Chiều hôm sau, Trì Viễn Sơn về sân vườn dọn dẹp trước rồi vòng ra mua thịt rau, thêm cả mì để nấu một nồi canh thịt dê. Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, y mới thay quần áo đi đón Chung Độ.
Trì Viễn Sơn tới khá sớm, bên Chung Độ vẫn chưa xong việc. Y cũng không vào trường quay mà ngồi trong xe chờ.
Cỏ Dại là tác phẩm điện ảnh không có nhân vật trung tâm, kể về một đám trẻ không nơi nương tựa. Chúng đứa bị cha mẹ bỏ rơi, đứa bỏ nhà đi vì đủ loại nguyên do, đứa cha mẹ mất nên mồ côi.
Những đứa trẻ ấy cùng ở lại ở cô nhi viện không ai thèm béng mảng đến, muốn tạo thành xã hội không tưởng thuộc về riêng mình chúng.
Nhịp điệu của toàn bộ phim vẫn mang phong cách rất Chung Độ. Ngột ngạt, nặng nề, hiện thực. Anh liên tục cho người ta hy vọng, và sẽ tàn nhẫn bóp tắt tàn lửa ấy khi người ta nơi lỏng cảnh giác, cho đến khi tất thảy trở về u tối.
Các cảnh quay trong nhà đã hoàn thành trước đó, hiện đoàn phim đang quay ngoại cảnh ở trang trại mướn được. Hôm nay thời gian quay dài hơn dự kiến, lúc này đang đến cảnh hai đứa trẻ đánh nhau.
Chung Độ rất thích tìm diễn viên mới, nét ngô nghê trẻ trung của họ thực sự phù hợp với phong cách phim của anh. Đương nhiên, khuyết điểm của việc sử dụng diễn viên mới cũng rõ ràng, họ thiếu kinh nghiệm, nhất là rất lạ lẫm với những cảnh quay đánh đấm thế này, không biết canh góc, không biết khống chế sức mạnh, nên thường một cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần.
Giữa lúc diễn viên chỉnh trang lại, Chung Độ nhìn đồng hồ đoán chừng Trì Viễn Sơn đã đến rồi, thế là gọi Tạ Tư Vĩ ra gọi y vào.
Một lát sau Tạ Tư Vĩ đã dẫn người về. Chung Độ còn chưa quay xong cảnh ra hiệu Trì Viễn Sơn ngồi xuống cạnh mình, tiếp đó cầm ly giữ ấm trên bàn vặn nắp đưa cho y.
Suốt lúc ấy ánh mắt anh vẫn tập trung cao độ vào máy giám sát, Trì Viễn Sơn lại chẳng thấy mình bị coi nhẹ chút nào. Ly nước Chung Độ đưa cho chỉ là nước ấm nhạt nhẽo, vậy mà y lại uống đầy vui vẻ.
Đến tận khi xong cảnh, Chung Độ mới quay sang nhìn Trì Viễn Sơn: “Mặc ít à? Ngoài đây lạnh, hay là cậu vào xe bảo mẫu ngồi đi, chừng nào xong việc tôi gọi.”
“Không sao đâu, không lạnh, anh lo làm việc đã kìa.” Trì Viễn Sơn cười: “Đáng ra em chờ anh trong xe là được rồi, lại phiền mọi người làm việc.”
Chung Độ nhướng mày trêu: “Không phiền, chào mừng ảnh đế Trì đến chỉ bảo.”
Bạch Kinh Nguyên ở ngay bên nghe vậy lắc đầu. Anh ta cũng có muốn thấy hai người này quấn quýt nhau đâu, khổ nỗi chỗ anh ta ngồi ngay cạnh, muốn không nghe cũng khó.
Mấy diễn viên kéo tới xem lại cảnh quay vừa rồi, quanh Chung Độ nhoáng cái vây kín người. Trì Viễn Sơn dịch ghế sang cố gắng giảm sự hiện diện xuống.
Y phát hiện Chung Độ đang giảng giải điều chỉnh cách diễn cho các diễn viên khác hoàn toàn với Chung Độ vừa rồi. Người mà một phút trước còn nói đùa lại trở nên nghiêm túc từ biểu cảm lẫn giọng nói. Anh trình bày ngắn gọn không hề mang chút cảm xúc nào, khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy áp lực và xa cách.
Phát hiện này làm Trì Viễn Sơn chẳng biết nên mừng rỡ hay lo lắng đây. Y nhìn đăm đăm sườn mặt Chung Độ, lặng lẽ thở dài.
Các phân cảnh tiếp theo khá thuận lợi, cuối cùng công việc hôm nay cũng kết thúc trước khi mặt trời lặn.
Mấy diễn viên trẻ làm việc trên tinh thần rất nghiêm túc, quay xong lại phấn khởi quậy tưng bừng. Thế lại thành ra rất tốt, bộ phim quá nặng nề, nếu không có khả năng điều tiết cảm xúc sẽ dễ đắm chìm vào nhân vật.
Lúc này ekip đang thu dọn chuẩn bị kết thúc công việc, Chung Độ và Trì Viễn Sơn cùng ra ngoài.
Vừa ra đến cổng, có cậu bên đạo cụ chạy theo muốn xác nhận vài công tác chuẩn bị cần cho set quay ngày mai.
Cậu đạo cụ thở không ra hơi, thoạt trông rất gấp, gậy gỗ vừa dùng trong cảnh đánh lộn còn ôm cứng vào người chưa kịp đặt xuống.Trì Viễn Sơn đứng bên cười cười, thầm nghĩ chắc là chú trưởng tổ đạo cụ lại quá chén đây mà.
Khóe môi vừa nhếch lên, sau đó lập tức sượng cứng trên mặt.
Nhóm diễn viên trẻ giỡn hớt nhau ùa ra, một trong số đó không nhìn đường vấp chân ngã thẳng vào cậu đạo cụ.
Cậu đạo cụ mất thăng bằng lần tìm điểm tựa theo phản xạ. Nhác thấy thấy gậy gỗ cậu ta giữ sắp đập vào người Chung Độ, Trì Viễn Sơn gần như vô thức lao tới chắn trước anh.
Xung quanh vang mấy tiếng kinh hô, không khí ngưng đọng vài giây đồng hồ.
Chung Độ cũng sửng sốt mất một lúc, Trì Viễn Sơn thình lình chắn mất nên anh không định hình rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết gậy trong tay cậu đạo cụ vừa đập vào lưng Trì Viễn Sơn.
Mặc dù các phần dư thừa nứt gãy của thanh gỗ đã được xử lý phòng trường hợp làm diễn viên bị thương, nhưng dù sao vẫn là một khối gỗ cứng.
Lần đầu tiên trải qua cảm giác tim vọt đến cổ họng.
Máu khắp cơ thể dâng lên dìm chết não lý trí, Chung Độ đỡ lấy eo Trì Viễn Sơn, cau mày hỏi: “Có bị thương không?”
Hành động và câu hỏi quá đần độn, rõ ràng đã thấy thanh gỗ đập thẳng vào cưng ly lại còn ấn xuống, rõ ràng nghe y kêu đau đến độ hít một hơi lại còn hỏi có bị thương không.
“Không sao đâu anh.”
Tay Trì Viễn Sơn vẫn vịn lên Chung Độ, mượn sức ngồi dậy, vừa trả lời vừa xoa xoa vai anh tỏ ý trấn an.
Nói đoạn còn rỗi hơi quan tâm người khác, quay lại hỏi cậu đạo cụ có bị quẹt phải không.
Cả đám xúm lại người hỏi thăm, người xin lỗi, người hô hoán bác sĩ, đủ thứ âm thanh lộn xộn vang ù ù hai tai.
Chung Độ day thái dương, tìm về lý trí quét mắt quan sát vòng người một lượt. Sau khi xác nhận họ không vấn đề gì, anh nghiêm túc nhìn đám thanh niên giỡn hớt vừa rồi: “Mọi người chơi nhớ phải nhìn đường, trường quay nhiều người nhiều đồ lộn xộn như vậy, nếu xảy ra chuyện thật tôi biết ăn nói với gia đình mọi người thế nào? Đừng ỷ mình còn trẻ va quẹt một tí thì không sao, lỡ mặt bị thương sự nghiệp diễn viên của mọi người cũng bằng hết.”
Dù bình thường Chung Độ luôn tạo cho người khác cảm giác xa cách song anh rất hiếm khi thật sự nổi giận. Lúc này biểu cảm của anh vô cùng khó coi, giọng điệu nghiêm khắc khác thường, nhóm diễn viên nọ cứng đơ không ai dám thở mạnh.
“Đừng tụm vào đây nữa, ai bị thương thì đi kiếm bác sĩ mau lên.” Nói xong, Chung Độ dắt Trì Viễn Sơn lên xe bảo mẫu.
Bạch Kinh Nguyên và Tạ Tư Vĩ nghe động tĩnh chạy tới, thấy các diễn viên và cậu đạo cụ không làm sao cũng không rảnh an ủi cả đám bị dọa cho sợ cứng người ra này, mà nhanh chân đi kiếm bên y tế.
Trông thì to tát vậy chứ thật ra Trì Viễn Sơn còn chẳng bị rách miếng da nào, rỗi hơi cười đùa với Chung Độ: “Anh xem, tôi đã bảo không việc gì mà, quần áo dày.”
Y xốc áo lên cho Chung Độ xem, mặc dù vết thương không rách ra nhưng vẫn chảy máu dưới da, chưa gì đã xanh bầm cả mảng.
“Còn cười à, chắn làm gì?”
Mặt Chung Độ vẫn đen thui chẳng khác gì đang dạy dỗ mình. Trì Viễn Sơn biết anh sợ hoảng hồn, cười cười dỗ dành anh chứ không giận: “Thật không sao mà anh, em không chắn kẻo lại đập vào bụng anh, áo mở phanh ra thế kia.”
Chung Độ nhìn y im phăng phắc.
Bấy giờ lý trí quay về, nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra anh vẫn sợ hãi. Đạo cụ đã được ekip sửa sang rồi nhưng Trì Viễn Sơn không hề biết, y đã nghĩ gì khi không chút do dự lao tới chắn thay anh?
Chung Độ rất muốn nói gì đó tổn thương, chẳng hạn như tôi chỉ là một tên đáng ra đã phải chết từ lâu rồi, em còn chắn thay tôi làm gì? Nhưng mà, nhìn gương mặt tươi cười của Trì Viễn Sơn anh lại không nhẫn tâm nói ra.
Anh thở dài, chỉ lên sô pha: “Cậu nằm sấp lên đó, tôi đi kiếm bác sĩ lấy thuốc.”
Vừa kéo cửa xe ra, Bạch Kinh Nguyên và Tư Vĩ đã đưa bác sĩ đoàn phim tới. Chung Độ không cho họ vào trong, chỉ nhận thuốc cao của bác sĩ, hỏi han phải xử trí thế nào rồi để họ đi.
Trì Viễn Sơn mới xốc áo lên cho anh xem thoạt trông có hơi xấu hổ, đã không bị nặng rồi thì kéo mọi người vô tham quan gì.
Trì Viễn Sơn cũng thấy thấy hơi ngượng thật, Chung Độ vừa cầm thuốc về y đã nói ngay: “Anh, để tự em.”
Y hệt bé thỏ giật phắt, Chung Độ chịu thua bật cười.
Anh đưa thuốc cho Trì Viễn Sơn, quay đi nhúng ướt khăn bông rồi kiếm vài cục đá trong tủ lạnh ủ vào trong khăn ướt.
Đến lúc anh về, Trì Viễn Sơn đã bôi thuốc xong.
Thật ra y cứ bôi bôi quẹt quẹt đại thôi, vết thương cỡ này với đàn ông có là gì, nếu là bình thường y đã chẳng thèm để tâm.
“Nhanh vậy? Đã xoa bóp chưa?” Chung Độ hỏi.
“Xoa rồi, em không sao đâu, thật mà anh.”
Biểu cảm của Trì Viễn Sơn kiểu gì cũng thấy qua quýt, Chung Độ nhìn y vài giây, hơi bất đắc dĩ.
Không lảm nhảm với y nữa, cũng không nhìn khuôn mặt kia thêm, Chung Độ cầm chai thuốc cao nói thẳng: “Nằm sấp xuống đó.”
Giọng điệu không khác gì lúc chỉ đạo trong trường quay, âm lượng không bao lớn nhưng mang vẻ chắc nịch nói sao làm vậy.
Trì Viễn Sơn chẳng sợ, mà thấy Chung Độ chau mày y đành lựa chọn nghe lời.
Y cười cười, đầu hàng ngả về sô pha. Chung Độ vén áo y lên, xoa nóng tay đổ thuốc xoa bóp một lát, sau đó cầm khăn bọc đá ngồi xổm kế bên chườm lạnh giúp y.
Áp vào chỗ bị thương, xúc giác hết nóng rồi lạnh quá rõ rệt. Cái giá để dỗ dành ai kia thật lớn quá mà, Trì Viễn Sơn cần nói chuyện gấp dời sự chú ý.
“Hồi còn bé ấy, lúc chơi bời không để ý hay bị vấp té đụng chạm lắm. Tối nào về tắm rửa bà em cũng phải kiểm tra xem có chỗ bầm nào mới nữa không.” Y nghiêng đầu gối lên cánh tay, nhìn Chung Độ cười: “Bà em y hệt vậy đấy, cứ cầm khăn thoa rồi chườm cho em suốt, rồi em lại ngủ quên.”
Không gian xe khá hẹp, hai người ở rất gần nhau. Giọng Trì Viễn Sơn hạ giọng kể, vừa dời sự chú ý đi cũng vừa cố tình kể quá khứ của mình cho Chung Độ nghe.
Hai người chung đụng với nhau tất yếu phải hiểu nhau nhiều hơn, Chung Độ khó mở lời cũng chẳng sao cả, để y làm.
“Sau này bà mất không còn ai chăm sóc em nữa. Bố mẹ em ly hôn từ hồi em còn nhỏ xíu, mỗi người có cuộc sống riêng. Hồi đó không ai muốn dẫn em theo, vứt đứa nhỏ vướng chân này lại cho bà em. Thật ra hồi đó em cũng có muốn ở với hai người đâu.”
Chung Độ lặng im lắng nghe, đôi mày vừa giãn ra lại vô thức cau chặt. Anh không an ủi mà chỉ hỏi: “Hồi bé có thấy mình khổ sở lắm không?”
“Khổ sở thì không đâu, em sống với bà tốt lắm.” Trì Viễn Sơn nhớ về người bà hiền hòa, ánh mắt đầy dịu dàng: “Ông em mất sớm, bà sống một mình cô đơn lắm. Mặc dù cứ mở miệng là bảo em phiền nhiễu thôi, nhưng em biết bà chưa từng khi nào thấy vất vả khi phải nuôi em.”
Nghe vậy, Chung Độ vô thức tưởng tượng hồi nhỏ Trì Viễn Sơn là một đứa trẻ thế nào.
Chắc là một cậu bé tinh nghịch lắm đây.
Anh cười, rồi xót xa.
Vai hơi tê cứng, Chung Độ đổi tay, chìa bàn tay lạnh thấu kia chọc vào má Trì Viễn Sơn, hỏi y: “Tôi là ai?”
Trì Viễn Sơn bị lạnh giật mình, cười tránh Chung Độ: “Anh à, anh làm gì đó?”
“Đúng, nhớ lấy, tôi là anh trai cậu.” Chung Độ cũng nhoẻn môi cười, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Sau này tôi thay bà thương em.”
Vốn là một câu nghiêm túc, vậy mà nói ra nghe cứ như ông chú kỳ lạ dụ dỗ con nít.
Anh nói xong lại tự cười trước, Trì Viễn Sơn cũng ồ lên cười theo: “Đừng đừng đừng, em gọi anh là anh nhưng anh không thể đòi làm anh em thật được.”
Nghe câu nói nhịu lằng nhằng nọ, Chung Độ không hiểu gì cả, hỏi lại: “Sao thế?”
Trì Viễn Sơn không biết trả lời thế nào, lắc đầu chơi xấu: “Nói chung là không được.”
Đùa xong lại vụng về chuyển chủ đề: “Thôi đừng chườm nữa anh, nhanh lên, còn đang hầm canh ở nhà đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trì đọc nhịu: Em gọi anh là anh nhưng anh không thể đòi làm anh em thật được, anh mà muốn làm anh em thật thì em không gọi anh là anh được đâu.
Thầy Chung: “Vậy gọi gì bây giờ?”
Má Ô Tranh: “Gọi chồng đi!”