Tối ấy sủi cảo không vơi mấy, chỗ sủi cảo vừa nấu xong bốc hơi nóng, hai người ngồi đối diện lại không có khẩu vị.
Trên bàn là rượu thanh mai tự ủ, Trì Viễn Sơn chẳng ăn được mấy miếng sủi cảo, trái lại uống rượu rất nhiều.
Y vốn là người giỏi lắng nghe, giỏi an ủi người khác lẫn giỏi cả việc khiến không khí trở nên nhẹ tênh, khiến người kia cảm thấy mọi chuyện hóa nhỏ xíu và chóng qua đi. Vậy mà đêm nay Trì Viễn Sơn không an ủi được Chung Độ, cũng không an ủi được chính bản thân.
Khi đặt trước tình yêu, hai chữ lý trí luôn song hành cùng dấu hỏi. Khả năng kiềm nén của Trì Viễn Sơn đã trốn khỏi nhà mất phân nửa, phần ít ỏi còn sót lại dồn cả vào ép mình im lặng.
Y biết rõ chuyện xảy ra hôm nay là ngoài ý muốn. Nếu những vết sẹo không bất cẩn lộ ra, Chung Độ sẽ không định mở lời, vậy nên mặc dù có rất nhiều câu muốn hỏi và có rất nhiều điều muốn nói, y vẫn lấy rượu ép xuống.
Một ly rượu giữ được chút tỉnh táo còn đó, nhưng không khống chế nổi cảm xúc đau lòng cứ lớn dần thêm. Đã không hỏi được gì, y đành phải lặp lại lần nữa: “Anh ơi, sau này mỗi khi thấy mình không ổn nhất định phải tìm em nhé.”
Y cứ liên tục lặp lại “Nhất định phải tìm em nhé”, làm sao Chung Độ không đau lòng đây?
Đó là kết quả của việc mềm lòng khiến y đến gần hơn mà bấy giờ đã chẳng thể vãn hồi, anh chỉ biết trả lời lặp đi lặp lại: “Được.”
Chung Độ định tối sẽ gọi đoàn phim đến đón, nhưng Trì Viễn Sơn uống hơi nhiều, anh đành gạt phăng ý định ấy đi ở lại chăm sóc y.
Ngoại trừ bề ngoài trông hơi uể oải, Trì Viễn Sơn không có vẻ gì là đang say. Chỉ là lúc Chung Độ gọi y đi tắm rửa nghỉ ngơi, y đã thình lình xoay lại ôm chầm anh.
Một cái ôm nặng trĩu về cả sức ghì lẫn cảm xúc lan đến Chung Độ. Nó không giống cái ôm phát xuất từ an ủi và đau lòng như trước bữa cơm, vượt xa tình anh em, hoặc giữa bè bạn cũng nên có khoảng cách và thời gian.
Trì Viễn Sơn dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì, y thở rất nặng, phả vào tai Chung Độ gấp gáp mà nóng rực.
Không khí dần trở nên lạ lùng, thời gian như kéo dài dằng dặc.
Cái ôm bất bình thường khiến thần kinh Chung Độ căng lên, thứ anh cảm nhận được trong cuộc điện thoại đêm ấy lặng lẽ tìm về.
Anh không muốn bản thân nghĩ nhiều chút nào, cũng không dám tưởng nếu thật sự không thể khá hơn, biết phải làm thế nào với Trì Viễn Sơn đây.
Anh nhắm mắt lại giữa cái ôm ấy, khóe môi nhếch nụ cười tự giễu, ánh mắt lại mất kiểm soát xon xót.
Anh cầu nguyện trong lòng không ngơi nghỉ, vậy mà, câu chuyện lại xảy ra không như lời anh khẩn xin.
Sau cái ôm thật dài, Trì Viễn Sơn buông anh ra, hai tay nắm riết lấy cổ tay anh, mắt đỏ hoe, hỏi anh bằng giọng khàn đặc: “Anh ơi, hãy để em yêu anh đi, được không?”Đây không phải cách nói chuyện thường ngày của y. Vốn dĩ y phải chừa cho nhau một khoảng trống, cho Chung Độ không gian thể diện để từ chối mình, thế mà giờ khắc này y không mảy may cho mình đường lui, cũng chặn kín bậc thang Chung Độ tạo ra cho qua đề tài này.
Thật tàn nhẫn, nhưng lúc này đây y đã quá khẩn thiết.
Đòn tấn công trực diện khiến Chung Độ như đóng đinh. Suy đoán vừa rồi đã được xác nhận, anh hốt hoảng đến độ chỉ muốn quay đi ngay tức khắc, vờ như chưa từng nghe những gì Trì Viễn Sơn nói trong cơn say.
Anh nhắm mắt, dời điểm nhìn đi. Nơi đáy mắt Trì Viễn Sơn chất chứa quá nhiều cảm xúc làm anh ngạt thở, anh không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt ấy để nói ra câu từ chối nào.
Đêm ngoài ngoại ô tĩnh lặng mà thăm thẳm, trong sân không còn bất kỳ tiếng động nào. Ti vi đang phát gala Tết Nguyên Tiêu, sân khấu chương trình ca múa trên màn hình rất hoành tráng, người người mừng vui hân hoan, vậy mà không khí rộn ràng ấy lại chẳng thẩm thấu vào được ngóc nghách nào nơi căn nhà này.
Cơ thể Chung Độ đơ cứng, trông anh luống cuống và đau đớn.
Trì Viễn Sơn nhìn cơ hàm nhô ra và yết hầu hết lên rồi xuống, nhìn hốc mắt đỏ au và hai bàn tay siết chặt của anh, y biết mình không nên hỏi.
Không nên vội vã, lại càng không phải bằng cách trực tiếp như thế, không nên như một tên thổ phỉ cưỡi ngựa vung kiếm đòi xông vào trái tim anh ngay khi anh vừa hé cửa.
Y biết đây là điều quá khó với Chung Độ, nhưng y vẫn mượn chút men rượu hỏi ra. Vì đêm nay Trì Viễn Sơn chẳng cách nào xem nhẹ sự đau lòng trong y, chẳng cách nào nhắm mắt làm ngơ trước nỗi sợ hãi thường trực, không chờ đợi nổi mong mỏi tư cách yêu anh.
Y bám lấy một chút may mắt và tự đại hy vọng, rằng nếu ngày kia Chung Độ muốn bước về phía vực sâu không thể quay đầu, mình có thể trở thành sợi dây ràng buộc lấy anh, trở thành người khiến anh không nỡ lòng rời đi.
Nhưng mà, thời gian Chung Độ im lặng đã quá dài. Trì Viễn Sơn hơi nơi lỏng bàn tay nắm siết, trở về vị trí của mình, mỉm cười: “Em đi tắm đây anh. Em có dọn phòng khách rồi, anh ngủ sớm, sáng mai em đưa anh về.”
Nhìn người vừa bối rối vừa khổ sổ trước mắt đây, y vẫn mềm lòng chừa lối thoát.
Sáng mai khi tỉnh giấc, hai người có thể đổ hết cho bình rượu thanh mai vô tội kia.
Nhưng Chung Độ không cách nào mặc bản thân bước xuống. Dù rằng rất khó, anh cũng không thể thật sự giữ im lặng, vậy thì quá coi thường tình cảm của Trì Viễn Sơn.
Thế là vào lúc y quay người định đi, Chung Độ lần nữa bắt lấy cổ tay y.
“Viễn Sơn, tôi không thể hứa hẹn được gì. Thành thật mà nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này.” Giọng nói anh không quá ổn, yếu ớt và chẳng có chút tự tin nào nhưng vẫn đăm đăm nhìn vào Trì Viễn Sơn: “Tôi đã từng căm hận thế giới này, nơi mọi người chạy theo tiền tài và danh vọng vậy mà thỉnh thoảng vẫn mong mỏi bản thân trở thành con người bình thế ấy. Tôi sinh ra ngày mười lăm tháng giêng, vào Tết Nguyên Tiêu hay còn gọi là Tết hoa đăng, nhưng thế giới của tôi lại là đêm dài tăm tối.
Cứ ngỡ mình sẽ sống vật vờ mơ hồ như thế mãi, nhưng ngờ đâu tôi thật may mắn khi gặp được em. Tôi đã thay đổi rất nhiều nhờ có em, đang tập sống một cuộc sống khác. Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi cũng không biết liệu mình có khá hơn được không, em… nếu được, hãy cho tôi một chút thời gian, được không?”
Trì Viễn Sơn chưa bao giờ nhìn thấy một Chung Độ thế này, vừa bóc mở vết sẹo trên cơ thể cho mình, giờ khắc này lại mang lấy nỗi mặc cảm tự ti khó lòng phát giác tỏ bày trái tim trước mắt mình.
Đôi tay nắm lấy mình lạnh quá, Trì Viễn Sơn bỗng xót xa: “Em xin lỗi. Anh đừng sợ, có em đây. Từ từ thôi nhé.”
Cửa sổ hé nửa, gió đêm thốc vào cuốn theo đưa hương rượu đi.
Chung Độ khẽ gật đầu, anh không nói gì thêm mà chỉ buông cổ tay Trì Viễn Sơn ra, vỗ vỗ ra hiệu y mau đi tắm rửa.
Mấy câu vừa rồi như đã tiêu hao hết sức lực của Chung Độ. Trì Viễn Sơn muốn nói gì đó nhưng vẫn lựa chọn chừa không gian riêng cho anh.
Lúc y đi tắm ra, cửa sổ đã đóng, Chung Độ đưa cho y một ly sữa: “Em uống nhiều rượu có đau dạ dày không?”
“Không đâu, không đến nỗi.” Trì Viễn Sơn nhận ly sữa uống một hớp.
Nhiệt độ âm ấm lan từ cổ họng đến dạ dày, chạm đến cả trái tim vẫn đang xót xa buồn rầu của y.
“Uống xong thì về phòng đi, tôi bôi thuốc giúp em.”
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, Trì Viễn Sơn cũng vững tâm đi theo hơn nhiều. Y không cậy mạnh cũng không tỏ ra xấu hổ gì nữa, lên tiếng đáp rồi vào phòng.
Chung Độ lấy thuốc rồi cùng vào, anh vẫn xoa nóng tay, chậm rãi xoa bóp cho cho y, hạ thấp giọng nói: “Đừng xem thường, ngày mai cũng phải tự bóp thuốc. Lúc trước cũng có diễn viên bị va đập đầu gối bầm phải nửa tháng. May mà các cảnh quay vẫn diễn ra suôn sẻ, nhiều diễn viên quay phim hành động người lúc nào cũng bầm tím, vất vả lắm.”
Anh kể vài chuyện ngoài lề, đây một chút kia một chút, cố ý làm Trì Viễn Sơn bớt căng thẳng hơn.
“Chắc em biết Tống Dương, người diễn vai Tiểu Hải trong Tảo Biển. Trước đó cậu ta là võ sinh, ra đời lang bạt từ sớm, liên tục nhận những vai đóng thế. Tôi nói muốn mời cậu ấy vào vai chính cậu ấy đã không tin nổi, trong khi thật sự lúc đó tôi cũng chỉ là một đạo diễn mới vừa vào nghề mà thôi.”
Trì Viễn Sơn không nhịn nổi phản bác: “Các tác phẩm thời sinh viên của anh đã được đánh giá rất cao rồi, đừng tự xem nhẹ bản thân như thế mãi.”
Khóe môi Chung Độ cong cong, anh cười khẽ: “Cậu ấy đã từng nghe tên tôi thật. Cậu trai rất thật thà, cứ bảo mình không học diễn xuất chính quy nên sợ diễn hỏng. Sau này mới hiểu tôi vốn không cần cậu ấy diễn xuất. Người sống trên đời ai cũng có nỗi khổ riêng, tuy hình thức thiên biến vạn hóa song chung quy nỗi khổ nào cũng giống nhau. Một đứa trẻ đã từng chịu khổ chịu cực như cậu ấy sao lại vào vai Tiểu Hải không đạt cho được.”
“Rồi cậu ấy cũng đã diễn rất tốt.” Trì Viễn Sơn tiếp lời.
“Ừ, cậu ấy đã rất cố gắng. Thỉnh thoảng nhìn những diễn viên quần chúng với đóng thế, tôi thấy mình rất may mắn. Mỗi năm có không biết bao nhiêu người muốn đặt chân vào cái giới này, trong số họ không ai trông thấy. Người có cơ may thì thành nhân vật làm nền cho người khác, còn người xui rủi chỉ biết gạt lý tưởng sang một bên làm công việc mình không thích, bận rộn ngày này qua tháng nọ vì cuộc sống mưu sinh.
Tôi có tài đức gì đâu? Biết bao nhiêu người giỏi giang hơn tôi, nên là Viễn Sơn à, em đừng vì tôi mà buồn rầu. Đã đến thế gian này mọi thứ luôn định sẵn sẽ không được như ý.”
Luẩn quẩn một hồi vẫn là an ủi mình, Trì Viễn Sơn trầm giọng “Ừm” một tiếng, xót xa không nói nên lời.
Một đêm không ngủ.
Trời đã về khuya, Chung Độ vẫn còn ngồi dưới hiên đình, ngón tay kẹp hờ điếu thuốc cháy dở, làn khói quấn quýt dưới ánh đèn rồi biết mất giữa màn đêm thăm thẳm.
Đêm lạnh như hôm nay khiến người ta tỉnh táo, não anh như thước phim cứ hoài tua về từng cảnh tượng mấy ngày qua.
Càng nghĩ lại càng thấm, từ rất lâu trước kia mối quan hệ giữa Trì Viễn Sơn và anh đã không còn lối thoát. Từng bước từng bước nhích đếm hôm nay, bại vì chính mình, bại vì Trì Viễn Sơn.
Đêm ấy Trì Viễn Sơn bước về phía anh, thứ rút ngắn không chỉ là khoảng cách vật lý.
Từ phút đầu em đã là ngoại lệ.
Nghĩ đến tận cùng, anh thở dài, hơi ngửa đầu lên.
Bầu trời đêm nay cao vời vợi và rực rỡ ánh sao, ngày mai chắc hẳn là một ngày đẹp trời.
Buổi sáng Chung Độ thức giấc trong tiếng “meo meo”. Anh kéo rèm, phát hiện con mèo lông cam mập ú kia đang ngồi ngoài phòng, dựa lưng vào cửa chỗ mình ngủ.
Từ cửa sổ nhìn ra là nhìn thấy được Trì Viễn Sơn đang bận bịu nấu bữa sáng trong bếp.
Tia nắng dịu khẽ khàng rải khắp sân, vài chú chim không biết tên đậu trên bàn gỗ dưới hiên, hót vang ríu rít.
Anh mở cửa sổ, đưa tay sờ mèo ta, ngắm nhìn khung cảnh hiền hòa thư thả trong sân, có chớp mắt bỗng nghĩ hay mình cứ bình yên già đi như thế, câu hỏi xé nát anh đêm qua biến đâu mất dưới nắng ban mai.
Nghe thấy động tĩnh, người trong bếp cười thật tươi vẫy tay với anh.
Anh lại bất giác cười theo, ngô nghê thật.
Giá mà được nhắm rượu cùng Trì Viễn Sơn nơi khoảnh sân đầy nắng này cả đời thì thật chẳng còn gì tuyệt vời hơn, anh nghĩ.