Hôm sau, “Chung Núi Tuyết” suýt tí nữa đã biến thành “Chung Núi Lửa”.
Hôm sau sẽ phải khai máy, công tác chuẩn bị trong hôm nay hết sức căng thẳng nên Trì Viễn Sơn không có ý định làm phiền Chung Độ, chỉ để Nghiêm Tùng Thanh trong quán hỗ trợ. Nhưng mà đến chiều, y nhận được điện thoại của Nghiêm Tùng Thanh gọi báo Chung Độ nổi giận, bảo anh đến đây mau mau.
Trong công việc Nghiêm Tùng Thanh rất ý tứ chừng mực, không phải cậu ta mượn cớ cho Trì Viễn Sơn cơ hội làm gì cho cam. Vấn đề là Chung Độ nổi cáu mọi người trong ekip quay không ai dám khuyên can, đến cả Tạ Tư Vĩ cũng sợ mất mật. Thế là cậu ta nghĩ chắc chỉ Trì Viễn Sơn mới dỗ êm được anh thôi.
Trì Viễn Sơn vẫn ở nhà suốt, chưa đầy hai mươi phút sau đã đến quán.
Mấy hôm nay quán trà cũng đóng cửa. Đoàn phim tới lui liên tục, dù đa phần đều lên tầng từ thang máy bên hông nhưng vẫn khó tránh ồn ào, quán trà lại cần không gian yên tĩnh nên chi bằng nghỉ luôn cho xong.
Chung Độ ngồi ở tầng trệt một mình, lúc Trì Viễn Sơn vào cửa anh không hề phát giác. Trì Viễn Sơn cũng chẳng hề lên tiếng, đi vào lấy bộ ấm trà của mình, lại vào tủ lạnh lấy một lon trà Long Tỉnh rồi mới bưng khay trà đi ra.
Tạ Tư Vĩ đứng ngay đầu cầu thang im lìm gọi, Trì Viễn Sơn đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Tư Vĩ muốn to cả đầu, giờ thấy mặt Trì Viễn Sơn cứ như diện kiến Bồ Tát sống.
Canh me Chung Độ ngồi trong góc kia, cậu ta hạ giọng kể lể: “Anh Trì tới rồi. Tối qua chú trưởng tổ đạo cụ uống say quá nên giao việc cho cấp dưới sai be bét, cả sáng nay chả làm ăn được gì. Mà cũng trùng hợp lắm cơ, mấy sáng rồi bọn em đến xem điểm quay mà chú đạo cụ say xỉn không góp mặt, chỉ có đám nhóc ở đây làm, không ai canh chừng, mới nãy tụi em về mới phát hiện sai toàn bộ.
Mà nhiêu đó coi như không tính đi, thầy Chung hơi giận nhưng cũng chỉ gọi chú đạo cụ tới nói mấy câu. Rốt cuộc chú đạo cụ chắc thấy bị thanh niên nói thẳng mặt không chấp nhận được, làm trong lúc cáu kỉnh nên bất cẩn làm vỡ cái đèn thủy tinh kia của anh.
Bây giờ chắc thầy Chung giận thật rồi, ảnh ngồi đó suốt từ nãy.”
Cậu ta nói ào ào một hơi, vô thức nhăn nhíu mày trông sầu não hết sức. Trì Viễn Sơn nghe vậy khẽ thở phào, nếu giận vì làm vỡ đồ mình thì không to tát.
Tạ Tữ Vĩ bảo cái đèn nọ là Trì Viễn Sơn đặt làm riêng, tay nghề thợ vững mà thiết kế cũng rất độc đáo. Chung Độ thấy nó hợp với phong cách bộ phim nên thông qua sự đồng ý của Trì Viễn Sơn để nó lại.
Nói đến đây, Tạ Tư Vĩ cũng tỏ ra ái ngại, liên tục xin lỗi Trì Viễn Sơn.
Y xua tay đáp: “Không việc gì, để tôi qua gặp thầy Chung trước đã.”
Thật ra Chung Độ rất hiếm khi nổi giận, hoặc cho dù có cáu giận cũng sẽ mau chóng giải quyết vấn đề. Mục tiêu công việc rõ ràng và không lẫn lộn quá nhiều cảm xúc ngoài luồng. Hôm nay là một lần nổi giận rất hiếm khi của anh.
Trì Viễn Sơn bưng khay trà ngay ngắn lại gần, Chung Độ mới ngẩng mắt khỏi điện thoại. Đúng lúc màn hình chưa tắt y tình cờ thấy được một đống hình đèn trong điện thoại anh.
Sợ là đang tìm đèn đây.
Y đặt khay trà, ngồi xuống đối diện Chung Độ, không khuyên nhủ gì anh mà bày mọi thứ ra.“Sao lại đến đây rồi?” Chung Độ ngạc nhiên nhìn y.
“Nghe nói thầy Chung giận nên em đến nghía thử.” Trì Viễn Sơn vừa nấu nước vừa đáp.
Chung Độ cười, lắc đầu: “Làm gì có.”
“Có hay không cũng không cản được em pha cho anh ấm trà.”
Chung Độ gật đầu, đặt điện thoại xuống chờ trà.
Dáng vẻ Trì Viễn Sơn ngồi đó loay hoay pha trà trông rất thanh nhã, bàn tay cầm ấm nước với khớp xương rõ ràng, móng tay tròn trịa gọn ghẽ. Y pha trà rất thành thạo, trôi chảy mà khoan thai, đến ấm trà trắng tráng men trong tay y cũng nhạt màu.
Tráng tách, ủ trà, rót nước, mọi thao tác đều đúng chuẩn mà không hề cứng ngắc.
Ấm trà hơi chúc, dòng nước chảy từ cao xuống. Nắng chiều trời đông dịu dàng lạ, tô màu bộ trà cụ lẫn người pha thành bức sơn dầu mượt mà.
Chung Độ nhìn không chớp mắt như thể đặt mình vào ruộng lúa mênh mông tĩnh mịch.
Tiếng gõ đều đặn vang lên, Trì Viễn Sơn đang nhịp tay trên bàn nhẩm thời gian.
Hồi lâu sau, hương trà tỏa ngát.
Y nhấc ấm trà bằng một tay, tay kia mở nắp, thoáng nghiêng tay, nước trà vẽ thành vòng cung thanh nhã trên không trung uyển chuyển chảy vào tách.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng kia đẩy tách trà đến trước mặt Chung Độ: “Nếm thử bí quyết của em đi, trà Minh Tiền Long Tỉnh.”
Chung Độ nâng tách nhấp một ngụm, khoang miệng và hơi thở tức khắc thoảng hương trà dìu dịu, thơm nồng nàn, thơm đến độ thấm vào tim gan.
Cảnh tượng trước mắt hòa với dư hương dài lâu, tâm trạng nóng nảy bất an của anh gần như biến mất: “Cảm ơn cậu, thơm lắm.”
Trì Viễn Sơn cười cười, nâng tách nhấp một hớp trà.
Lưỡi y xưa nay ưa xoi mói, không hài lòng với hương vị này: “Trà Minh Tiền Long Tỉnh, đã qua hạ, thu rồi hết đông, bảo quản kỹ lưỡng đến mấy cũng không thơm ngon bằng trà mới.”
Chung Độ lại đáp: “Cậu pha ngon lắm.”
Không hề có ý khen ngợi để nụ cười chưa tan của Trì Viễn Sơn thêm phần rạng rỡ: “Thầy Chung à, thoại biên sẵn từ nãy giờ trong đầu nghe anh khen xong tự nhiên thành khó nói đây này.”
Chung Độ cũng cười theo: “Cậu biên sẵn gì vậy, nói đi.”
“Em định nói, với em chiếc đèn nọ cũng giống như lá trà xuân này vậy, cũ kỹ, không mới lạ, là thứ có cũng được mà không có cũng không vấn đề gì.”
“Cậu nói dối.” Chung Độ cười, lắc đầu.
Anh không chỉ biết Trì Viễn Sơn nói dối mà anh còn biết vì sao trong vô số loại trà y lại chọn pha lá trà quý này. Đơn giản chỉ bởi hôm ấy mình thuận miệng bảo thích uống Long Tỉnh.
Với Chung Độ mà nói, Phổ Nhị hảo hạng lâu năm cũng không bằng Long Tỉnh quý. Anh nghĩ Trì Viễn Sơn cũng thế, cho dù anh có đền chiếc đèn giá trị hơn và đẹp hơn đến mức nào, trong mắt y chỉ e vẫn kém cạnh.
Suy đoán của anh hoàn toàn có căn cứ. Hôm qua lúc ăn cơm trên quán, Trì Viễn Sơn có kể đèn của y được đặt làm riêng một phần, một phần là mua ở chợ đồ cũ, mỗi bóng đèn đều rất đặc biệt.
Nếu đặc biệt đến thế nào lại thành thứ cũ kỹ, có cũng được mà không có cũng không vấn đề gì?
Trì Viễn Sơn đúng thật như Chung Độ nghĩ, nhưng với y mà nói, người trước mắt y đây đương nhiên quan trọng nhiều hơn.
“Rồi, em nói xạo đó. Em xót chết mất, cái đèn đáng thương ở với em lâu năm thế không có công lao cũng có khổ lao.” Y ôm ngực, cứ như diễn viên nhập để dỗ anh.
Không gian chỉ có hai người, nếu bị người ngoài thấy được chắc cái mặt y không còn chỗ chui quá.
Chung Độ lắc đầu cười cười, uống cạn nửa tách trà còn lại, tiếng thở dài bất đắc dĩ theo nước trà nuốt ngược vào trong, ý cười choán lấy nơi khóe môi trở nên sống động.
“Cậu dỗ tôi như dỗ con nít à.”
“Vậy em dỗ êm được thầy Chung chưa nhỉ?”
“Không ai được bằng cậu.”
Giọng anh nhẹ hẫng như tiếng thở, nói đùa nhưng lại là thật.
Chung Độ cho rằng thế giới của mình là vở kịch câm trắng đen cũ rích và nhàm chán. Mà Trì Viễn Sơn lại ôm lấy những sắc màu tươi đẹp lao xộc đến. Trì Viễn Sơn khi là màu đỏ nồng nàn của đá quý, khi là màu hồng dịu dàng của san hô, khi chau mày buồn giận là màu xám tro trầm lặng của thuốc lá, khoảnh khắc này là màu cam quýt khiến Chung Độ cam nguyện đầu hàng.
Trì Viễn Sơn hẳn nhiên là một người đặc biệt, thậm chí là độc nhất. Mà Chung Độ ở thời khắc nào cũng nhắc nhở bản thân phải luôn tỉnh táo.
Anh không cách nào mặc mình sa chân chìm đắm, vì thế giới anh cỗi cằn và hoang vắng, lật tung mọi ngóc ngách cũng chẳng tìm nổi một bông hoa xinh đẹp dành tặng cho người rực rỡ đầy ắp sắc màu ấy.
Trì Viễn Sơn lại đẩy tách trà thứ hai đến, Chung Độ nhận lấy uống một ngụm, hỏi: “Đèn hư rồi, thầy Trì muốn tôi lấy gì đền bù đây?”
“Để em suy nghĩ đã.” Trì Viễn Sơn cười: “Tạm thời giam giữ anh chờ xét xử.”
Hai người trêu ghẹo nói chủ đề linh tinh trên trời dưới đất qua ba nước trà. Tạ Tư Vĩ chốc chốc ló xuống đầu cầu thang ngó nghiêng thấy không khí thế kia cũng thả lỏng bớt, nhanh nhẹn gọi chú đạo cụ xuống.
Thật ra chú đạo cụ cũng cảm thấy ái ngại, nhưng tuổi tác lai lịch bày ra đó, muốn chủ động nhận sai là chuyện không thể xuống nước.
Bây giờ bị Tạ Tư Vĩ đẩy lưng túm quần kéo tới chỗ Chung Độ, còn chưa đứng yên anh đã lên tiếng trước: “Chú không cần phải nói gì hết. Ngày mai phải khai máy, thời gian cần sắp xếp lại liên lụy bao nhiêu người chú biết rồi, chậm tiến độ một ngày ảnh hưởng ra sao tôi cũng không nói thêm. Tôi vẫn giữ câu trước đó, miễn là chuẩn bị xong xuôi theo yêu cầu tôi đề ra, ngày mai khai máy như bình thường là được. Lần sau sẽ không giải quyết như vậy nữa.”
Chú đạo cụ hơi khó khăn gật đầu, do dự nói: “Còn đèn…”
“Chú không phải để tâm đến cái đèn đó. Người ta cho chúng ta mượn quán quay là vì tình cảm, tôi nghĩ chí ít chúng ta không nên chà đạp tình cảm đáng quý đó.” Chung Độ nói với tốc độ không vội vàng cũng không chậm rãi, không ngạo mạn cũng không khép nép, “Tôi là đàn em, chú có điều gì không hài lòng sau khi quay xong tôi sẽ nhận tội với chú.”
Lúc nghe anh nói đến đây Trì Viễn Sơn nhíu mày. Chú đạo cụ nghe không hiểu hết, nhưng y nghe hiểu rõ mồn một. Những gì Chung Độ nói chẳng phải đang che chở mình sao?
Có giận gì thì trút thẳng vào tôi, có chỗ nào không phải thì tôi nhận tội, nhưng chú không được phép chà đạp lên thiện ý của Trì Viễn Sơn.
Y nhấp nước trà giấu nụ cười không kiềm nổi trên môi, không tỏ ý giảng hòa cũng không nói mấy lời khách sáo, trong bụng y còn đang mê mệt vẻ che chở của anh đây.
Chú đạo cụ tự biết đuối lý, không giải thích gì thêm mà chỉ nói xin lỗi Trì Viễn Sơn rồi lên lầu làm việc.
Tạ Tư Vĩ còn đứng cạnh đó, cậu ta hết nhìn Trì Viễn Sơn lại nhìn sang Chung Độ, đắn đo lên tiếng: “Em cũng có trách nhiệm thưa thầy Chung. Em biết rõ chú ấy thích uống rượu, nếu đêm qua để ý không để chú uống nhiều thì đã không sao.”
Chung Độ lắc đầu: “Chuyện quay phim cậu cứ quản lý, nhưng chuyện trên bàn rượu cậu đừng nhúng tay vào. Người lớn tự chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân là được rồi, đừng cái gì cũng ôm hết vào người.”
Nói đến đây, anh bỗng nhớ mấy đứa trẻ làm không công cho bên đạo cụ đến tận trưa trật kia, thế là cầm điện thoại chuyển tiền cho Tạ Tư Vĩ, nói: “Cậu về gửi cho mấy đứa trẻ kia đi, tiền mừng tuổi. Tết nhất mà, không phải lỗi của chúng.”
Đám trẻ nọ thê thảm thật, chỉ nghe theo lời người lớn phân phó làm việc, bây giờ sai sót phải tăng ca đúng là tai bay vạ gió.
Tạ Tư Vĩ đáp rồi êm ru chạy tuốt.
Trì Viễn Sơn nhìn Chung Độ, cảm thán cái sức hấp dẫn chết tiệt của người đàn ông này. Đến nổi cáu anh cũng kiềm chế lễ độ, tùy việc mà xem xét, không khoan dung cũng không giận cá chém thớt người không liên quan, cuối cùng không quên đền bù cho người vô tội.
Chỉ là, người vừa mới cười đây thoắt đã nghiêm túc hẳn lên. Trì Viễn Sơn gợi câu đùa: “Thầy Chung này, lúc anh xụ mặt trông cũng đáng sợ ghê ấy chứ. Nhưng ai mà ngờ được đạo diễn Chung tiếng tăm lừng lẫy này đây đến học gói cho được miếng sủi cảo còn chẳng ra hồn đâu?”
Chung Độ nhướng mày nhìn y, lập tức nở nụ cười, nâng tách trà trong tay về phía Trì Viễn Sơn: “Vậy cảm phiền thầy Trì giữ bí mật nhé.”