: “Hôm qua anh ngủ không ngon, hơi đau đầu nên mới nãy lơ mơ. Gọi cho em là tại anh muốn nghe giọng em, không có gì cả đâu.”
Trì Viễn Sơn suýt đã bị giọng điệu không nhanh không chậm này lừa trót lọt, cơ mà điểm uy tín của anh Chung đây đã âm điểm rồi, y không tin lấy một chữ.
Thế là y lại vòng vèo tiến tới: “Ngủ không ngon thì anh đừng lái xe, để em gọi chở thuê, anh gửi định vị cho em đi.”
Chung Độ lại nói: “Anh không sao, không cần. Anh gọi Kinh Nguyên rồi, đang chờ cậu ta.”
Anh nói nghe nhẹ tênh, nhưng mối liên hệ nguyên nhân kết quả không hề khó đoán. Chung Độ cậy mạnh gọi Bạch Kinh Nguyên đến đón vì đau đầu? Lừa ai thế! Trì Viễn Sơn giận muốn bật cười, suy nghĩ xem câu nói của anh có đáng tin được phân nửa không, hay nguyên cả câu chẳng đáng được khúc nào.
Cơ mà, chí ít hiện tại y xác nhận được Chung Độ đang ở trong xe, tạm thời an toàn. Thế là y chia tâm trí gõ chữ cho Tam Nhi xem: “Đặt vé đến Thành Bắc sớm nhất giúp tôi.”
Tam Nhi nhìn rồi gật đầu, không hỏi han gì thêm mà tức khắc xuống xe, chừa không gian riêng cho Trì Viễn Sơn.
Sau khi gửi thông tin cá nhân cho Tam Nhi, y hít sâu một hơi, nén giận nói với Chung Độ: “Vậy em chờ thầy Bạch đến cùng anh, anh đừng cúp máy.”
Y đánh chết cũng không ngờ bản thân có thể kiềm chế cơn giận như thế. Cả khi Chung Độ cứ lừa mình hết lần này đến lần khác, y vẫn có thể nói chuyện với anh hết sức dịu dàng.
Chung Độ bên này lại đổ thêm dầu vào lửa, anh vờ như thoải mái cười cười, từ chối: “Không cần, em sắp đến nơi rồi phải không? Em cứ lo công việc đi, đừng để ý đến anh. Kinh Nguyên sắp tới rồi, không cho anh leo cây nổi đâu.”
Trì Viễn Sơn nghe vậy dựa lưng vào ghế, mãi lâu sau vẫn không nói gì. Giữa sự im lặng gần như chết chóc, y day mi tâm nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh không cần em quan tâm à?”
Vẻ mệt nhoài và bất lực nhuốm trong giọng nói y khiến tim Chung Độ thắt lại, lúc này mới ý thức được lời nói dối mình vụng về quá đỗi, nghe được cả những chữ còn dang dở của Trì Viễn Sơn.
Lý trí mách bảo anh không nói sự thật là chính xác. Quá khứ xấu xí, anh không sợ mình moi tim móc phối lôi những nút thắt ngày xưa, mà chỉ sợ Trì Viễn Sơn cũng rơi vào vũng bùn ấy và chẳng thể nào tự thoát khỏi. Nhưng tình cảm đang nhắc nhở anh, hành vi của anh ngày hôm nay đê hèn và ti tiện, chẳng thua gì đâm dao vào trái tim Trì Viễn Sơn. Bấy nhiêu đối với Trì Viễn Sơn chẳng phải là tổn thương ư?
Hai người nhất thời lặng im, khắc im ắng dài dặc như bàn tay thô ráp bóp nghẹn cõi lòng cả hai.
Hồi lâu sau, Trì Viễn Sơn khàn khàn gọi: “Anh ơi.”
Tiếng “anh ơi” thật sự khiến người ta sợ hãi. Y không nói gì thêm, Chung Độ lại cảm giác áp suất trong xe tuột không phanh, khiến anh không thở nổi.
Anh ra sức cắn nghiến khoang miệng, mùi máu tươi hòa với khổ sở xộc thẳng vào xoang mũi, bao ấm ức bấy lâu bị lãng quên dưới góc tầng hầm ngày ấy kéo theo cả thảy không đành lòng và không sẵn lòng nhấn chìm anh.
Bấy giờ đã không còn đường lui. Anh nhắm chặt mắt, cuối cùng hít sâu một hơi giơ cờ trắng đầu hàng, anh đáp: “Anh vừa gặp bố anh.”
Nói dứt câu, dường như anh đã thấy trước được nỗi bất an và đớn đau Trì Viễn Sơn phải chịu đựng mãi về sau, nỗi xót xa trong lòng càng nhân lên gấp bội.
Thế là, không đợi Trì Viễn Sơn đáp, anh đã xin lỗi: “Xin lỗi em, Viễn Sơn. Anh tệ quá, cuộc đời anh, con người anh đều tệ quá.”
Dường như anh nói trong vội vã, như thể không chờ đợi nổi lại như hoảng hốt. Anh xin lỗi vì bản thân không thành thật, xin lỗi vì quá khứ nát rữa do kẻ khác gây nên, xin lỗi cả vì bản thân đã kéo Trì Viễn Sơn vào bùn lầy.
Tiếng xin lỗi khiến lòng Trì Viễn Sơn đau như đứt từng khúc, não trắng xóa, chỉ mong được ôm lấy Chung Độ vào lòng. Y nói: “Cục cưng đừng nói xin lỗi. Em đang nhớ anh lắm, em đến gặp anh nhé?”
Giọng nói y như vượt qua khoảng cách nghìn trùng, như cơn gió thoảng nhẹ nhàng chạm vào tim Chung Độ. Nắng chiều rơi đầy khắp mặt đất, những hàng cây ven đường và những người lướt qua vội vàng cũng khoác lên mình màu nắng vàng ruộm. Chung Độ đằm mình vào không gian ấy, cơ thể lạnh lẽo lại chẳng mảy may ấm lên.
Trì Viễn Sơn luôn thật dịu dàng, rõ ràng mình đang cần em, em lại biểu đạt như thể em mới là người không kiềm nổi nỗi nhớ nhung, thật sự muốn đến đây gặp mình.
Chung Độ siết chặt điện thoại, nheo mắt nhìn xuyên qua cửa sổ với đến mặt trời. Nắng hôm nay sáng ngời mà chói chang như muốn chiếu rọi thế gian u tối này. Anh khép mi mắt, trước mặt là vùng sắc đỏ vô biên, anh đắm say trong vùng sắc đỏ ấy, sau cùng chịu đựng nỗi đau lòng tưởng như đâm thâu vào tận xương tủy, đáp: “Ừ, em.”
Bạch Kinh Nguyên đưa Chung Độ về nhà, đưa anh thuốc uống rồi ngủ một lúc. Sáng mai anh ta sẽ đến đón Trì Viễn Sơn.
Vừa nãy Trì Viễn Sơn nhắn tin, nói không mua được vé máy bay nên đặt đường sắt cao tốc, phải sáng mai mới đến nơi.
Chung Độ nghe vậy lắc đầu: “Tôi đi đón.”
Tình trạng hiện tại của anh không ổn lắm, nói cũng không có sức. Bạch Kinh Nguyên lười tranh luận với anh, qua loa: “Vậy giờ cậu đi ngủ, ngủ dậy thích đi đâu thì đi.”
Chung Độ gật gật rồi lên lầu, Bạch Kinh Nguyên không đi, theo lời Trì Viễn Sơn nhắn ở lầu một trông.
Trì Viễn Sơn và Tam Nhi chưa kịp ăn trưa đã lên thẳng đường sắt cao tốc. Thật ra giờ này vẫn còn khá sớm, nhưng Trì Viễn Sơn không yên lòng, muốn chờ ở ga tàu. Tam Nhi không chịu đi, một hai đòi ở lại chờ với y các thể loại. Tam Nhi quen biết Trì Viễn Sơn đã nhiều năm cũng chưa từng thấy y trong bộ dạng này, không yên tâm nổi.
Tam Nhi là người thực tế, không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì mà chỉ hỏi: “Anh Trì cần tôi giúp gì không?”
Trì Viễn Sơn đang tỏa ra áp suất thấp đầy người chợt bật cười: “Cậu lại giúp tôi an ủi bạn trai tôi được à?”
“Không không không.” Tam Nhi vội lắc đầu: “Thôi cậu cứ đi đi, cơ mà vụ lấy trà cứ giao cho tôi, yên tâm lo việc bản thân trước.”
“Được.” Trì Viễn Sơn gật đầu: “Không quyết định được thì gọi video để tôi xem, đừng để người ta lừa cho.”
Tam Nhi ở đây cũng mở quán trà, theo khuôn mẫu như bên Trì Viễn Sơn, cũng đã từng tự đi lấy trà, kết cục trà giá vài trăm bị hét lên tận mấy ngàn, lỗ cả lố. Vậy nên Trì Viễn Sơn hơi không yên tâm, tận tình khuyên bảo dặn dò cả hồi lâu.
Dặn Tam Nhi bên này xong, bên kia còn phải bàn giao cho Nghiêm Tùng Thanh. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến y hạ quyết tâm tuyệt đối về sau Chung Độ và mình sẽ không chia cách hai nơi nữa. Cảm xúc lo lắng và bất lực này trải nghiệm một lần là quá đủ. Chung Độ còn đang bận bịu tại Thành Bắc, vậy nên chắc chắn tạm thời y không về Trường Nam được.
Lúc này, y nhắn tin Wechat cho Nghiêm Tùng Thanh.
“Khi nào rảnh cậu ghé sân vườn cúp cầu dao nguồn điện với nước giúp anh.”
“Bữa trước anh có đặt khấu bình an, chắc đã giao đến nơi rồi. Cậu lấy về gửi sang cho anh, ngày mai anh gửi địa chỉ.”
“Mẹ Đông Tử nhập viện, hôm nay anh vừa biết tin. Cậu mua ít đồ đến thăm nom, có gì khó khăn thì nói với anh.”
Nghiêm Tùng Thanh nhìn từng tin anh nhắn đến không khác gì dặn dò hậu sự, lưng túa mồ hôi lạnh, đầu óc sắp đơ ra như khúc gỗ. Trì Viễn Sơn nhắn một tràng xong cậu ta mới cẩn trọng hỏi: “Anh định sang chỗ thầy Chung à? Thầy Chung không có chuyện gì chứ anh?”
Trì Viễn Sơn trả lời: “Không sao, đừng lo lắng.”
Nghiêm Tùng Thanh cách cả ngàn cây số nhạy bén phát giác tâm trạng Trì Viễn Sơn rất tệ, không nhắn gì nữa mà nhảy sang quậy Tạ Tư Vĩ: “Anh tụi mình có làm sao không? Sao tự nhiên anh tôi tính qua đó vậy?”
Tạ Tư Vĩ tội nghiệp dạo này ở lì trong phòng máy giám sát dựng phim, “không màng thế sự”, càng không biết Trì Viễn Sơn sắp đến Thành Bắc, giờ này mới lơ mơ hỏi: “Anh tôi làm sao? Anh cậu đi đâu?”
Nghiêm Tùng Thanh bị cái tên bốc mùi đần thối xộc vào mũi, cũng ráng thiện tâm gửi cho cậu ta bao đỏ, kèm lời nhắn: “Mua ly cà phê xốc dậy tinh thần đi, cậu bé đáng thương.”
Tạ Tư Vĩ “hấp hối sắp chết kinh hoảng sống dậy” mở bao lì xì rồi lại “ngỏm” —— tám phẩy tám tệ. May gớm, không biết có đủ mua một ly cà phê chưa.