Phòng tắm mịt mờ hơi nước, chiếc nồi trên bếp gợn nước sôi lăn tăn, tấm thớt con kế bên có vài miếng thịt bò chín vừa xắt. Trì Viễn Sơn đảo mì trong nồi thoáng ngẩn ra.
Y vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng cho việc “đi đường dài” “trèo đèo lội suối”, ngờ đâu bốc được tấm thẻ cấp SSR “một bước lên mây” “như diều gặp gió”, hình như ông trời ngủ gật bất cẩn quẳng món quà khổng lồ này đến đập vào đầu y, như trận mưa sao băng từ trời rơi xuống. Trái tim choáng váng đến giờ phút này vẫn còn run rẩy, thiếu chân thật đến lạ lùng.
Chung Độ cũng chẳng khá hơn Trì Viễn Sơn là bao, sự việc hôm nay hoàn toàn lệch khỏi dự đoán của anh, dẫu lòng biết rõ sớm muộn một ngày nào đó nó cũng sẽ đến.
Lúc này anh vừa tắm ra, khẽ khàng đi vào bếp, dựa lưng trên khung cửa vừa ngắm người nấu mì vừa ngẩn ngơ. Ánh mắt anh mềm mại nồng nàn, ủ ấp nhiệt độ vừa phải.
Trì Viễn Sơn còn chưa thay đồ đã vào bếp bận bịu, một tay đút túi đứng đó, đường cổ vai rõ ràng, lưng eo thẳng tắp như tùng, đến cả bóng lưng cũng ngay thẳng. Rõ là một người lạnh lùng, vậy mà giữa hơi nóng bốc lên và mùi lúa mì thơm tỏa lan lại toát vẻ ấm áp dịu dàng.
Chung Độ nhìn từng chiếc nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương dấm hiện hữu nơi căn bếp này, ngày xưa từng xem là thứ trèo đèo lội suối cũng khó lòng có được giờ phút này lại phô bày trước mắt anh. Hơi nước chưa tan từ phòng tắm len lén chui vào hốc mắt, con người vốn luôn lạnh nhạt bạc tình bỗng thấy mũi mình xon xót.
Anh chợt thấy bản thân đã từng vì tự ti mặc cảm mà do dự khác nào tên lính còn chưa lâm trận đã phất cờ trắng đầu hàng, hèn nhát mà vô dụng làm phụ lòng người trước mắt.
Anh lại gần vài bước, ôm lấy người đã luôn dũng cảm chẳng từ nan tiến về phía trước. Anh khe khẽ gục đầu, chôn tiếng thở dài chưa kịp thốt khỏi vào đầu vai áo sơ mi Trì Viễn Sơn, ghé vào tai y thầm thì: “Em ngơ ra gì vậy?”
Trì Viễn Sơn sững người trong chớp mắt, y tỉnh táo, liền sau đó bắt lấy mu bàn tay anh, ngoái lại mỉm cười: “Anh ơi, em hơi choáng váng, cảm thấy mọi chuyện không thật. Sao anh lại bị em lừa về nhà mất rồi? Em vẫn còn chưa theo đuổi anh hẳn hoi đâu.”
Chung Độ cười: “Em định theo đuổi tôi làm sao?”
“Cứ cái nào ác chiến nhất làm tới thôi. Chẳng hạn ngày nào cũng gửi cho anh mấy câu sến súa quê mùa buồn nôn này, uy hiếp anh không ở với em em sẽ gửi hoài gửi hoài, rồi đổi sang tài khoản khác gửi nữa; hay ví dụ như làm tên cuồng theo dõi này, thả đầy hoa hồng màu hồng phấn trên đường anh đi mỗi ngày, tới khi anh chịu không nổi đến cầu xin em đổi thành hoa hồng bình thường; rồi ví dụ như ngày nào cũng gói cho anh sủi cảo nhân khác nhau này, đợi tận chừng nào anh yêu tài nấu nướng của em quá chịu hết nổi đòi công thức ý, em sẽ phán một câu, đổi bằng cả quãng đời còn lại của anh.”
Y tự nói rồi không nhịn nổi tự bật cười, bả vai run run thẳng vào lồng ngực Chung Độ, truyền hết mọi cảm xúc vui vẻ hưng phấn cho người sau lưng, đã thế còn xấu xa hỏi: “Sao? Anh thấy mình may mắn dữ không?”Đương nhiên Chung Độ thấy mình may mắn, nhưng không phải may mắn trong bất hạnh mà là may mắn hết ba đời mất.
Anh hơi nghiêng đầu, khẽ khàng hôn lên phần cổ run run của Trì Viễn Sơn, để lại dấu vết của mình nơi mạch máu đang nhảy nhót.
Nụ hôn này giống như hơi nước lượn lờ từ nồi tỏa ra, âm thầm cào khẽ vào lòng Trì Viễn Sơn khiến tim ngứa ngáy. Ngay khi vừa định quay đầu chuyển hóa cơn ngứa ngáy thành trận cạ quẹt hormone mạnh mẽ, người sau lưng lại thu cả hai tay về, lùi ra sau mấy bước, dựa vào bàn cười: “Mì sắp nhũn rồi bếp trưởng.”
Trì Viễn Sơn giận dỗi nguýt anh, nhẫn nhịn vớt mì ra.
Vì Chung Độ “quấy rối”, Trì Viễn Sơn vớt mì xong xuôi rồi mới nhớ ra chưa rán trứng, rau cỏ chưa đủ chín. Mì đã nhũn hơi quá tay bị đặt sang một bên, trông chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng khi bưng bát mì lên bàn, y thở dài: “Anh chịu khó ăn, chỗ mì cuối cùng trong nhà em đó.”
Đầu bếp Trì vấp ngựa, Chung Độ chỉ cười, đặt đũa ngay ngắn một bên, xoay bát mì chừng nửa vòng rồi cầm điện thoại múa máy một lúc mới tìm ra góc chụp hoàn hảo. Chụp xong anh gắp một đũa mì, cái dạ dày không bằng lấy lòng, khen ngợi mù quáng: “Ngon.”
Một bát mì nhũn khiến đạo diễn Chung đích thân chụp lại, mức đối đãi mà rất nhiều ngôi sao không dám mơ tới, người duy nhất hưởng thụ được chỉ có Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn lại chẳng cảm kích. Y ngồi xuống đối diện Chung Độ, thở dài: “Em nấu cái gì anh cũng thấy ngon. Em nấu cho người khác thì mong họ thật lòng khen, còn anh thì em chỉ mong nghe không ăn được, tôi không thích ăn hay là cứ quăng thẳng câu khó ăn muốn chết cho em cũng được nữa là, hôm nào thỏa mãn nguyện vọng của em đi anh.”
Chung Độ chậm rãi gắp miếng thịt bò đút cho Trì Viễn Sơn, cụp mắt: “Anh thấy ngon thật. Hồi nhỏ ở nhà cũng chỉ ăn cơm dì giúp việc nấu, dì sẽ kiểm tra nghiêm ngặt các giấy tờ chứng nhận, mỗi món ăn luôn bảo đảm từ dinh dưỡng, màu sắc kết hợp đến hương vị và độ chín. Dù thỉnh thoảng cũng có khi sẩy tay, nhưng những món ăn đó không bao giờ được bưng lên bàn ăn. Sau này đi học ăn ở căn tin, lúc ở đoàn phim thì ăn cơm hộp hoặc đặt về, tất nhiên là cũng có ngon có dở, nhưng tôi không tham dự vào quá trình nấu, không biết nguyên nhân họ sẩy tay là gì, không có chút tình cảm nào với món ăn trước mắt nên ăn không vào thì phí phạm cũng chỉ là phí phạm.”
Trì Viễn Sơn còn chưa kịp nhấm nháp mọi sự lạnh lẽo vắng lặng trong lời anh nói, y đã thấy Chung Độ nhìn mình bằng ánh mắt thật dịu dàng, biến một lời khen vô lý về bát mì thành lời tỏ tình bất thình lình ập đến.
“Bát mì này thì không. Tôi biết em vừa về đã vội vàng nấu cho tôi, tôi chứng kiến nó sôi sùng sục trong nồi, chứng kiến nó được bưng lên bàn ăn, nó còn hòa trộn với nhiệt độ tôi vừa ôm em, mang theo cả tình yêu tôi chẳng tài nào kiểm soát được tại thời khắc này. Vậy nên trước cả khi thưởng thức trong lòng tôi nó đã được điểm cao nhất. Còn chuyện bị nấu nhũn hay hương vị có ngon không cũng chỉ là thứ râu ria kèm theo thôi.”
Nghe thế, Trì Viễn Sơn thoáng nhương mày, ngả người về sau bình chân như vại nhìn Chung Độ: “Anh nè, em hiểu thế này được không, có phải anh thình lình nhớ ra hình như tối nay chưa hề nói yêu em, mà nói huỵch toẹt ra thì không hay lắm nên mới cua quẹo nãy giờ, mượn bát mì bày tỏ mập mờ chứ gì?”
“Ấy.” Chung Độ như chán nản gắp một miếng rau, đôi mắt lại ngậm ý cười: “Bị em đoán trúng rồi, vậy…”
Anh đứng dậy, nắm tay Trì Viễn Sơn đứng bên kia bàn ăn. Anh cúi người hôn lên nốt ruồi trên ngón áp út, sau đó ngẩng mắt, gom ý cười về, bộc bạch lời tỏ tình lòng vòng vừa mới đây thôi thành ba chữ: “Anh yêu em.”
Cuối cùng bát mì vẫn nguội lạnh, hai người vốn đang ngồi đối diện nhau chẳng biết ngồi cùng nhau từ bao giờ. Áo sơ mi của Trì Viễn Sơn càng thêm nhăn nhúm, khóe môi bị cắn của Chung Độ cuối cùng cũng hoàn toàn rách ra.
Không biết mì có còn ăn được không, nhưng miệng của Chung Độ đã chịu hết nổi đồ mặn rồi. Bây giờ anh vừa ăn cháo Bát Bảo vừa đăng ảnh mới chụp vừa nãy lên Weibo.
Thường anh gần như không bao giờ đăng những bài về cuộc sống như thế này lên Weibo. Trang cá nhân của anh chỉ để quảng bá và chia sẻ công việc chung, đến cả những bức ảnh phong cảnh cũng hiếm khi xuất hiện, rõ mồn một là kiểu mấy chú cán bộ có tuổi. Bởi thế không ngoài dự đoán mà bài đăng Weibo này làm nhóm fan đánh hơi được có gì đó bất bình thường, khu bình luận hỗn loạn rùm beng ầm lên.
Bất thường hơn nữa là, anh vừa đăng thì tức thời điện thoại Trì Viễn Sơn nhảy thông báo. Thật ra anh chẳng nghĩ ngợi gì đâu, mà Trì Viễn Sơn “có tật giật mình”, biểu cảm trên mặt hết sức đặc sắc, thậm chí còn hơi ngượng nghịu vì bị tóm đuôi.
Chung Độ cắn cái muỗng nhựa, nhướng mày nhìn y như đang chờ lời giải thích.
Trì Viễn Sơn xấu hổ, đặt ưu tiên theo dõi không hề giống chuyện y sẽ làm ra, nhưng y lập tức hùng hồn: “Em ưu tiên theo dõi bạn trai em tí không được à?”
Chung Độ cười: “Được, em cắn cả miệng bạn trai em ra thế này cơ mà, còn gì không được nữa?”
Trì Viễn Sơn cười xấu hổ, đưa tay miết môi Chung Độ săm soi kĩ chỗ mình cắn tươm ra, thoáng nhíu mày: “Chậc, sao lại nghiêm trọng thế nhỉ, cái này có bôi thuốc gì được không ta? Em chả cắn mạnh tí gì luôn.”
“Em đừng vần vò nó nữa, không sao đâu, để mai anh kiếm thuốc bôi chỗ bác sĩ đoàn phim.”
“Thấy rõ rành rành luôn nha.” Trì Viễn Sơn cười xấu xa: “Lỡ có ai hỏi anh định trả lời thế nào?”
Thế nào? Còn trả lời thế nào được nữa?
Hôm sau, Chung Độ xuất hiện ở điểm quay với giao diện khác thường, khẩu trang như dính trên mặt cả ngày trời, đến cả uống nước cũng chỉ tháo một bên dây, vừa uống xong là lập tức đeo lại chỉnh tề. Mãi đến giờ cơm trưa Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên mới vỡ lẽ, té ra miệng người này bị thương.
Lúc đó Tạ Tư Vi ngơ ngác bưng hộp cơm nhìn Chung Độ: “Anh bị nhiệt miệng à? Để lát em đi kiếm thuốc.”
Bạch Kinh Nguyên cười, ra vẻ trải đời cảm thán: “Tuổi trẻ hay ho thật!”
Tạ Tư Vĩ khó hiểu “Hở?” một tiếng, nghiền ngẫm trong giây lát rồi bừng tỉnh giữa biểu cảm cười như không của Bạch Kinh Nguyên, “Ồ!” lên thêm tiếng nữa.
Mặt mày Chung Độ vẫn hết sức bình thản, chậm rãi uống miếng nước rồi mới nhìn sang hai thanh niên tự nhiên nhiều chuyện kia, nhẹ nhàng thả bom oanh tạc: “Tôi với Viễn Sơn yêu nhau.”
Bạch Kinh Nguyên không ngạc nhiên, nhưng không ngờ được lại mau lẹ thế.
Tạ Tư Vĩ nghe xong nhảy sang nhắn Wechat cho Nghiêm Tùng Thanh liền tay: Anh cậu là cún à?
Ở đây Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên vừa hay tin chấn động, mà ít lâu sau đó “Nghi vấn lộ diện người yêu Chung Độ” nhảy lên hot search.